Đáng Tiếc Không Phải Anh - Chương 37

Tác giả: Diệp Tử

Một người có thể yêu một người khác trong bao lâu? Câu trả lời là rất dài, rất dài, dài đến khi những kí ức bao phủ đầy bụi nhưng vẫn không che mất được những khoảng khắc tình yêu, dài đến khi cánh cửa hồi ức khóa chặt đến mục gỉ nhưng vẫn không bao giờ khóa được những suy tư nhớ mong vẫn còn đây, đó là tình yêu của thời kì này.
Ngày hôm sau lễ tốt nghiệp, tôi mang hồ sơ và bằng tốt nghiệp đến một doanh nghiệp tư nhân chuyên kinh doanh các mặt hàng thủy tinh mỹ nghệ để ký hợp đồng một năm làm việc, trong đó có trước ba tháng thử việc, đãi ngộ không cao, nhưng công việc trợ lý marketing tương đối nhẹ nhàng, quan trọng nhất khách hàng đều là nhà sản xuất trong nước, tôi sẽ không có bất kì tiếp xúc nào với tiếng Anh.
Sau trên QQ nhận được tin nhắn của Chu Xuân, cô lập tức mở miệng mắng: “Diệp Tử, cậu có phải thiểu não không? Có người như cậu không đấy? Chưa nói Thượng Hải nhiều doanh nghiệp liên doanh nước ngoài cậu không đến thử, nếu muốn đến làm danh nghiệp tư nhân, chí ít cậu cũng phải tìm mấy doanh nghiệp chuyên nghiệp tí chứ.” Tôi rất vui vì đã không nói với cô ấy ngay lúc đó, nếu không với tính cách nóng nảy của cô, có lẽ sẽ lập tức về ngay Thượng Hải, không những mắng chửi tôi một hồi, mà đến hợp đồng cũng có thể bị cô nàng xé nát.
Tôi rì rì gõ chứ, cô ấy đợi không kịp, lại nói một tràng, “Cậu có chuyên môn cao, tiếng Nhật của cậu có bằng cấp, cũng là trung cấp dịch miệng. không hề lãng phí chút nào”.
“Chu Xuân, tớ ghét tiếng Anh”. Tôi bình tĩnh gõ ra hàng chữ, “Tớ ghét tất cả mọi thứ liên quan đến tiếng Anh”. Tôi ghét đất nước đã mang Hướng Huy đi.
Cô ấy im lặng.
Bên kia, câu nói đầu tiên Như Yên online là: “Diệp Tử, cậu đến giúp Chim To đi, chúng tớ còn thiếu trợ lý, đãi ngộ tuyệt đối cao hơn so với cậu bây giờ”.
Tôi cười cười, Chu Xuân đúng là miệng rộng, một mình cô nàng biết cũng sẽ để đại biểu toàn thế giới biết. Quan hệ của Chu Xuân và Như Yên lớn mạnh vượt bậc, khiến tôi cũng có lúc phải ghen tỵ.
Lịch sự từ chối lời mời của cô ấy. Tôi biết rõ bạn bè không muốn tôi chịu khổ, tuy nhiên, có một số việc, người khác không giúp được, tôi phải tự mình đối mặt.
“Elva, cô vào đây một chút”. Điện báo vang lên, cắt ngang những suy nghĩ của tôi. Tôi vội vàng đáp lại. “Vâng, tôi đến ngay”.
Dừng bước trước văn phòng làm việc giám đốc, tôi chỉnh chu lại trang phục mới gõ cửa.
“Mời vào”. Giọng nói tinh tế dịu dàng, nếu như không phải sớm biết rõ cô ấy có tiếng làm việc điên cuồng, thật sự khó mà so sánh từ thanh âm dung mạo của cô ấy với lúc làm việc hăng hái, sắc nét khi đàm phán với khách hàng.
“Giám đốc Đinh, chị tìm tôi”. Cô ấy quen giữ khoảng cách với mọi người, vì thế tôi cũng lấy giọng điệu công thức hóa nói chuyện.
“Phải”, cô ấy gật đầu, “Cô tới đây ngồi”. Cô chỉ chỗ ngồi đối diện bàn làm việc.
