Dẫn Dụ Sói Vào Hang - Chương 43

Tác giả: Yên Đan (Amber)

Anh nở nụ cười khi thấy cô đang bước đến gần, Ninh Mịch cẩn trọng nhìn anh dù cô đã lấy lại được bình tĩnh sau khi nghe anh giải thích nguyên do về hành động sai trái kia, nhưng cũng không thể vì vậy mà cô xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Tôi đến để đưa chị về.
Từ lúc nào mà anh đã tự chủ động chờ cô ở trước cổng bệnh viện mỗi ngày để chở cô về nhà. Cô chẳng hiểu sự tự nguyện này của anh sẽ kéo dài được bao lâu. Cô càng chẳng rõ anh thật sự nghiêm túc muốn theo đuổi mình hay chỉ là hứng thú bồng bột nhất thời của trẻ con.
- Cậu chờ tôi có lâu không?
Tuy trong lòng cô có rất nhiều nỗi lo nhưng Ninh Mịch không thể phủ nhận, sự ân cần này của anh càng khiến cô thêm rung động.
- Chờ chị thì bao lâu cũng không thành vấn đề.
Càng ngày cô càng thấy anh dẻo miệng và biết nịnh nọt, đã thế đôi khi còn nhõng nhẽo đến mất cả liêm sỉ mà chẳng hề biết xấu hổ.
- Cậu không cần phải làm vậy, tôi có thể tự về được.
Lúc này miệng mồm của anh lại bắt đầu tung chiêu nói ngọt:
- Nhưng tôi không yên tâm để một người xinh đẹp như chị về nhà một mình.
Anh mở cửa xe rồi vội nói:
- Chị mau vào trong đi.
Thấy anh nhiệt tình như vậy, cô cũng không phản kháng nữa, nhưng thật ra phần lớn là vì Ninh Mịch muốn thông qua "Tiểu Lãng" để điều tra về Ngụy Tần Lãng. Dẫu bên trong đang tồn tại một sự thật động trời mà cô chẳng hề hay biết.
Xe lăn bánh được một đoạn, anh bắt đầu dò hỏi cô:
- Chị suy nghĩ đến đâu rồi? Về chuyện... chịu trách nhiệm.
Cô thoáng bối rối, hôm nay vì chuyện của chị hai nên cô cũng chẳng nghĩ đến chuyện anh nói. Hơn nữa, việc chênh lệch tuổi tác và quá cách biệt về gia cảnh cũng khiến cô rất e dè, không có can đảm tiến tới với "cậu nhóc".
- Tôi vẫn chưa nghĩ xong. Nhưng thực sự tôi và cậu không hợp nhau đâu.
Nghe cô nói vậy, anh liền nở nụ cười tự tin:
- Sao lại không hợp? Chẳng phải chúng ta luôn nói chuyện với nhau rất vui vẻ à?
Cô thật bất lực với sự vô tư của anh. Trước đây mỗi lần cô nói chuyện với anh, anh đều lạnh lùng tỏ ra chẳng quan tâm, thậm chí còn không thèm trả lời. Bây giờ thì cứ dai dẳng bám theo cô, nói những lời vô sĩ khiến cô cảm thấy xấu hổ thay cho anh. Vậy mà anh bảo cả hai nói chuyện với nhau rất vui vẻ, cô thật không biết vui ở điểm nào.
- Chỉ có cậu thấy như vậy.
Anh vẫn quyết tâm phải chinh phục được cô, dẫu lý do Ninh Mịch đưa ra có là gì đi chăng nữa. Sau một lúc bâng khuâng, cô cất lời hỏi về chuyện quan trọng.
- Tiểu Lãng, tôi muốn hỏi cậu chuyện này, cậu có phải là con trai của Ngụy Tần Lãng không?
Cô đột ngột hỏi về chuyện này khiến anh có chút khó hiểu và thắc mắc. Nhưng nghĩ lại hành động đột nhập vào tòa lâu đài để chụp ảnh của cô, anh đoán Ninh Mịch đang muốn điều tra về mình.
- Tại sao chị lại hỏi như vậy?
Cô bối rối không biết phải trả lời thế nào, thực ra cũng chẳng thể tùy tiện vẽ vời đại một lý do khi chuyện này rất khó để giải thích.
- Thật ra thì... tôi có một người bạn làm phóng viên muốn tìm hiểu về Ngụy Tần Lãng để viết báo, là báo chuyên về doanh nhân. Vậy nên tôi hỏi cậu để biết một chút thông tin.
Tuy cô đã cố gắng đưa ra lý do hợp lý nhất có thể nhưng làm sao qua được mắt anh. Tần Lãng thừa biết ẩn sâu bên trong vẫn còn một uẩn khúc nào đó chưa được sáng tỏa.
- Chị rất muốn biết thông tin về Ngụy Tần Lãng sao?
Cô không thể chối bỏ điều này nên đành gật đầu:
- Đúng vậy. Tôi nghĩ cậu biết rõ về Ngụy Tần Lãng.
Lúc này anh cảm thấy rất đắc ý khi nắm được yếu điểm của cô. Tần Lãng chằng chút ngần ngại đáp:
- Tôi sẽ nói chị biết về Ngụy Tần Lãng. Nhưng đổi lại, tôi có một điều kiện.
Tần Lãng khiến cô cảm thấy bất an vì để có được thông tin từ anh, ắt hẳn chẳng hề dễ dàng.
- Điều kiện gì?
Cô đã hỏi đến vấn đề mấu chốt, anh nở nụ cười gian, thẳng thừng nói ra:
- Tôi sẽ cho chị biết về Ngụy Tần Lãng nếu chị đồng ý trở thành bạn gái của tôi.
Cô sững sờ nhìn anh, vừa định thốt lên lời từ chối thì lập tức khựng lại khi nghĩ đến chị hai.
- Còn điều kiện nào khác không?
Anh lắc đầu:
- Chỉ có duy nhất một điều kiện, nếu chị không đồng ý thì thôi vậy.
Ninh Mịch dẫu trong lòng không muốn gật đầu đồng ý nhưng cũng chẳng thể thẳng thừng từ chối:
- Tôi cần thời gian suy nghĩ. Nhưng cậu không thấy e ngại khi quen một người lớn hơn cậu nhiều tuổi sao?
Anh nhúng nhẹ vai một cái:
- Tại sao phải e ngại trong khi tôi thấy chúng ta rất hợp nhau. Chị có một ngày để suy nghĩ. Chiều mai phải cho tôi câu trả lời.
Nghe đến đây, cô liền thốt lên:
- Chỉ có một ngày thôi sao?
Tần Lãng gật đầu:
- Một ngày là quá lâu, đáng lẽ ra chị nên quyết định ngay bây giờ vì chị sẽ không bao giờ tìm được một người bạn trai hoàn hảo như tôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc