“Dư Dư, là anh có lỗi với em. Anh thật sự không biết, nếu như một ngày em biết anh phản bội em, thì chúng ta sẽ như thế nào đây.”
Phải kể đến mấy năm trước, anh và Trình Giai Giai từng yêu nhau sâu đậm nhưng cô ấy lại phản bội anh, lúc đó anh tưởng rằng vì tổn thương quá khứ anh không thể yêu ai nữa. Đến khi anh gặp Tần Dư Niệm, anh và cô ấy yêu nhau và kết hôn tưởng chừng như hạnh phúc bên nhau.
Nhưng! Tình cờ anh gặp lại Trình Giai Giai, anh mới biết lúc hai người chia tay nhau cô ấy đã có thai với anh, đứa bé cũng được 6 tuổi thật sự rất giống anh. Anh không biết phải làm như thế nào, anh cũng không nhẫn tâm bỏ rơi đứa bé vì đứa bé là con ruột của anh, là máu mủ ruột thịt với anh.
Nên anh chịu trách nhiệm với đứa bé, chu cấp cho con bé mọi thứ, hằng tháng anh sẽ lén lút Tần Niệm Dư đến thăm con bé, đưa con bé đi chơi. Anh biết cứ như vậy sẽ không phải là cách, sẽ có ngày Tần Niệm Dư sẽ biết được mọi chuyện, anh tạm thời tìm thời điểm thích hợp sẽ nói hết mọi chuyện cho cô nghe.
Sáng Hôm Sau …
Tần Niệm Dư tỉnh dậy thấy mình ngủ trên giường, cô nhớ hôm qua cô đã chờ Thẩm Mục Hàn cả đêm không thấy anh về, nên đã ngủ quên trên giường có lẽ anh ấy đã về và bế cô lên phòng.
Tần Niệm Dư xuống cầu thang thì nhìn thấy Thẩm Mục Hàn đang nấu đồ ăn sáng dưới bếp, cô bước đến lại gần bên anh ôm anh từ phía sau, khiến cho Thẩm Mục Hàn giật mình, anh biết người ôm mình là vợ nên đã quay lại đặt một nụ hôn dịu dàng, ấm áp lên trán cô.
“Anh xin lỗi, hôm qua có việc bận nên về trễ khiến em chờ anh cả đêm.” Thẩm Mục Hàn áy náy.
“Em biết dạo này anh có nhiều việc bận, nên em không trách anh đâu em là một người rộng lượng, nên tha thứ cho anh đấy!”
Tần Niệm Dư vừa nói xong, thì đột nhiên mùi đồ ăn khiến cô buồn nôn, ncô nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh nôn ra nhưng chẳng được gì, khiến cho Thẩm Mục Hàn lo lắng anh chạy theo vào xem cô ra sau.
“Dư Dư, em bị làm sao vậy? Có sao không? Anh gọi bác sĩ đến khám cho em nhé!” Thẩm Mục Hàn lo lắng
Nhưng nét mặt Tần Niệm Dư lại vui mừng, cô nắm tay anh đặt vào nơi bụng của cô.
“Em có thai rồi, đứa bé gần 3 tháng. Anh sắp được làm cha rồi đấy!”
Tin này đối với Thẩm Mục Hàn bất ngờ, anh không kìm được vui mừng mà nhảy cẩng la lên, bế luôn Tần Niệm Dư xoay vòng tròn nghĩ đến cô đang mang thai con mình, thì dừng lại sẽ làm hại đến đứa bé trong bụng.
“Vợ à! Chiều nay chúng ta đi nhà hàng ăn đi, sau đó sẽ đi trung tâm thương mại sắm đồ cho con. Sáng mai anh sẽ đưa hai mẹ con đi khám thai.”
Tần Niệm Dư gật đầu, mỉm cười hạnh phúc đây có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô, cô chỉ ước phút giây này dừng mãi mãi tại đây. Nhưng cô không hề hay biết, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu còn rất nhiều chuyện phía sau vẫn còn đang đợi cô.
[…]
Tối đến, cả hai người ăn trong một nhà hàng sang trọng, biết tin Tần Niệm Dư có thai Thẩm Mục Hàn không giấu nổi niềm vui này, mỗi lúc anh đều nhắc cô hãy thật cẩn thận vì giờ trong người cô đã có hai người.
“Nhìn em gầy quá, ăn thật nhiều vào mới tốt cho con chúng ta và cả em. Từ giờ anh sẽ bồi bổ cho em mới được.”
Thẩm Mục Hàn không ngừng gắp đồ ăn vào chén cho Tần Niệm Dư, cô bĩu môi trêu anh “Anh làm như em con nít vậy, này rốt cuộc anh yêu em hay là yêu đứa nhỏ trong bụng đây.”
“Anh yêu cả hai người luôn, hai người ai anh cũng đều yêu.” Thẩm Mục Hàn mỉm cười.
Ăn tối xong, cả hai người chuẩn bị rời đi thì đâu đó có một đứa bé gái ᴆụng phải vào người Tần Niệm Dư, suýt chút nữa khiến cô ngã kịp thời Thẩm Mục Hàn đã đỡ cô, giây phút đó khiến cả hai người hốt hoảng.
Đứa bé biết mình làm sai nên gật đầu mãi chẳng ngẩng lên, thấy Thẩm Mục Hàn định trách đứa bé, thì cô đã xoa đầu đứa bé làm là đứa bé đỡ sợ hơn.
“Lần sau con nhớ đi đứng cẩn thận, chú ý đừng để như hôm nay nữa nha.”
“Vâng ạ, con xin lỗi cô.”
Đứa bé vừa nói xong câu, thì ngẩng đầu lên giây phút đó Thẩm Mục Hàn như ૮ɦếƭ lặng đi, vì đứa bé đó chính là con của anh Trình Nhạc Gia. Đứa bé thấy ba mình ở đây, thì vui mừng gọi to lên :
“Ba ơi, sao ba lại ở đây ạ? Con nhớ ba nhiều lắm!”