Tôi bó tay bó chân ngồi xuống, có chút nôn nóng nhìn cô. Cô ấy cười, “Không cần lo lắng, tôi muốn nói chuyện với cô một chút thôi”. Nụ cười của cô rất cuốn hút, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Thời gian này đã thích ứng chưa?”. Rất ít khi nghe thấy cô ấy quan tâm mọi người như vậy, vẫn là giọng điệu hòa nhã dễ gần, tôi có phải nên thấy cảm động rưng rưng nước mắt hay không?
“Rồi ah”. Tôi trả lời ngắn gọn. Nghe một vị trợ lý marketing Ellen nói, trong hai năm qua, giám đốc Đinh đã thay đổi trợ lý không dưới mười lần, dường như không có người nào có thể chịu đựng quá ba tháng thử việc, lúc tôi nghe mấy lời này, tay chân cũng run lạnh.
Cô ấy nhấc chén trà lên, tao nhã nhâm nhi một ngụm, lại hỏi. “Vậy quy trình kinh doanh công ty đã biết rõ chưa?”.
Tôi trong lòng rùng mình, giờ mới vào đề. Tôi cúi thấp đầu, nhẹ giọng đáp. “Dạ rồi”.
“Rất tốt, ngày mai tôi đi ký hợp đồng, cô đi cùng tôi”.
Tôi kinh ngạc, hoài nghi nhìn cô, tôi nhớ rõ nhân viên đang trong thời gian thử việc không chính thức sẽ không thể tham gia vào việc kinh doanh công ty, vậy chuyện này là thế nào?
Đuôi lông mày cô hơi nhíu lại, với lấy chiếc 乃út trên bàn, “Không nhớ rõ lúc mình đi phỏng vấn đã nói gì sao?”.
Tôi híp mắt lại, suy nghĩ theo ánh mắt ngụ ý của cô ấy, dần dần trôi về cuộc phỏng vấn ngày hôm đó.
Trước mắt là một giám đốc trên dưới ba mươi, dáng người uyển chuyển trong bộ đồ thiết kế tinh xảo, hai chân thon dài vắt chéo nhau, cúi đầu có vẻ không quan tâm lật xem hồ sơ của tôi, nếu như không phải ánh mắt cô ấy sắc bén, tôi tuyệt đối nghĩ cô ấy chỉ là bình hoa tô điểm.
Cô ấy ngẩng đầu, “Diệp Tử?”.
“Là tôi”.
“Tôi đã xem thông tin của cô, danh hiệu tốt nghiệp, thành tích các môn đều xuất sắc, vì sao lại muốn đến công ty nhỏ chúng tôi chịu thiệt?”. Gương mặt cô ấy biểu hiện khiến người khó mà nắm bắt.
Tôi cẩn thận lựa chọn từ ngữ, nghĩ không cảm thấy có gì không tốt, dứt khoát buông ra nói: “Nếu như cô cho rằng quý công ty chỉ là công ty nhỏ, vậy tôi không ngại nói, tôi hy vọng làm đại hòa thượng trong miếu nhỏ, không phải làm một tiểu hòa thượng trong một ngôi đền lớn”. Nói xong, tôi nhún vai theo quán tính.
Kỳ thật không đợi tôi nói xong cô ấy liền cười, nhưng cô ấy rất lịch sự chờ tôi im lặng mới duỗi hai tay mỉm cười, “Cô so sánh rất thú vị. Diệp Tử, hoan nghênh cô gia nhập vòm trời công ty”.
Tôi thất thần, cho đến khi ngón tay nhỏ nhắn tinh nghịch của cô ấy thoảng qua trước mặt tôi, tôi mới mỉm cười áy náy.
“Muốn làm đại hòa thượng trong miếu nhỏ không phải trải qua rèn luyện sao được”. Khóe miệng cô ấy cười nhạt nhạt.
Cô ấy đưa cho tôi một cái đĩa, “Lấy cái này về xem, ngày mai có thể dùng đến”.
Tôi tiếp nhận. “Giám đốc Đinh, nếu không còn việc gì khác, tôi ra ngoài trước”.
Cô ấy im lặng một lát: “Còn có một chuyện”.
Tôi đã chạy tới cửa, lại phải lộn trở lại.
Cô ấy cười nhẹ, “Về sau đừng gọi là giám đốc Đinh, gọi tôi là Ariel hay Đinh Thần”.
Tôi cũng mỉm cười.
Ra khỏi phòng làm việc, tôi lập tức chạy đến phòng nghỉ rót cốc nước cho mình.
Ellen theo đuôi ngay sau đó, chụp vỗ иgự¢, làm như kinh hồn bị chấn động hỏi: “Đi lâu thế làm tớ phải lo lắng. Bị mắng hả?”.
Đúng là nữ bát quái, tôi dở khóc dở cười, cốc vào trán cô, “Không như tưởng tượng đáng sợ của cậu đâu”.
“Nói đi nói đi, cô ta tìm cậu làm gì?”. Ellen một bên hỏi tôi, một bên thò đầu nhìn ngóng xung quanh, sợ Đinh Thần bỗng nhiên lại xuất hiện.
Tôi bật cười, chịu không nổi cô nàng quấn quýt làm phiền, liền kể lại những gì xảy ra.
Sắc mặt Ellen lập tức thay đổi, “Cậu thảm rồi Elva, đấy là thủ đoạn thông thường của cô ta đấy, chờ sau khi cậu gặp khách hàng về, cô ta sẽ mượn cơ hội tìm khuyết điểm mà mạt sát cậu”. Cô nàng còn làm động tác chặt đầu lên cổ tôi.
“Cứ như có khủng bố sao?”. Tôi không khỏi sờ sờ vào cổ.
“Đương nhiên”. Ellen trịnh trọng nói.
Chẳng lẽ lòng người thực sự khó lường, tôi còn chưa có kinh nghiệm, dễ dàng bị người làm cảm động.
Buổi chiều, lên QQ nói cho Liễu Như Yên việc này, cô ấy lo lắng cho tôi: “Diệp Tử, cậu vẫn nên đến chỗ Chim to đi, tất cả chúng ta làm cùng một chỗ, tốt xấu gì có thể chăm sóc lẫn nhau, cũng không sợ chịu oan ức. Nếu Chim to dám bắt nạt cậu, tớ sẽ lột da anh ta”.
Tôi sảng khoái đáp: “Được rồi, nếu như tớ bị sa thải, sẽ đến cô cậu kiếm miếng cơm ăn”.
“Một lời đã định”. Không chỉ như vậy, cô ấy còn gửi một icons nghi ngờ gõ tay. (đoán là icons :-w này).
“Nếu muốn nói mấy lời an ủi tớ, vậy buổi tối mời tớ ăn cơm đi”. Đối với môn nghệ thuật lừa đảo này, tôi luôn vận dụng rất hiệu quả.
“Không thành vấn đề, đến chỗ cậu muốn đi, năm rưỡi tớ tới đón cậu tan tầm”. Cô ấy bỗng đắc ý gửi một icons cười tươi tắn, “Thuận tiện cho cậu xem xe tớ mới mua”.
Tôi cứng lưỡi, thì ra mới mua xe, tôi chỉ đòi một bừa cơm có phải quá thiếu hay không, phải, tí nữa bắt cô nàng mời mình đi clubbing.
Cô ấy lại gõ tiếp một chuỗi kí tự, “Tớ còn hẹn Trình Anh, Tử Du, Trần Đông còn Mai Mai không đi được, hẹn sẽ gặp lần sau”.
Rất lưu loát, không hổ bây giờ là đại thần tài chính nắm quyền cai quản hết kinh tế.
Tôi nghĩ ngĩ, cười xấu xa ra chủ ý, “Bồ hóng, có cần nói bóng gió với Chu Xuân không, kích thích cô ấy một chút”.
Lúc này Như Yên vỗ tay đồng ý, chúng tôi thương lượng mỗi người gửi một câu nói đến Chu Xuân, tôi nói là: “Buổi tối Như Yên mời cơm, không ăn cũng uổng”. Như Yên nói là: “Chu Xuân, buổi tối ᴆụng đầu ở Trúc gia trang, không gặp không về”.
Chu Xuân giậm chân giận dữ, “Các cậu là đúng là hai nha đầu xấu tính, chờ đó xem tớ”.
Tôi và Như Yên trăm miệng một lời: “Cậu cắn tớ a. Who sợ who”. Như Yên còn thêm vào một câu: “Cậu theo võng tuyến tới đây đi, tớ để lại cho cậu khối cá”.
Cô ấy dùng chiêu cuối cùng, là coi thường chúng tôi, bất luận chúng tôi nói gì cô ấy cũng không thèm để ý, đến cuối cùng vẫn là chúng tôi bất nhân trêu trọc, không buông tha cho.
Tuy nhiên chiêu này vào hôm này có vẻ không hiệu quả, tôi và Như Yên hiếm khi ăn ý như vậy tự nhiên muốt phát huy thật tốt.
Thế là có đoạn đối thoại như sau :
“Cơm nước xong còn có hoạt động gì nữa ? Clubbing đi ?”.
“Hay là karaoke đi, đã lâu không hát hò rồi”.
“Cũng được, đúng rồi, tối nay Trúc gia trang có đồ ăn gì đắc sắc ?”.
“Có canh cá, vẫn là thịt gà trúc, mì Hoành Thánh giống lần trước nữa”.
Chúng tôi anh một câu tôi một câu, bên kia nha đầu Chu Xuân nhất định là hàm răng nghiến ken két, nhưng không thể làm gì được.
Kịch hay này vẫn diễn cho đến khi Chu Xuân thật sự chịu không nổi, kêu gào muốn tuyệt giao với chúng tôi, lúc này mới kết thúc.
Bỗng trên QQ có một avatar xa lạ nhảy lên, tôi mở ra, một người bạn tên Phong gửi tin nhắn : “Buổi tối có mưa, nhớ mang ô, về nhà sớm đấy”.
“Này, bạn là ai ?”. Tôi động tác rất nhanh, cứ như gửi tin đồng thời, nhưng người đã không có tung tích.
Cẩn thận xem thông tin của hắn, xác định mình không quen, kì lạ, con người này lúc nào đã thành bạn bè tốt của tôi, sao một chút ấn tượng cũng không có, lại nói, trong QQ của tôi ngoài bạn học ra thì toàn là bạn thân, sao hắn có thể chui vào được ?
Vốn định trực tiếp đưa vào sổ đen, lại sợ là bạn học thay đổi tên trong thời gian ngắn tôi đã không nhận ra, huống chi hắn cũng không quấy rầy tôi, cũng từ bỏ.
Trước khi tan việc, tôi hoàn thành chắc chắn công việc một ngày, nghĩ đến cái đĩa vừa Ariel đưa cho tôi, bây giờ lại chắc chắn xem xét để tăng ca, không bằng lưu một bản sao mang về, để thời gian buổi tối bù lại một chút.
Lúc đứng trước công ty chờ Như Yên, một chiếc Honda Accord màu xanh lam chậm rãi từ garage chạy ra, Ariel thò đầu ra. “Đi không, để tôi tiễn cô một đoạn đường ?”.
Nghĩ đến cuộc đối thoại với Ellen, tôi theo bản năng kháng cự, tính toán thời gian Như Yên cũng sắp đến rồi, không nên vô duyên vô cớ thiếu một khoản nợ tình người.
Tôi vẫy tay chào cô ấy, “Bạn tôi sắp đến rồi, không cần phiền vậy đâu”.
Cô cười quay kéo cửa kính xe, đạp ga, phóng xe vượt qua, để lại một làn khói.
Khi tôi ra cửa là lúc Ellen ở lại tăng ca, lúc cô ấy mang theo một túi lớn đi ra, Như Yên còn chưa đến, tôi không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, có chút không bình tĩnh.
“Elva, cậu chưa đi à ? “.
“Uh, tớ đợi bạn”.
Từ xa đi tới một người đàn ông ngoại hình xuất chúng, áo khoác tùy ý khoát lên cánh tay, theo cái nhìn của tôi, người này phải cao mét chín trở lên, không nghĩ đến anh ta đi lên rồi ôm lấy Ellen, Ellen trông mỏng manh nhỏ bé và yếu ớt ở trong vòng tay anh ta, cảm giác như ôm một 乃úp bê bỏ túi.
Ellen mặt thoáng hồng, ra sức đẩy anh ta, “Anh thật là, để người khác nhìn thấy kìa”.
Chàng trai không coi ai ra gì nói, “Chúng ta cũng không phải chưa bị người khác nhìn thấy”. Giàu có từ tính thì giọng nói cũng thật dễ nghe.
Tôi đứng một bên hơi nhếch khóe miệng, Ellen không kịp đến chỗ tôi giới thiệu soái ca, đã bị ૮ưỡɳɠ éρ kéo đi, tôi không khỏi tiếc nuối thở dài, lại không biết lúc nào Như Yên đã đến bên cạnh tôi, mắt không chớp nhìn về hướng Ellen rời đi.
Một người có thể yêu một người khác trong bao lâu? Câu trả lời là rất dài, rất dài, dài đến khi những kí ức bao phủ đầy bụi nhưng vẫn không che mất được những khoảng khắc tình yêu, dài đến khi cánh cửa hồi ức khóa chặt đến mục gỉ nhưng vẫn không bao giờ khóa được những suy tư nhớ mong vẫn còn đây, đó là tình yêu của thời kì này.
————–
“Các cậu quen nhau à ?”. Tôi hiếu kì hỏi.
Cô ấy lắc đầu, “Tớ giờ mới phát hiện hóa ra là một nam một nữ”.
Tôi buồn cười nói, “Cậu tưởng là hai đàn ông ah ? Không phải cậu đọc quá nhiều truyện đam mỹ đấy chứ ?”.
“Không phải”. Như Yên thề thốt phủ nhận, “Từ xa xa tớ nhìn qua, tưởng một đàn ông mang theo một bình nhiệt, đến gần mới biết rõ không phải cái đó”.
Tôi gần như ngất xỉu.
Cô ấy tiếp tục nói hùng hồn : “Cho nên nói muốn tìm đối tượng nhất định phải chú ý thân hình hai bên cân đối. Như tớ và Chim to đây này, chắc chắn là sự kết hợp hoàn hảo nhất”.
Tôi không khách khí nói : “Cậu và Chim to còn một trắng một đen, tớ đoán các cậu sẽ sinh một ngựa vằn”.
Như Yên hét oa oa mấy tiếng, bổ nhào vào eo tôi, “Được lắm Diệp Tử, cậu bị Chu Xuân làm hỏng rồi, thực sự học hỏi thành người khó coi rồi”.
Tôi cười đến hết hơi, miệng không ngừng xin khoan dung, cô ấy mới buông tha tôi.
“Này, xe cậu đâu? Không mang tới đây? Nơi này có thể dừng xe mà”. Tôi hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, Như Yên uể oải nói: “Bị Chim to lái đi rồi, hại tớ phải đánh lẻ một mình đến đây, kết quả gặp phải đường vòng ách tắc giao thông nghiêm trọng, thực vội đến ૮ɦếƭ tớ”.
“Chim to không đưa cậu đi sao?”. Tôi cũng thuận miệng vừa nói, Như Yên trừng mắt liếc tôi, “Chúng ta tỷ muội tụ họp, anh ta tới làm cái gì?”. Còn không quên véo tai tôi, ý bảo tôi dám ăn nói mập mờ.
Khi chúng tôi vào đến cầu khóa Trúc gia trang tránh gió đường, Trình Anh và Tử Du đã sớm đến từ lâu. Cũng vài tuần không gặp, Tử Du càng ngày càng tươi ngon mọng nước, nét mặt Tử Du tương đối tươi sáng, Trình Anh gần đây gầy yếu đi rất nhiều, cũng có vẻ tiều tụy không tốt.
Nơi này kinh doanh rất tốt, hai tầng đều đầy kín chỗ ngồi, nếu không phải Trình Anh và Tử Du đến sớm, có lẽ lúc này sợ rằng không có chỗ mà ngồi.
“Ở đây, trà sửa Hồng Kông rất nổi tiếng, có muốn gọi một phần không?”. Như Yên cầm menu hỏi.
Tôi luôn ham trà sữa như mệnh, Tử Du không đưa ra quyết định, bộ dạng Trình Anh như mất hồn mất vía, một mình Như Yên ôm lấy mọi việc.
Đồ uống luôn được bê trước so với món chính, Như Yên ngậm uống hút mơ hồ không rõ hỏi Trình Anh: “Anh tử, cậu định ở lại Thượng Hải hay đi Bắc Kinh, quyết định chưa?”.
Trình Anh cắn môi dưới, nhanh chóng ngẩng đầu, tầm mắt hướng về phía chúng tôi: “Tớ…”.
Như Yên mắt trợn tròn: “Cậu còn chưa nghĩ được sao, tớ thật phục cậu đấy”.
Trình Anh cụp mi, nhẹ nói: “Bồ hóng, tớ nói ra cậu đừng mắng tớ”.
Như Yên cười mắng: “Cậu là đồ ngốc sao, tớ sao phải mắng cậu”.
Giọng Trình Anh có chút khó nói, “Tớ nghĩ rồi, anh ấy đã không nguyện đến Thượng Hải, còn tớ cũng không muốn mất đi mối quan hệ này, chỉ bởi quá khứ của tớ”.
Tôi vẫn tiếp tục giữ im lặng, chúng tôi rất hiểu Như Yên, nếu như Trình Anh không định buông lời nói, nhất định Như Yên không tránh khỏi tức giận, trước mắt, cô ấy chỉ phải nhịn xuống.

http://thichtruyen.com
Khóe miệng Như Yên hiện một nụ cười khổ, “Anh tử, nếu cậu cảm thấy đáng thì cứ làm vậy đi, tớ sẽ không mắng cậu”. Cô ấy cầm cốc của mình lên, “Tới đây, vì hạnh phúc của cậu chúng ta cũng cạn một chén”.
Mỗi cô ấy được mời rượu, tuy nói vậy nhưng bốn người bốn chén cùng ᴆụng vào nhau.
Đây cũng là điển hình vì một tình yêu mà đi đến tận chân trời.
Trước là Chu Xuân, bây giờ là Trình Anh cũng đi trên con đường này, với tôi tuy không biểu lộ bất kì quan điểm nào, nhưng bí mật của tôi là cực kì bội phục hai cô ấy, muốn đến một nơi hoàn toàn xa lạ để sinh tồn, cái này cũng cần rất nhiều dũng khí và quyết tâm a.
Tôi cũng từng nghĩ, nếu lúc trước Hướng Huy sớm nói với tôi về quyết định của anh, hơn nữa yêu cầu tôi đến nước ngoài cùng anh đào tạo sâu, tôi có thể rời khỏi ba mẹ, rời khỏi bạn bè, không chút do dự gì đi theo anh được không ?
Câu trả lời là không.
Tôi đối với mình còn thiếu lòng tin, tôi không đủ độc lập, tôi chỉ thích được gia đình bao dung cả đời, cho nên, tôi sẽ không đồng ý.
Sau bữa cơm tối, dưới sự đề nghị của Như Yên, một hàng bốn người trả tiền cửa hàng rồi đi Karaoke. Đường hơi xa, ngồi trên xa taxi Trình Anh ngủ gà ngủ gật, đầu theo nhịp xe xóc nảy đong đưa trái phải, tôi và Như Yên nhìn nhau cười, nha đầu này, để làm quyết định này, cũng phải đấu tranh trong một thời gian dài.
Như Yên và Chu Xuân có tiếng là mạch bá, trước kia lúc vào phòng K, microphone cơ bản chuyển trong tay hai người này, có lúc còn vì tranh hát một bài mà đập bàn tàn nhẫn, lần này không có Chu Xuân ở đây, Như Yên cũng có vẻ hết thời hứng thú.
Trình Anh ngồi một mình một góc, ngọn đèn chiếu lên mặt cô ảm đạm, có chút mơ hồ không rõ, tôi đẩy đẩy cô ấy, “Vui vẻ lên, về sau cậu đi Bắc Kinh, như vậy cơ hội gặp mặt không nhiều”.
Trình Anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tôi Ϧóþ khuôn mặt không nhiều thịt cô ấy, “Hát bài gì nào, tớ giúp cậu chọn “. Tôi nhìn sang Tử Du gắng sức gọi to. “Một mình cậu ấy hát gần như không, chúng ta cùng cậu ấy cầm mic đi”.
Bùi Tử Du thừa lúc nhạc dạo đầu quay sang chúng tôi làm ngoáo ộp, giúp Trình Anh vui vẻ.
Chuông điện thoại di động dồn dập vang lên, tôi chậm rãi đi ra ngoài, cách một cánh cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng cười bên trong, bấm phím trả lời, lịch sự hỏi : “Xin hỏi ai vậy ?”.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tín hiện bị nhiễu sóng, tiếng “xì xì xì” ngay sau đó rồi dập máy, tôi ngây ngốc cầm điện thoại một lúc mới nghĩ đến tìm nhật kí cuộc gọi, tuy nhiên, chỉ thấy một chuỗi dài con số lộn xộn.
Tôi cũng không để ý, dùng IP điện thoại gọi tình trạng này thường xuyên xảy ra.
Vừa định trở về, phòng bên cạnh loáng thoáng vang lên một giai điệu, khiến chân tôi gần như không đứng vững.
Tôi vô lực bám vào tường, lòng bàn tay trên màn hình điện thoại di động vô thức vuốt ve.
Lúc này, bên trong náo nhiệt nhảy nhót, bên ngoài cô đơn lạnh lẽo.
Tiếng hát xa xa kéo dài lúc này như một sự mỉa mai lớn.
Chúng tôi từng để lại quá nhiều hồi ức, nhưng cuối cùng tôi đã phát hiện, rất nhiều thứ trong đó bài hát có ý nghĩa quan trọng “Đôi mắt của em”, lại không có cơ hội tái hợp hát.
Tôi nhắm mắt lại, sương mù bao phủ tầm mắt, lông mi đã dính vào những giọt nước nhỏ, cố gắng giữ mình bình tĩnh, chỉ có tôi biết rõ đó là một loại chấn thương âm thầm.
Không dễ dàng gì mới ổn định tâm trạng, tôi trở về ghế ngồi, Như Yên có chút lo lắng, liếc mắt nhìn tôi, “Diệp Tử, sắc mặt cậu không tốt, có chuyện gì thế ?”.
Tôi mệt mỏi lắc đầu, không muốn nói chuyện.
“Cậu đi lâu thế tớ còn tưởng cậu rớt trong bồn cầu rồi chứ ». Rõ ràng là một câu đùa vui nhưng tôi không sao cười được.
Lúc kim đồng hồ ngừng ở mười giờ, Tử Du nhìn điện thoại di động, đứng dậy nói : “Có người tới đón tớ, tớ đi trước đây”.
Tôi nói phụ họa : “Chúng ta cũng về thôi, mai tớ còn phải đi làm”. Như Yên ra lệnh một tiếng, tan cuộc.
Tử Du đi bộ lên phía trước, một chiếc Maybach màu bạc gọn gàng chạy đến.
Cửa mở ra, một người đàn ông xuống xe, rất có phong độ thay Tử Du mở cửa xe, chờ cô ấy ngồi yên mới cẩn thận đóng cửa .
Như Yên vỗ tay phát ra tiếng, tán thưởng, “Woo, Tử Du thật có bản lĩnh, đầu năm nay mới bảo BMW là nhà giàu mới nổi, nhưng Maybach mới thực sự là hương vị của người có tiền”.
Đang nói vui, Chim to ở bên kia vẫy tay chào chúng tôi, “Lên xe “. Hắn mới mua Buick LaCrosse nửa cũ nửa mới, Như Yên gãi đầu ngại ngùng nói: “Vốn định khoe khoang một chút, ngược lại kết quả bẽ mặt”.
Thật thẳng thắn, nhưng cũng chính là Như Yên không câu nệ chuyện này.
“Có cần tớ tiễn các cậu một đoạn đường không ?”. Như Yên mở cửa xe tùy tiện cởi giày.
Tôi từ chối khéo ý tốt của cô ấy, “Không cần, tớ tự về được. Cậu tiễn Anh tử đi, cũng vừa lúc tiện đường”.
Xe đã khởi động, Như Yên vẫn không quên dặn dò tôi, “Chúng tớ đi trước, cậu về cẩn thận, tới nơi gọi điện cho tớ”.
Tôi cười nhìn theo xe đi xa.
Trời đầy sao, trăng trong như nước, bóng đêm trải dài mênh ௱ôЛƓ.
Vừa rồi thời tiết còn mát mẻ, lúc này lại lặng lẽ mưa phùn. Tôi khẽ rùng mình một cái, ôm chặt hai vai.
Mưa bụi bay dày xuống đất, cuồn cuộn nổi lên một cơn bão nhẹ.
Có chút hối hận khi từ chối lời mời ngồi chung xe của Như Yên.
Mưa rơi lớn dần, tôi tăng tốc bước chân.
Mưa lớn che trời rơi xuống, đánh vào mặt đau rát.
Bỗng dưng muốn khóc.
Nước mắt hòa với nước mưa chảy dài hai bên má, khó có thể nhận ra là nước mắt, hay chỉ là nước mưa.
Trượt chân, tôi lảo đảo ngã xuống đất, tôi nhìn chiếc váy lấm bẩn, vuốt đầu gối sưng, cuối cùng không thể kiềm chế được những bi thương đã tích tụ từ lâu, bưng mặt, nước mắt như đoạn ngọc trai rơi xuống.
Đêm yên tĩnh, tiếng mưa bên ngoài cửa sổ hòa với tiếng khóc mỏng manh thê lương, đó là nỗi buồn tuyệt vọng đến cùng cực.
Mưa ướt đẫm không khí, mệt mỏi thương tâm, trong ký ức của tôi tình yêu cổ tích đang dần dần tiêu tan.
Về đến nhà, chật vật tắm qua người, tôi mỏi mệt ngồi trước máy tính, lấy cái đĩa ra, công việc để tiếp tục sống nên cần phải tiếp tục.
QQ liên tục báo đến tin nhắn, tất cả cùng một nick.
“Bạn về đến nhà chưa, bên ngoài đang mưa rất to”.
“Ngày mai thời tiết chuyển lạnh, nhớ mặc nhiều áo vào”.
” Nếu như bạn thấy tin nhắn này thì trả lời cho tôi, tôi rất lo lắng cho bạn”.
” …. “.
Lại là người tên Phong.
“Bạn là ai, bạn rốt cuộc là ai ?”. Tôi ức chế không kiềm được xúc động, hung dữ hỏi.
Đối phương không hề có phản ứng.
Tôi mài đao soàn soạt : “Nếu bạn không nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ thêm bạn vào danh sách đen”.
Vẫn không có ai trả lời.
“Có phải là… Hướng Huy không ?”. Ngón tay run run, đánh hai chữ này dường như rút hết toàn bộ khí lực của tôi.
Cuối cùng cũng có trả lời: “Xin lỗi, tôi không phải”.
Tuy rằng hắn trả lời trong dự tính, nhưng một nỗi thất vọng vẫn nháy mắt bao quanh tôi.
“Vì sao bạn lại nói xin lỗi tôi, bạn thực sự là ai?”. Tôi không thể nghĩ thêm cách nào, chỉ có thể dựa vào cảm giác làm việc.
Lần này hắn trả lời rất nhanh, “Tôi chỉ là một người quan tâm đến bạn, không hơn”.
“Nếu như bạn không phải anh ấy, bạn không có quyền quan tâm đến tôi”. Tôi cười, nước mắt lại chảy xuống.
Tôi gỡ bỏ hắn khỏi danh sách bạn tốt, không chút do dự.
Tôi lại mở ngăn kéo lấy từng đồ vật kỉ niệm Hướng Huy tặng tôi, nhẹ nhàng chạm nhẹ đầu ngón tay, sau lập tức cất đi, sợ nhìn thêm vài lần, ngay cả chúng cũng rời tôi mà đi.
Tôi soi gương nhìn vào mắt mình, nghiêm trọng khác thường nói : “Hướng Huy, em mệt mỏi rồi. Nếu như anh không trở về, em quyết định sẽ quên anh”. Trong giọng nói thấy rõ nỗi mỏi mệt thê lương. Trên gương sương mù mờ mịt, tôi duỗi tay, khẽ để lại một ấn ký :
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc