Có câu mặt nhìn mặt thôi cũng đã ghét rồi. Nhất là bên cạnh nam nhân này, nàng ngay cả cùng hắn gần gũi nhiều một lát cũng cảm thấy cả người không thoải mái, ấy thế mà lúc này lại bị khóa cùng một chỗ.
Tiểu thư muốn chơi nổi, thật sự là chỉnh ૮ɦếƭ nàng mà.
Hơn nữa , nàng thực sự không hiểu, tiểu thư vì sao phải làm cho vị hôn phu của chính mình gần sát nàng như thế ? Nói thế nào thì nàng cũng là nữ hài tử (thiếu nữ) a .
Hiện tại Hổ Nhi đi đâu chỗ nào đều phải mang theo một đứa "con riêng", thật sự phiền càng phiền hơn.
Hơn nữa người ta ai cũng có ba việc nghêm trọng. thời điểm nàng quá mót, đại nam nhân này thế nhưng đang cùng nàng ở trong nhà vệ sinh!
Tuy rằng Hổ Nhi nàng không phải xuất thân cao quý gì như người ta, nhưng tốt xấu gì thì từ nhỏ cũng đã đọc qua sách thánh hiền, nữ giới, biết nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi lúc này nàng muốn “tiểu tiện” nha.
"Em đi mau đi, tôi sẽ không nhìn đâu." Tây Môn Sóc rất lễ phép đem hai mắt nhắm lại, còn không quên lấy tay phải che khuất hai mắt.
Hắn nói đi á, vấn đề không phải là không cho hắn mở to mắt , mà là ngay tại người này được không?
Nhưng nàng lại không thể không vào nhà vệ sinh, đây là nhu cầu của cơ thể, tóm lại không thể muốn nàng vẫn chịu đựng nha!
Hổ Nhi nhìn bốn phía, cuối cùng bỗng nhiên lôi xuống đai lưng của hắn.
"Bịt kín cho ta!" Nàng không hờn giận chỉ bảo hắn đem che lên hai mắt. "Nếu như làm cho ta hoài nghi phát hiện anh có nhìn lén, ta nhất định chọc mù hai mắt của anh!"
Tây Môn Sóc nhún nhún vai, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, đem đai lưng cuốn lấy hai mắt. "Như vậy xong sao?"
"Đứng lên đem che lỗ tai của anh cho ta, sau đó đưa lưng về phía nhà vệ sinh......”
Thấy hắn nghe lời xoay người, đưa lưng về phía ván cửa, sau một lát nàng mới nín thở bước vào trong nhà vệ sinh. Nàng không nghĩ muốn hắn đi vào theo, đành phải làm cho cánh tay dài của hắn vói vào bên trong cửa.
Hổ Nhi hết cách, chỉ có thể kiên trì giải quyết. Nàng chỉnh sửa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, lần đầu ở trong nhà vệ sinh làm cho nàng khó xử như vậy! Đáng ૮ɦếƭ, gì mà nàng không nên có lòng dạ đàn bà. Tuy rằng mọi người đều ra sức ngăn cản nàng thực sự chặt đứt tay hắn, nhưng có ảnh hưởng gì đâu? Tiểu thư còn có một danh y theo ở bên hầu hạ, tay chặt đứt, lại nối trở về thì tốt rồi a!
Bất quá thật khó khăn cho nàng tuy là cùng hắn kề cận như vậy, vẫn là không tìm thấy cơ hội hoặc khe hở để xuống tay.
"Ta rốt cuộc là tạo nghiệt (tội ác) gì, thế nhưng gặp gỡ anh, tên đáng chém ngàn đao này !" Nàng đẩy cửa gỗ ra, tức giận lôi kéo hắn trở lại ngay lối đi đến chỗ chậu nước.
Tây Môn Sóc vẫn như cũ che hai mắt, khóe miệng nhếch lên cao .
"Tôi có thể nắm lấy đai lưng chứ?" Nghe nàng không ngừng oán giận, nghĩ chắc nàng hẳn là thẹn quá nên hóa giận.
“Ta hy vọng anh cả đời đều trở thành người mù!” Hổ Nhi hung tợn nguyền rủa nói, quay đầu trừng mắt liếc nhìn hắn một cái. Hắn nắm lấy đai lưng, một lần nữa buộc trở về bên hông, cũng không bởi vì câu nguyền rủa này của nàng mà tức giận. "Phải không? Tôi đây nên nhìn em nhiều nhiều, miễn cho về sau thấy không được." Hắn cố ý đem tay phải lôi kéo, làm cho nàng xoay người mặt hướng vào hắn
Lại là cặp mắt tràn ngập tức giận kia, tròn vo, giống như lóe ra chấm nhỏ, luôn có sức sống bắn ra bốn phía.
"Tên khốn kiếp, ta chọc mù anh!\' Hổ Nhi giơ tay lên, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, lập tức hướng hốc mắt của hắn đánh tới.
Tây Môn Sóc thoải mái tiếp chiêu, không né tránh, cũng không di chuyển bước chân, chỉ dùng một tay đối phó nàng.
Tiếp theo hắn thoáng dùng sức một chút, lập tức cả người nàng ngã vào trong lòng của hắn.
Nàng so với cô nương gia bình thường thì cao gầy, nhưng là rơi xuống vào trong lòng hắn, thì nàng cũng chỉ đến иgự¢ của hắn mà thôi.
"Cho hai mắt tôi nhìn em nhiều không tốt sao?" Hắn cúi đầu cười hai tiếng.
Mùi hương hoa nhài trên người nàng ập vào chóp mũi. Hương vị này thật là thích hợp với nàng, muốn gần sát như thế, mới có thể nghe thấy mùi trên người nàng tản mát ra. Tay trái của bắn bị khóa chặt xấu xa giữ lấy mềm mại tinh khiết của nàng, lòng bàn tay thơm mềm bị năm ngón tay hắn bắt giữ nhanh.
"Được" Hổ Nhi oán hận trừng mắt hắn. "Anh tốt nhất lập tức nhìn ta, một nghìn lần coi trọng, một vạn lần, sau đó vĩnh viễn nhớ kỹ mặt của ta!"
Tây Môn Sóc hơi cảm thấy kinh ngạc, nhíu mày xem xét nói: " Tiểu Hổ Nhi, cuối cùng em muốn cùng tôi yên ổn ở chung sao?"
"Anh sẽ không muốn cho ta cơ hội dối trá, ta cam đoan tuyệt đối không phải chỉ có chém anh một đao đâu, là băm thây muôn mảnh! Cho nên anh hiện tại tốt nhất nhớ kỹ diện mạo của ta, xuống địa ngục rồi cùng Diêm Vương thưa kiện!”
Kỳ thật nàng cũng biết cân lượng của chính mình, võ công của nàng và hắn quả thực xem như con nít đùa giỡn với cây đao lớn, chỉ làm cho hắn vui vẻ mà thôi.
Nhưng hắn thật sự rất đáng giận, biết rõ nàng chán ghét hắn không có việc gì sẽ chạy tới trêu chọc bộ dáng của nàng, còn dám như thế đáng đánh đòn!
"Ha ha ha......” Tây Môn Sóc cười to vài tiếng, hai con mắt mê người kia như muốn nói gì đó, trở nên ấm áp dịu dàng khác thường. "Tôi đột nhiên cảm thấy một người xuống địa ngục thì quá tịch mịch, không bằng đến lúc đó tôi kéo em một phen, chúng ta cùng nhau đi..." Nói xong, hắn còn không quên kéo tay hai người cùng khóa một chỗ, ở trước mặt của nàng không sợ gì nha. "Em xem, thực sự trời sinh chúng ta nhất định cùng một chỗ, hiện tại đang bồi dưỡng tình cảm đây!" Hắn nhìn gần khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, phát hiện nàng thật sự càng nhìn càng có hương vị.
Hổ Nhi nén giận dữ, tay phải lật lại ống tay trái của hắn, còng tay hai người khoá chặt nên kêu leng keng một tiếng.
"Anh đừng cho rằng ta nén giận chính là đã từ bỏ rồi, ta chỉ là lười so đo cùng anh loại người cân não có vấn đề!"
"Nha!" Tây Môn Sóc nhăn mắt lại giả bộ bị đau. " Tiểu Hổ Nhi, nhẹ một chút."
Ngoài miệng tuy là nói vậy, nhưng ngay sau đó, hắn xoay ngược cổ tay lại, lập trường (thái độ) hai người liền dễ dàng sụp đổ.
"A! Anh ...." Đầu của nàng bị áp chế vào trong иgự¢ hắn, nàng tức giận tuôn ra liên tiếp lời thô tục bất nhã.
" Tiểu Hổ Nhi, em có biết con vật ngoan ngoãn như thế nào muốn đến phục tùng một dã thú không?" Hắn đem môi dán vào bên tai của nàng nhẹ hỏi.
"Anh... Ta cũng không phải con vật ngoan ngoãn, làm sao mà biết phải như thế nào đến phục tùng anh, cái đồ dâm thú!"
Hắn bật cười không ra tiếng. Nàng nói hắn là dâm thú? Thật là cực kỳ thú vị. "Tôi dạy cho em." Hắn nâng cằm nàng lên, thâm tình (thân thiết sâu sắc) nhìn nàng.
Ta không cần anh dạy! Nhưng Hổ Nhi chưa kịp mở miệng, môi lập tức bị môi mỏng của hắn ngăn chận.
Lần đầu tiên bị nam nhân hôn môi, nàng kinh ngạc trợn to hai mắt, một lúc lâu sau cũng không có phản ứng gì.
Này này này...... Hắn đi ! Hắn quyết định muốn xuống địa ngục !
Đê tiện thì vĩnh viễn là đê tiện thôi, sẽ không bởi vì cùng hắn có vẻ gần gũi, liền cảm thấy hắn là người tốt!
Hồ Nhi từ khi cùng Tây Môn Sóc bị khóa chung một chỗ, mặc kệ làm chuyện gì cũng đều một tấc không rời, hai như tựa như sống ૮ɦếƭ có nhau.
Tối hôm qua nàng bị hắn hôn trộm, căn bản ngốc hoàn toàn. Mà hắn còn không biết xấu hổ đem đầu lưỡi vói vào miệng của nàng, vừa liên tục bừa bãi khuấy đảo.... Nếu không phải nàng sớm kịp hoàn hồn, hung hăn cắn đầu lưỡi của hắn, rồi điên cuồng ra ta đánh mạnh hắn, chỉ sợ giờ nàng đã thất thân trong tay đồ dâm thú rồi.
Tiểu thư rốt cuộc có hay không nghĩ tới nam nhân này có bao nhiêu nguy hiểm, ngay cả nàng mà cũng muốn chạm vào!
Nàng sao lại buồn khổ như vậy a? Nhưng lại phải vất vả trông nom, hầu hạ vị hôn phu của người khác, tính kiên cường của nàng đã sớm mất, không thể chống lại mệnh lệnh của chủ tử, chỉ có thể chu toàn mệnh lệnh.
Nhưng là, phong lưu (thói trăng hoa) của hắn, khiêu khích của hắn, nàng nghĩ khó mà chu toàn mệnh lệnh nha!
Đêm đó, khi hai người ngủ chung giường, Hổ Nhi ở giữa hai người bắt đầu thả ra một loạt hình dáng hung tợn cực độ, cảnh cáo Tây Môn Sóc nếu nửa đêm mà loạng quạng, nàng cho dù liều mình cũng sẽ mạnh tay chặt đứt vận mệnh đưa hắn tới chỗ ૮ɦếƭ!
Chắc chắn hắn không phải vị hôn phu của tiểu thư, nàng muốn giữ gìn trong sạch của mình trước, cộng thêm giúp tiểu thư trừ hại mới được!
Hừ, hắn đúng là đê tiện trời sinh, hướng nàng làm một đống chuyện xấu xa, thế mà cứ làm như chẳng có phát sinh chuyện gì, ngủ say sưa. Ngày kế tiếp, có lẽ đã đem cảnh cáo của nàng nghe lọt, không còn hướng nàng giở trò xấu nữa. Bọn họ hiện tại ngay cả ăn cơm cũng ngồi ăn cùng bàn với nhau, nhưng đáng thương cho nàng, tay phải bị khóa chặt, căn bản không thể cử động, chỉ có thể lấy tay trái mà bới cơm.
Tây Môn Sóc thì không vậy, vẫn bình thường cầm chiếc đũa nhanh gọn đĩa rau, thực lịch sự ăn cơm.
"Anh ăn mau lên chút được không?" Hổ Nhi tức giận trừng mắt hắn. Bộ dáng hắn quả là đáng đánh đòn, làm cho người ta thật muốn lấy chiếc đũa chọc mù ánh mắt hắn!
"Ăn cơm thì phải nhai kỹ nuốt chậm, bằng không dạ dày sẽ không thoải mái." Hắn liếc mắt ngồi nhìn nàng nhún vai một cái.
"Hừ! Ta chỉ là ngồi cùng anh nên mất khẩu vị!" Nàng thở ra không đừng được mở đầu.
Trời ạ nàng bất kể chuyện gì đến chỗ nào đều kéo theo một người, nam nhân cao lớn này tựa như chui vào cạnh thân thể của nàng, cho nên đừng nói là đi ra Tục Hương Lầu, nàng ngay cả ra khỏi phòng đều cảm thấy mất mặt, vì thế mấy ngày nay nàng có thể không ra thì cũng sẽ không ra khỏi cửa phòng. Nhưng chuyện nàng cùng Tây Môn Sóc ở trong nhà đã sớm gây ra ồn ào huyên náo, ngay cả bên ngoài cũng bắt đầu đồn đãi Tục Hương Lầu có một gã phục dịch (nam quan) mới đến đây, chẳng những tuấn mỹ (đẹp), tiêu sái (phóng khoáng), săn sóc, miệng lại ngọt nữa. Khách nữ giống như bị mê đắm, đều muốn được hắn liếc mắt một cái.
Kì lạ, nàng xem đến, thấy hắn cũng không có mê người như vậy a. Hổ Nhi nhịn không được dùng khóe mắt ngắm hắn, vừa vặn đưa bên mặt hắn thu vào mi mắt.
Hắn có bộ dạng thực đẹp, hơn nữa xem bên cạnh của hắn, mới phát hiện lông mi của hắn vừa dài lại vừa rậm, so với nhiều cô nương gia đều phải ganh tị.
"Em không biết là nhìn tôi dùng bữa, là một việc trong lòng thấy vui vẻ sao?" Tây Môn Sóc biết nàng nhìn hắn, vì thế khóe miệng lại nhếch lên, biểu hiện ra một bộ dáng bất cần đời.
"Ta sẽ nhổ ra." Nàng thậm chí đang làm ra động tác giữ иgự¢, không chút do dự hạ bệ hắn.
Hắn nhíu mày xem xét. Hổ Nhi đối hắn giống như có thành kiến rất lớn, nhìn hắn thực không vừa mắt, nhưng kỳ quái là, hắn lại cảm thấy nàng càng nhìn càng thú vị.
Tính tình nàng rất thẳng, lời luôn nói thẳng, nàng sẽ không khi dễ kẻ yếu, nhưng không đồng ý bỏ qua cho người nào khi dễ nàng, mà nàng càng tức giận, liền càng giống đứa con nít rất tức giận đến giơ chân, dựa vào công phu mèo quào mà đã nghĩ muốn hắn khuất phục. Mỗi một lần bắt đầu động thủ, nàng luôn ở vị trí thua thứ nhất, nhưng nàng lại giống con hổ nhỏ tràn đầy tinh lực (tinh thần và sức lực) nhảy vào. Càng bại càng dũng cảm, tràn ngập sức sống.
"Phải không? Xem này, một cái chân gà lớn thơm ngào ngạt như vậy, em thực sự không đói bụng?" Tây Môn Sóc cố ý gắp lên một cái đùi gà, ở trước mặt nàng vội vàng cắn.
"Anh thực sự khiến cho người ta không thể thích nha! Hổ Nhi vung lên tay trái, vừa muốn hướng mặt hắn vung ra.
Chỉ tiếc hắn nhanh chóng đem một chiếc đũa để trên chân gà; Lập tức kẹp lấy nắm đấm của nàng, căn bản như là thổi bụi thôi chẳng xi nhê gì.
"Tiểu Hổ Nhi, mấy ngày nay em đều không có ăn cơm đầy đủ, tôi xem em gầy đi không ít." Vẻ mặt vẫn ý cười như cũ, chọc cho nàng bùng nổ tức giận.
"Tất cả đều bị anh làm cho no rồi!" Trước mỗi đêm đi vào giấc ngủ, chuyện nàng chờ mong nhất là hy vọng chính mình sáng mai tỉnh lại, được khôi phục tự do, còn hắn vĩnh viễn biến mất trước mắt nàng. Nhưng là nàng tưởng tượng quá đẹp, mỗi sáng sớm nàng mở mắt ra là lại nhìn thấy hắn _ Tây Môn Sóc.
"Đến đây, đứng tức giận, tôi giúp em ăn cơm, đừng nóng giận như vậy." Hắn đem nắm đấm của nàng bỏ xuống, nâng lên bát đũa, từ tốn giúp nàng ăn cơm giống như hầu hạ công chúa vậy.
Hổ Nhi trừng mắt liếc nhìn hắn một cái? Đoạt lấy bát đũa trong tay hắn. "Không cần anh giả vờ tốt bụng, ta chỉ sợ anh hạ thạch tín vào trong cơm của ta."
Nàng hừ một tiếng, một bên trừng mắt hắn, một bên bới cơm.
Hắn nhìn bộ dáng nàng cáu kỉnh mà, cảm thấy càng xem càng thú vị, chỉ cười rồi cầm lấy đũa gắp rất nhiều đồ ăn để vào bát của nàng.
Hừ! Cho dù hắn bố thí chút ơn huệ nhỏ bé, nàng vẫn sẽ không tha thứ cho cái tính đê tiện của hắn
Mấy ngày hôm trước hắn dám hôn nàng! Hại nàng đêm đó súc phải súc miệng không dưới trăm lần, mới thấy cảm giác lưỡi của hắn trong miệng nàng tan đi chút.
"Ăn no lại ầm lên thế, có vẻ có tinh thần rồi." Tây Môn Sóc gặp chiêu nào phá chiêu ấy.
Cùng nàng ở chung không cần phí nhiều cân não lắm, hắn luôn tùy thời đề phòng nàng giận dữ xuất ra dao găm ở sau lưng đâm hắn một đao là được. Hắn biết nàng thực chán ghét hắn, nhưng nàng càng như vậy, hắn càng cảm thấy nàng đáng yêu, bởi vì không có nữ nhân nào giống nàng có phản ứng thú vị như thế, làm cho hắn cứ muốn trêu chọc nàng, đùa nàng.
Hổ Nhi nhét cơm trắng vào trong miệng, muốn kêu cũng không thể kêu được, chỉ có thể trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó chuyên tâm (hết lòng) dùng bữa.
Được rồi! Ăn cơm là trên hết.
Mấy ngày nay nàng thực sự tức giận đến ăn không vô, rốt cục chậm rãi chịu khó thích ứng sự tồn tại của hắn, lúc này nhất định phải ăn hai chén, bù cho mấy ngày trước tức giận mà thân mình gầy đi rất nhiều!
Bữa tối xong, Hổ Nhi có vẻ có chút đứng ngồi không yên.
Nàng nhìn đông nhìn tây, muốn đứng lên, phát hiện tay trái của mình khóa cùng Tây Môn Sóc, lại tức giận trừng mắt liếc mắt một cái. Tây Môn Sóc đã sớm quen nàng hướng mắt trợn to, bất quá lúc này nàng có vẻ có chút lo âu bất an, giống như muốn làm gì đó, lại do dự không thôi.
" Tiểu Hổ Nhi, em thế nào lại giống khỉ ha, không có việc gì nhích tới nhích lui?” Hắn đang ngồi ở trên cửa sổ, nghe ở đâu đó truyền đến tiếng đàn sáo.
Hắn rất nhã hứng ngắm trăng đón gió, uống rượu ngon trong Tục Hương Lầu, có vẻ ưu nhàn (ung dung nhàn nhã) mà trong lòng dễ chịu.
"Anh..." Mặt Hổ Nhi lộ vẻ khó khăn , ánh mắt liền quay qua nơi khác.
Hắn phát hiện nàng có gì đó lạ, hoàn toàn không giống nàng lúc bình thường.
"Nơi này không có ai khác, nói ra nào ! " Hắn cầm lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn.
"Chúng ta chuyện gì thì cũng đã xảy ra rồi, lẽ nào có gì khác khiến em khó mở miệng được đây?"
Nàng chỉ thiếu không có nghiến răng nghiến lợi, liên tục cắn lên môi, cuối cùng thấp giọng nói: "Loại người giống như anh, thế nhưng còn có thể sống lâu đến vậy"
"Tiểu Hổ Nhi, em cảm thấy tôi là người xấu, cho nên tôi chính là tai họa ngàn năm lưu truyền a!"
Tây Môn Sóc thuận miệng xoắn một miếng điểm tâm đưa vào trong miệng, thấy nàng chưa đả động gì, vì thế nhìn khắp người nàng một lúc lâu, cuối cùng chợt hiểu ra. "Tôi hiểu rồi, cô nương gia rất thích sạch sẽ." Hắn mỉm cười, nhảy khỏi cửa sổ. Hắn không cho nàng cơ hội nói chuyện, lập tức lôi kéo nàng đi về hướng nhà tắm.
Hổ Nhi có chút kinh ngạc, vì sao hắn biết nàng sẽ muốn tắm rửa vậy?
Là vì trên người nàng tỏa ra mùi lạ sao? Nàng nhịn không được ngửi ngửi xiêm y chính mình, nàng mỗi ngày rõ ràng có thay quần áo, mùi hương hẳn là không có nặng như vậy mới đúng nha?
A _ mặc kệ! Nàng nhịn không tắm rửa mấy ngày rồi, mặc kệ tất cả đi!
Nếu hắn dám nhìn lén, nàng lập tức thực sự chọc mù hai mắt hắn!
Sau khi đi vào nhà tắm, Hổ Nhi muốn nha hoàn chuẩn bị một thùng nước ấm, cũng thay nàng lấy đến một mảnh vải đen.
Sau đó, nàng tự tay thay Tây Môn Sóc bịt miếng vải đen kín hai mắt.
Chốc lát, bên trong nhà tắm đã có một thùng nước ấm bốc hơi nóng, ngay trên còn rắc đầy hoa thơm.
"Ta cảnh cáo anh, anh mà dám nhìn lén, ta sẽ cho anh ૮ɦếƭ không có chỗ chôn!" Hổ Nhi vừa đe dọa nói, vừa mang xiêm y trên người rút đi. Lúc này nha hoàn lấy đến một cái ghế, đặt ở bên cạnh thùng tắm, làm cho Tây Môn Sóc ngồi lại chờ. Hắn đưa lưng về phía nàng, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy.
Hổ Nhi thở ra một hơi, thả lỏng ngâm mình bên trong thùng tắm. Hắn lấy lỗ tai đoán động tác của nàng.
"Ta cho anh biết, tuy rằng anh không có nhìn được, ta cũng không cho phép anh trong đầu nghĩ chuyện dơ bẩn dính dáng đến ta!" Hổ Nhi thoáng nhìn miệng hắn hiện ra ý cười, nhịn không được mắng ra tiếng.
"Nha?" Cái miệng của hắn a lớn hơn nữa. "Em làm sao biết trong đầu tôi có hiện lên hay không bộ dáng tắm rửa của em chứ?"
Nàng cắn môi, tức mình hắt nước hắn. "Cái gì a, ta vì anh nhịn không ăn cơm tắm rửa rất nhiều đó! Anh thì quá mức, mỗi ngày đều tắm!"
"Nhưng khi tôi tắm rửa, lại không có bắt em che mắt, tôi là rất rộng rãi muốn cùng em chia xẻ thân thể tôi nha." Cái miệng hắn so với của nàng còn lợi hại hơn, luôn có thể cãi ngay lại. "Tôi cũng không biết bị em xem hết sạch vài lần."
"Không có! Ta còn sợ nhìn bẩn hai mắt mà đâm ra mù mất!"
"Là vậy à? Tôi còn sợ em chưa thấy qua chứ." Hắn không hề cảm thấy thẹn, trực tiếp nói.
"Anh ....." Thật sự là đồ đê tiện mà !
Nàng nói một câu, hắn đáp lại một câu, làm nàng tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, cũng có chút đầu váng mắt hoa.
"Đồ hư hỏng, tâm tình tốt đẹp đều bị anh phá hủy cả." Hổ Nhi rầm một tiếng từ trong nước đứng dậy, lớn tiếng gọi nha hoàn đến giúp nàng mặc quần áo. "Một ngày nào đó ta sẽ làm cho anh hai mắt không mở ra được!"
"Cũng không nhất định thế đâu, vì để thấy em, tôi sẽ cô gắng liều mình gặp lại ánh sáng." Tây Môn Sóc không sợ ૮ɦếƭ, chính là thích cùng nàng đấu võ mồm.
Nha hoàn còn chưa đến, Hổ Nhi liền vội đưa tay muốn lấy quần áo mặc vào trong, bất đắc dĩ tay phải của nàng khóa cùng tay trái của hắn, nàng phải duỗi dài tay trái mới có cách dựa vào trong tấm bình phong mặc quần áo.
Vừa mới như vậy động đậy, Tây Môn Sóc nghĩ đến nàng muốn đánh lén hắn, vì thế tay trái hơi lôi kéo ra, cả người nàng lập tức không vững mà đổ nhào.
"A ―" Tình huống bất ngờ này làm cho Hổ Nhi không kịp trở tay, hơn nữa nàng vội vàng che đi thân mình, hai tay căn bản không kịp chống đỡ gì cả. Trong khoảnh khắc nháy mắt, Tây Môn Sóc thân thủ mạnh mẽ nhanh chóng kéo đi miếng vải đen trên mắt, xoay người sang chỗ khác, vừa vặn đỡ được nàng trần trụi thân thể ngã xuống.
" A a a ―” Nàng kêu lớn tiếng hớn nữa, nguyên nhân kêu thảm thiết là nàng rơi vào trong lòng hắn, lại còn nhìn thẳng vào con ngươi đen của hắn.
Hai mắt của hắn thế nhưng không có che miếng vải đen nhìn chằm chằm vào hai mắt của nàng
Không có miếng vải đen không có miếng vải đen không có miếng vải đen không có miếng vải đen...... Bốn chữ này liên tục xoay quanh ở trong đầu nàng, như bóng đen không tan đi vậy.
Mà khi nàng thét chói tai, vừa vặn nha hoàn bước vào nhà tắm, nhìn thấy màn hình ảnh làm người ta đỏ mặt này.
"A ―” Ngay sau đó, cả nha hoàn cũng theo hét ầm lên.
Đêm nay, Tục Hương Lầu lại có vẻ náo nhiệt khác thường.