Ba Tên Quỷ Phá PháchTrở lại Nhạc phủ, bọn hạ nhân thấy trên tay bọn họ xách một đống túi lớn túi nhỏ đều khẽ cười, Bảo Nhi cũng cười đáp lại.
“Cô cô, con đã về.” Bảo Nhi mang theo đồ nhảy chân sáo về phòng, gặp Nhạc Kiến Thần đang ở đấy, liền cười vấn an, “Chào Nhạc ca ca.”
“Bảo Nhi, sao muộn như thế mới về? Đi chỗ nào chơi?” Trần phu nhân kéo Bảo Nhi ngồi xuống.
“Ngắm sông Tần Hoài ạ, tiện đường đi dạo chợ ở khu Phu Tử miếu, cô cô, người xem, bọn con mua thật nhiều đồ đẹp lắm, à, đúng rồi, cái này, còn có thức ăn ~~~” Bảo Nhi vừa nói vừa mở mấy gói giấy dầu ra.
“Bảo Nhi à, có phải con khuân cả cái chợ về không đấy?” Trần phu nhân nhìn đồ đạc lỉnh kỉnh trong tay Trần Mục Phong đang bước vào cửa, nhíu mày hỏi.
“Rất đẹp ạ, cô cô.” Bảo Nhi cười tủm tỉm khoe, “Cô cô, người xem, bọn con nặn tượng đất đó nha!” Bảo Nhi cao hứng bừng bừng mở cái hộp lớn kia ra, lấy ra mấy pho tượng đất nho nhỏ đủ mọi màu sắc.
“Giống con lắm đó, cô cô, có phải rất dễ thương không ạ?” Bảo Nhi giơ tượng đất lên hỏi.
“Dễ thương thì cũng dễ thương, nhưng sao lại nặn nhiều như vậy chứ?” Trần phu nhân nhìn một chút, tổng cộng mười mấy bức lận.
“Nhà chúng ta có bảy người mà, mỗi người một pho ạ!” Bảo Nhi vừa cười vừa nói, “Cô cô, người chọn con đẹp nhất trước đi.”
“Là Bảo Nhi thì đều đẹp.” Trần phu nhân cầm lấy một bức xem “Của Mục Phong ~~~ sao tất cả lại chỉ có một vẻ mặt vậy?”
“Ha ha ~~~” Bảo Nhi nở nụ cười không nói lời nào, Trần Mục Phong ở bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện với Nhạc Kiến Thần.
“Bảo Nhi, Nhạc ca ca là tới xin lỗi muội, muội sẽ không trách Nhạc ca ca chứ?” Nhạc Kiến Thần cười hỏi.
“Không đâu, dù sao ta cũng được đi rồi.” Bảo Nhi rộng rãi tha thứ, hoàn toàn đã quên chuyện sáng sớm vẫn còn oán giận người ta.
“Vậy là tốt rồi, sau này có thời gian Nhạc ca ca nhất định bồi thường cho muội.” Nhạc Kiến Thần hứa hẹn.
“Nhạc ca ca, huynh có vẻ bận rộn nhiều việc, hơn nữa huynh thành thân xong chúng ta cũng phải về nhà rồi, hình như không có thời gian đâu, có điều, cám ơn thành ý của Nhạc ca ca.” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.
“Tượng đất này có thể tặng Nhạc ca ca một bức được không?” Nhạc Kiến Thần cũng cầm lấy tượng đất xem.
Bảo Nhi lắc đầu.
“Bảo Nhi bất công quá đi, ai cũng tặng, lại không tặng Nhạc ca ca?” Nhạc Kiến Thần giả bộ thương tâm.
“Nhạc ca ca, ta cũng không muốn tượng đất của ta bị đập bể tan tành nha!” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.
“Hả? Ha ha, muội, tiểu nha đầu này ~~~~” Nhạc Kiến Thần cũng cười.
“Nhạc ca ca nếu như huynh thích, thành thân xong mang theo Nhạc tẩu tẩu đi đi, nặn một đám trưng ở trên bàn.” Bảo Nhi kiến nghị.
“Được! Nghe lời Bảo Nhi vậy!” Nhạc Kiến Thần đáp lời.
Nhạc Kiến Thần ngồi một hồi lại đi, Bảo Nhi liền thuật lại tường tận chuyến đi cho Trần phu nhân, hai người vừa nói vừa ăn hương đậu, bánh ngũ sắc, nước trà cũng uống hết một ấm. Trần Mục Phong ở bên cạnh chỉ lẳng lặng nghe, cũng không chen vào.
“Ôi, bây giờ là giờ nào rồi? Bảo Nhi à, mau tắm rửa ngủ đi! Lăn lộn cả một ngày trời!” Trần phu nhân thúc giục, Bảo Nhi gật đầu, thuận tiện ngáp một cái. Trần Mục Phong liền đi ra ngoài trở về phòng.
Đám nha hoàn hầu hạ Bảo Nhi rửa mặt chải đầu xong, Trần phu nhân dặn dò thu xếp đống đồ Bảo Nhi mang về, thấy một cái hộp nhỏ, liền mở ra nhìn thử, sau khi xem xong bỗng nở nụ cười. Đợi Bảo Nhi rửa mặt chải đầu xong, thay đổi trung y nhẹ nhàng khoan khoái, nhảy lon ton lại, Trần phu nhân liền hỏi: “Bảo Nhi à, đây là cái gì?”
Bảo Nhi nhìn vào hộp, le lưỡi, “Cái này nha, là đại thúc nặn tượng bảo bọn con giúp thúc ấy kiếm được nhiều bạc, miễn phí tặng cho con đó. Đúng rồi, Hồng nhi, mang con dao lại đây cho ta.”
“Lấy dao làm gì chứ?” Trần phu nhân hỏi, trong tay vẫn cầm đôi tân lang tân nương.
“Tách ra, đem bức kia trả lại cho đại ca.” (*) Bảo Nhi giải thích.
(*Chương trước mắt nhắm mắt mở sao đó lại edit thành đập bể, chính xác phải là tách đôi nó ra mới đúng. Chân thành cáo lỗi cả nhà!)
“Tách ra nhìn không đẹp, như vầy được rồi. Vả lại sẽ bị hỏng mất.” Trần phu nhân ngăn cản.
“Nhưng mà cô cô, đại ca sẽ mất hứng.” Bảo Nhi đan tay chống cằm.
“Không có việc gì không có việc gì, cô cô cất kỹ cho con, không để cho người khác thấy là được rồi, ha?” Trần phu nhân cười nói.
“Vậy được rồi! Cô cô, ngàn vạn lần không được để gậy trúc thấy, bằng không nàng rất có thể sẽ cãi nhau với đại ca.” Bảo Nhi nói.
“Gậy trúc? Gậy trúc gì?” Trần phu nhân buồn bực hỏi.
“À, là cái gì trúc đó cô cô! Cái người đại ca muốn kết hôn đó ạ.” Bảo Nhi nói.
“Nàng ta hả!” Trần phu nhân suy nghĩ một chút: “Bảo Nhi à, nàng ta chỉ là một người thi*p thất vào cửa không cần cưới hỏi thôi.”
“Vậy rất tủi thân!” Bảo Nhi nói, thực sự có chút cầu tình.
“Chuyện này cũng không có cách nào! Dù gì đi nữa cô cô cũng sẽ không đồng ý nàng ta làm chính thất.” Trần phu nhân khẳng định vạn phần.
“Cô cô à, con nghĩ, người kỳ thực cũng không cần phải kiên trì như vậy. Khó có được người mà đại ca thương yêu, người thành toàn cho bọn họ là được rồi, nếu không sau này để đại ca cưới một người nữa mà huynh ấy không thích, vậy không phải cũng hại người sao?” Bảo Nhi phân tích.
“Con đó, còn bé nên không hiểu chuyện. Con dâu trưởng không thể qua loa đại khái, bằng không sẽ bị người ta chê cười.” Trần phu nhân nói, khẩu khí có chút phiền muộn.
“Nhưng mà con nghĩ đại ca sẽ không đồng ý.” Bảo Nhi suy nghĩ.
“Không đồng ý? Chuyện gì cũng để mặc nó, riêng chuyện này còn có thể theo nó sao?”
“Ha ha, con thấy để sau nói nữa đi, cô cô, ngủ thôi, buồn ngủ quá ạ!” Bảo Nhi lôi kéo cánh tay Trần phu nhân vừa cười vừa nói.
“Ừ, ngủ đi! Cái này nha, cô cô giúp con cất đi.” Trần phu nhân đem hộp giao cho tiểu nha hoàn bảo nàng cất kĩ, sau đó đưa Bảo Nhi đi ngủ.
Ngày hôm sau, Bảo Nhi ngủ quên, Trần phu nhân cũng không gọi nàng, mặc nàng ngủ. Thẳng đến lúc hai vị tiểu thư Nhạc gia tới Bảo Nhi mới mơ mơ màng màng thức dậy, vẫn mặc trung y màu trắng, tóc tai bù xù dụi mắt đi ra.
“Bảo Nhi, sao giờ này muội mới dậy hả?” Nhạc Kiến Đường cười hỏi.
“Ngày hôm qua ra ngoài chơi, mệt ૮ɦếƭ đi được!” Bảo Nhi ngáp một cái, Trần phu nhân sai người mang y phục phủ thêm cho nàng.
“Đi ra ngoài chơi? Đi đâu vậy? Sao không gọi bọn ta với?” Nhạc Kiến Nhu vội hỏi.
“Tới sông Tần Hoài, các tỷ hẳn là đều đi rồi chứ?”
“Đi thì cũng có đi rồi, nhưng mà thêm một lần cũng đâu ૮ɦếƭ ai! Này, Bảo Nhi, muội tham quan được những gì rồi?” Nhạc kiến đường hỏi.
“Đi chợ ở Phu tử miếu, mua một ít đồ chơi, còn ăn thật nhiều món nha, à, còn mua mang về nữa. Chờ một chút.” Bảo Nhi gọi nha hoàn mang thức ăn ra.
“Bảo Nhi à, mấy thứ này phải ăn lúc nóng hổi mới ngon chứ.” Hai người mặc dù nói như vậy, tay vẫn không ngừng tấn công.
Có người tới mời Trần phu nhân, nói là Cố phu nhân ở Dương Châu đã tới. Trần phu nhân vừa nghe liền kích động đi ngay lập tức, trước khi đi còn không quên dặn dò Bảo Nhi ăn cho nhiều vào.
“Trần bá mẫu đối với muội thật tốt! Cũng không la hét với muội!” Nhạc Kiến Đường nhướng mày nói.
“Đúng vậy, nãi nãi, cô cô, cô trượng, các ca ca chưa từng mắng ta bao giờ.” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.
“Sướng ghê! Đâu giống bọn ta, chỉ cùng lắm là đi ra ngoài chơi vài lần, thiếu chút nữa bị cha ta đánh, còn bị mẹ ta mắng vài ngày lận!” Nhạc Kiến Nhu nói. “Muội thì tốt rồi, Trần bá mẫu còn bảo Trần đại ca mang muội ra ngoài chơi nữa.”
“Còn nói nữa, cái muốn xem đều không thấy được! Nếu như là nhị ca với tiểu ca thì tốt rồi.” Bảo Nhi tiếc nuối than thở.
“Nghĩa là sao? Muội muốn xem cái gì?” Nhạc Kiến Đường nghiêng đầu nhìn nàng.
Bảo Nhi cười cười, đảo mắt, “Khán Thanh Lâu đó! Nhưng mà đại ca làm mặt nghiêm, ta cũng không dám đi.”
~~~~~~~
“Chúng ta cũng rất muốn đi! Chỉ là sợ bị cha ta đánh!” Giọng nói Nhạc Kiến Nhu mang theo tiếc nuối.
Yên lặng một hồi, Nhạc Kiến Đường bỗng nhiên nhìn về phía hai người ngoắc ngoắc ngón tay, ba cô chụm đầu lại cùng một chỗ.
“Bây giờ tất cả mọi người bận rộn hôn sự của nhị ca, nếu như cả ba chúng ta cùng đi, hẳn là ~~~” Nhạc Kiến Đường trong khẩu khí rõ ràng có ý đồ xấu.
“Luật không trừng phạt được số đông nha.” Nhạc Kiến Nhu bổ sung, không hổ là chị em ruột thịt bình thường cùng nhau gây rối.
“Được! Chừng nào chúng ta đi?” Bảo Nhi hỏi.
“Chần chừ không bằng hành động liền!” Nhạc gia tỷ muội cùng kêu lên.
“Tốt! Tất cả tự chuẩn bị, tập họp ở chỗ nào?” Bảo Nhi cười hỏi.
“Ở phòng muội! Chúng ta lập tức quay lại!” Hai tỷ muội nói xong liền chạy mất. Bảo Nhi cũng giục nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, xong lại thay nam trang chờ Nhạc gia tỷ muội, quả nhiên chỉ chốc lát sau, hai người cũng đều thay đổi nam trang tới, kết quả Bảo Nhi rất phiền muộn phát hiện, cùng so sánh với vóc người cao gầy của Nhạc gia tỷ muội, mình quả thực là một cây củ cải đỏ.
Bảo Nhi theo hai nàng lén la lén lút, trốn trốn núp núp đến chỗ một cánh cửa hông hẻo lánh.
“Ê, Bảo Nhi, muội nhảy qua tường được không?” Nhạc kiến đường hỏi.
“Không chắc, thử một lần biết liền. Cây cũng trèo được, tường này chắc là cũng không thành vấn đề.” Bảo Nhi nhìn cao độ của bức tường nhận xét một chút.
“Được!” Nói xong, Nhạc Kiến Đường đầu tiên phi qua, Nhạc Kiến Nhu nhìn nàng, Bảo Nhi lui về phía sau hai bước, sau đó chạy tới phía trước ——
May mắn, nhảy qua!