Nghiệm Chứng“Bảo nhi, ủy khuất muội một chút.” Trần Mục Vân tại Bảo nhi bên tai cười khẽ nói, sau đó bản thân lắc mình trốn vào nội thất.
Không lâu sau, một bóng người như gió thoảng ra nhẹ nhàng đi vào. Người đi tới bên giường, thấy người nằm trên giường lập tức cau mày, đưa tay đặt ở phía dưới mũi nàng, sau đó thở phào nhẹ nhỏm.
“Người đâu? Người đâu rồi.” Người nọ kêu.
“Đại thiếu gia, ngài có gì phân phó.” Hai tiểu nha hoàn bước vào, sắc mặt trắng bệch.
“Đại phu, tại sao không phái người đi mời đại phu, các ngươi ૮ɦếƭ hết rồi sao? Bảo nhi bị thương các ngươi không biết sao?” Trần Mục Phong trầm giọng hỏi.
Hai tiểu nha hoàn mặt nhìn nhau, bị thương? Mới vừa rồi vẫn còn trên cây cùng Nhị thiếu gia nói chuyện phiếm mà, bị thương lúc nào?
“Còn không mau đi?” Trần Mục Phong lạnh giọng ra lệnh. Hai tiểu nha hoàn run run, lập tức đi ra ngoài.
“Bảo nhi?” Trần Mục Phong kêu lên, nhưng người trên giường không có một chút phản ứng.
“Đại ca, Bảo nhi không có việc gì.” Trần Mục Vân cười từ trong nội thất đi ra.
“Các ngươi ~~~ gạt ta?” Trần Mục Phong thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức lạnh lùng nhìn về phía đệ đệ của mình.
“Nha đầu bị ta điểm huyệt, đang ngủ say rồi.” Trần Mục Vân cười ngồi vào cạnh cái bàn: “Ta tới lúc nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia đang ở trên nóc phòng hóng gió, mặt đều ửng đỏ vì đông lạnh, khuyên cũng không nghe, ta chỉ đành điểm huyệt nàng khiêng nàng xuống.”
“Trần Mục Vân ~~~” Trần Mục Phong rất ít khi nào đem danh họ của đệ đệ mình ra kêu.
“Đại ca, Bảo nhi và Trúc Uẩn bên khinh bên trọng tự mình huynh trong lòng hiểu rõ rồi chứ?” Trần Mục Vân thoải mái hỏi.”Huynh đợi ở đây đi, ta đi ngăn nương lại.” Trần Mục Vân nói xong đi ra ngoài.
Bên khinh bên trọng?
Nhìn Bảo nhi an tĩnh ngủ, chân mày Trần Mục Phong cau lại. Bên khinh bên trọng ~~~~~ qua nhiều năm như vậy bản thân vẫn một mực cho là yêu thích Trúc Uẩn, nhưng khi thấy Bảo nhi khóc thì bản thân tự dưng thấy đau lòng, tiểu Bảo nhi nàng cần phải một mực là cười, nàng cần phải một mực là tinh quái, tiểu nha đầu làm nũng vô lại ~~~~~
Nhẹ nhàng vuốt ve mặt Bảo nhi một thoáng, Trần Mục Phong nhẹ giọng nói: “Chuyện may mắn nhất đời này của đại ca là không có hại muội, ngủ thật ngon đi!” Sau đó ngồi lại một hồi rồi mới đứng dậy đi.
Tới lúc cơm trưa, Bảo nhi mở mắt, nằm một lúc, bản thân ngây ngốc mỉm cười, sau đó lập tức ngồi dậy, bước chân nhẹ nhàng đi về phía Tùng Duyên Viện.
Vào Tùng Duyên Viện, chỉ có Trần lão phu nhân cùng Trần phu nhân ở đó.
“Nãi nãi, cô cô, con đói bụng.” Bảo nhi vô cùng vui vẻ nói.
“Đói bụng à? Lập tức ăn cơm.” Trần phu nhân thấy nàng cười bản thân cũng cười: “Bảo nhi à, cô cô giúp con mắng đại ca rồi.”
Bảo nhi ngẩng đầu nhìn nhìn, lược lược mặt nhăn nhó: “Cô cô, ngài không phải nói giúp con đánh hắn sao?”
Trần phu nhân sửng sốt một chút, sau đó cười, “Được rồi, cô cô buổi tối giúp con đánh hắn.”
“Tốt!” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
Đang ăn cơm thì Trần Mục Vân đi vào.
“Mục Vân sao con lại trở về? Hiệu buôn không có việc gì à?” Trần lão phu nhân hỏi.
“À, có Mục Vũ ở đó rồi. Nãi nãi, con thấy hơi mệt, cho nên về nghỉ một chút.” Trần Mục Vân nói, còn đi đến bên cạnh bàn nhìn một chút: “Ai nha, có ếch rang muối nữa, đáng tiếc con ăn no rồi.”
Lập tức cả ba người nữ đều nghiên đầu nhìn hắn. Ăn cơm xong, Bảo nhi nói phải đi về ngủ tiếp, Trần phu nhân liền cho nàng đi, bản thân mình thì dẫn người đi gom đồ đạc dùng trong lễ mừng năm mới.
“Nhị ca, ta vào nha, huynh mặc quần áo xong chưa?” Bảo nhi ở ngoài cửa vừa cười vừa nói.
“Ít nói nhảm đi!” thanh âm Trần Mục Vân nói.
Vào cửa, Trần Mục Vân nhìn vẻ mặt Bảo nhi vui vẻ, hắn cũng cười.
“Bảo nhi, nghe hiểu rồi?” Trần Mục Vân hỏi.
“Nhị ca, huynh gạt Trần đại thiếu gia.” Bảo nhi không khách khí ngồi vào bên người Trần Mục Vân.
“Ha ha, đúng vậy, ta cũng không nghĩ đại ca thực sự không phát hiện được ta gạt hắn, nếu hắn tỉ mỉ một chút sẽ phát hiện ta căn bản không điểm huyệt ngủ của muội, muội chỉ là không thể cử động mà thôi.” Trần Mục Vân vừa cười vừa nói, sau đó nhìn Bảo nhi: “Đại ca nói cái gì?”
Bảo nhi bĩu môi, bắt chước động tác Trần Mục Phong sờ sờ mặt Trần Mục Vân, chậm rãi nói: “Chuyện may mắn nhất đời này của đại ca là không có hại muội, ngủ thật ngon đi!”
Trần Mục Vân ngẩn người, sau đó đẩy tay Bảo nhi ra.
“Chỉ có một câu?” Trần Mục Vân hỏi.
“Nhị ca, huynh trông mong hắn sẽ nói thao thao bất tuyệt ư? Đã nói Trần đại thiếu gia ngốc mà!” Bảo nhi nhếch khóe miệng.
“Vậy Bảo nhi muội hiểu chưa?” Trần Mục Vân muốn vỗ đầu mình, hắn sao lại quên mất việc này, sớm biết vậy liền kích thích đại ca một chút, để cho hắn nói nhiều lời mới tốt.
Bảo nhi gật đầu, “Ta nghĩ chắc là hiểu. Bất quá, ta còn muốn thử một lần nữa.” Sau đó híp mắt nhìn Trần Mục Vân, Trần Mục Vân lập tức cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Muội sao nhìn ta như vậy, Nhan Bảo nhi?” Trần Mục Vân hỏi.
“Hỗ trợ chút nha! Nhị ca, huynh sẽ không buông tay mặc kệ chứ? Việc này chính là huynh tạo ra.” Bảo nhi tới gần Trần Mục Vân.
“Ta là có lòng tốt, Nhan Bảo nhi, nha đầu ૮ɦếƭ tiệt muội.” Trần Mục Vân nhìn Bảo nhi ánh mắt giảo hoạt, chớp chớp cũng biết nàng định tính toán với mình.
“Người tốt thì giúp đến cùng mà! Nhị ca, sao?” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Vậy muội muốn thế nào đây?” Trần Mục Vân hỏi.
“Thế nào? Xem Trần đại thiếu gia có thật sự thích ta hay không?” Bảo nhi suy nghĩ một chút nói: “Nếu như là thật sự, ta sẽ nghĩ cách xử lý cây gậy trúc này luôn.”
“Xử lý?” Trần Mục Vân cảm thấy giật mình, Bảo nhi dùng từ ~~~~ có chút dọa người.
“Yên tâm, ta sẽ không làm nàng ૮ɦếƭ, chẳng qua làm cho nàng biến mất trước mặt ta mà thôi. Bất quá, cái…này, Nhị ca huynh cũng không cần lo lắng, ta tự mình giải quyết.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Vậy muội bảo Nhị ca hỗ trợ cái gì đây?” Trần Mục Vân cười hỏi.
“Đưa lỗ tai lại đây ~~~” Bảo nhi ngoắc ngoắc ngón tay, bị Trần Mục Vân vuốt ve một cái.
Lúc cơm chiều, mọi người Trần gia đến đông đủ mà Bảo nhi cùng Trần Mục Vân còn chưa tới.
“Ngươi vừa nói cái gì?” Trần phu nhân nhìn Hồng nhi.
“Phu nhân, Đại thiếu nãi nãi không có ở Trúc Khê Viện, Tiểu Dung nói Đại thiếu nãi nãi xế chiều căn bản không có trở về.” Hồng nhi nói.
Trần phu nhân cau mày, mặt Trần Mục Phong đen lại.
“Nhị thiếu gia đâu?” Trần phu nhân hỏi.
“Đã ra ngoài, xế chiều đi ra ngoài.” Giang Xuân Nhi hồi đáp.
“Nương, chắc Nhị ca đưa Bảo nhi đi ra ngoài chơi? Ngài đừng lo lắng.” Trần Mục Vũ nói.
Vừa dứt lời, chỉ thấy Bảo nhi lôi tay Trần Mục Vân chạy vào, trên mặt đông lạnh đỏ bừng. Thấy tất cả mọi người nhìn bọn hắn, cười cười, “Cô cô, con về rồi.”
“Bảo nhi à, con cùng Nhị ca đi ra ngoài chơi hả?” Trần phu nhân cau mày hỏi.
Bảo nhi chạy đến bên người Trần phu nhân, nhanh như chớp chuyển ánh mắt tròn xoe, “Cô cô, con đói bụng.”
“Nói cho cô cô nghe trước, con đi làm gì vậy?” Trần phu nhân vừa xoa cho nàng ấm mặt vừa hỏi.
“Không có làm gì, cô cô, ngài đừng hỏi. Người ta đói muốn ૮ɦếƭ.” Bảo nhi làm nũng ôm lấy cánh tay Trần phu nhân.
“Y phục này là như thế nào? Sao lại rách?” Trần phu nhân chỉ vào một cái lỗ trên ống tay áo nàng hỏi.
Bảo nhi le lưỡi, không nói lời nào.
“Mục Vân —— chuyện gì xảy ra?” Trần phu nhân trừng con mình.
“Nương, chuyện này không trách ta được, ngài đừng mắng ta. Nha đầu kia xế chiều nói thế nào cũng đòi đi xem nắng chiều trên lôi phong tháp, còn nói nếu ta không dẫn nàng đi, nàng liền tự mình đi lôi phong tháp.” Trần Mục Vân nói xong, liền cảm giác được ánh mắt lợi hại của đại ca hắn phóng tới.
“Xem nắng chiều trên lôi phong tháp sao lại làm hư y phục được?” Trần phu nhân hỏi.
“Ai biết nha đầu kia lại như vậy, đi Lôi phong tháp xong lúc xuống núi nàng nhìn thấy cái cây liền leo lên, có thể là bị vướng cành cây.” Trần Mục Vân nhịn cười nói. Ánh mắt len lén nhìn nắm tay Trần Mục Phong đang nắm lại.
“Bảo nhi, sao con tinh nghịch như vậy, hôm qua mới té xuống.” Trần phu nhân cau mày.
“Cô cô, không có việc gì, người xem, bây giờ con không phải thật tốt ư? Nói rõ ra là con sẽ không dễ dàng ngã ૮ɦếƭ như vậy đâu.” Bảo nhi trợn mắt liếc nhìn Trần Mục Phong.
“Nào, để cô cô nhìn xem.” Trần phu nhân bắt đầu kiểm tra từ đầu đến chân, lúc thấy trên mặt Bảo nhi, “Xem nào, bị trầy à? Hồng nhi, đi lấy thuốc lại đây.”
“Không có việc gì, cô cô, cũng không đau đâu.” Bảo nhi lại muốn ngã vào trong lòng Trần phu nhân, kết quả vừa mới làm động tác ngẩng đầu thì người đã bị xách lên, cái ௱ôЛƓ bị hung hăng đánh hai bàn tay.
Người nhà Trần gia (trừ Trần Mục Vân) lại một lần nữa hóa gỗ, qua hai lần, người Trần gia sẽ vì xanh hoá toàn cầu mà cống hiến.
Bảo nhi nháy mắt to, sau đó lại bắt đầu khóc kinh thiên động địa, “Trần đại thiếu gia ngươi lại đánh ta? Ta leo cây ta sợ ngươi sao? Té xuống cũng không té vào ngươi, mặt của ta coi bị xấu xí cũng không cần ngươi nhìn ~~~~ ngươi chỉ đánh ta, gậy trúc hại ngươi ngươi cũng không đánh nàng, Trần đại thiếu gia, ngươi quá đáng ~~~ sớm biết vậy người ta nhờ Nhị ca hỗ trợ, bây giờ Nhị ca sẽ không đánh người ta ~~~ “
Làm cho một phòng mọi người bất mãn nhìn Trần Mục Phong. Chính đang khóc sướt mướt kể lể, tay phải đã bị Trần Mục Phong nắm kéo đi ra ngoài.
“Cô cô! ~” Bảo nhi kéo dài thanh âm.
“Trần Mục Phong, ngươi túm làm đau Bảo nhi.” Trần phu nhân nói.
“Nương, việc này ngài đừng động vào.” Trần Mục Phong lạnh lùng nói, vẫn cầm lấy tay Bảo nhi như trước đi ra ngoài.
“Cô cô, Trần đại thiếu gia lại muốn đánh con ~~~ nãi nãi, dượng, cứu con!” thanh âm Bảo nhi khóc nức nở từ ngoài cửa truyền đến.
“Mục Phong đứa bé này ~~~” Trần lão phu nhân nhíu mày lại, mặc dù Bảo nhi bướng bỉnh một chút, nhưng cũng không cần làm vậy chứ?
“Nãi nãi, cũng nên giáo huấn Bảo nhi một chút, nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia hôm nay còn leo lên đỉnh Lôi phong tháp.” Trần Mục Vân nói, sau đó vừa lòng thấy lông mi nãi nãi, cha mẹ hắn nhăn lại.
Bảo nhi vừa lên án vừa khóc bị kéo một mạch vào trong phòng, bọn nha hoàn thấy vẻ mặt Trần Mục Phong đều sợ hãi không dám lên tiếng. Trần Mục Phong vung tay lên, tất cả mọi người trong nháy mắt liền biến mất sạch sẽ. Bên trong gian phòng chỉ còn lại có Nhan Bảo nhi tiểu thư đang chế tạo tạp âm.
Trần Mục Phong ngồi ở bên cạnh bàn, nghe tiếng khóc của Bảo nhi gục ở trên giường truyền đến không chút cảm động, mãi đến khi tiếng khóc biến thành đứt quãng – khóc thút thít.
“Nhớ rõ chưa?” Trần Mục Phong đi tới bên giường, nhìn cái chăn bị Bảo nhi dùng làm khăn cùng gối đầu bị nàng vứt bỏ trên mặt đất.
Bảo nhi không để ý tới hắn, bả vai rung rung giật giật.
“Sau này không được leo cây, không được leo nóc nhà, tóm lại những nơi cao đều không được phép đi.” Trần Mục Phong nói.
Bảo nhi cũng không để ý tới hắn.
Túm Bảo nhi kéo dậy, lại thấy khuôn mặt nàng khóc giống như con mèo hoa, nàng ngẩng đầu lên không thèm nhìn hắn.
“Lời nói của ta có nghe thấy không?” Trần Mục Phong giữ đầu nàng quay lại nhìn hắn, hỏi.
“Tại sao ta phải nghe ngươi nói, ngươi là người thế nào của ta? Dựa vào cái gì mà trông nom ta?” Bảo nhi hung tợn trơ mắt nhìn Trần Mục Phong. Cư nhiên đánh cái ௱ôЛƓ của nàng, ૮ɦếƭ mất, vốn cho là hắn còn có thể đánh vào lưng nàng, ai biết hắn ngang nhiên đánh cái ௱ôЛƓ ngọc ngà của nàng~~~ hơi quá đáng.
Trần Mục Phong lại vung tay lên, nhưng không có hạ xuống, bởi vì nước mắt Bảo nhi lại chạy ra như điên.
“Ngươi đánh đi, đánh ૮ɦếƭ ta ngay cả hưu thư cũng không cần viết, tiết kiệm mực nước.” Bảo nhi khóc nói.
“Nói bậy bạ gì đó?” Trần Mục Phong cau mày.
“Ta nào có nói bậy, cây gậy trúc đó tới, ngươi liền thấy ta không vừa mắt. Người ta đã nói muốn trả lại tự do cho ngươi, để cho ngươi sống với cây gậy trúc, tại sao ngươi còn đánh ta? Bây giờ ta viết hưu thư cho ngươi là được ha?” Bảo nhi nhảy xuống đất, tìm giấy và 乃út mực lấy nghiên ra mài mực, mài xong, vừa trải giấy ra, cả giấy cùng nghiên mực đều bị hất rớt xuống bàn, Bảo nhi giơ 乃út lông sững sờ ~~~
“Ngươi muốn viết sao?” Bảo nhi dũng cảm hướng Trần Mục Phong trừng mắt
Câu hỏi vừa dứt, 乃út lông cũng bị giật lấy vứt xuống đất.
Bảo nhi nhảy dựng lên, đứng trước mặt Trần Mục Phong, ngang ngạnh ngẩng đầu lên, lưng dựng thẳng, “Ngươi muốn thế nào? Thế nào cũng phải đánh ૮ɦếƭ ta mới vui vẻ có phải hay không? Không nhọc ngươi động thủ, ngươi cứ nói một tiếng ta tự mình đi ૮ɦếƭ cho ngươi xem? Ta ~~ “
Chớ có lên tiếng—. Bởi vì nàng không thở được, gương mặt bị dán chặt vào иgự¢ Trần Mục Phong, tựa như bị bịt mấy lớp giấy, lắc lắc cái đầu, dXịnh hoán đổi góc độ, kết quả trên đầu lại bị một bàn tay lớn đè xuống. Tiểu Bảo nhi của chúng ta vì thở không thể làm gì khác hơn là dùng cả tay chân ~~~
“Không được nói ૮ɦếƭ.” Trần Mục Phong lạnh giọng nói. Cái nha đầu này hôm nay nói bao nhiêu cái chữ “૮ɦếƭ”, nghe một lần liền kinh hãi một lần.
“Ngươi muốn quản ta?” Bảo nhi mạnh miệng nói, sau đó khóe miệng len lén kêu lên, Trần đại thiếu gia ngốc.
“Đúng, ta quản muội.” Trần Mục Phong nói.
“Xì! Ngươi là người gì của ta vậy?” Bảo nhi trào phúng nói.
“Trượng phu của muội.” Trần Mục Phong lập tức nói. Khóe miệng còn kéo được lớn hơn nữa, đã như vầy, Trần đại thiếu gia, ngươi cũng đừng trách ta ~~~~
“Ta hưu ngươi ngươi liền không phải .” Bảo nhi buồn bã nói.
“Muội dám!” Trần Mục Phong lạnh giọng nói.
“Ta nhất định dám! Ta hưu ngươi rồi gả cho thế tử làm tiểu lão bà.” Bảo nhi nói, khẽ mỉm cười.
Kết quả lại trúng một cái tát nho nhỏ.
Chân mày Bảo nhi cau lại, Nhị ca nói nếu như nàng nói phải gả cho quả hồng đại ca liền đánh nàng, nói như vậy là đại ca thương yêu nàng, nhưng mà đánh đau quá à, một hồi phải ngủ như thế nào? Trần Mục Vân ~~~~
“Còn nói?” Trần Mục Phong hỏi.
Bảo nhi không nói lời nào, nàng đau quá a! Vậy khóc đi, Nhị ca nói khóc là dùng được nhất.
Bảo nhi bỗng nhiên an tĩnh không trả miệng. Túm nàng từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ ra, lại thấy nàng vừa khóc, kiểu khóc yên lặng không tiếng động, nói cũng không nói, chỉ là méo miệng, cắn môi.
“Bảo nhi?” Trần Mục Phong lôi kéo nàng đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Bảo nhi nhăn mặt cau mày, cái ௱ôЛƓ cũng đau quá.
“Nói chuyện!” Trần Mục Phong nói.
Bảo nhi ngẩng đầu nhìn Trần Mục Phong, làm cho ta không ngủ được, ta cũng không cho ngươi ngủ. Sau đó đứng lên ôm lấy cổ Trần Mục Phong, cho nước mắt nước mũi chảy xuống tới y phục của hắn, bắt đầu lừa tình: “Đại ca, huynh không cần đánh ta có được hay không, sau này ta sẽ nghe lời, ta không khi dễ gậy trúc, coi như người nhà nàng nói ta là dã hài tử ta cũng không mắng lại. Coi như nàng để cho huynh hưu ta ta cũng không tức giận, hơn nữa, ta không trèo cây, ta không trèo nóc nhà, ta sẽ đợi gia gia đưa ta về nhà ~~~~” gậy trúc ૮ɦếƭ tiệt, nhìn xem ta thu thập ngươi như thế nào~~~
Trần Mục Phong cũng không nói gì, chỉ mặc cho Bảo nhi ôm, qua hồi lâu mới nhẹ nhàng ôm lấy Bảo nhi, vỗ vỗ lưng nàng.
Lại qua hồi lâu nữa, bụng Bảo nhi thầm thì réo lên, nàng ấm ức nói: “Đại ca, ta đói bụng, ta có thể ăn cơm hay không vậy?”
Trần Mục Phong kéo nàng đến trước mặt, nhìn ánh mắt Bảo nhi khóc thành đỏ hồng, cái mũi cũng đỏ hồng, chân mày lại nhẹ nhàng nhíu lại.
“Người đâu!” Trần Mục Phong nói. Bọn người Tiểu Dung lập tức tiến vào, Cung Trúc Uẩn cũng có mặt.
Bảo nhi cúi đầu cũng không nói gì, mặc cho Tiểu Dung rửa mặt thay y phục cho nàng. Rửa mặt xong, bọn nha hoàn cũng bưng thức ăn vào. Trần Mục Phong kéo Bảo nhi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Bảo nhi ngẩng đầu nhìn Trần Mục Phong, bộ dạng đáng thương.
“Ăn đi!” Trần Mục Phong nói, nhưng hắn không ăn.
Bảo nhi mới cầm lấy chiếc đũa, bới một ngụm cơm, cúi cái đầu nhỏ cũng không gắp thức ăn, chỉ lo ăn cơm.
Trần Mục Phong cầm lấy chiếc đũa gắp thức bỏ vào trong chén của nàng, Bảo nhi ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Cám ơn đại ca.” Sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn, mày Trần Mục Phong lại nhíu lại, Bảo nhi không ngẩng đầu, thì ra là vẫn còn khóc. Ăn hết cơm, Bảo nhi nhanh chóng để bát xuống, cũng không nói gì.
“Ăn no rồi?” Trần Mục Phong hỏi.
Bảo nhi gật đầu: “Đại ca, ta muốn đi ngủ.”
Trần Mục Phong cũng gật đầu, Bảo nhi nằm xuống lập tức liền xoay người vào trong, thỉnh thoảng khóc thút thít một tiếng nho nhỏ.
Qua thật lâu, Trần Mục Phong thấy Bảo nhi hình như đã ngủ thi*p đi, hắn mới thở dài nằm xuống, một hồi không lâu sau, nghe thấy Bảo nhi bên kia có động tĩnh, hơi hơi mở mắt ra một chút, thấy Bảo nhi nhẹ nhàng mà ngồi dậy ôm gối đầu xuống giường, nhẹ nhàng mà mở cửa đi ra ngoài. Trần Mục Phong cũng đứng lên, nhẹ nhàng mà giữ cửa mở ra một ít, thấy Bảo nhi đang đứng ở ngoài đó không khác gì với người tuyết phía trước, lấy màn làm áo choàng.
“Người tuyết ngốc, ngươi cũng không biết bay, nếu như ngươi biết bay thì tốt, có thể dẫn ta về nhà tìm ngạch nương.” Bảo nhi nhỏ giọng nói, “Ngạch nương, ngươi không cần ta có phải hay không? Ngạch nương, ngươi nhớ ta không, ngươi như thế nào còn tìm không được ta vậy ~~~~” vừa nói vừa hắt xì một cái nho nhỏ.
Nghe được tiếng mở cửa phía sau, Bảo nhi len lén nhếch miệng, dùng sức mở trừng hai mắt bức ra hai giọt nước mắt.
“Bảo nhi, đi vào ngủ.” Trần Mục Phong kéo tay Bảo nhi.
Bảo nhi lập tức đứng lên, xoa xoa nước mắt, đi theo Trần Mục Phong vào nhà. Sau đó tránh thoát khỏi tay Trần Mục Phong, chậm rãi đi về giường của mình nằm xuống, mở to mắt to nhìn lên trời, một bộ tiểu khả liên tướng (không hiểu nổi).
“Bảo nhi, đại ca không nên đánh muội.” Trần Mục Phong đi tới giường nhỏ.
Bảo nhi ngồi dậy đi tới phía trước, chui vào trong lòng Trần Mục Phong, “Đại ca, ta sau này sẽ -.”
“Ngủ đi!” Trần Mục Phong vỗ vỗ Bảo nhi giống như vỗ con chó nhỏ.
“Vâng.” Bảo nhi nhẹ giọng nói.
Trần Mục Phong ghém chăn cho nàng, Bảo nhi đột nhiên hỏi nói: “Đại ca, nếu như ta đi, huynh có thể nghĩ tới ta hay không?”
Trần Mục Phong không đáp.
“Không nghĩ coi như xong, chỉ cần không hận ta là được.” Bảo nhi nhỏ giọng nói, sau đó lôi chăn đắp từ đầu đến chân, không được rồi, muốn diễn cũng không diễn nổi nữa, mắc cười quá nha.