Hiểu Khiết cầm vài kiểu nơ, cà vạt, kẹp cà vạt đến để người đàn ông ướm thử, “Cà vạt là phụ kiện bắt mắt nhất của comple, nếu là cổ sơ mi truyền thống thì thắt kiểu cà vạt gì cũng hợp. Còn với cổ áo bác đang mặc thì thắt nơ sẽ phù hợp hơn, trông vừa thời trang vừa hiện đại, sẽ làm nhiều người phải chú ý đấy ạ. Có lẽ chúng ta không phát minh ra được những thứ mới, nhưng chỉ cần thay đổi quan niệm, cách nhìn hay lối suy nghĩ, thì những thứ cũ cũng sẽ mang giá trị mới. Bác xem này, kết hợp với nơ, nhìn bác như trẻ ra đến 20 tuổi, trông nhanh nhẹn hơn rất nhiều ạ.”
Vị khách cảm thấy thoáng kinh ngạc, không ngờ một cô gái trẻ thế này mà lại suy nghĩ thấu đáo vậy, ông nhìn cô vẻ tán đồng: “Tôi lấy hết chỗ này.”
Hiểu Khiết gói đồ, đưa túi cho ông, cô cúi người một góc 90 độ, cung kính tạm biệt khách.
Lúc này người quản lý lại bước vào, “Lâm Hiểu Khiết, siêu thị Bách Duyệt ở tầng một đang cần một người giúp, cô xong việc rồi thì qua phụ giúp một tay đi.”
Hiểu Khiết ngẩng cao đầu, nở nụ cười chuyên nghiệp, “Vâng.”
Trên tầng thượng đang tổ chức bữa tiệc mừng năm mới, không khí rất nhộn nhịp, các vị khách thượng lưu với phục trang là lượt, thơm phức mùi nước hoa sang trọng, nói cười nhỏ nhẹ, nho nhã. Bỗng cótiếng động cơ ầm ầm dội đến, tất cả mọi người lập tức đưa mắt về phía phát ra âm thanh đó.
Giây lát, không khí như bị đóng băng, mọi người dồn hết sự chú ý vào chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú đang cưỡi trên chiếc mô tô nơi lối vào.
Trong tiếng kêu kinh ngạc của đám đông, chàng trai vặn ga, cho xe lượn một vòng khắp sảnh tầng thượng, rồi lái lên sân khấu, lướt qua tất cả, khựng lại và dựng chân chống đầy kiêu hãnh.
Đúng lúc này, một màn pháo hoa rực rỡ tỏa sáng trên sân khấu, chàng thanh niên vẫy tay mỉm cười trước ánh mắt ngưỡng mộ và tiếng hò reo.
Hội trường đâu đâu cũng nghe thấy tiếng trầm trồ của nữ khách mời:
“Oa, đẹp trai quá đi mất!”
“Đúng thế! Ước gì giải nhất sẽ là Cao Tử Tề chứ không phải là chiếc mô tô đó…”
Chàng thanh niên đẹp trai khiến cả hội trường phải chú ý chính là con trai ông chủ trung tâm thương mại Hải Duyệt-Cao Tử Tề. Bất kể anh đi đến đâu cũng khiến cho phụ nữ, dù đã kết hôn hay chưa, đều phải mê mẩn như mất hồn.
Cao Quốc Thành chẳng còn biết phải nói sao nữa, ông chỉ biết lắc đầu trước đứa con trai luôn nghĩ ra những trò quái gở này.
Tử Tề nhanh nhẹn đưa mũ bảo hiểm cho Thiên Thiên luôn đi cùng mình, anh kéo áo gió, để lộ bộ comple bên trong được may rất khéo léo, tao nhã đi xuống sân khấu trong ánh mắt dõi theo của mọi người.
Chợt có tiếng vỗ tay vang lên, đầu tiên chỉ là của ai đó trong góc hội trường, sau rồi lan dần ra và tràn ngập khắp cả không gian.
Tử Tề lấy một ly sâm panh từ nhân viên phục vụ, nâng ly tỏ ý chúc mừng với các vị khách rồi uống cạn.
Anh tiến về phía quầy buffet sang trọng, vung vẩy chiếc chìa khóa xe, đặt vào tay Cao Tử Hào gần đó, “Trả anh này.” Tiện thể lấy luôn ít đồ, vừa ăn vừa nói chuyện với bố mình.
Cao Quốc Thành hỏi: “Sao đến muộn thế?”
Tử Hào bực bội, đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa, “Vì chiếc Dutica chứ gì? Cảm ơn em nhé, Tử Tề! Cái mặt đẹp trai của em ít nhất cũng giúp chúng ta giữ chân được các nữ khách hàng!” Mấy cô gái đứng cạnh cứ đua nhau nhìn trộm Tử Tề, khiến anh ta vô cùng ghen tị.
Tử Tề mở miệng: “Phải rồi, giữ được trái tim của nữ khách hàng, chắc doanh thu của trung tâm thương mại Hải Duyệt sẽ không tăng trưởng âm nữa đâu nhỉ?”
Tử Hào thấy Tử Tề không nể mặt mà đề cập tới mức doanh thu, cơn giận càng được thể: “Hừ, kinh doanh thì phải quan tâm đến toàn cục, chứ còn chỉ đủ năng lực ứng phó với nữ khách hàng thì e là chưa đủ đâu.”
“Anh nói không sai, nếu Hải Duyệt có một nhà kinh doanh giỏi, nhất định sẽ phát triển không ngừng, vươn lên mạnh mẽ, chứ không như bây giờ…”
Cao Quốc Thành cau mày tỏ vẻ không hài lòng: “Chưa đầy một giờ nữa là hết năm cũ rồi, anh em các con không thể hòa thuận bên nhau vài phút sao?”
Dứt lời Cao Quốc Thành giận dữ bỏ đi.
Tử Tề và Tử Hào nhìn nhau, rồi quay đầu đi chỗ khác không nói gì nữa.
Bữa tiệc đón năm mới chính thức bắt đầu, Tử Tề liên tục chúc rượu các vị khách VIP, hết ly này đến ly khác. Thiên Thiên đứng cạnh, lo lắng nhìn ông chủ của mình.
Tử Tề cố kiềm chế sự khó chịu trong người, khi không có ai chú ý, anh lặng lẽ rời khỏi hội trường vào phòng vệ sinh.
Lát sau, có mấy tiếng nôn ọe vọng ra. Thiên Thiên đứng đợi ở ngoài, nghe thấy những âmthanh đấy cũng muốn nôn theo.
“Boss, tửu lượng của anh không tốt, đã vậy còn hiếu thắng, lần sau để tôi uống thay anh nhé?” Cậu không kiềm chế được buột miệng.
Tử Tề nới lỏng cà vạt, tháo hai khuy áo trên cùng, kiệt sức đứng dựa vào tường: “Uống rượu tiếp khách là điều kiện cơ bản, muốn trở thành ông chủ lớn thì phải có bản lĩnh này. Tôi không muốn thua ông anh tôi. Ọe…” Nói đến đây lại chúi đầu vào bồn cầu nôn tiếp.
Thiên Thiên vỗ liên hồi vào lưng anh, rồi đưa giấy cho anh.
“Không sao.” Tử Tề khoát tay, vịn vào tường đứng dậy, mỉm cười yếu ớt nhìn Thiên Thiên.
“Boss, sao cứ phải ép mình thế?” Thiên Thiên nhìn điệu bộ của anh, vô cùng lo lắng.
Anh nửa đùa nửa thật đáp: “Đẹp trai mà.”
Thiên Thiên sắp bị anh làm cho tức ૮ɦếƭ mất, cái người này sao chẳng bao giờ chịu nghiêm túc, “Anh ngồi đây nghỉ một lát đi, đợi tôi…”
“Cậu về nhà đi! Tôi nôn xong thấy dễ chịu hơn rồi!” Tử Tề ra khỏi nhà vệ sinh, vặn vòi nước rửa mặt.
Thiên Thiên vẫn thiếu yên tâm, “Không cần tôi đưa về thật?”
“Không cần. Tôi muốn đi loanh quanh một chút, cậu cứ về trước đi!” Tử Tề lắc đầu, lấy lại vest của mình từ tay Thiên Thiên.
Anh cầm áo, dạo trong trung tâm thương mại không một bóng người. Trung tâm đã đóng cửa nên các quầy hàng được phủ bạt hoặc chăng dây khóa lại. Anh bước lên thang cuốn, lang thang trong đêm tối ở đây, không biết từ lúc nào anh đã xuống đến siêu thị tầng một.
Cả tối ngồi xếp lại những hàng hóa sắp hết hạn sử dụng, Hiểu Khiết mệt đến nỗi chân tay muốn rã rời. Cuối cùng thì cũng đóng cửa, cô có thể nghỉ phút chốc rồi.
Tắt một nửa số đèn, siêu thị vắng tanh bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo, chỉ có âm thanh phát ra từ radio trong điện thoại của cô.
Giọng nói của người dẫn chương trình, chợt trở nên sang sảng giữa không gian yên tĩnh, “Các bạn thân mến, năm cũ sắp qua rồi, chúng ta sắptạm biệt năm 2011, đón chào một năm mới đến. Ở thời khắc đặc biệt này, hãy nhường chỗ cho party…” Ngay sau đó là ‘Get the party start’ qua giọng ca của Pink vang lên.
Hiểu Khiết lấy chai sâm panh mà cô giấu trong tủ lạnh ra, tự rót cho mình một ly, vừa thưởng thức vừa nhún nhảy nhẹ nhàng theo điệu nhạc. Cô cho một viên đậu phộng muối sắp hết hạn vào miệng, hương vị ngon ngoài sức tưởng tượng.
Đang lúc cao hứng, thấy siêu thị không một bóng người, Hiểu Khiết chợt thấy vô cùng trống rỗng. Bên tai vang lên lời Thang Tuấn: “Cô có dám nói cuộc sống của cô rất có ý nghĩa không?”
Ý nghĩa? Cuộc sống của cô đúng như anh nói, từ trước đến nay dường như chẳng có ý nghĩa… Cuộc sống như thế, không phải là thứ mà cô muốn. Thứ cô muốn…
“Chín, tám, bảy, sáu…” Người dẫn chương trình trong radio đang đếm ngược, giọng nói sang sảng làm cho Hiểu Khiết bừng tỉnh.
Cô nâng ly rượu lên trước mặt, hét to: “Lâm Hiểu Khiết, photocopy! Lâm Hiểu Khiết trà nước! Lâm Hiểu Khiết cô đơn đón năm mới! Happy New Year! Năm nay ta nhất định sẽ chiatay những cô Lâm Hiểu Khiết vô dụng ấy, tự tặng cho mình một món quà lớn!” Đây mới chính là thứ cô muốn.
“Bốn, ba, hai, một.”
Tiếng pháo nổ vang rền chào đón năm mới đến. Pháo hoa rực rỡ giữa không trung, làm bầu trời đêm Đài Bắc rực sáng như ban ngày.
Hiểu Khiết nhìn ra cửa sổ, lại rót cho mình một ly sâm panh, quét mắt khắp siêu thị lạnh lẽo, rồi lại hướng về phía pháo hoa rực rỡ bên ngoài, đẹp đấy nhưng mà ngắn ngủi quá, cuộc sống của cô không thể mãi như thế được.
Cạn ly sâm panh, mặt Hiểu Khiết bắt đầu đỏ ửng, cô chếnh choáng tự hứa với bản thân: “Lâm Hiểu Khiết, trong năm nay nhất định phải thoát khỏi cuộc sống của một nhân viên tạp vụ! Phải rời khỏi phòng kinh doanh! Phải dũng cảm liều mình đến Anh! Phải thoát khỏi cuộc sống tồi tệ không thể chấp nhận được hiện nay!”
Xác định được mục tiêu của mình, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, liên tục tự rót rượu.
Một mình đón năm mới thì sao?
Ngày này sang năm nhất định cô sẽ là một Lâm Hiểu Khiết cừ nhất!
Cô cầm lấy điện thoại, bắt đầu vào mạng tìm kiếm: thuê nhà du học Anh.
Một lát sau, trên màn hình điện thoại xuất hiện hết ảnh này đến ảnh khác về các căn hộ chung cư xinh đẹp ở London, từng căn từng căn lướt qua trước mắt. Những bông hoa hướng dương khổng lồ, những bức tường trắng có sơn những quả bóng bay màu xanh dương, phòng ở tầng trên, trần nhà cao treo nhiều bóng đèn thủy tinh, dưới sàn trải một tấm thảm lớn hình lá cờ Anh, cạnh tivi có một chú lính chì đồ chơi khoác áo đỏ đội mũ đen…
Cô căng mắt nhìn, tâm trạng bỗng trở nên rất phấn chấn, “Ô, nơi này tuyệt quá! Còn có cả thỏ Peter nữa!” Trong căn hộ kiểu Anh có một tủ trưng bày thỏ Peter, hai mắt Hiểu Khiết sáng rực, “Tuyệt quá đi mất! Mày đây rồi!”
Cô nuốt từng ngụm sâm panh lớn rồi bày tỏ đầy hạnh phúc: “Tao thích mày quá đi, thỏ Peter ạ!”
Không biết từ lúc nào Hiểu Khiết uống hết cả chai sâm panh, đã ngà ngà say. Cô nghe tiếng nhạc trong điện thoại bèn vui vẻ hát theo,bỗng nảy ra ý tưởng, đẩy cả xe bia lại, vừa hát vừa bắt đầu xếp chồng các lon bia lên thành hình Kim Tự Tháp.
Âm nhạc càng lúc càng sôi động, giọng cô cũng càng ngày càng lớn. Dù sao thì trong siêu thị cũng có mỗi mình cô, nếu có hét đến vỡ họng cũng chẳng ai nghe thấy.
“Công trình hoàn tất!” Chẳng mấy chốc cô đã đặt lon bia cuối cùng lên đỉnh tháp. Đứng ngắm nghía tháp bia trước mặt, Hiểu Khiết rất hài lòng, vui mừng đắc ý, cô bắt đầu nhảy chân sáo.
Tử Tề nghe thấy tiếng hát đầy vẻ phóng túng, nhướng nhướng đôi lông mày, tò mò dò dẫm qua các giá xếp, bước về phía ấy. Tiếng hát sôi nổi càng lúc càng gần, qua giá hàng cuối cùng, anh nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục công ty, tay cầm chai bia, múa hát say sưa.
Ngũ âm[4] không hoàn hảo, thậm chí vài âm còn hơi kỳ lạ, nhưng có vẻ khá hợp với từng bước nhảy của cô, khiến Tử Tề thấy vô cùng đáng yêu.
[4] Hệ thống âm nhạc có năm nốt trong phạm vi một quãng tám, thường gặp ở âm nhạc dân gian (Từ điển Tiếng Việt, TTTD, 2011)
Hiểu Khiết đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không chú ý đến người ở đằng sau, cô xoay hông, cảm xúc đang lúc cuồng nhiệt. Đúng đến đoạn cao trào, quay đầu lại thì bắt gặp một người đàn ông lạ mặt đứng ngay sau lưng, cô giật mình sợ hãi hét lên: “Anh là ai?!” Nhảy lùi lại phía sau vài bước, không ngờ lại ᴆụng phải tháp bia, “A…!”
Tử Tề vội quăng chiếc áo trên tay xuống, nhảy về phía trước định kéoHiểu Khiết lại, nhưng không ngờ lại trượt chân, khiến cả hai cùng ngã oạch. Hai người nằm sõng soài trên trăm lon bia. Trong tích tắc, Tử Tề đã chèn mình xuống dưới, lấy thân làm nệm cho cô gái.
Anh đau đớn: “Tiểu thư à, xin cô đứng dậy mau cho… Lưng tôi sắp gãy rồi!”
Giờ Hiểu Khiết mới phát hiện, nãy giờ mình đang đè lên một người đàn ông lạ mặt. Cô vội nhích người ra, không nén nổi ngạc nhiên: “Sao anh biết tôi tên là Hiểu Khiết[5]?”
[5] Trong tiếng Trung, “tiểu thư” [xiăo-jie] và “Hiểu Khiết” [xiăo-jié] phát âm gần giống nhau.
Tử Tề lấy lon bia dưới lưng mình ra, nhăn nhó: “Cô không phải tiểu thư, lẽ nào cô là đàn ông à?”
Hiểu Khiết lúc này mới phát hiện ra là mình nghe nhầm, thì ra anh ta gọi hai chữ “tiểu thư”. Cô nhìn anh bối rối. Khuy áo sơ mi của anh bung ra, tay áo xắn cao, trông thật phong cách, ở anh toát ra một vẻ đẹp hào nhoáng. Cô cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông này, đây là người tuấn tú nhất mà cô từng nhìn thấy. Nhưng sao trông anh ta cứ quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi. Cô bặm môi nghĩ nghĩ.
Thấy ánh mắt như mất hồn của Hiểu Khiết, Tử Tề bỗng giật mình, vội cúi xuống cài lại khuy áo sơ mi.
Bỗng Hiểu Khiết chỉ thẳng vào anh hét lên: “A, là anh! Cái kẻ bất lịch sự ở sân bay!”
Tử Tề lập tức gạt tay cô: “Đừng có nhận linh tinh, tôi không phải người mà cô có cơ hội quen biết đâu.” Anh nhặt vest lên, phủi phủi vài cái, tính bỏ đi.
Chợt Hiểu Khiết hét to: “Đợi một lát!”
Tử Tề dừng bước, quay đầu tò mò nhìn người phụ nữ trước mặt, cô ta đang chống tay vào nạnh lườm anh đầy tức giận.
“Tôi làm ở đây hơn ba năm rồi, đã đi qua tất cả các phòng ban, sao chưa bao giờ gặp anh?! Bây giờ tôi trịnh trọng thông báo cho anh biết, làm người phải biết phép lịch sự, chưa kể mọi thứ bị đổ xuống cũng có phần trách nhiệm của anh, ít nhất anh cũng nên giúp tôi khôi phục chúng về trạngthái ban đầu chứ!” Hiểu Khiết tức giận, bất chấp tất cả, hùng hổ vọt về phía trước, túm lấy cổ áo Tử Tề kéo trở lại.
Khuôn mặt tuấn tú của Tử Tề bỗng trở nên rất khó coi, anh lạnh lùng: “Cô mà biết tôi là ai thì nhất định sẽ phải hối hận…”
Hiểu Khiết không nhịn nổi bèn gõ vào đầu anh ta một cái, “Anh mà biết anh đã gây sự với ai thì mới phải hối hận đấy! Còn nữa, anhmà dám tiết lộ ra ngoài những gì anh vừa nhìn thấy tôi sẽ cho anh…” Cô làm động tác diệt khẩu, “Nhanh giúp tôi một tay xếp chúng lại đi.”
Tử Tề ngạc nhiên nhìn Hiểu Khiết, bỗng nhiên cảm thấy cô gái này có gì đó rất thú vị, bất giác ngồi xuống nghe lời mà phụ giúp.
“Ấy, không phải xếp thế, anh phải xếp thành hình vuông bên ngoài, sau đó xếp dần vào trong.” Hiểu Khiết vừa nói vừa làm mẫu cho, “Làm như anh lúc nãy, xếp từ trong ra ngoài sẽ rất dễ bị nhầm đấy. Mỗi tầng của tháp bia đều có số lượng cố định, chỉ cần xếp sai một tầng, bất kể thừa một lon hay thiếu một lon, tháp bia đều sẽ trở nên kỳ quặc.”
Tử Tề không tán đồng: “Xếp tháp bia mà cũng phải dạy?”
“Đương nhiên. Biết cách sẽ tốt hơn là mò mẫm chứ. Lần đầu tiên tôi xếp cái này cũng giống anh, xếp từ phía trong ra, kết quả mất hai ba tiếng đồng hồ. Sau này xếp thêm vài lần, phát hiện ra cách xếp tháp bia chỉ cần hai mươi phút là đã xong rồi. Nhưng xếp xong một cái cũng chưa được, còn nhiều tháp bia phải xếp lắm.” Hiểu Khiết than thở, “Tại sao siêu thị của công ty chúng ta lại tẻ nhạt thế nhỉ? Cái gì mà lễ hội bia chứ, chỉ là xếp rất nhiều tháp bia mà thôi.”
Tử Tề cười nhạt: “Siêu thị cũng chỉ là siêu thị, có gì thú vị?”
Hiểu Khiết nhìn Tử Tề, xì một tiếng đầy coi thường: “Thật đúng là không biết sáng tạo gì cả. Lễ hội, đương nhiên sẽ có các chú hề rồi. Anh xem, chỗ đó có thể đặt một chiếc thùng gỗ sồi, xung quanh xếp đủ các loại bia, một chú hề đứng cầm lon bia…” Cô bắt chước bộ dạng tung hứng chú hề, “Ném như thế này này. Sau đó một chú hề khác có thể đi xe đạp, mang bia mời các khách hàng uống thử. Chỗ trống kia nữa, tổ chức chơi ném bowling bia được, dùng các lon rỗng làm bóng, ai ném đổ tất cả các lon bia ba lần liên tiếp sẽ nhận được một thùng bia. Trang trí thêm đèn neon, vài chú hề kéo đàn phong cầm, vài chú khác đánh trống…”
Tử Tề càng nghe càng thấy kinh ngạc, trong đầu hiện lên vô vàn các màn biểu diễn của những chú hề trong buổi lễ hội mà Hiểu Khiết vừa miêu tả.
Hiểu Khiết lầm bầm: “Các bạn nhỏ không uống được bia, có thể xem chú hề biểu diễn, cũng có thể tham gia trò chơi, như thế siêu thị sẽ tràn ngập tiếng cười, thế mới thực sự là lễ hội chứ…”
Tử Tề nhìn Hiều Khiết đầy ngạc nhiên vì những sáng kiến ấy, anh tò mò nhìn chiếc phù hiệu gắn trên áo cô: Trương Tư Mẫn.
“Vẫn còn ba cái tháp bia nữa phải xếp, anh không được lười đâu đấy…” Hiểu Khiết ngáp một cái rõ to.
Tử Tề chỉ mỉm cười, tiếp tục xếp tháp bia.
Ngày hôm sau, nhân viên quét dọn đang đẩy xe vệ sinh thì giật mình khi nhìn thấy Hiểu Khiết đang nằm cuộn tròn trong chiếc xe chở hàng của siêu thị, bà khom người vỗ vỗ Hiểu Khiết.
“Ơ?!” Hiểu Khiết mơ mơ tỉnh tỉnh he hé mắt, mọi thứ trước mặt vẫn rất ௱ôЛƓ lung. Sao lại có ba cô nào ở đây thế này? Dần dần khuôn mặt người ta hiện lên rõ ràng hơn, còn đang giơ tay huơ huơ trước mặt cô.
Cô đã tỉnh, giật mình nhảy phắt dậy, “A, sao tôi lại ngủ thế này?”
Nhân viên quét dọn lắc lắc đầu không nói gì, lẳng lặng đẩy chiếc xe vệ sinh đi tiếp.
“Lạ thật, mình ngủ từ lúc nào ấy nhỉ? À, tháp bia!” Hiểu Khiết ngẩng đầu, phát hiện mấy cái tháp đã được xếp xong, không thiếu một cái nào.
Cô đảo mắt về đống đồ ăn vặt tối qua, chỗ uống rượu vang… Cả siêu thị đã được thu dọn rất sạch sẽ.
“Lẽ nào thực sự có ai đó giúp mình? Hay là mình đang nằm mơ?”
Đầu cô rất đau, như muốn vỡ tung ra. Hiểu Khiết gắng nhớ lại những việc xảy ra tối qua, nhưng mãi mà vẫn không nhớ được điều gì, đành gắng gượng trèo ra khỏi xe đẩy hàng hẵng.
Hiểu Khiết mệt mỏi trở về nhà, ngồi thừ lên sofa.
Giai Nghi thấy bộ dạng mệt mỏi của cô, áy náy hỏi: “Về rồi à? Xin lỗi, tối qua để cậu phải tăng ca một mình, nằm mơ một mình…”
Hiểu Khiết nghi hoặc không hiểu, “Nằm mơ cái gì?”
Giai Nghi đưa cho Hiểu Khiết một cốc cà phê. Hiểu Khiết cầm lấy nhấp một ngụm, tiện tay bật chiếc laptop đang đặt trên bàn.
Giai Nghi nói: “Cậu quên rồi à? Nửa đêm cậu gọi điện cho mình, nói là cậu đang ngồi xếp tháp bia cùng với một anh chàng rất đẹp trai, còn kể là lên mạng tìm một căn phòng ở Anh nữa.”
Hiểu Khiết nghe thấy này, suýt chút nữa thì phun ngụm cà phê trong miệng ra. Cô cười, không dám tin lắm: “Sao có thể thế được? Tớ nói mơ nhiều thế à?”
Cô vừa nói vừa đăng nhập vào MSN, một cửa sổ tin nhắn xuất hiện yêu cầu kết bạn, tên hiển thị là Tom. Cô ngây người, ai vậy?
Hiểu Khiết nghĩ ngợi một lát, vẫn quyết định thêm Tom vào, ngay sau đó có một tin nhắn được gửi đến, “Muốn thuê phòng của tôi à?”
Cái gì? Thuê phòng?
Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi, trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh tối qua nhìn thấy trong điện thoại. Những bông hoa hướng dương khổng lồ, những bức tường trắng có sơn những quả bóng bay màu xanh dương, phòng ở tầng trên, trần nhà cao treo nhiều bóng đèn thủy tinh, dưới sàn trải một tấm thảm lớn hình lá cờ Anh, cạnh tivi là một chú lính chì đồ chơi khoác áo đỏ đội mũ đen.
Hiểu Khiết không khỏi giật mình, cô ấp úng: “Hình như tớ thực sự đã lên mạng tìm phòng…”
Giai Nghi trêu chọc cô: “Không ngờ cậu uống say rồi làm việc vẫn hiệu quả đấy. Có điều cậu định đi Anh thật à?”
Hiểu Khiết gật đầu lia lịa, “Đúng thế, tớ đã hạ quyết tâm rồi.”
“Cậu biết không? Có nhiều lúc tớ thực sự ngưỡng mộ sự dũng cảm của cậu. Cố lên, Lâm Hiểu Khiết!” Giai Nghi ngáp một cái rõ to, “Tớ không thể phấn đấu cùng cậu nữa, hôm nay tớ làm ca tối, tớ đi nằm một lát đây.”
“Ừ, mau đi nghỉ đi.”
Giai Nghi đi rồi, chỉ còn lại một mình, tin nhắn của Tom như nhảy múa trước mắt cô. Hít một hơi thật sâu, Hiểu Khiết gõ hai chữ: “Đúng vậy.”
Lát sau, tin nhắn nữa xuất hiện, “Nhưng tôi vẫn chưa quyết định sẽ cho cô thuê, trừ khi cô trả lời tôi vài câu hỏi.”
Hiểu Khiết đọc tin nhắn, hồ nghi bèn gõ: “Lẽ nào thuê phòng cũng phải phỏng vấn sao?”
Bên kia hiển thị, “Là chủ nhà thì không có quyền lựa chọn người thuê phòng? Nghe nhé, câu hỏi thứ nhất, cô cảm thấy tôi là người như thế nào?”
Hiểu Khiết ngây người một lúc rồi gõ, “À, thấy nhà anh có nhiều thỏ Peter như thế, anh hẳn là…” Cô định gõ mấy chữ “một người đàn ông nữ tính” nhưng thấy không hợp, vội xóa đi sửa thành “người rất có power.”
“Cô muốn nói tôi là kẻ dã man?”
“Không phải không phải! Ý tôi là anh rất nho nhã lịch sự.”
“Ha ha, câu hỏi thứ hai, cô định đến Anh làm gì?”
Hiểu Khiết trả lời một cách rất chân thành, “Tôi muốn đến Anh học tập, nâng cao tri thức kỹ năng.”
Tom đáp lại, “Nói dối, do bị bỏ rơi chứ gì?”
Hiểu Khiết hơi sửng sốt, vội gõ, “Không phải thế đâu!”
Tom lại viết: “Ý tôi làm cô bị công ty bỏ rơi, cảm thấy hàng ngày mình toàn phải làm việc vặt, chạy đi chạy lại, không có tiền đồ gì cả.”
Hiểu Khiết ngớ người, gửi bộ mặt “làm sao anh biết” vào cửa sổ chat.
“29 tuổi rồi, cũng không còn trẻ nữa, chắc là không hài lòng với công việc mới quyết định từ bỏ mọi thứ để đến Anh học, muốn vươn tới một cuộc sống mới. Có điều, rủi ro cũng lớn đấy.”
Hiểu Khiết đọc tin nhắn của vị chủ nhà này, cảm thấy hơi bực mình. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ra sức gõ: “Để đạt được điều mình muốn, mạo hiểm một chút không đáng sao? Vừa nhìn đã thấy ngay anh là người không biết thế nào là ước mơ rồi!”
Một lúc lâu không thấy Tom nhắn lại, Hiểu Khiết bắt đầu lo lắng, tự lẩm bẩm: “૮ɦếƭ cha, khéo mình chọc giận người ta rồi.” Cô bèn gửi bộ mặt lo lắng vào cửa sổ chat.