Joe gật đầu, “Vâng thưa tổng giám đốc.”
Tử Hào lạnh lùng nhếch mép, nhanh chóng mất hút.
Anh trai đi rồi, Tử Tề và Thiên Thiên ở lại triển lãm, dạo vòng quanh kiểm tra tình hình bán hàng.
Thiên Thiên bỗng nhận được một cuộc điện thoại, sau đó có vẻ thấp thỏm, “Boss, trước anh có đặt một chai rượu vang Petrus, định sẽ cùng… cô Bạch mừng lễ tình nhân? Nhưng, hai người… à rồi. Tôi quên chưa báo hủy, giờ rượu được gửi đến rồi ạ.”
Cậu ta thấy sắc mặt Tử Tề không ổn lắm. bèn vội vàng bổ sung, “Anh yên tâm, tôi không để boss phải thiệt đâu. Tôi sẽ nghĩ cách trả lại, nếu không được thì tôi cũng có thể tự…”
Tử Tề cười lạnh, “Chẳng phải cậu cố tình không trả lại chai rượu đó, hy vọng tôi sẽ nói ‘Thiên Thiên, chai rượu vang giao cho cậu đấy, uống hết cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy nó nữa’?”
Thiên Thiên sửng sốt, đau lòng thốt lên: “Này, lúc đầu tôi vốn định nói là tự tìm người bán lại. Nhưng boss đã đưa ra phương án giải quyết này, tốt hơn là… Anh sẽ nói thế chứ?”
Tử Tề giơ ngón tay lên, “Ba chữ!”
Mắt Thiên Thiên sáng rực, hưng phấn hí hửng: “Ba chữ? ‘Không vấn đề’?! Trời ơi, boss, anh đối với tôi tốt quá.” Cậu chàng chắp tay lại, làm điệu bộ cầu nguyện, nhìn Tử Tề cảm kích.
Tử Tề xoa trán, “Thiên Thiên, năng lực của cậu không tốt lắm, tôi biết; nhưng đến khả năng điền chữ vào chỗ trống cũng kém vậy? Ba chữ là ‘Đừng có mơ’!”
Anh trừng Thiên Thiên khiến cậu ta lúng túng.
Tử Tề nói: “Đem chai rượu vang đó tặng cho giám đốc của siêu thị nông sản tươi, coi như chúc mừng cho sự hợp tác tương lai.”
Thiên Thiên lại hỏi: “Thế boss định chuẩn bị quà Valentine gì cho cô Hiểu Khiết?”
Tử Tề hơi ngạc nhiên, hoàn toàn chưa nghĩ đến vấn đề này, lại nói: “Đó là ngày siêu thị khai trương.”
Thiên Thiên bĩu môi: “Lễtình nhân đầu tiên ít ra cũng cần một món quà chứ. Boss, không ngờ anh kém cỏi thế.”
Tử Tề trầm ngâm, tặng hay không tặng?
Bước chân vào trung tâm thương mại, anh bị thu hút bởi biển quảng cáo cho ngày Valentine tại quầy hàng cao cấp: “Hãy để cô gái của bạn trở thành người phụ nữ lộng lẫy nhất trong Valentine.”
Tử Tề dừng bước, những bộ quần áo, những chiếc túi xách và những đôi giày cao gót sang trọng được trưng bày đầy rẫy, lời Thiên Thiên văng vẳng bên tai: “Lễ tình nhân đầu tiên ít ra cũng cần một món quà chứ. Boss, không ngờ anh kém cỏi thế.”
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh quyết định sẽ tặng một món quà, thế là bước vào quầy hàng. Mua quà xong Tử Tề lái xe rời đi, qua ngã tư, lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, bất ngờ nhìn thấy Bạch Quý Tinh trên màn hình lớn bên đường, cô đang trả lời phỏng vấn.
Phóng viên hỏi: “Cô Bạch dự định sẽ đón Valentine năm nay thế nào?”
Quý Tinh mỉm cười tao nhã: “Valentine năm nay, trung tâm thương mại Hải Duyệt có một hoạt động là ‘Tình yêu dưới ánh trăng’, tôi sẽ đón Valentine với mọi người ở đó.”
Phóng viên lại hỏi: “Nếu trong tương lai, bạn trai cô mong muốn được cùng đón Valentine với cô,cô sẽ làm thế nào?”
Tử Tề nhìn chằm chằm Quý Tinh trong màn hình, rất muốn biết câu trả lời.
Quý Tinh cười thật rạng rỡ, “Nếu tôi có bạn trai, đương nhiên sẽ tình nguyện vì anh ấy mà bỏ hết công việc. Vào ngày Valentine, còn việc gì quan trọng hơn ở bên người mình yêu chứ? Tôi rất mong chân mệnh thiên tử sẽ sớm xuất hiện.”
Tử Tề nhìn nụ cười giả tạo ấy, bất giác bực bội vô cùng. Anh giễu cợt: “Xem ra, tôi không phải là chân mệnh thiên tử của em rồi.”
Tiếng còi phía sau bấm liên hồi, nhắc Tử Tề đèn đã chuyển màu, anh cố kìm nén cảm xúc, nhấn ga phóng đi.
Không lâu sau, Tử Tề gọi cho Thiên Thiên, “Tôi đây, tôi muốn tìm Hiểu Khiết, cậu kiểm tra giúp tôi xem tối nay cô ấy ở đâu. Nếu tối nay có việc gì thì cậu xử lý giúp tôi. Ừ, cứ thế đã.”
Bảo tàng Lưu Viên nằm ở khu vực vùng núi phía bắc, mênh ௱ôЛƓ một màu xanh mướt, các công trình kiến trúc vừa đẹp mắt vừa độc đáo.
Thang Tuấn và Hiểu Khiết dừng xe lại, thật thư thái ngắm nhìn phong cảnh trước mắt. Lúc này, giám đốc bảo tàng ra cửa đón Hiểu Khiết, “Cô Lâm, chào mừng cô đến với Lưu Viên.”
Hiểu Khiết đáp: “Xin chào giám đốc Trương. Hôm qua tôi có đề cập trong điện thoại, trung tâm thương mại Hải Duyệt chúng tôi muốn hợp tác với trung tâm thương mại Spirit Hoàng Hải để mang các tác phẩm của Lưu Viên đến Thượng Hải, cho nên hôm nay tôi đưa người phụ trách của Spirit Hoàng Hải qua thăm quan.”
Thang Tuấn thân thiện bắt tay giám đốc bảo tàng: “Chào ông, tôi là Thang Tuấn, trợ lý đặc biệt của chủ tịch trung tâm thương mại Spirit Hoàng Hải ở Thượng Hải. Hôm nay làm phiền ông giới thiệu các tác phẩm của quý công ty.”
Giám đốc nhiệt tình đáp: “Hoan nghênh hoan nghênh, có cơ hội đưa các tác phẩm của Lưu Viên đến Thượng Hải là niềm vinh hạnh của chúng tôi, xin mời vào trong.”
Dưới sự chỉ dẫn của giám đốc Trương, Hiểu Khiết và Thang Tuấn theo bước ông, thưởng thức nét kiến trúc vừa hiện đại vừa trang nhã của bảo tàng. Các sản phẩm mỹ nghệ làm bằng thủy tinh được trưng bày trên bệ, vị giám đốc lần lượt giải thích ý nghĩa của từng tác phẩm.
Hai người đều nhận thấy các sản phẩm được chế tác rất tinh xảo, màu sắc phong phú, không ngớt lời khen ngợi. Khi dừng chân trước một sản phẩm mang màu lục lam, ông giám đốc mở miệng: “Đây cũng là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Lưu Viên chúng tôi-‘Đình viện thâm thâm[2]’, có khắc hoa văn chim phượng hoàng.”
[2] Tạm dịch là “sân viện hun hút.”
Thang Tuấn cúi xuống, quan sát tỷ mỉ tác phẩm này, “Có phải con phượng hoàng đang ngậm chiếc khuyên cửa bằng đồng theo truyền thống Trung Quốc không? Thảo nào mà đặt tên như thế, rất phù hợp.”
Nghe thấy Thang Tuấn nói ra được dụng ý thiết kế, ông giám đốc vô cùng khâm phục: “Đúng vậy, anh Thang có khả năng đánh giá nghệ thuật đấy, mắt nhìn rất chuẩn.”
Thang Tuấn mỉm cười đắc ý. Hiểu Khiết ngơ ngác nhìn tác phẩm “Đình viện thâm thâm” một lúc lâu mà vẫn chưa hiểu thế nào. Thang Tuấn lại cảm thấy vẻ mặt cô lúc đó thật đáng yêu.
Giám đốc Trương bèn giải thích: “Chiếc khuyên đồng trông thì nhỏ bé nhưng tạo nên cảm giác xuyên suốt một quá trình lịch sử tang thương. Phía sau cánh cửa, phảng phất là cả một ngôi nhà rộng lớn khắc hằn dấu vết thời gian. Bởi vậy tác phẩm mới mang cái tên này.”
Hiểu Khiết bỗng nhiên hiểu ra, “Ồ, những phẩm màu lục giống rừng trúc yên tĩnh. Đẹp quá!”
Ông giám đốc gật gù: “Đúng thế, muốn đạt hiệu quả chế tác như vậy cần phải có kỹ thuật thủ công điêu luyện và sáng tạo. Tiếp theo đây, bảo tàng chúng tôi sẽ sắp xếp để hai vị khách quý tham gia một trải nghiệm, thổi tạo bình thủy tinh. Xin mời đi lối này.”
Ông giám đốc dẫn Thang Tuấn và Hiểu Khiết đi về phía khu chế tác.
Trong phòng, ngọn lửa của lò nung đang cháy phừng phừng. Những người thợ ở đây đều cầm chiếc ống dài. Hiểu Khiết và Thang Tuấn tập trung cao độ, quan sát các khối thủy tinh lỏng từ các ống dài trong tay người thợ dần biến hình, thành một chiếc bình thủy tinh xinh xắn. Hai người vỗ tay thích thú.
Hiểu Khiết thán phục: “Giỏi quá!”
Người thợ thủy tinh ngượng ngùng cười: “Anh chị làm thử xem nào, nhớ bí quyết tôi tiết lộ lúc nãy nhé.”
Người thợ đưa chiếc ống dài đã dán khối thủy tinh lỏng cho Hiểu Khiết. Cô nắm chặt chiếc ống, nó có vẻ nặng, tay cô khẽ run run. Hít một hơi, cô há miệng lấy sức thổi, khối thủy tinh giống như viên kẹo bông từ từ to lên thành hình tròn, rồi phía dưới dài ra, trông như hình người cao cao gầy gầy.
Hình dáng kỳ quặc của nó khiến Hiểu Khiết thoáng nản lòng, “Chán quá, thất bại rồi.”
Thang Tuấn nhìn chiếc bình thủy tinh hình người, mỉm cười: “Tiểu thư à, chúng ta mới rời Đài Bắc có nửa ngày, cô đã thấy nhớ bạn trai rồi hả?”
Hiểu Khiết ngớ ra: “Tôi… Không phải thế, sao anh lại nói thế?”
Thang Tuấn chỉ chiếc bình hình người, trêu chọc: “Vừa cao vừa gầy, không phải Cao Tử Tề thì là ai?”
Hiểu Khiết nhìn lại tác phẩm của bản thân, xấu hổ vội phủ nhận, “Anh đừng có nói linh tinh, giống Cao Tử Tề chỗ nào nào?”
Thang Tuấn giả vờ như thật, chỉ chiếc bình thủy tinh: “Dáng người giống, cái đầu cũng trông rất giống.”
Hiểu Khiết gạt phăng, “Làm gì có!”
Người thợ vội đứng ra hòa giải, “Không sao đâu, có thể thử vài lần mà.”
Hiểu Khiết gật gật đầu, người thợ cho cô một viên kẹo cao su vị dâu tây: “Ăn kẹo đã, thả lỏng một chút, vừa nãy cô căng thẳng quá?”
“Cảm ơn bác.” Hiểu Khiết tiện tay đưa chiếc ống dài cho Thang Tuấn, còn mình thì nhận kẹo, bỏ vào miệng.
Thang Tuấn cầm chiếc ống dài, nhìn chiếc bình thủy tinh hình người, bỗng chau mày nói với nó: “Ta cảnh cáo nhà ngươi, nếu nhà ngươi dám bắt nạt Hiểu Khiết, chắc chắn ta sẽ cho ngươi một trận.”
Hiểu Khiết hơi ngạc nhiên, định mắng Thang Tuấn một trận, nhưng lòng lại dâng lên một cảm giác rất lạ.
Người thợ thủy tinh xử lý hết mấy chỗ bị hỏng trên chiếc bình thủy tinh hình người, sau đó lấy một khối thủy tinh lỏng khác dán vào chiếc ống dài, đưa cho Hiểu Khiết: “Nhớ phải thổi từ từ, luồng hơi phải nhẹ, đều.”
Hiểu Khiết gật đầu, gắng sức giữ chiếc ống dài. Thang Tuấn thình lình giơ tay ra đỡ chiếc ốngtừ phía sau, thoạt trông như đang ôm cô vậy.
Cô hơi sững người, đưa mắt liếc anh.
Thang Tuấn qua loa giải thích hành động này: “Chắc chắn chiếc ống rất nặng nên lúc nãy cô mới thổi vội vàng như thế. Nào, cứ thổi từ từ thôi.”
Hiểu Khiết quan sát khối thủy tinh lỏng, hít một hơi thật sâu, chầm chậm thở ra. Còn Thang Tuấn thì không hề tập trung vào khối thủy tinh lỏng, anh cứ đắm vào nửa gương mặt cô mà chìm vào những suy tư.
Khối thủy tinh lỏng dần dần biến thành hình tròn, dần dần biến thành hình dáng chiếc bình thủy tinh. Hiểu Khiết phấn khích quay đầu lại, “Yeah, thành công rồi!”
Đôi môi không cẩn thận ᴆụng vào môi anh.
Cả hai đều ngớ người, trợn tròn mắt nhìn đối phương, thời gian dường như ngưng lại trong giây lát. Mãi một lúc cả hai mới định thần lại, lập tức tách nhau ra như bị điện giật, bốn tay cùng buông chiếc ống dài, thủy tinh ở đầu ống rơi xuống đất, “Xoảng” vỡ tan.
Người thợ thủy tinh giật mình, lại gần hỏi: “Sao vậy?”
Hiểu Khiết và Thang Tuấn đều tỏ ra lúng túng. Hiểu Khiết bỗng câu không đầu không cuối nói: “Tôi, tôi muốn nghỉ một lát.”
Đúng lúc này, Thang Tuấn mở miệng: “Trượt tay thôi.”
Hiểu Khiết vội vàng xoay bước rời khỏi phòng chế tác, bực bội trong lòng, “Trời ạ, Lâm Hiểu Khiết, sao mày lại ngốcthế chứ?”
Người thợ thủy tinh nhìn theo Hiểu Khiết, cảm thấy hơi khó hiểu. “Cô ấy không muốn thử nữa à?”
Thang Tuấn chỉ tay vào đồng hồ, “Xin lỗi, cũng đến giờ rồi, chúng tôi phải đi check in nhà nghỉ đây. Cảm ơn bác.”
Anh nhìn theo bóng Hiểu Khiết, tay sờ lên môi, khẽ mỉm cười.
Chiếc hôn ấy, có mùi cỏ non…
Trời dần tối, màu đen bao phủ khắp cả ngọn núi, đèn của các biển hiệu nhà nghỉ được bật lên, tỏa ra ánh sáng mờ mờ. Thang Tuấn và Hiểu Khiết ngồi ở sân nhà nghỉ, chủ nhà đã chuẩn bị rất nhiều món đặc sản của địa phương, bày ra đầy một bàn.
Hiểu Khiết vì chiếc hôn bất ngờ lúc nãy nên bây giờ đối diện với Thang Tuấn vẫn thấy chút bối rối.
Ông chủ nhà nghỉ trông bộ dạng thiếu tự nhiên của cả hai, bèn cười: “Hôm nay anh chị đi chơi mệt lắm phải không? Nào, thử món gà đồi của chúng tôi đi, bổ sung nguyên khí, thịt gà vừa mềm vừa dai, đùi gà mỗi người một cái.”
Ông gắp đùi gà đặt vào bát hai người. Hiểu Khiết gật đầu: “Cảm ơn ông chủ.”
Thang Tuấn lại hỏi: “Đây là rau gì vậy?”
Ông chủ đáp: “Ồ, là rau sơn tô, vừa mới hái đấy, rất tươi, có cả súp gà nấu với dầu mè nữa, dùng một chút làm ấm cơ thể nhé.”
Ông bưng bát súp lên, lần lượt múc cho hai người. Hiểu Khiết và Thang Tuấn cắm cúi ăn, không nói với nhau lời nào.
Ông chủ thấy vậy, cho rằng cả hai rất đói, “Hai đứa đói lắm hả? Cứ tự nhiên đi, tôi vào làm thêm mấy món nữa cho.”
Hiểu Khiết nói: “Không cần đâu ạ, sao ăn hết được chứ bác,”
“Đừng khách sáo, mấy khi lên núi mà, tôi còn vài món tủ nữa nhất định phải làm cho các vị ăn thử.” Dứt lời, ông chủ quay lại bếp, để mặc Hiểu Khiết và Thang Tuấn.
Hiểu Khiết bưng bát súp định húp, nhưng súp hơi nóng, cô không cẩn thận làm đổ. Thang Tuấn vội thu dọn giùm.
“A, xin lỗi, tôi bất cẩn quá!” Hiểu Khiết bối rối.
Thang Tuấn trêu cô: “Là bất cẩn làm đổ bát súp hay là hôn phải môi tôi?”
Hiểu Khiết không ngờ Thang Tuấn lại thẳng thắn như vậy, lúng túng đáp: “Cả hai.”
“Nếu là vậy thì để bụng làm gì.” Anh cố ý sát lại gần cô, “Bằng không tôi đành bất cẩn hôn lại môi cô vậy, mỗi người bất cẩn một lần coi như hòa.”
Hiểu Khiết bị Thang Tuấn dồn đến đường cùng, không thoát nổi, phải xuống nước nài nỉ, “Được rồi, tôi không để bụng nữa mà.”
Bầu không khí ngại ngùng dần dần được hóa giải, Hiểu Khiết đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bỗng nhiên, hai luồng ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào hai người, cả hai quay ra nhìn, một chiếc ô tô đang đến gần, dừng ngay trước cổng nhà nghỉ. Cả Thang Tuấn và Hiểu Khiết đều tò mò, cứ chăm chăm vào chiếc ô tô. Cửa xe mở ra, Tử Tề bước xuống.
Hiểu Khiết nửa ngạc nhiên nửa vui mừng, Thang Tuấn liền tạo chút khoảng cách giữa mình và cô.
“Tử Tề!” Hiểu Khiết đứng bật dậy chạy đến bên Tử Tề, vui sướng ôm chầm bạn trai, “Sao anh lại đến đây?”
Tử Tề liếc qua Thang Tuấn: “Đến xem tình hình khảo sát thế nào. Chiều nay mọi việc thuận lợi cả chứ?”
Hiểu Khiết đáp: “Rất thuận lợi.”
Thang Tuấn bổ sung thêm: “Chỉ phát sinh việc nhỏ ngoài ý muốn thôi.”
Hiểu Khiết lườm Thang Tuấn một cái, nói với Tử Tề: “Anh ăn cơm chưa? Ngồi xuống đây cùng ăn đi.”
Tử Tề nhìn đồ ăn trên bàn vừa nhiều dầu mỡ lại là đồ rẻ tiền, bèn chau mày lại, “Ở gần đây không có nhà ăn hả?”
Hiểu Khiết không hiểu, “Mấy món này không hợp với khẩu vị của anh à?”
Tử Tề lắc lắc đầu, “Không phải thế. Chắc lái xe lâu quá nên anh thấy hơi chóng mặt, không muốn ăn lắm.”
“Ra thế, vậy anh ăn ít một là được mà.” Hiểu Khiết vui vẻ lấy cơm và thức ăn cho Tử Tề.
Anh cầm bát lên, miễn cưỡng ăn bát cơm do Hiểu Khiết xới cho.
Thấy mọi tâm tư của Hiểu Khiết đều dồn hết cho Tử Tề, trong lòng Thang Tuấn thấy thật trống rỗng, thức ăn trong miệng sao mà khó nuốt. Anh lặng lẽ ăn nốt cơm, không mở miệng thêm.
Hiểu Khiết thấy anh im lặng, bèn múc cho anh một bát canh. Thang Tuấn nhìn cô, cười nhạt.
Sau bữa cơm, Tử Tề và Hiểu Khiết ngồi lại ở sân, ngắm những vì sao lấp lánh trên bầu trời, bốn chân đung đa đung đưa.
“Sao trên núi đẹp thật!” Hiểu Khiết ngọt ngào nhìn Tử Tề, “Thế nào lại đến đây tìm em vậy?”
“Thực ra anh…” Tử Tề chưa dứt lời đã bị Thang Tuấn cắt ngang:
“Ăn chút hoa quả đi.” Anh đang bưng mộtđĩa hoa quả, đứng ngay sau cả hai, “Ông chủ cắt nhiều lắm, mình tôi ăn không hết, hai người cùng ăn đi.”
Thang Tuấn đặt đĩa hoa quả lên bàn, cầm một quả quít, thản nhiên ngồi xuống cạnh Hiểu Khiết. Anh vừa bóc vỏ quít vừa hỏi Tử Tề: “Sao tự nhiên chạy đến đây?”
“Không có gì.” Tử Tề nhìn Thang Tuấn, quyết định sẽ kéo dài sự bất ngờ mà mình đã chuẩn bị thêm lúc nữa, quay sang Hiểu Khiết, “Catalogue giới thiệu các khẩu phần hạnh phúc và mẫu bao bì đều được gửi đến rồi, anh muốn mang tới cho em xem.”
Tử Tề lấy đồ ra, ba người ngồi xung quanh cùng xem xét. Thang Tuấn đột ngột lôi điện thoại ra, bật đèn của điện thoại chiếu vào các mẫu. Hiểu Khiết giật mình, nhìn sang Thang Tuấn.
Thang Tuấn cười: “Phải dùng ánh sáng trắng, màu sắc lên mới chuẩn.”
Tử Tề liếc Thang Tuấn, thầm khâm phục sự chuyên nghiệp của anh ta.
Hiểu Khiết lên tiếng: “Xem ra cũng không đến nỗi nào, bao bì màu trắng và màu lục, hoa văn đơn giản, tạo cảm giác lạc quan, thêm yêu cuộc sống!”
Tử Tề nói: “Để nhấn mạnh đây là bữa ăn gọn nhẹ cho một người và cũng là để bảo vệ môi trường nên chọn kiểu phối màu này.”
Thang Tuấn góp lời: “Túi nguyên liệu đơn giản để nấu một bữa ăn cho một người, ý tưởng không tệ chút nào, nhất định sẽ thu hút được những đối tượng làm việc ở nhà và còn độc thân. Mặt hàng này có thể tạo ra sự khác biệt với các siêu thị truyền thống khác đấy.”
Hiểu Khiết vui mừng nhìn Tử Tề.
Cơn gió chợt thổi đến, cô hơi co mình lại, run run vì lạnh. Thang Tuấn và Tử Tề cùng lúc ϲởí áօ khoác đưa cho Hiểu Khiết, đồng thanh: “Em mặc vào đi.” Hai người đàn ông chau mày nhìn đối phương.
Hiểu Khiết sửng sốt, thấy họ căng thẳng, vội mỉm cười: “Không cần đâu. Các anh cứ mặc đi.”
Tử Tề nói: “Em cứ khoác vào, anh không lạnh.”
Thang Tuấn cũng nói: “Anh Quốc lạnh hơn Đài Loan nhiều, tôi mặc áo khoác sắp toát hết mồ hôi rồi ấy.”
Tử Tề khoác áo lên Hiểu Khiết, Thang Tuấn cũng không chịu thua khoác áo mình cho cô. Hiểu Khiết cười méo xệch, trông cô chẳng khác nào một con lật đật.
Không thể trở về Đài Bắc ngay lập tức, tối nay đành ở lại nghỉ đêm. Phòng nghỉ hết sức đơn giản, Thang Tuấn và Tử Tề cùng một phòng có hai giường đơn, mỗi người một giường.
Tử Tề kéo tấm chăn bông đang đắp lên mũi ngửi, chau mày hất nó ra. Căn phòng quá thô sơ, anh không thể ngủ được, quyết định ra ngoài đi dạo. Tử Tề nhẹ nhàng bước ra ngoài, cầm theo chìa khóa phòng.
Anh đi rồi, Thang Tuấn cũng không chợp mắt nổi.
Tử Tề ra khỏi phòng, bỗng bắt gặp bóng người có gương mặt mặt trắng bệch, cứ tưởng là ma mà hét ầm lên.
“Là em mà.” Hiểu Khiết bóc mặt nạ ra.
Tử Tề thở phào, phì cười, anh bị Hiểu Khiết dọa cơ đấy.
Hiểu Khiết hỏi: “Muộn thế này rồi sao anh vẫn chưa ngủ?”
Tử Tề đáp: “Anh mất ngủ, muốn ra ngoài hóng gió.”
Hiểu Khiết gật gật đầu.
Tử Tề lại nói: “Đi theo anh, có cái này cho em.” Anh bịt mắt cô lại, đẩy cô đi về phía sau ô tô của mình.
Hiểu Khiết hồi hộp: “Anh định cho em cái gì vậy?”
“Đợi một lát là biết ngay.” Tử Tề tỏ ra bí mật. “Nhắm mắt lại đấy nhé, không được nhìn trộm đâu.” Anh buông hai tay ra, còn huơ huơ trước mắt cô kiểm tra, bấy giờ mới chịu mở cốp xe, “Nhìn được rồi.”
Hiểu Khiết mở mắt, nhìn thấy những thứ bên trong, ngạc nhiên: “Đây là cái gì?”
Tử Tề cười: “Valentine vui vẻ. Ngày kia là Valentine đầu tiên khi chúng ta yêu nhau, nhưng hôm đó cả hai đều bận việc khai trương siêu thị, cho nên anh muốn cùng em chúc mừng sớm.”
“Tự nhiên anh chạy đến đây…là vì việc này sao?”
“Đúng vậy, mau mở quà đi.” Tử Tề giục cô.
Hiểu Khiết cẩn thận lôi từ trong túi ra một chiếc váy dạ hội hàng hiệu rất đẹp, thốt lên bất ngờ: “Cái này tặng em ư?”
Tử Tề hỏi: “Em có thích không?”
“Em thích!” Hiểu Khiết cầm chiếc váy ướm thử vào người, thấy hơi băn khoăn: “Chiếc váy dạ hội đắt thế này nhưng có lẽ em không có cơ hội để mặc nó.”
Tử Tề lắc đầu: “Ai bảo không có? Em là phát ngôn viên của trung tâm thương mại Hải Duyệt và là bạn gái anh, em đã trở thành người của công chúng rồi đấy.”
Hiểu Khiết gật đầu cất váy lại, tiếp tục mở quà, một chiếc xắc hàng hiệu. “Oa, đây chẳng phải là sản phẩm mới của Prada sao? Cái này mất đến mấy tháng lương của em đấy.”
Tử Tề nói: “Chiếc váy dạ hội đẹp thế đương nhiên phải đi cùng một chiếc túi xắc phù hợp rồi.”
Hiểu Khiết nhìn những món quà trong cốp mà ngại ngần: “Những món quà này đắt quá.”
Tử Tề khẽ nâng cằm Hiểu Khiết, nhìn sâu vào mắt cô, chân thành nói: “Không đắt chút nào.” Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. “Anh hy vọng em cảm thấy hạnh phúc, vì có anh.”