Biệt thự nhà họ Hàn……
Hàn Lâm Phong ngồi trong phòng ngắm bó hoa trong chiếc bình thủy tinh. Vừa về nhà thì quản gia nói có người gửi cho cậu 1 bó hoa. Không đề tên. Cậu đã rất ngạc nhiên khi nhận bó hoa đó, hoa hồng xanh và trắng. Sau khi tắm, cậu nhìn bó hồng trong bình, phát hiện có 1 tấm giấy màu xanh nhạt được cài trong bó hoa, rơi dưới sàn nhà. Cậu nhặt tấm giấy lên và cảm thấy ất sững sờ. Trong giấy chỉ có vỏn vẹn 6 chữ:
“ Hãy nhớ lời hứa năm ấy”
Cậu rất ngờ ngợ, phải chăng cô ấy đã trở về. Ngồi xuống bàn, cậu đưa tay nhấc cái hộp quà của cô ấy tặng 5 năm trước ra khỏi kệ. Bên trong, bức thư ấy vẫn nguyên vẹn như mới hôm nào. Cậu mở lá thư ra, đọc.
Lâm Phong, có lẽ khi anh đọc lá thư này em đã đi xa khỏi nơi này rồi. Thật sự những ngày qua em rất vui. Em tìm được 1 học bổng lúc anh ngỏ lời nói thích em. Lúc ấy, em đã đồng ý vì em muốn nếu như em có thể đi nước ngoài du học thì em muốn sẽ có 1 người nào đó để em có thể nhớ tới. Anh từng nói sẽ làm em nói câu “Mình thích cậu” anh nhớ chứ? Anh cũng đã từng sửa lại vườn hoa ở trên sân thượng, từng chạy xe quay trở lại thành phố hôm vũ hội chỉ đề đưa em quay lại. Anh và em cũng đã từng cùng nhau đi tô tượng, chụp ảnh. Những kỉ niệm ấy, em sẽ không bao giờ quên. Tối hôm đó, em đã hứa sẽ không bao giờ rời xa anh. Em xin lỗi khi em phải đi New York 4 năm. Nhưng anh hãy tin rằng em nhất định sẽ quay lại, sẽ không bao giờ rời xa anh đâu. Anh từng nói là thật lòng thích em đúng không? Khi em đi rồi, em muốn biết là anh có còn nhớ đến em hay không. Nếu thật sự thích em thì hãy đợi em quay lại. Nhất định em sẽ tìm anh. Nhưng nếu anh không thích em nữa thì em xin chúc anh hạnh phúc với người anh yêu. 1 ngày nào đó, khi em quay về, em sẽ tìm anh để biết câu trả lời.
Em thích anh! Em sẽ nhớ anh rất nhiều!
Ngọc Minh.
Lâm Phong gấp bức thư lại nhét vào hộp. Cậu vẫn nhớ rất rõ ngày hôm đó, Hạo Trương sau khi ra ngoài về đã đưa cho cậu chiếc hộp này và nói:
-Ngọc Minh nhờ em chuyển lời tới anh là cô ấy nhất định sẽ thành công quay về.
Lâm Phong hoàn toàn không hiểu gì hết. Khi đọc bức thư này, cậu cứ tưởng đó là trò đùa. Cậu chạy sang hỏi Hạo Trương thì Hạo Trương chỉ cúi đầu nói:
-Hôm nay cô ấy đã đi New York rồi. Cô ấy không muốn để cho anh biết vì cô ấy nói sẽ quay về trong thời gian sớm nhất để có thể biết được câu trả lời của anh.
Từ hôm đó, cậu đã không hề quen bất kì 1 cô gái nào nữa. Cậu luôn nhớ đến hình bóng của cô gái ấy. Cô gái đã không nói tiếng nào, bỏ cậu ra đi. Cậu vẫn chờ cô ấy. Đã 5 năm trôi qua, Hạo Trương cũng đã đính hôn mà cô ấy vẫn chưa quay về. Cậu tự hỏi:
“Có phải cô ấy đã quên mình rồi hay không?”
Rồi cậu nhận được lời mời đám cưới của Triệu Nghi. Cậu không muốn tới, không muốn chứng kiến niềm vui của cô ấy khi cậu chỉ có 1 mình, cô đơn. Và hôm nay, cậu lại nhận được bó hoa hồng xanh và trắng, loài hoa mà cô ấy thích nhất với lời nói đừng quên lời hứa năm ấy. Lời hứa mà cô đã từng nói với cậu là dù có thế nào thì cũng hãy đợi cô ấy quay về. Đã 5 năm rồi. Liệu cô ấy có trở về hay không?
…………
Sáng hôm sau, Ngọc Minh đi taxi sang nhà ngoại. Đằng Vân bận chiếc váy màu trắng nhạt, mang đôi giày 乃úp bê xinh xắn chạy ra. Con bé leo lên xe, đi với Ngọc Minh. Điện thoại Ngọc Minh reo vang, cô bắt máy:
-Nguyên Thảo tao nghe đây.
…..
-Tao đang tới nè có ai tới chưa?
…..
-Tụi bay đợi tao 1 tí đi.
…..
Sau khi cúp máy, cô quay sang nói với cô em họ:
-Khi gặp bạn chị nhớ phải ngoan nghe chưa?
Đằng Vân ngoan ngoãn gật đầu. Ngọc Minh tiếp tục dặn dò:
-Chị và các bạn nói gì không được nói lại với bố mẹ em nghe chưa. Cả các bác và bà cũng thế.
Đằng Vân lại ngoan ngoãn gật đầu.
Chẳng bao lâu họ tới nơi. Vừa nhìn thấy Ngọc Minh, Thượng Nguyên đã mỉm cười nói:
-Cậu tới trễ đấy nhé!
Ngọc Minh mỉm cười nói:
-Sorry! Tại đi chung với con bé này nên tới trễ.
Tae Min nhìn Đằng Vân hỏi:
-Em gái em à?
-Em họ!
Bé Đằng Vân lễ phép nói:
-Chào các anh chị ạ.
Nguyên Thảo nhéo má Đằng Vân nói:
-Dễ thương quá! Ê con ai vậy?
-Con ông Trình.
-Woa con gái ông Hựu Trình sao? Đáng yêu quá.
Ngọc Minh nhìn con bạn nói:
-Ê mày thiết kế cho nó 1 bộ đầm giùm tao được không?
Nguyên Thảo tươi cười nói:
-Tất nhiên là được ùi.
Sau đó quay sang hỏi em họ Ngọc Minh:
-Em tên gì?
Đằng Vân rất tự nhiên, nói chuyện với Nguyên Thảo. Trong khi ấy Ngọc Minh bắt đầu hỏi chuyện những người khác:
-Ê Thanh Thanh nghe nói bà thành người mẫu rồi à?
Vĩ thanh cho thìa kem dâu vào miệng nói:
-Phải! Là người của công ty anh Tae Min nè.
Ngọc Minh quay sang Tae Min hỏi:
-Anh, anh có bạn gái chưa đấy?
Tae Min mỉm cười xoa đầu Ngọc Minh nói:
-Rồi! Em biết cũng biết người đó đấy.
-Ai vậy anh?
-Là Lăng Thanh Thủy.
Vừa nghe tới cái tên đó, Ngọc Minh đã bị sặc kem ho khụ khụ. Đằng Vân ngây thơ hỏi:
-Chị, chị sao thế?
Nguyên Thảo lại nói:
-Ôi dễ thương quá đi mất!
Thượng Nguyên nhìn Nguyên Thảo nói:
-Cậu rất thích con nít thì phải.
Ngọc Minh vừa bình tĩnh lại, nói ngay:
-Phải, phải! Từ hồi cấp 2 nó đã rất thích con nít rồi.
Vĩ Thanh thấy thế trêu:
-Thế thì màu mau mà làm đám cưới đi thì có con nít mà bồng.
Nguyên Thảo đỏ mặt ngượng ngùng nói:
-Con nhỏ này!
Hạo Trương cười, tự nhiên nói:
-Mình cũng muốn đám cưới lắm mà cô ấy không chịu.
Đúng lúc ấy 1 giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng họ:
-Đám cưới đi chứ cho em còn có chị họ nữa.
Minh Quân ngạc nhiên nhìn Thừa Ngân và Lạc Vĩnh ngồi xuống kế Ngọc Minh nói:
-Ủa tưởng 2 người đi không được.
Lạc Vĩnh nói:
-Con nhỏ này lôi mình đi cho bằng được ấy chứ.
Chợt Thừa Ngân hỏi:
-Con ai đây?
Nguyên 1 đám đồng loạt sặc kem ho khụ khụ. Hạo Trương nhìn em họ nói:
-Em có vấn đề gì không đấy? Ở đây đã có ai đám cưới đâu mà có con.
Ngọc Minh bật cười nói:
-Đây là em họ của mình. Nó tên Kim Đằng Vân.
Lạc Vĩnh nói:
-Ôi dễ thương quá!
Thế là 2 nàng bâu vào chơi với Đằng Vân. Ngọc Minh bắt đầu hỏi:
-Mọi người bây giờ làm nghề gì?
Hạo Trương nói:
-Mình kể cho cậu nghe rồi đấy.
Tae Min thì nói:
-Anh là chủ tịch công ty Hallo Queen. Còn Thanh Thủy dạy Hóa học ở trường Hồng Phong.
Vĩ Thanh cũng giới thiệu:
-Mình là người mẫu. Còn Nguyệt Ân thì làm trong công ty của bố anh ấy.
Minh Quân nói:
-Mình làm giám đốc công ty lập trình, thiết kế và xử lí phần mềm New World.
Thượng Nguyên ngậm cái muỗng nói:
-Mình thì vẫn còn 1 năm nữa mới ra trường.
Thừa Ngân giới thiệu tiếp:
-Mình thì là ca sĩ còn anh Viện Kính là diễn viên.
Lạc Vĩnh ngậm muỗng kem nói:
-Mình là phóng viên của tạp chí Đông Á.
Ngọc Minh hỏi luôn:
-Thế còn Lâm Phong?
Hạo Trương trả lời:
-Anh ấy đang điều hành tập đoàn.
Vĩ Thanh nuốt 1 muỗng kem nữa nói:
-Từ hồi bà đi, cậu ta cũng chẳng quen ai nữa.
Mọi người nói chuyện thêm 1 hồi thì Thừa Ngân, Lạc Vĩnh và Vĩ Thanh cáo lỗi phải đi. Ngọc Minh cũng nói:
-Thôi mọi người về làm việc đi. Lúc khác nói chuyện tiếp.
Trước khi Hạo Trương về, Ngọc Minh nói:
-Mình muốn gặp anh cậu. Có thể hẹn gặp anh ấy được không? Mình muốn tới công ty tìm anh ấy.
Hạo Trương ngẫm nghĩ nói:
-Được rồi cậu đưa em gái về đi. Mình tới công ty nói với trợ lý của anh ấy. Khi nào tới, cậu chỉ cần nói tên là cô ấy sẽ để cậu vào.
-Cám ơn nhé!
…………
Trước khi nhóc Đằng Vân vào nhà, Ngọc Minh dặn rất kĩ:
-Không được nói với cả nhà chị đi đâu, nói những gì với bạn bè.
Đằng Vân hỏi:
-Thế lỡ mọi người hỏi em bạn của chị là ai thì sao?
Ngọc Minh cười, trả lời:
-Em cứ nói với họ bạn chị là ai. Nhưng tuyệt đối không được để mọi người biết chị đã nói những gì với bạn bè nghe chưa?
-Vâng!
Xoa đầu cô em, cô nói:
-Em vào nhà đi.
Đằng Vân vẫy tay với Ngọc Minh rồi bước vào nhà.
1 mình Ngọc Minh tới công ty chính của tập đoàn Hàn Thành Lâm. Cô 1 mình bước vào tòa nhà trước nhiều con mắt nhòm ngó của mọi người. Tất nhiên là thế rồi vì cô quá nổi bật. 1 cô gái có dáng người chuẩn như người mẫu với mái tóc xoăn, xõa ngang lưng. Mặc quần kaki trắng ôm sát chân với áo thun màu vàng nhạt có những hình ảnh dễ thương. Chân mang giày bata màu tím, cổ cao quá mắt cá. Túi xách màu trắng đơn giản hiên ngang bước. Kỳ lạ nhất là đôi mắt xanh biếc, long lanh ấy.
Đến tầng cao nhất, cô bước ra hành lang, đẩy 1 cái cửa kính bước vào. Cô thư kí ngồi ở ngoài bàn, mỉm cười nhìn cô hỏi:
-Chị có phải là Trang Ngọc Minh không ạ?
Ngọc Minh gật đầu. Cô gái ấy nói:
-Giám đốc ở trong phòng đấy ạ.
Ngọc Minh bước tới cánh cửa ấy, đẩy cửa ra. Vừa bước vào chưa đóng cửa đã nhìn thấy 1 cảnh tượng cực kì choáng. Hàn Lâm Phong ngồi trên chiếc ghế, cúi đầu vào đám hồ sơ. 1 cô thư kí váy ngắn ôm sát chân, ngồi lên mép bàn, cợt nhã, ôm cổ anh. Thấy cửa mở, cô thư kí vội vàng đứng xuống đàng hoàng. Ngọc Minh càng bất ngờ hơn, thốt lên:
-Trần Hạ Trang!
Cô thư kí ấy ngạc nhiên hỏi:
-Cô là ai? Tôi quen cô à?
Ngọc Minh mặt lạnh tanh nhìn Lâm Phong, nhếch mép cười nói:
-Đây là câu trả lời của anh ư? Đã thế thì chúc anh hạnh phúc nhé.
Đúng lúc ấy ánh mặt trời chiếu vào chiếc lắc bạc trên tay Ngọc Minh. Chiếc lắc phát ra 1 ánh sáng chói mắt khiến Lâm Phong sững sờ. Cậu đứng dậy, nhìn trừng trừng cô gái nói:
-Em….
Nhưng cô gái ấy đã quay lưng bước ra khỏi văn phòng cậu. Tiếng cửa đóng lại khiến Lâm Phong như bừng tỉnh. Cậu chạy vội ra bàn của cô thư kí hỏi:
-Cô gái ấy! Người vừa vào phòng tôi ấy. Làm sao cô ta vào được?
Cô thư kí nói:
-Anh Hạo Trương bảo tôi cho cô ấy vào.
Lâm Phong càng gấp gáp hơn hỏi:
-Cô ấy tên gì?
-Trang Ngọc Minh ạ.
Lâm Phong vội vàng chạy ra thang máy. Chui ngay vào cái tháng máy, cậu nghĩ:
“Cô ấy đã về rồi sao?”
Cậu nhấn điện thoại cho Hạo Trương hỏi:
-Ngọc Minh về rồi à?
Hạo Trương ngạc nhiên nói:
-Vâng! Em mới gặp cô ấy sáng nay. Cô ấy nói sẽ tự đến tìm anh để biết câu trả lời gì đó. Sao thế?
Lâm Phong cúp máy, thang máy mở cửa đúng ở tầng 3. Cậu vội vã chạy ra khỏi thang máy, chạy cầu thang bộ xuống đất. Mọi nhân viên đều ngạc nhiên khi thấy giám đốc uy nghiêm, mặt lạnh như băng vội vã chạy như đuổi theo 1 ai đó. Vừa chạy xuống tới nơi thì đúng lúc thấy dáng người của Ngọc Minh đang vội vã bước ra ngoài. Cậu chạy theo, nắm tay cô ấy lại khi Ngọc Minh mới đi tới nửa tiền sảnh. Xoay người cô lại, cậu hỏi:
-Em về sao không báo cho anh?
Ngọc Minh ngước mắt nhìn, nói:
-Nói làm gì? Tôi cứ ngỡ là anh sẽ đợi tôi quay về. Cứ ngỡ anh thật lòng thích tôi. Nhưng không ngờ……
Lâm Phong nói:
-Những gì em vừa nhìn thấy không phải là sự thật.
1 giọt nước mắt rơi xuống, Ngọc Minh nói:
-Chứ sự thật là gì hả? 5 năm qua, tôi không hề quen bất kì ai. Luôn đợi 1 ngày quay về bên anh nhưng ai ngờ tôi chỉ là con ngốc đợi anh mà thôi.
Ôm lấy Ngọc Minh, Lâm Phong nói:
-Em không ngốc. Suốt 5 năm qua anh cũng vẫn đợi em quay lại. Chưa lúc nào anh quên hình bóng em cả. Anh rất nhớ em.
Ngọc Minh không nói gì, chỉ khóc. Cô nghẹn ngào nói:
-Em cũng rất nhớ anh!
Giữa công ty, trước mặt tất cả nhân viên, Lâm Phong hôn Ngọc Minh. Hạo Trương vừa chạy xuống tới nơi thì thấy 2 người đang ôm nhau. Cậu thở phào tưởng có việc gì không ổn. Hạo Trương bước tới chỗ ông anh, nói:
-2 người đi chỗ khác đi. Ở đây là công ty đấy.
Lâm Phong mỉm cười nói với em trai:
-Vậy những việc khác em lo nhé!
Hạo Trương mỉm cười, Lâm Phong kéo tay Ngọc Minh đi.
……….
-Em về đây!-Ngọc Minh mỉm cười nói, đưa tay đẩy cửa xe.
Lâm Phong nắm tay cô lại, mỉm cười nói:
-Nè em có quên cái gì không đấy?
Ngọc Minh tròn mắt ngây ngô hỏi:
-Quên cái gì?
Lâm Phong chỉ tay vào má mình nói:
-Không hôn tạm biệt anh sao?
Ngọc Minh nhéo má cậu nói:
-Xí anh làm như là con nít không bằng.
Lâm Phong nhăn nhó, than thở:
-5 năm trước em không nói 1 lời bỏ anh mà đi. Bây giờ về cũng không nói lời nào mà cứ thế đến tìm. Có 1 món quà nho nhỏ mà cũng không tặng cho anh được. Em có thấy mình nhẫn tâm lắm không?
Ngọc Minh bật cười:
-Anh bắt đầu biết nhõng nhẽo từ khi nào thế?
Rồi cô hôn lên má cậu.
Bước ra khỏi xe, Ngọc Minh vẫy tay nói:
-Đi cẩn thận đấy!
Lâm Phong mỉm cười đợi cô bạn gái đi vào hẻm rồi mới lái xe đi. Cậu tự mỉm cười nghĩ:
“Đã 5 năm trôi qua rồi sao. Lần này anh nhất định sẽ giữ em bên cạnh. Không để em rời xa anh nữa đâu nhóc con à.”
……..
1 khoảng thời gian dài
Đôi ta sống trong nỗi nhớ
Bao kỉ niệm, bao hình ảnh
Vẫn chưa bao giờ phai nhạt trong trái tim 2 ta
Mỗi người giờ đây đều đã trưởng thành
1 con đường, 1 hy vọng, 1 ước mơ
Bạn bè vẫn bên nhau như ngày nào
Anh và em cuối cùng cũng về lại bên nhau
Cùng nắm tay nhìn phía chân trời
1 cuộc sống ổn định
Và năm tháng bình yên!