Đẳng Thức Hạnh Phúc - Chương 23

Tác giả: Yuki aka lovely_star_6115

Vĩ Thanh sợ hãi tính chạy vội ra ngay bật đèn ai ngờ đâu bị Ngọc Minh nắm chân kéo lại. Đang tắt đèn lại coi phim ma, Vĩ Thanh cứ tưởng là có con gì nắm chân mình, cô giãy giụa la oai oái:
-Á con…. con…. con….. gì nắm chân…. chân… tui.
Ngọc Minh nhừa nhựa nói:
-Tui nắm đây. Bà điên à? Tính đi đâu đấy?
Thừa Ngân chỉ tay lên giường đúng lúc gió thổi vào, run rẩy nói:
-Có… có… cái gì… vừa… rơi… lên giường thì phải.
Nguyên Thảo đứng dậy, bước tới cái giường, vừa leo lên thì
-Ahhhhhhhhhhh!
Nguyên Thảo giật mình trượt chân ngã cái ầm xuống giường. Cả bọn đều nhìn nhau xem ai la ai dè đâu là cô gái trong phim đang la. Triệu Nghi vội chạy tới đỡ Nguyên Thảo đang xoa cái đầu vừa đập vô thành giường hỏi:
-Mày có sao không?
Ngọc Minh nhìn lũ bạn đang lộn xộn, gắt lên:
-Nè ngồi coi tiếp đi. Đừng có lộn xộn nữa.
Vĩ Thanh nói:
-Bà không biết sợ à?
Ngọc Minh thản nhiên gặm nốt miếng táo cuối cùng hờ hững nói:
-Có gì phải sợ chứ? Chỉ là phim thôi mà.
Thế là tất cả lại ngồi co vào nhau, tiếp tục xem phim. Từng bước chân của tên hung thủ, tiếng kim loại kéo trên những bước tường. Hòa vào đó là tiếng nước nhỏ tí tách trong cái nhà máy cũ. Và tiếng gió thổi ở ngoài vào phòng khiến cả đám lạnh cả sương sống. Đến cảnh đi tắm, cô gái chìm vào bồn nước, 1 bàn tay cháy đen, nham nhở những vết bỏng với mấy ngón tay đen xì trồi lên khỏi mặt nước. 1 ánh sáng xoẹt qua màn hình, màu đỏ rùng rợn bắt đầu loang ra loang ra. Đến đây thì quả là quá sức chịu đựng. Nguyên 1 lũ kéo nhau chạy ra ngoài, chỉ mình Ngọc Minh nằm lại. Vì đông quá lại mở cửa vội thế là 5 đứa té nhào ra hành lang. Đúng lúc Tae Min, Hạo Trương và Nguyệt Ân vừa mới bước tới nơi, Lâm Phong vừa ra khỏi cửa. Lâm Phong kéo Thừa Ngân dậy hỏi:
-Cái gì vậy?
Thừa Ngân chưa kịp trả lời thì nguyên cái trái táo đã bị gặm sạch bay thẳng vào đầu Lâm Phong. 9 người cùng nhìn vào phòng thì thấy Ngọc Minh đang đứng dậy la lên:
-Hay phải dậy mới đúng chất kinh dị.
Nguyên Thảo trợn mắt nhìn cô bạn nói:
-Con này kinh quá. Phim ghê như thế mà nó cũng coi được.
Tae Min vui vẻ hỏi:
-Mấy đứa coi phim ma à?
Thượng Nguyên mặt vẫn xanh lét bám vào Minh Quân nói:
-Vâng!
Nguyệt Ân mắt sáng rỡ lùa mọi người và trong nói to:
-Được thế tất cả chúng ta cùng coi.
5 nàng kia bất đắc dĩ phải vô theo. Triệu Nghi khều Ngọc Minh nói:
-Bà đổi phim khác đỡ ghê hơn đi.
Ngọc Minh nghe thế vui vẻ nói:
-Ok thôi.
Cô tắt phim đó đi tìm 1 phim khác bật lên. Thế là cả đám ngồi túm lại háo hức coi. Chủ yếu là lũ con trai và Ngọc Minh. Minh Quân thấy Thượng Nguyên có vẻ sợ nên vòng tay ôm lấy cô bạn. Vĩ Thanh thì ngồi sát vào Nguyệt Ân. Nguyên Thảo và Hạo Trương thì ngồi cạnh nhau, nắm tay nhau cùng xem. Triệu Nghi và Tae Min thì bình tĩnh. Thừa Ngân thì nép sát vào anh họ Lâm Phong. Bộ phim bắt đầu. 1 cảnh tối, 1 cô gái mặc bộ áo dài đỏ tay xách đèn Ⱡồ₦g chạy trên con phố vắng. Cô ta vào 1 ngôi chùa, nhìn thấy hình ảnh mình trong gương, phấn trang điểm lem nhem do sức nóng khiến bộ mặt cô ta rất kinh khủng. Và rồi cô ta quay lại, hét lên. 1 mái tóc dài và 1 gương mặt hốc hác chợt xuất hiện trước màn hình khiến tất cả giật mình. Tất nhiên là trừ Ngọc Minh vì cô xem rồi với lại anh hai cô thường bảo chả có gì phải sợ. Vĩ Thanh lại 1 lần nữa hét lên thất thanh. Tự nhiên cửa phòng bật mở, cả bọn ngước lên nhìn. Vĩ Thanh kêu lên:
-Anh! Sao anh xông vào đây.
Viện Kính thở hồng hộc nói:
-Vừa tới đầu hành lang thì anh nghe thấy tiếng em hét. Sợ em có chuyện nên anh mới vội vàng chạy vào đây.
Ngọc Minh bực bội nói:
-Anh có ở lại thì làm ơn đóng cửa giùm cái. Không thì biến khỏi phòng tôi.
Quả đúng là Trang Ngọc Minh, ngay cả đàn anh cũng không hề kiêng nể gì. Viện Kính hơi nhăn mặt nhưng cũng khép cửa lại bước vào. Thấy Nguyệt Ân đang choàng tay qua vai Vĩ Thanh, anh ta trừng mắt, hất tay Nguyệt Ân ra chen vào giữa 2 người. Nguyệt Ân lẫn Vĩ Thanh ai cũng khó chịu ra mặt nhưng đành làm thinh. Bộ phim cứ thế tiếp diễn, thỉnh thoảng Vĩ Thanh, Thừa Ngân, Thượng Nguyên lại la lên. Viện Kính không hề hay biết rằng Nguyệt Ân và Vĩ Thanh đang nắm tay nhau sau lưng mình. Bộ phim đang đến hồi gay cấn thì có điện thoại. Tiếng chuông điện thoại của Ngọc Minh lớn nên làm cả đám giật cả mình, cô bắt máy, bên kia, Sơn Nhã hỏi:
-Mày tới nơi chưa?
-Anh có biết mấy giờ rồi không hả? Chắc chắn là tới nơi rồi.
-Hừ hỏi tao mấy giờ mà giờ này vẫn thức.
Tự nhiên Thừa Ngân lại la lên, Sơn Nhã đanh giọng hỏi:
-Có chuyện gì thế? Ai la vậy?
-Bạn em la. Em đang coi phim ma.
-Hay nhỉ giờ này còn coi phim. Lo mà ngủ sớm đi nghe chưa?
-Biết òi biết òi. Mà sao giờ anh hai mới gọi?
-Tao trực giờ mới rảnh để mà gọi. Đi chơi nhớ phải cẩn thận đấy.
-Ừ! Sao hôm nay quan tâm thế?
-Nghĩa vụ thôi. Tao cúp máy đây.
-Ừ! Bye.
Vừa mới cúp máy thì có giọng bực bội vang lên:
-Nè sao cô lại ôm tôi?
Thừa Ngân cũng bực bội nói:
-Tôi ôm anh hồi nào? Tôi ôm anh họ của tôi mà.
Lâm Phong và Hạo Trương cùng nói:
-Em đâu có ôm anh.
Ngọc Minh thấy thế bật điên thoại lên thì thấy Thừa Ngân đang ôm tay Viện Kính. Thừa Ngân đỏ mặt rút tay về. Viện Kính lầm bầm:
-Đồ háo sắc!
Thừa Ngân nghe thấy thế la lên:
-Này! Anh nói thế là ý gì hả?
Lâm Phong lạnh lùng nạt:
-Im lặng đi. Cãi nhau thì ra ngoài mà cãi.
Sau xung đột nho nhỏ ấy tất cả đều im lặng. Khi họ xem xong phìm thì đã 11h45. Ai cũng uể oải về phòng mình. Ngọc Minh cất mấy tính nằm luôn dưới sàn mà ngủ. Thượng Nguyên nằm trên giường 1 mình trằn trọc mãi chưa ngủ được đành leo xuống dưới ngủ chung với bạn.
………..
Sáng hôm sau, điện thoại reo ầm ĩ, Ngọc Minh ngáp dài, dụi mắt với tay tắt điện thoại, xem giờ:
-6h rồi sao!
Cô bò dậy, mắt nhắm mắt mở chui vô nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Tròng cái áo thun dài và cái quần lửng trắng vào người, Ngọc Minh buộc cao tóc, bước ra ngoài. Cô gọi Thượng Nguyên:
-Dậy nhanh lên. Dậy!
Thượng Nguyên dụi mắt lăn qua lăn lại mấy vòng mới chịu dậy. Ngọc Minh sang phòng Nguyên Thảo đẩy cửa bước vào. Đúng lúc Triệu Nghi bước ra từ phòng tắm. Ngọc Minh giật phắt cái mền ra khỏi người Nguyên Thảo hét:
-DẬY NHANH LÊN!
Nguyên Thảo đờ đẫn ngồi dậy ngó đồng hồ, lầm bầm:
-Còn sớm mà!
Nhưng Ngọc Minh đã lôi Nguyên Thảo vào phòng vệ sinh và chạy sang mấy phòng khác. Lát sau tất cả mọi người gặp nhau dưới phòng ăn. Mọi người ai nấy cũng ngó tập thể nổi tiếng khác người bước vào. Lâm Phong, Tae Min, Ngọc Minh và Nguyệt Ân lẫn Hạo Trương đều khỏe re, tươi tắn. Ngược lại với Thừa Ngân, Thượng Nguyên, Vĩ Thanh, Nguyên Thảo và Triệu Nghi mặt uể oải, mệt mỏi. Lạc Vĩnh cũng mệt mỏi, mắt quầng thâm. Tae Min nhìn lũ con gái trừ Triệu Nghi và Ngọc Minh ra hỏi:
-Sao mấy đứa mặt như gấu trúc hết vậy?
Vĩ Thanh đưa tay che miệng ngáp dài rồi đáp trả:
-Tối qua em mất ngủ. Tận 3, 4 giờ sáng mới ngủ được.
Mấy người kia cũng gật đầu hưởng ứng. Ngọc Minh nhìn Lạc Vĩnh hỏi:
-Ủa vậy còn cậu?
Lạc Vĩnh nhìn Thừa Ngân, nói:
-Tối qua Thừa Ngân la lối dữ quá tôi không ngủ được.
Thừa Ngân dụi mắt đáp:
-Xin lỗi! Mình nhớ tới cảnh phim hôm qua sợ quá.
Đúng lúc ấy Viện Kính cũng mặt mày bơ phờ bước tới, nói:
-Tiểu Thanh sao mắt em đen thui vậy?
Ngọc Minh nhìn mặt anh ta thản nhiên nói:
-Ờ… mặt anh cũng thế đấy. Mất ngủ à?
Thừa Ngân lườm anh ta nói:
-Loại người biến thái như anh mà cũng sợ khi coi phim ma sao?
Viện Kính tức giận chống chế:
-Tôi… tôi không có sợ coi phim ma. Tôi chỉ nhớ lại lúc cái cánh tay bạch tuột trợn nhùi, ốm nhách của cô ôm lấy cánh tay ngọc ngà của tôi thôi.
Thừa Ngân mặt mày tối sầm lại, tức giận gằn từng chữ:
-Anh… muốn… ૮ɦếƭ… à?
Thấy hắn ta cười tự mãn, Ngọc Minh không kiềm được đưa tay đập vào bụng hắn ta 1 cái mạnh rồi thản nhiên nói:
-Anh Trình Kính Viếng gì đó, mới sáng đã đau bụng rồi à?
Nguyên bàn cười to, Thừa Ngân nhếch mép mỉa mai:
-Ôi biến thái nên mới thế ấy anh nhỉ? Trời hại anh đấy.
Viện Kính tức tối nói:
-2 cô tôi….
Lâm Phong lạnh lùng hỏi:
-Anh làm gì?
Viện Kính nheo mắt hỏi:
-Cậu là…. Hàn Lâm Phong, người thừa kế tập đoàn Hàn Thành Lâm ư?
-Phải!-Hạo Trương trả lời.
Viện Kính ngó người vừa trả lời, ngạc nhiên hỏi:
-Cậu cũng là Hàn thiếu gia? Hàn Hạo Trương.
Tae Min mỉm cười nói:
-Chính xác!
Anh ta càng trố mắt nói:
-Công tử Shin Tae Min con trai của chủ tịch công ty điện ảnh Hallo Queen? Người quản lí tiếp theo của trường cấp 3 Hồng Phong?
Lâm Phong vẫn thái độ lạnh nhạt nói:
-Phải! Do đó đừng có kiếm chuyện với chúng tôi. Giờ thì biến đi.
Viện Kính mặt mày tức tối không nói được gì đành phải ngậm ngùi bước đi. Ngọc Minh trố mắt nhìn ông anh kết nghĩa hỏi:
-Anh là con trai của hiệu trưởng?
-Ừ!
-Vậy mà không cho em biết gì hết.
Tae Min mỉm cười không nói gì trong khi Ngọc Minh giận giỗi cúi đầu ăn. Cả đám vừa ăn xong thì tên Viện Kính lại “mò” sang “bắt cóc” Vĩ Thanh đi. Nguyệt Ân bất lực nhìn bạn gái bị lôi đi. Lý Hoa không biết gì chắt lưỡi nói:
-Hừ chị ta cũng đào hoa dữ có thể lôi kéo được anh í. Thật chẳng ra thể thống gì.
Ai ngờ đâu lại lọt và tai Ngọc Minh. Vốn không ưa cái con bé hỗn láo này, cô không nhịn được nắm lấy cổ áo con nhỏ lôi sền sệt ra biển. Con bé la oai oái:
-Á đau đau. Chị làm gì vậy bỏ tôi ra.
Ngọc Minh giọng cực kì bình thản nói:
-Này nhóc tì em nhỏ tuổi hay lớn tuổi hơn chị mà xưng hô như vậy hả?
Vừa nói xong, Ngọc Minh quẳng luôn con nhỏ xuống nước 1 cách không thương tiếc. Lúc đứng dậy, Lý Hoa nhìn anh hai la lối:
-Anh sao anh để chị ấy lôi em như thế?
Nguyệt Ân mặt mày hờ hững đáp trả:
-Em thôi cái trò nói móc Vĩ Thanh đi. Nếu không anh sẽ đánh em thật đấy.
Sau đó cậu ta quay lưng bước đi, Tuệ Vân bước đến, nhẹ nhàng nói:
-Nguyệt Ân nói đúng đấy. Đi thay đồ thôi!
Cả bọn đi thay đổ chuẩn bị ra biển tắm. Hạo Trương nhìn Nguyên Thảo ngạc nhiên nói:
-Anh tưởng em sẽ mặc đồ bơi.
Nguyên Thảo ngó xuống bộ đồ mình đang bận nói:
-Thì em đang bận đồ bơi mà.
Ngọc Minh cười, kéo tay Nguyên Thảo đi. Thượng Nguyên nhìn 2 người bạn, thất vọng nói:
-Biết thế mình cũng bận đồ giống 2 cậu cho rồi.
Triệu Nghi quấn cái khăn tắm, nói:
-Thôi bà mà bận giống tụi nó thì tui lẽ loi.
Thừa Ngân và Lạc Vĩnh thì hết sức tự nhiên khi mặc bộ đồ tắm 2 mảnh, chân mang giày cao gót bước ra. Nhìn thấy Ngọc Minh, Thừa Ngân mỉm cười hỏi:
-Cậu không quen mặc đồ bơi à?
Ngọc Minh cũng mỉm cười gật đầu. Từ trước đến giờ cả cô và Nguyên Thảo đều rất ngại việc mặc cái thứ đồ “thiếu vải” ấy trước mặt mọi người nên áo thun và quần soóc là lựa chọn tốt nhất. Vừa xuống tới bãi biển là y như rằng đám con trai lé mắt nhìn Thừa Ngân và Lạc Vĩnh bỏ giày nhảy xuống biển. Đám con gái hì ngây ngất nhìn Lâm Phong, Hạo Trương, Minh Quân, Nguyệt Ân và Tae Min cởi trần xuống nước. Ngọc Minh cũng bước xuống nước, nói với mấy cô bạn:
-Lâu lắm rồi mình không đi biển đấy.
Nguyên Thảo cũng gật đầu nói:
-Tao cũng thế!
Minh Quân chạy tới lôi Thượng Nguyên đi nên Ngọc Minh quay sang hỏi Triệu Nghi:
-Nè bà có sao không? Hình như bà vẫn còn mắc bệnh sợ nước thì phải.
Triệu Nghi mặt tái mét nói:
-Ừ! 2 người đi chơi đi khỏi lo cho tui.
Hạo Trương cả người ướt sũng bước tới hỏi:
-Sao thế? Bơi đi chứ.
Nguyên Thảo vỗ vai Triệu Nghi nói:
-Thế thôi tao đi trước có gì thì kêu tao.
Ngọc Minh cũng mỉm cười rồi theo Nguyên Thảo ra xa. Tae Min nhìn 2 người hỏi:
-Sao không rủ Triệu Nghi ra cùng?
Ngọc Minh nhìn Triệu Nghi nói:
-Nó sợ nước. Không thể để nó ra xa được.
Rồi cô quay sang hỏi Hạo Trương:
-Lâm Phong đâu?
Vừa mới hỏi xong thì có ai đó kéo Ngọc Minh xuống nước. Thượng Nguyên đứng gần đó hết hồn la lên:
-Ê Minh Minh cậu đâu rồi?
-Đây nè!
Hạo Trương mỉm cười khi thấy Ngọc Minh đứng cách họ không xa lắm với Lâm Phong đứng đằng sau. Tất cả đều cùng nhau vui đùa, biển bắt đầu có sóng. Lũ học sinh cũng bắt đầu kéo nhau ra đông hơn. Triệu Nghi ngồi ở chỗ cạn ngó quanh mà không thấy đám bạn đâu. Cô đang tính lên bờ ngồi thì bị nguyên đám nữ sinh xô đẩy ra tuốt ngoài, đúng lúc sóng đánh lên. Triệu Nghi mặt tái nhợt nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần bị nước biển đập vào người. Nhưng rốt cuộc thì chỉ có 1 tí nước bị hất vào người, Triệu Nghi ngạc nhiên mở mắt ra thì thấy…
-Ủa tui tưởng bà đi đâu mất rồi.
Ngọc Minh vuốt mái tóc ướt nhẹp mỉm cười nói:
-Ừ! Tự nhiên có linh cảm gì đó nên mới ngó xem bà ở đâu. Đúng lúc thấy sóng tới nên tui chạy nhanh hết sức tới che cho bà nè.
-Cám ơn nha!
-Không có gì, bạn bè mà. Bà lên bờ đi.
Sau khi yên tâm là Triệu Nghi ngồi ở 1 chỗ, Ngọc Minh chạy đi kiếm mấy người khác ai dè đâu gặp ngay lũ mắc dịch hôm qua. Tụi nó bao vây cô gái, cười cợt nói:
-Cô em, hôm nay nhìn xinh quá nhỉ.
1 tên khác lại nói:
-Sao đi có 1 mình vậy?
-Đi với tụi anh đi.
Ngọc Minh nhếch mép cười, hỏi lại:
-Nè các bạn học trường nào?
-Trường Hồng Phong còn em?
-Hồng Phong!
1 tên khác nắm lấy tay Ngọc Minh nói:
-Ôi thế là chung trường rồi.
Chỉ với vài đường nhanh chóng tên con trai kia nằm úp mặt xuống cát. Ngọc Minh cười lạnh tanh nói:
-Tôi sẽ khiến các người phải chuyển trường cho xem.
Tên nằm dưới đất la oai oái:
-Buông ra đau quá.
Thả tay tên đó ra, Ngọc Minh nhếch mép nói:
-Đừng có làm mất thể diện trường Hồng Phong như thế.
Lũ con trai hung hăng nói:
-Con này dám lên mặt dạy đời tụi tao à. Mày nghĩ mày là chứ?
-Cô ấy là bạn gái tôi.-1 giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau lưng Ngọc Minh.
Lâm Phong vòng tay ôm Ngọc Minh hỏi:
-Tụi này kiếm chuyện với em à?
Đám con trai hoảng hốt nói:
-Đâu có đâu có.
Chợt Thừa Ngân chạy tới, nhìn thấy đám con trai kinh ngạc la lên:
-Lại là mấy người. Tính kiếm chuyện với Minh Minh nữa sao?
Đám con trai thấy thế xua tay nói:
-Ơ đâu có.
Thừa Ngân trừng mắt nhìn tụi nó, quay sang nói với anh họ:
-Anh, tụi nó hôm qua bắt nạt em đó. Còn bắt Minh Minh phải thay em uống hết 5 chai bia mới để tụi em đi.
Lâm Phong trừng mắt ngó Ngọc Minh đang mỉm cười nói:
-Ờ lát em giải thích sau.
Lâm Phong hỏi:
-Trường nào?
Ngọc Minh nói luôn:
-Trường ta. Nói anh Tae Min đuổi học đám này đi. Thật là mất thể diện của trường.
Thừa Ngân nhiệt liệt hưởng ứng. Đám con trai xanh mặt năn nỉ.Lâm Phong vẫn lạnh lùng, hôn lên đầu Ngọc Minh nói:
-Mấy người năn nỉ được cô ấy thì tôi tha.
Thế là đám con trai quay sang năn nỉ Ngọc Minh, cô mỉm cười gian tà nói:
-Các người biết Trình Viện Kính của Thánh Du chứ?
Đám ấy nhao nhao:
-Biết biết.
-Tốt tìm anh ta và đưa cô gái tên Vĩ Thanh đi cùng anh ta về đây thì tôi tha. Không thì…….
Đám con trai ấy vọt đi ngay. Lúc này Lâm Phong mới nói:
-Vậy sao hôm qua em nói anh là em uống bia 1 mình?
Ngọc Minh cười cười nói:
-Ờ thì tại em sợ anh la Thừa Ngân.
Thừa Ngân thấy Ngọc Minh nháy mắt với mình mau mau co giò chạy trước khi Lâm Phong kịp nắm lại. Lâm Phong lạnh lùng nói:
-Em… dám bao che cho Thừa Ngân à? Em biết tay anh.
Ngọc Minh thấy thế bỏ chạy. Ai ngờ đâu Lâm Phong đuổi theo sát sau lưng, chẳng mấy chốc Ngọc Minh thấy chân mình không còn ở dưới đấy nữa mà đang lơ lửng trên không, cô la oai oái:
-Bỏ em xuống!
Lâm Phong cười gian tà nói:
-Không!
Hôm đó, 1 kỉ niệm nửa được tạo ra giữa 2 người, 1 điều nữa giúp 2 người gần nhau hơn. Những nụ cười liệu có mãi mãi trên môi?
…………..
Mặt biển lấp lánh ánh vàng rực
Từng cơn sóng cuộn tròn trôi trắng xóa
Ánh cầu vồng rực rỡ nơi chân trời
Tất cả chúng ta cùng nhau hát
Những nốt nhạc bay lên tận trời xanh
Tiếng cười hòa chung khúc nhạc biển
1 bài ca sẽ mãi mãi khắc ghi
Những con thuyền chở ta đến bên nhau
Vai kề vai bước trên bãi cát mịn
1 bãi biển cất giữ những kỉ niệm
Nơi nụ cười sẽ đọng lại trên môi
Sẽ không bao giờ phai
Theo hạt cát thời gian trôi xa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay