Đẳng Cấp Quý Cô - Chương 33

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Đổng sự Tăng ngửa mặt lên cười, dương dương tự đắc rời khỏi nhà họ Thang.
Bóng lưng ông ta đã khuất Thang Lan vốn đầy khí thế đột nhiên như mất hết sức lực, uể oải dựa vào xe lăn.
Hai chị em lo lắng nhìn bà, “Mẹ vẫn ổn chứ? Có cần gọi bác sĩ đến không?”
Thang Lan mỉm cười yếu ớt lắc đầu, “Không sao, chỉ hơi mệt thôi, mẹ muốn về phòng nghỉ ngơi, các con cứ nói chuyện đi.”
Ngồi trong phòng, bà nhìn bản thỏa thuận trên tay, không kiềm chế được nước mắt. Giọt nước mắt rơi đúng xuống trang cuối cùng, dính ướt chữ ký của bà và Đổng sự Tăng.
Châu Văn xót xa cất tiếng gọi, “Phu nhân.”
“Không sao, nghĩ đến việc Hoàng Hải rơi vào tay của Đổng sự Tăng, tôi thấy không cam tâm.” Thang Lan lau nước mắt, “Đừng nói với thiếu gia và tiểu thư, tôi không muốn chúng nó hối hận.”
Châu Văn hơi do dự nhưng vẫn gật gật đầu.
Thang Lan vẫy tay, “Anh ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Châu Văn cung kính quay người.
Căn phòng rộng lớn chỉ có một mình Thang Lan trên chiếc xe lăn, ngồi trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, bóng dáng bà thật lẻ loi.
Sau khi Đổng sự Tăng rời khỏi, cả nhà họ Thang và Hiểu Khiết ngồi quanh bàn ăn. Có rất nhiều món ngon nhưng tâm trạng ai nấy nặng nề, im lặng không nói gì.
Thang Lan muốn phá vỡ bầu không khí này, mỉm cười nhìn Hiểu Khiết: “Giám đốc Lâm, à không, Hiểu Khiết, bây giờ là người một nhà rồi, sau này đừng khách khí nữa, cứ coi đây là nhà của mình nhé!”
Hiểu Khiết hơi xấu hổ, Thang&sp;Tuấn&sp;mỉm cười.
Thang Lan nói: “Hôm nay nhà chúng ta tụ họp ăn bữa cơm, mẹ rất vui. Nào, nâng ly chúc mừng.”
Mọi người giơ ly lên.
Thang Tuấn tuyên bố: “Chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra cách để giành lại Hoàng Hải!”
Thang Mẫn gật đầu: “Số tiền bán Hoàng Hải bắt buộc phải trả lại cho ngân hàng, trận này nếu muốn thắng thì phải có vốn mới được.”
Thang Lan mỉm cười: “Các con đều có tâm bảo vệ Hoàng Hải, mẹ cảm động lắm. Có thể mẹ phải tìm vài người bạn cũ nhờ vả xem sao.”
Thang Tuấn tự giễu: “Những người nhờ được con đã đi tìm rồi, chỉ là họ trở mặt nhanh như đếm tiền, phút chốc không biết ai là người thân nữa.”
Thang Lan nghĩ ngợi một lát nhìn cả nhà, cuối cùng hạ quyết tâm, “Hiện giờ tài sản đáng giá nhất của chúng ta chính là căn nhà này, hãy bán nó đi!”
Thang Mẫn vội can: “Mẹ! Tuyệt đối không được. Căn nhà này là căn nhà tổ tiên chúng ta để lại!”
Thang Lan bình thản: “Hoàng Hải mất rồi còn không sao, nhà họ Thang không còn cũng thế, chỉ cần chúng ta đều bình an khỏe mạnh, đoàn tụ bên nhau, cùng ngồi ăn cơm, bất kể là nơi nào cũng là nhà được!”
Thang Tuấn nhìn Thang Mẫn và Hiểu Khiết, nghiêm túc: “Vậy thì được, em ủng hộ mẹ bán nhà!”
Hiểu Khiết và Thang Mẫn bất ngờ.
Giọng điệu Thang Tuấn chắc nịch: “Mẹ, chị, hãy tin con, con nhất định sẽ dùng số tiền bán nhà để giành lại Hoàng Hải, không làm mẹ và chị thất vọng!”
Thang Lan kỳ vọng nắm lấy bàn tay Hiểu Khiết và Thang Tuấn, “Được, việc này giao cho các con, nhưng tuyệt đối không được miễn cưỡng, bình an là điều quan trọng nhất.”
Hiểu Khiết và Thang Tuấn gật đầu.
Đổng sự Tăng cầm ly rượu, tới bên cửa sổ, đắc ý nhìn bên ngoài.
Tử Tề và các thành viên hội đồng quản trị ngồi ở phòng khách, uống rượu chúc mừng.
Ông A khen ngợi Tử Tề: “Không uổng công có cháu du thuyết, chúng ta mới mua được không ít cổ phần từ các cổ đông thân cận của Thang Lan! Làm tốt lắm!”
Tử Tề mỉm cười, sắc mặt không chút thay đổi.
Đổng sự Tăng quay lại, vui vẻ ngồi xuống sofa: “5% cổ phần Hoàng Hải trong tay Tử Tề cộng với số cổ phần từ chúng ta, nhiều hơn hẳn cổ phần nhà họ Thang nắm giữ, cuối cùng cũng thoát khỏi sự ràng buộc của chúng!”
“Chúc mừng Đổng sự Tăng, bây giờ chiếc ghế chủ tịch không còn quá xa nữa rồi. Nào, tôi kính ông trước.” Ông B chúc rượu, tất cả lại nâng ly.
Đổng sự Tăng đáp lễ: “Tôi cũng đã làm việc với cánh phóng viên, đợi đến khi tôi chính thức trở thành chủ tịch Hoàng Hải sẽ lập tức đưa tin dòng vốn Hoàng Hải đã ổn định, Hoàng Hải 2 chuẩn bị khai trương. Thêm vào việc chúng ta thao túng, đảm bảo cổ phiếu tăng giá ngay lập tức, rất đơn giản! Các vị cứ yên tâm.”
Hội đồng quản trị hài lòng gật gù, lại tán dương: “Không hổ là Đổng sự Tăng, ngay Hoàng Hải 2 cũng đã để mắt đến rồi!”
Đổng sự Tăng đắc ý nhìn Tử Tề, vỗ vai anh, “Chuyện mời gọi các nhà cung cấp vào Hoàng Hải 2 sẽ nhờ cả vào giám đốc Cao đấy. Cháu phải vất vả rồi, uncle sẽ không bạc đãi cháu đâu!”
Tử Tề đáp lại, “Vậy phiền uncle bận tâm rồi!”
Trong trung tâm thương mại Spirit Hoàng Hải, các nhân viên dàn hàng một, thái độ mọi người đều hơi khác thường, chốc chốc lại thì thầm bàn tán.
Đổng sự Tăng, Tử Tề, Sở Sở… dẫn đầu các cán bộ khác, cao ngạo bước vào Spirit Hoàng Hải.
Nhân viên lần lượt cúi chào cung kính đón vị chủ tịch mới của công ty.
Trong phòng họp của bộ phận kế hoạch marketing, Trịnh Phàm, Tố Tố, Tô Lợi, Tiểu Trương, Tiểu An… đều ngồi ở vị trí của mình, thấp thỏm bất an.
Trịnh Phàm lo lắng: “Có chủ tịch mới, liệu ảnh hưởng đến công việc của chúng ta không?”
Tô Lợi đoán: “Chắc lát nữa sẽ tuyên bố điều chỉnh nhân sự đấy, chúng ta có lo lắng cũng vô ích.”
Tố Tố nói: “Chà, hy&sp;vọng giám đốc sáng tạo mới là người dễ hòa hợp.”
Cửa phòng họp mở ra, Đổng sự Tăng một mình bước vào. Tất cả đều đứng lên chào hỏi: “Chủ tịch Tăng.”
Ông ta dương dương đắc ý lướt qua mọi người, “Đợt vừa rồi, việc kinh doanh của công ty xảy ra vài vấn đề, tôi tin mọi người cũng rất lo lắng. Vất vả rồi. Sau này cũng mong mọi thành viên ưu tú thuộc bộ phận kế hoạch sẽ hợp tác tốt cùng với tôi.”
Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, không bận tâm lắm tới thái độ giả vờ người tốt của Đổng sự Tăng.
Ông ta lại nói: “Sau đây tôi sẽ tuyên bố giám đốc sáng tạo và giám đốc dự án mới của Spirit Hoàng Hải.”
Mọi người ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn ra cửa. Tử Tề và Sở Sở cùng bước vào. Đổng sự Tăng lên tiếng: “Giám đốc sáng tạo mới của Spirit Hoàng Hải sẽ do Cao Tử Tề đảm nhận, Tăng Sở Sở sẽ tiếp nhận chức vụ giám đốc dự án. Các bạn chắc đã quen thuộc với nhau.”
Tử Tề và Sở Sở gật đầu chào.
“Tôi nghĩ mình và giám đốc Tăng không cần phải tự giới thiệu nữa, hy vọng chúng ta có thể phối hợp tốt, các bạn sẽ nhanh chóng làm quen với phong cách làm việc của chúng tôi.” Thái độ cao ngạo của Tử Tề khiến lòng người bất an.
Trịnh Phàm và Tố Tố thì thào qua lại, “Hiện giờ nam nữ chính đều không ở đây nữa, vở mới này không biết diễn đến chương nào.”
Đổng sự Tăng liếc nhìn Trịnh Phàm, mỉm cười hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Trịnh Phàm vội lắc đầu, “Thưa không. Có thể hợp tác với đồng nghiệp cũ, tôi rất mong đợi ạ.”
Đổng sự Tăng gật đầu, “Hiện nay Hoàng Hải đang ở trong thời kỳ quan trọng, liên quan đến sự tồn vong. Phòng kế hoạch marketing lại là một trong những phòng ban quan trọng nhất, tôi trông chờ vào sự nỗ lực hợp tác, đưa công việc trở lại quỹ đạo ban đầu.”
Tất cả đồng thanh đáp: “Vâng, thưa chủ tịch!”
Những nhân viên này cuối cùng cũng đã thuộc về mình, Đổng sự Tăng đắc ý cười.
Trong phòng làm việc yên tĩnh của chủ tịch Hoàng Hải, trên bàn vẫn còn đặt tấm biển đề tên Thang Lan. Đổng sự Tăng đẩy cửa, ngạo mạn bước vào, Tử Tề và Sở Sở theo sau.
Đổng sự Tăng cần tấm biển trên bàn vướt xuống thùng rác. Ông hả hê ngồi trên chiếc ghế chủ tịch, hơi ngả người, “Chỗ này thoải mái nhất.”
Sở Sở cười tít mắt, “Xin chào chủ tịch Tăng.”
Đổng sự Tăng sung sướng, “Tốt! Tốt!”
Tử Tề đứng cạnh nhìn hai cha con họ phấn khởi.
Đổng sự Tăng ngồi thẳng lại, đặt hai tay lên bàn, nghiêm túc: “Vui vẻ xong rồi, phải bàn việc chính thôi.”
Sở Sở và Tử Tề khẽ rùng mình, nhìn ông.
“Tử Tề, chú tìm cháu đến Spirit Hoàng Hải là nhờ cháu hỗ trợ. Cháu và Sở Sở là những người mà chú tin tưởng nhất, hy vọng hai đứa hợp tác tốt với nhau, trong khoảng thời gian ngắn nhất biến Hoàng Hải thành công ty của nhà họ Tăng. Những kẻ mà nhà họ Thang để lại, nếu gây cản trở thì sa thải hết.”
Sở Sở gật đầu.
Tử Tề thì chỉ cười, “Cháu nhất định sẽ nỗ lực hết sức giúp Spirit Hoàng Hải trở&sp;thành trung tâm thương mại tốt nhất ở Thượng Hải. Nhưng cháu có một yêu cầu.”
Đổng sự Tăng khẽ chau mày, thầm cảnh giác: “Yêu cầu gì?”
Tử Tề bình tĩnh mà quả quyết, “Để công việc nhanh chóng đi vào quỹ đạo, cháu hy vọng mình có quyền quyết định nhân sự trong phòng ban của bản thân, nhân sự trong đội ngũ của cháu sẽ do cháu quyết định.”
Sở Sở nhìn Tử Tề, hơi tò mò.
Đổng sự Tăng gạt bỏ tâm lý đề phòng, thở phào gật đầu đồng ý, “Chỉ cần có lợi cho công ty, cháu làm gì cũng được, chú sẽ không can thiệp. Nếu cháu có thể đem một vài trợ thủ đắc lực ở Đài Bắc tới thì càng tốt.”
“Cảm ơn chủ tịch.”
Chỉ có Sở Sở cảm thấy đằng sau nụ cười của Tử Tề như có che giấu một bí mật.
Trong khách sạn mà Hiểu Khiết đang ở, cô ngồi trên sofa, nheo mắt nhìn người đối diện.
Tử Tề mỉm cười.
Hiểu Khiết bực bội: “Anh tìm tôi có việc gì? Chẳng phải đang giờ làm ư?”
Tử Tề vẫn tỏ ra ung dung, chậm rãi đáp: “Anh muốn mời em về Spirit Hoàng Hải làm trợ lý đặc biệt của anh.”
Hiểu Khiết sững sờ, lập tức trả lời: “Tôi từ chối.”
Anh đã sớm đoán sẽ có phản ứng, phớt lờ cầm tài liệu lên đưa cô.
Hiểu Khiết phát hiện đó là danh sách cắt giảm nhân viên, gồm Trịnh Phàm, Tố Tố, Tô Lợi… thì vô cùng kinh ngạc.
Tử Tề thản nhiên: “Nếu em không đồng ý quay lại, anh đành phải gửi cái này đến phòng nhân sự.”
Hiểu Khiết hơi bực bội, “Tôi trở lại hay không thì liên quan gì đến họ chứ? Sao anh có thể làm như vậy?”
Tử Tề cười: “Đương nhiên có liên quan. Anh không quen họ, chủ tịch Tăng yêu cầu anh trong thời gian ngắn phải làm phòng kế hoạch marketing đạt được thành tích nhất định, điều kiện ngặt nghèo như thế, sao có thể làm việc cùng chứ đừng nói việc dẫn dắt? Trừ phi em đồng ý, nếu không anh sẽ liên hệ để một số đối tác ở Đài Bắc tới Thượng Hải, mấy người&sp;kiabuộc phải sa thải.”
Hiểu Khiết khó chịu: “Anh đang uy Hi*p tôi bằng bát cơm của đồng nghiệp phòng kế hoạch marketing?”
“Em nghĩ như thế cũng được. Nhưng nếu như em không muốn, anh cũng không ép.” Tử Tề đứng dậy, định lấy lại danh sách cắt giảm nhân viên, “Trả danh sách cho anh, anh phải đem về công ty, còn liên hệ với người bên Đài Bắc.”
Chỉ có điều Hiểu Khiết cứ chăm chăm giữ chặt không chịu buông. Tử Tề nhếch mép, biết mình sắp thành công.
“Tại sao anh cứ muốn tôi trở về Hoàng Hải?” Hiểu Khiết ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt của Tử Tề.
Tử Tề cũng không né tránh, “Bởi anh tới Thượng Hải chỉ vì em.”
Hiểu Khiết hít một hơi thật sâu, “Được rồi, tôi đồng ý.”
Tử Tề nở nụ cười đắc thắng.
Việc Hiểu Khiết trở lại Hoàng Hải, Tăng Sở Sở là người đầu tiên phản đối.
Trong phòng khách của nhà họ Tăng, Đổng sự Tăng, Sở Sở và Tử Tề ngồi lại với nhau. Sở Sở không vui, tức giận trừng Tử Tề, “Chẳng dễ dàng gì tôi mới đẩy được Lâm Hiểu Khiết ra khỏi Hoàng Hải, sao anh lại gọi cô ta về? Cả đời này tôi không muốn nhìn thấy cái mặt cô ta! Bố, bố đừng đồng ý.” Cô nắm tay Đổng sự Tăng, lắc qua lắc lại nũng nịu, “Con không thể bình tĩnh làm việc trong một không gian với cô ta được.”
Đổng sự Tăng chau mày, nhìn Tử Tề, “Mặc dù chú đã đồng ý không can thiệp vào việc sắp xếp nhân sự của cháu, nhưng chú muốn biết lý do cháu tìm Lâm Hiểu Khiết về.”
“Lý do rất đơn giản, mục đích lớn nhất của cháu tới Spirit Hoàng Hải là giành lại Lâm Hiểu Khiết từ tay Thang Tuấn.” Tử Tề kiên định hoàn toàn không có ý nhượng bộ.
Sở Sở sửng sốt, mặc dù biết đây là sự thật nhưng vẫn chẳng cam tâm.
Đổng sự Tăng im lặng, Sở Sở lo lắng kéo tay ông.
Đổng sự Tăng nhìn Tử Tề, Tử Tề đáp lại bằng ánh mắt kiên quyết, ông đành gật đầu: “Nghĩ kỹ thì Lâm Hiểu Khiết cũng là một nhân tài, nếu có thể kéo cô ta về thì đó là một sự giúp đỡ lớn.”
“Bố!”
Đổng sự Tăng nhìn Sở Sở, lựa lời khuyên nhủ, “Con à, vị trí của con và Lâm Hiểu Khiết đã khác rồi. Con là giám đốc dự án, cô ta là trợ lý giám đốc, xét chức vụ, con là cấp trên, cô ta đã không thể uy Hi*p con nữa.”
Sở Sở chu môi: “Nhưng cứ thấy cô ta là con không vui.”
Đổng sự Tăng dỗ dành: “Công tác chuẩn bị cho Hoàng Hải 2 đang gấp rút, hiện giờ chúng ta cần nhất là người thông thạo quy trình mời gọi nhà cung cấp. Con phải nghĩ thoáng ra, đấy mới là phong thái của người thắng cuộc.”
Tâm lý vẫn bất bình bực&sp;bội, nhưng Sở Sở không thể phản bác lại bố.
Bên nhà họ Thang, tất cả cũng khó hiểu trước quyết định quay lại Hoàng Hải của Hiểu Khiết.
“Tại sao phải về?” Thang Tuấn không rõ Hiểu Khiết suy nghĩ thế nào, “Hiện nay trong Hoàng Hải đều là người nhà họ Tăng, em quay về chẳng khác nào chui vào miệng cọp? Anh phản đối!”
Hiểu Khiết cười bất đắc dĩ: “Nếu em không về, bọn Trịnh Phàm sẽ bị đuổi việc hết, đến lúc đó Hoàng Hải mới thực sự trở thành công ty nhà họ Tăng.”
“Anh vẫn cảm thấy không thỏa đáng.”
Mọi người đều trầm tư. Thang Mẫn chợt lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng, “Thực ra, chị cảm thấy cũng không có gì không tốt.”
Thang Tuấn kinh ngạc. Thang Lan cũng gật đầu: “Mẹ cũng tán thành. Hiểu Khiết quay về Hoàng Hải, chúng ta mới có cách để bảo vệ nhân viên cũ, khiến nhà họ Tăng không thể muốn làm gì thì làm. Thang Tuấn à, về chuyện công tư phân minh, con phải học tập Hiểu Khiết.”
Thang Mẫn nhìn Thang Tuấn bình tĩnh phân tích, “Theo kế hoạch của em, nếu có người nội ứng trong Hoàng Hải, trong ngoài kết hợp có phải đã thành công một nửa rồi không?”
Thang Tuấn sững lại, nghĩ thấy có lý, nhưng vẫn không yên tâm để Hiểu Khiết một mình quay về, “Chỉ là thiệt thòi cho Hiểu Khiết quá.”
Hiểu Khiết mỉm cười, “Ở Thượng Hải, em luôn nhận được sự giúp đỡ của mọi người, bây giờ là lúc báo đáp.”
Thang Mẫn hân hoan: “Có bước cờ này, kế hoạch của chúng ta sẽ càng hoàn thiện. Sau đây chỉ cần xem màn kịch bắt đầu.”
Đứng ngoài ban công của Spirit Hoàng Hải, Hiểu Khiết ngắm phong cảnh trước mắt, trò chuyện điện thoại với Thang Tuấn. Nụ cười thật dịu dàng, ngọt ngào.
“Vâng, công việc thuận lợi lắm, kế hoạch mời gọi các nhà cung cấp cũng sắp hoàn thành rồi. Anh yên tâm, tiến hành theo hướng mà chúng ta đã thảo luận ngày trước, Hoàng Hải 2 sẽ đi theo phong cách phù hợp với trào lưu giới trẻ. Được chứ, tối nay em không phải làm thêm. Đến nhà anh ăn cơm à? Hay là hẹn ra bến Thượng Hải?”
Sở Sở đứng gần cửa ban công, nghe Hiểu Khiết và Thang Tuấn nói chuyện mà mặt mày sa sầm, buồn bực. Cô cắn môi, sinh lòng ghen tị.
“OK, vậy hết giờ em sẽ gọi cho anh, bye bye.” Hiểu Khiết sung sướng cúp máy, quay người lại thì bắt gặp Sở Sở, cô thoáng bất ngờ.
Sở Sở vênh mặt nhìn Hiểu Khiết, lạnh lùng nói: “Xem ra trợ lý Lâm rất rảnh, nếu có thời gian thì mau chuẩn bị bản báo cáo đánh giá 143 nhà cung cấp gửi tôi đi.”
Hiểu Khiết kinh ngạc, “Nhưng giám đốc đã bảo bản báo cáo này trước cuộc họp tuần sau hoàn thành là được.”
Sở Sở nhếch mép khinh khỉnh: “Tôi muốn xem trước, với năng lực của trợ lý Lâm thì sẽ hoàn thành nhanh thôi.”
“Được, trước sáng mai tôi sẽ giao cho giám đốc.” Hiểu Khiết gật đầu, không hề chịu thua.
Sở Sở tức giận hừ một tiếng, quay người bỏ đi.
Nhìn theo bóng dáng cô ta, Hiểu Khiết cầm điện thoại lên, bất giác cười khổ.
Sở Sở đi vào văn phòng chủ tịch. Đổng sự Tăng đang xem công văn. Cô đẩy cửa ra, tức giận ngồi xuống trước mặt ông, chau mày bực bội tố: “Những việc bố làm hoàn toàn không có tác dụng, Thang Tuấn và Lâm Hiểu Khiết vẫn sống vui vẻ hạnh phúc, thậm chí cả Thang Mẫn cũng đối xử tốt hơn với cô ta. Nhà họ Thang vẫn chưa nhận được bài học! Sao bố lại vô dụng như thế?”
“Sở Sở.” Đổng sự Tăng nghiêm khắc.
Sở Sở biết mình lỡ lời, vội nũng nịu, “Sự việc bày ra trước mắt, Lâm Hiểu Khiết và người nhà họ Thang vẫn đang sống rất tốt. Người bị tổn thương vẫn chỉ là con.”
Đổng sự Tăng khinh bỉ, “Sống tốt? Hừ, chỉ là sự bình yên trước cơn bão!”
Thấy ông như đã có kế hoạch, Sở Sở tò mò: “Bố có ý gì?”
Đổng sự Tăng tính toán: “Kéo sụp nhà họ Thang thì dễ, nhưng khiến chúng chẳng thể trở mình thì chẳng hề đơn giản. Thang Lan đã đứng vững bao lâu tại Thượng Hải, bà ta có đủ mối quan hệ trợ giúp. Lại thêm nữa hai đứa con đủ thông minh… Chúng nhất định đang có ý gom góp một khoản tiền lớn. Trước kia vì Thang Lan hôn mê, lãnh đạo các ngân hàng ở Thượng Hải đương nhiên đứng về phía chúng ta; nhưng đợi Thang Lan khôi phục sẽ bắt đầu sắp xếp thế cục mới.”
Sở Sở hoang mang: “Bố biết thì mau ngăn lại đi! Nếu họ đứng dậy được thì làm thế nào đây?”
Đổng sự Tăng tự tin: “Cho nên chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách khiến nhà họ Thang không còn chỗ đứng tại Thượng Hải nữa! Yên tâm, Sở Sở, con cứ chờ xem, bố sẽ tương kế tựu kế như thế nào, giáng cho bọn chúng một đòn đau!
Trong phòng họp của Hoàng Hải, nhân viên phòng kế hoạch marketing vừa kết thúc cuộc họp, mọi người đứng lên chuẩn bị rời đi.
Tố Tố vươn vai, “Cuối cùng cũng kết thúc một ngày họp hành, lâu thật.”
Trịnh Phàm chép miệng, “Đó là vì đang trong thời kỳ biến động, thay đổi chế độ. Chà, nếu có giám đốc Thang và chủ nhiệm Thang thì chúng ta đâu phải vất vả thế này, ngày nào cũng phải họp lâu ơi là lâu.”
Hai người thấy Hiểu Khiết đang thu dọn bèn gọi: “Hiểu Khiết.”
Hiểu Khiết dừng bước.
Tố Tố quan tâm hỏi: “Chủ nhiệm Thang dạo này có khỏe không? Dạo này chẳng thấy tin tức gì của cậu ấy.”
Hiểu Khiết đáp: “Anh ấy… vẫn thế thôi!”
Tố Tố thận trọng: “Cô ở lại công ty làm việc cho Đổng sự Tăng, chủ nhiệm Thang không bận tâm à? Giám đốc Thang không có ý kiến? Tôi nghe nói là Đổng sự Tăng đuổi họ rồi mà.”
Hiểu Khiết bỗng thấy khó xử, không biết nên trả lời thế nào.
Trịnh Phàm vội giải vây, “Cũng không thể cả nhà đều thất nghiệp được, phải có người đi làm kiếm tiền chứ!”
Hiểu Khiết mỉm cười bối rối, cầm lấy tài liệu định nhanh chóng rời đi.
Tố Tố không hiểu, vẫn làu bàu phía sau: “Với tư cách là bạn gái của chủ nhiệm Thang, phải cùng tiến cùng lùi chứ, thế này đâu được?”
Hiểu Khiết cúi đầu, đột nhiên xuất hiện đôi giày da nam giới. Cô ngẩng lên, Tử Tề không vui đứng trước cửa, rõ ràng nghe thấy mấy lời bàn tán.
Anh bước vào phòng họp, lạnh lùng nhìn đám nhân viên, cố kiềm chế cơn giận: “Tôi vốn định đuổi việc cả phòng kế hoạch, các bạn có biết không?”
Mọi người kinh ngạc, lần lượt nhìn về phía Hiểu Khiết, dùng ánh mắt hỏi cô.
Hiểu Khiết mỉm cười như không muốn thừa nhận, nhưng câu trả lời đã rõ ràng.
Tử Tề lạnh lùng pha chút châm biếm, “Trợ lý Lâm vì mấy người mà quay lại. Đây cũng chính là câu trả lời cho những ai muốn biết tại sao đấy! Hiểu chưa hả?”
Không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Tử Tề điềm tĩnh quay sang Hiểu Khiết: “In các số liệu về nhà cung cấp mà tôi cần khi nãy ra rồi gửi đến phòng làm việc cho tôi.”
Hiểu Khiết đáp: “Vâng.”
Dứt lời, Tử Tề quay người bỏ đi.
Hiểu Khiết nhìn theo bóng dáng đĩnh đạc đó, bất giác cảm động.
Trong văn phòng của giám đốc sáng tạo, Tử Tề ngồi sau bàn xem tài liệu. Một tập tài liệu đưa tới trước mặt, anh ngẩng lên.
“Tài liệu mà anh cần.”
“Để đấy được rồi.” Tử Tề tiếp tục cúi xuống ký tên lên văn bản.
Hiểu Khiết thắc mắc: “Tại sao anh lại nói giúp tôi.”
Tử Tề tiếp tục công việc, điềm nhiên đáp: “Tôi chỉ nói sự thật. Hơn nữa, trong đội ngũ lưu truyền những tin đồn vô vị đó sẽ làm ảnh hưởng đến tâm lý làm việc của em, tạo ra phiền nhiễu trong công việc, ảnh hưởng đến hiệu quả!”
“Cảm ơn anh đã xử lý rất tốt.”
Tử Tề đặt một tập tài liệu đã ký xong trước mặt Hiểu Khiết, nheo mắt: “Muốn cảm ơn thì hãy giúp anh làm xong việc. Ngoài ra, đó cũng là mục đích cá nhân! Thấy em vui vẻ, anh cũng vui theo.” Bất giác bật cười.
Nụ cười dịu dàng của anh khiến cô thoáng sững sờ.
Mãi chưa thấy Hiểu Khiết cầm tập văn bản, Tử Tề vung vẩy nó trước mặt cô. Hiểu Khiết định thần lại, nhận lấy. Quay trở về phòng làm việc, cô lại bắt đầu luôn chân luôn tay.
Không biết tự lúc nào, trời đã sắp sáng.
Từ phòng in ấn đi ra, cô ngáp dài ngồi vào chỗ, tiếp tục làm việc. Một lon cà phê đặt xuống. Cô ngẩng lên, Tử Tề mỉm cười rạng rỡ, trong tay cũng là một lon cà phê: “Uống đi, nghỉ ngơi một lát.”
“Cảm ơn.” Cô mỉm cười, uống một ngụm.
Đặt lon cà phê xuống, Hiểu Khiết vươn vai. Nhìn đồng hồ, đã bốn giờ đúng. Cô kinh ngạc: “Oa! Bốn giờ! Trời sắp sáng rồi phải không?”
Tử Tề nhìn ra ngoài cửa, vẫn là một màu đen sì, “Ừ, sắp. Khoảng nửa tiếng nữa trời sáng, lại nhớ ngày trước anh cũng thức suốt đêm làm việc với em.”
“Có việc đó à?” Hiểu Khiết nghi ngờ.
Tử Tề xếp lon cà phê của mình lên lon của cô. Hiểu Khiết hiểu ra, “À! Anh nói cái lần xếp tháp bia và chuẩn bị gian trưng bày chứ gì?”
“Ừ. Lúc xếp tháp bia có người uống say, lúc chuẩn bị gian trưng bày người đó cũng ngủ như ૮ɦếƭ. Em…” Tử Tề soi Hiểu Khiết từ đầu tới chân, trêu chọc: “Thực sự tiến bộ đấy! Giờ này vẫn còn tỉnh táo, còn làm việc suốt đêm với anh được.”
Hiểu Khiết không cam tâm, phản bác: “Có phải mình em ngủ đâu, trong gian trưng bày anh cũng ngủ còn gì? Chúng ta còn chẳng hiểu tại sao lại bị paparazzi chụp ảnh nữa.”
Nói về chuyện cũ, cả hai bất giác đều không nhịn được cười.
Hiểu Khiết cảm khái, “Thời gian trôi nhanh quá, bây giờ em không còn là tiểu thư tháp bia nữa rồi, cũng chẳng phải đi chuẩn bị gian trưng bày. Mà anh cũng thay đổi rất nhiều.” Cô nhìn Tử Tề.
Tử Tề thắc mắc: “Thế à? Anh thay đổi chỗ nào?”
Hiểu Khiết uống thêm một ngụm, nghĩ một lát mới nói: “Rất lạnh lùng. Tại sao anh lại tới Thượng Hải? Anh biết rõ quan hệ của em và nhà họ Thang, tại sao còn giúp Đổng sự Tăng?”
Tử Tề trầm giọng: “Nếu như anh nói anh không giúp ông ta, anh đến là vì em, em có tin không?”
Hiểu Khiết không hiểu. Anh khẽ nhếch mép, lười giải thích. Nhìn đồng hồ, Tử Tề đột nhiên đứng lên, “Đi cùng anh!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc