Tuyệt Tình trảmMiêu Xích Phượng nghe nói có vẻ kinh ngạc vô cùng, nghĩ ngợi giây lát rồi mới lên tiếng nói :
- Tư Đồ huynh nói chuyện với Phụng Thoa lệnh chủ ở chỗ nào?
Tư Đồ Ngọc mỉm cười đáp :
- Ở Nam Hoang tử cốc.
Nói xong, chàng liền đem cái chuyện ngày qua thuật sơ qua cho Miêu Xích Phượng nghe.
Miêu Xích Phượng nghe rồi cười nói :
- Vị Nhu Tình Tiên Tử đã lại hỏi tới chuyện ở trên giang hồ mà lại cũng đã tới truyền Phụng Thoa lệnh ra thì lại càng làm cho cái lập luận của tôi rằng thiếu phụ áo trắng ở trước mặt rất có thể là bà ta, tại sao Tư Đồ huynh lại bảo là không đúng?
Tư Đồ Ngọc lắc đầu nói :
- Không thể là bà ta được, bởi vì bà ta đã hứa với tại hạ rằng trong vòng một năm bà ta không ra khỏi Nam Hoang tử cốc...
Chàng nói tới đây thì đột nhiên nhớ tới chuyện ngày qua, chàng kêu lên một tiếng cau mày nói :
- À, tại hạ nhớ lộn rồi, Mạnh tiên tử không chấp nhận lời yêu cầu của tại hạ là không được ra khỏi Nam Hoang tử cốc, mà bà ta chỉ hứa với tại hạ là trong vòng một năm sẽ không Gi*t người.
Miêu Xích Phượng mỉm cười nói :
- Nếu vậy thì thiếu phụ áo trắng có vẻ mặt kiêu ngạo với thân phận gớm ghê kia rất có thể là vị mà tôi đoán đúng. Bà ta chính là Nhu Tình Tiên Tử Phụng Thoa lệnh chủ Mạnh Băng Tâm mà chúng ta cũng có kế hay để đối phó với bà ta.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Hai chữ kế hay xin Miêu công chủ giải thích cho tại hạ hiểu thêm một chút?
Miêu Xích Phượng cười nói :
- Căn cứ theo lời Tư Đồ huynh chưa được trông thấy mặt Nhu Tình Tiên Tử, còn Mạnh tiền bối thì đã được trông thấy mặt huynh.
Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :
- Đúng thế.
Miêu Xích Phượng nheo mắt cười nói :
- Lát nữa đây, nếu vạn nhất phải đối diện với tay cao thủ tiền bối danh vang bốn biển thì Tư Đồ huynh cứ vờ đi như là không nhận biết đố phương, và cũng tuyệt nhiên đừng có hỏi han lôi thôi hay là suy đoán tên tuổi cùng thân phận của bà ta.
Tư Đồ Ngọc nhìn Miêu Xích Phượng, nói :
- Miêu công chủ dặn dò như thế chắc cũng phải có thâm ý gì?
Miêu Xích Phượng sáng ngời mắt, mỉm cười đáp :
- Tôi không cần biết bà ta, mà chỉ cần bà ta biết huynh thôi. Bởi vì nếu bà ta nhận ra huynh thì thế nào cũng phải nhớ tới chuyện ở Nam Hoang tử cốc đã có hứa với huynh thì giờ đây chẳng tiện ra tay hạ độc thủ đâu.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Đó là lẽ dĩ nhiên.
Miêu Xích Phượng cười bảo :
- Đủ rồi. Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm nếu không ra tay hạ độc thủ thì chúng ta như vậy đã kể thoát được rất nhiều tai ách rồi đấy. Bởi vì nếu không thể thì với chút điểm công lực hỏa hầu của chúng ta thì làm sao chúng ta có thể đỡ nổi một cái phất tay của con người có một thân võ công cao siêu tột đỉnh ấy.
Tư Đồ Ngọc nghĩ ngợi giây lát, gật đầu, cười nói :
- Miêu công chủ nói rất có lý. Nhưng đó là bà ta nhận ra tại hạ, nay Miêu công chủ lại bảo tại hạ làm ra vẻ không biết một tý gì về thân phận của bà ta là có dụng ý gì?
Miêu Xích Phượng ứng tiếng đáp :
- Làm như vậy cũng là để giữ thể diện cho bà ấy, bởi vì với thân phận của Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm thì bà ta quyết không thể nào đứng chung với bọn gian ác bàng môn tả đạo kia được. Nếu bà ấy thấy huynh không nhận ra lai lịch của bà ta thì bà ấy sẽ xấu hổ mà mau chân rời đi nơi khác. Nếu không làm ra vẻ ngây ngô như thế, thì biết đâu chừng bà ấy sẽ động thủ rồi lại hủy bỏ ngay cả những lời đã hứa với huynh ngày trước ở Nam Hoang tử cốc cũng chưa chừng.
Tư Đồ Ngọc rất chịu phục, liền gật đầu khen :
- Miêu công chủ quả thật là người cao minh. Công chủ tính toán như vậy thật là chính xác, đủ thấy Công chủ phân tích tâm lý đối phương một cánh thật là thấu triệt.
Miêu Xích Phượng lẳng lặng chỉ tay về phía trước, thấp giọng cười nói :
- Tư Đồ huynh hãy nhìn kỹ kìa. Họ đã sắp ngồi đâu vào đấy cả. Không biết họ định làm gì đây, chúng ta phải mau mau tìm hiểu.
Tư Đồ Ngọc chưa chăm chú nhìn, quả nhiên thấy bọn thị nữ ở Quát Thương mê cung ở cách Thái Cực Đồ ba trượng đã bày biện một dãy bàn trên có đủ trà thơm, rượu ngọt và các loại hoa quả.
Thiếu phụ áo trắng, người mà Xích Phượng đoán là Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm, không khách sáo gì cả, bước tới ngồi ngay chiếc ghế ở chính giữa.
Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo cũng ngồi xuống bên cạnh bà ta ngay.
Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch, Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên, Tài Sát Thạch Mại Sùng, Khí Sát Ngân Như Bích đều ngồi hầu hai bên.
Tửu, Sắc nhị sát thì ngồi ở bên trái, còn Tài, Khí nhị sát thì ngồi bên tay phải. Nhưng vị Danh Sát Tiền Thông Thần thì trước sau vẫn chưa thấy xuất hiện.
Tư Đồ Ngọc khẽ nói :
- Miêu công chủ, Công chủ coi Mê cung Ngũ sát tại sao lại thiếu mất Danh Sát như thế?
Xích Phượng cười nói :
- Có thể là y bận việc gì phải đi xa, không có mặt ở trong cung, nếu không thì bốn Sát kia đối với thiếu phụ áo trắng đã cung kính như vậy thì Danh Sát Tiền Thông Thần làm chủ trì Mê cung, làm sao lại dám thờ ơ với khách được.
Lúc bấy giờ chỉ thấy Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo cười khẹt khẹt như chim cú, rồi lên tiếng hỏi Tài Sát Thạch Mại Sùng :
- Thạch lão tứ, Thái Cực Đồ là biểu khí khai phá mà lão tứ đã nói đấy à?
Thạch Mại Sùng gật đầu cười nói :
- Đúng vậy, chúng tôi đã định khai sáng Âm Dương Vạn Tượng đại phái, thì lấy cái hình Thái Cực Đồ làm biểu khí không thích hợp hay sao?
Kim Phong Ác Đạo cười nói :
- Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh ra vạn vật, rõ ràng là hợp với tôn chỉ của Âm Dương Vạn Tượng.
Nói tới đây, Kim Phong Ác Đạo quay đầu lại cười hề hề hỏi :
- Tiên tử có cao kiến gì không, việc này có thể tiến hành được chứ?
Hai tiếng Tiên tử khiến Tư Đồ Ngọc nghe thấy giật nẩy mình, chàng thầm nghĩ :
- Chẳng lẽ Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng đã đoán đúng hay sao, thiếu phụ áo trắng ở trước mặt lại là Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm sao?
Chàng mới nghĩ tới đây, thì thiếu phụ áo trắng đã chậm rãi cất tiếng nói :
- Dùng vật gì để làm biểu khí cũng được cả, nhưng ta không đồng ý với cái tên gọi tầm thường Âm Dương Vạn Tượng đại phái đó.
Tư Đồ Ngọc nghe nấy câu nói của thiếu phụ áo trắng, chàng lại càng hoang mang, chàng biết Xích Phượng đoán rất đúng chẳng sai một mảy may nào cả.
Bởi vì giọng nói của thiếu phụ áo trắng lạnh lùng như băng tuyết, không khác gì giọng nói ở dưới Địa Ngục, không có một chút tình cảm nào cả.
Tư Đồ Ngọc nghe giọng nói rất quen thuộc. Chàng đã được nghe quá nhiều ở Vô Danh động, gần Nam Hoang tử cốc, cho nên chàng không lạ gì nữa. Chàng đã cả quyết được thân phận của thiếu phụ áo trắng ở trước mặt.
Chàng sẽ đưa mắt nhìn Miêu Xích Phượng nói :
- Miêu công chủ, việc Công chủ suy đoán hoàn toàn đúng rồi. Thiếu phụ áo trắng kia đúng là Phụng Thoa lệnh chủ, con người danh tiếng đã vang lừng bốn cõi.
Miêu Xích Phượng là người thông minh, nghe nói liền cười bảo :
- Có phải Tư Đồ huynh đã căn cứ vào giọng nói của bà ấy với hai chữ Tiên tử để nhận biết thân phận của đối phương không?
Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :
- Đúng vậy. Chúng ta phải đặc biệt lưu tâm. Nếu không thì khó lòng tránh khỏi tai mắt của Mạnh tiên tử đến bị lộ tung tích mất.
Miêu Xích Phượng nheo mắt cười nói :
- Tôi đã được nghe người trong võ lâm truyền thuyết nói với nhau, rằng: Nhu Tình Tiên Tử Băng Tâm là vị tiền bối nữ hiệp nhan sắc kiều diễm, cốt cách phi phàm, không hiểu tại sao hôm nay...
Tư Đồ Ngọc than :
- Miêu công chủ không biết đấy thôi. Đó cũng chỉ là vì một chữ tình mà ra. Vì chữ tình mà một con người hiền hậu như Bồ Tát năm xưa, một vị nữ tiền bối, ngày nay đã trở thành một ma đầu hung ác, Gi*t người không chớp mắt.
Miêu Xích Phượng nói :
- Cứ xem tình cảnh ở trước mặt thì bọn Mê cung Ngũ sát có ý định sáng lập một phái mới để độc bá võ lâm, mà tên Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo đã lôi cuốn vị Phụng Thoa lệnh chủ Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm làm cố vấn.
Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :
- Miêu công chủ nhận xét như vậy chắc cũng không có gì sai đâu. Chúng ta hãy nín hơi nhìn ở trước mặt, thế nào cũng được hiểu biết thêm đôi phần.
Lúc bấy giờ Mê cung Tứ sát là Tửu, Sắc, Tài, Khí thấy Mạnh Băng Tâm phản đối cái tên Âm Dương Vạn Tượng đại phái, thì đưa mắt nhìn nhau.
Mạnh Băng Tâm liền thấy vậy lên tiếng hỏi :
- Cái tên Âm Dương Vạn Tượng ngũ đại phái ai nêu lên đó?
Tài Sát Thạch Mại Sùng đối với Băng Tâm đâu có dám ngang tàng phách lối như với Tra Nhị Minh. Y vội tươi cười nét mặt nói :
- Dạ, cái tên đó là do đại ca Tiền Thông Thần của chúng tôi đã nêu ra.
Mạnh Băng Tâm cười nhạt hỏi tiếp :
- Cái tên do Tiền Thông Thần nêu ra, chẳng lẽ lại là cái thứ khuôn vàng thước ngọc, không thể thay đổi được sao?
Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch đã uống mấy chén rượu, hơi ngà ngà say, nên ha hả cười, đáp :
- Đại ca tôi là Danh Sát, cho nên các thứ tên, đại ca tôi đã kỹ suy lắm, cho nên giờ đây đại ca tôi lấy cái tên Âm Dương Vạn Tượng không thể nào dở...
Tửu Sát mới nói tới đây thì Mạnh Băng Tâm đã trầm giọng đỡ lời :
- Tại sao không dở? Nó có vẻ thô tục, bậy bạ thế nào ấy. Ta không thấy chỗ nào hay cả.
Giọng nói của Mạnh Băng Tâm lạng lẽo như dao, vẻ mặt lộ vẻ không vui.
Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch vốn là người say sưa túy lúy xưa nay, giờ đây thấy Mạnh Băng Tâm có vẻ không vui, cũng phải tỉnh rượu mấy phần, vội vàng cười nói :
- Mạnh tiên tử đã không thích cái tên Âm Dương Vạn Tượng thì giờ đây đợi Tiền đại ca của chúng tôi về tới Mê cung sẽ bàn bạc lại để sửa đổi cũng được.
Như ý Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch nghĩ, thì y thấy mình nói lên mấy lời đó đã quá là nhún nhường rồi, thế nào cũng khiến Mạnh Băng Tâm bớt giận.
Chẳng dè Mạnh Băng Tâm quắc mắt lên nhìn Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo, nói bằng giọng buồn bực :
- Kim Phong đạo trưởng, chủ nhân của Quát Thương mê cung này hiện tại không có mặt tại đây, tất cả những việc gì liên quan với việc sáng lập môn phái mới không có cách gì quyết định được, chúng ta còn...
Nói tới đây, rõ ràng là Mạnh Băng Tâm đã có ý bảo: “Chúng ta còn ở đây làm gì”, nhưng Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo đã vội vàng làm ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời, một mặt thì nháy mắt ra hiệu cho bọn Mê cung Ngũ sát.
Phải chăng Ngũ Tắc Thiên phản ứng mau lẹ hơn đồng bọn? Phải chăng vị Sắc Sát đối với đám phụ nhân thường đã có sẵn biện pháp? Điều này thì không rõ, nhưng chỉ thấy Ngũ Tắc Thiên lập tức xua tay cắt đứt lời Mạnh Băng Tâm, vẻ mặt tươi cười nói :
- Mạnh tiên tử nói gì vậy? Đối với người nào khác thì chúng tôi tự nhiên là phải tôn trọng ý kiến của Tiền đại ca chúng tôi, không dám sửa đổi điều gì, nhưng đối với Mạnh tiên tử thì đâu dám trái lệnh?
Mạnh Băng Tâm “Hừ” lên một tiếng hỏi :
- Tại làm sao vậy?
Lợi hại thay cho Nhu Tình Tiên Tử, ngay cả Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên đã nhanh nhẹn tươi nét mặt để làm vừa lòng bà ta như thế, mà bà ta van còm trách hỏi, không chịu dễ dàng bỏ qua.
Mạnh Băng Tâm tuy hỏi gay gắt, nhưng Ngũ Tắc Thiên trả lời lại rất dịu dàng. Y khẽ mỉm cười, vẻ mặt ung dung nói :
- Chuyện này rất dễ hiểu. Vì đừng nói Danh Sát Tiền Thông Thần, với Mê cung Ngũ sát, thử hỏi trong võ lâm hiện tại, có anh hùng hào kiệt nào mà dám cứng đầu, không tôn trọng Phụng Thoa lệnh chủ?
Mấy câu nói của Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên khiến Mạnh Băng Tâm thích trí, bật cười nói :
- Ngũ đạo hữu người nói có quá sợ chăng?
Ngũ Tắc Thiên chưa kịp lên tiếng đáp, thì Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo đã lấy vẻ bình tĩnh, ha hả cười nói :
- Mạnh tiên tử, lời nói của Ngũ lão không phải qua sự thực đâu, mà là đúng sự thật vô cùng, vì Mạnh tiên tử chỉ lấy một cây Phụng Thoa lệnh truyền đạt ra giang hồ là cũng đã khiến cho ngũ nhạc phải dao động, bốn biển phải nổi sóng.
Tư Đồ Ngọc nghe thấy vậy liền quay sang nói với Miêu Xích Phượng :
- Miêu công chủ có thấy không? Miêu công chủ có nghe không? Bọn Mê cung Tứ sát Tửu Sắc Tài Khí với Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo đều là những tên ma đầu hạng nhất ở trong võ lâm hiện may, thế mà giờ đây cũng phải cúi đầu nịnh nọt bợ đỡ một cách vô sỉ như thế.
Miêu Xích Phượng cười, lại nghe tiếng Mạnh Băng Tâm lạnh lùng nói :
- Kim Phong đạo trưởng, nếu quần hùng trong thiên hạ đã tôn trọng Phụng Thoa lệnh chủ là ta, thì tại sao vừa rồi Nguyễn đạo hữu lại...
Kim Phong Ác Đạo xua tay cười nói :
- Mạnh tiên tử, xin Tiên tử tha thứ cho tội ngắt lời của tôi. Tiên tử có biết Nguyễn lão nhị đã lấy tên hiệu là gì không?
Mạnh Băng Tâm không hiểu ý nghĩa câu hỏi của Kim Phong Ác Đạo hơi biến sắc mặt đáp :
- Đạo trưởng còn hỏi làm gì? Ai mà không biết Nguyễn đạo hữu có hiệu là Tửu Sát.
Kim Phong Ác Đạo cười nói :
- Dạ, đúng như vậy. Đã gọi là Tửu Sát thì phải say sưa, rượu vào lời ra, Mạnh tiên tử là người tỉnh, xin cũng chẳng nên chấp nhất Nguyễn lão nhị làm gì cả.
Nguyễn Hiệu Tịch cũng thừa dịp ấy mà khom mình, nhe răng cười nói với Mạnh Băng Tâm :
- Xin Mạnh tiên tử đừng trách, Nguyễn lao nhị này xin dâng Tiên tử một chén rượu ngon để chịu tội.
Nói xong, Nguyễn Hiệu Tịch bèn tự nâng hồ rót đầy chén rượu của Mạnh Băng Tâm.
Mạnh Băng Tâm thấy những kẻ trước mặt đã khúm núm như vậy, không tiện trách cứ mãi đành phải nâng chén uống cạn, mỉm cười nói :
- Chịu tội, hai tiếng ấy ta cũng không nhắc tới nữa. Giờ đây chúng ta nên nghiên cứu cái tên Âm Dương Vạn Tượng thì hơn.
Bọn Mê cung Tứ sát Tửu Sắc Tài Khí dĩ nhiên là đã gặp cao thủ nên chúng nào dám trái ý Phụng Thoa lệnh chủ. Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên lên tiếng nói trước :
- Cái tên đó đã không đẹp thì xin Mạnh tiên tử sửa đổi cho là được.
Mạnh Băng Tâm nghe nói xong, làm ra vẻ khách sáo, cười nói :
- Thôi, tất cả chúng ta cùng nghiên cứu thì hay hơn.
Ngũ Tắc Thiên cười nói :
- Mạnh tiên tử khỏi cần phải khiêm nhường như thế. Chúng tôi xin lắng nghe cao luận.
Mạnh Băng Tâm nghĩ ngợi giây lát nói :
- Các người đã định hỏi ý kiến của ta thì cách hay nhất là đừng học theo cái ý nghĩa của những tiếng Tửu, Sắc, Tài, Khí và Danh lợi.
Miêu Xích Phượng quay sang sẽ nói với Tư Đồ Ngọc :
- Tư Đồ huynh có nghe rõ không? Vị Phung Thoa lệnh chủ lợi hại đến mức nào, bọn Mê cung Ngũ sát đã sáng lập môn phái mới, ý định lập đại nghiệp, thế mà nay Phụng Thoa lệnh chủ lại bảo họ đừng học tập theo ý nghĩa của những chữ Tửu, Sắc, Tài, Khí và Danh lợi.
Hiện tại trong bọn Mê cung Tứ sát Tử Sắc Tài khí thì Khí Sát Ngân Như Bích là người nóng nảy nhất. Y thấy Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm quá cuồng ngạo, khinh người, không đè nén được cơn giận, liền buông tiếng cười nhạt.
Mạnh Băng Tâm thấy Ngân Như Bích cười có vẻ không tốt, hai mắt của bà ta liền loang loáng như hai mũi tên lạnh quắc lên.
Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên thấy mình đã đỡ lời cho Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch, đem lại hòa khí cho bàn họp thì nay Khí Sát Ngân Như Bích lại dở thói ngang bướng để làm lỡ việc, vội vàng một mặt rót rượu cho Mạnh Băng Tâm, một mặt cười nói :
- Mạnh tiên tử, cái tên gọi của môn phái mới chúng ta sáng lập không hợp theo ý nghĩa Tửu, Sắc, Tài, Khí thì không thể nào được. Bởi không thể dễ gì nghĩ được một cái tên khác.
Mạnh tiên tử nói :
- Tại sao lại không thể nghĩ được?
Ngũ Tắc Thiên cười nói :
- Bởi vì tất cả việc gì ở trên đời thì hầu hết cũng đều do danh lợi mà ra cả và danh lợi thì không thể nào vượt ra nổi Tửu, Sắc, Tài, Khí.
Mạnh tiên tử nghe nói đưa mắt nhìn Mê cung Ngũ sát cười nhạt nói :
- Từ khi ta lui ra khỏi giang hồ về ẩn cư đến nay, trong lúc nhàn rỗi ta có luyện được một chút công lực, giờ đây ta cũng định thi triển ra một vài thế để xem nó có cao minh không, rồi sẽ bàn tiếp tới cái việc nghiên cứu tên gọi môn phái tới sau.
Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch cười nói :
- Hay lắm! Hay lắm! Anh em chúng tôi từ lâu nay tuy vẫn ngưỡng mộ oai danh của Nhu Tình Tiên Tử, nhưng vẫn chưa từng được coi qua những tuyệt nghệ hãn thế của Phụng Thoa lệnh chủ.
Tư Đồ Ngọc nhìn lén tới đây, thì quay sang hỏi Xích Phượng :
- Miêu công chủ, Công chủ thấy Mạnh tiên tử đột nhiên muốn thi triển tuyệt nghệ, cử chỉ ấy có phải là để thị oai không?
Xích Phượng gật đầu đáp :
- Dĩ nhiên là như thế, Mạnh tiên tử vì thấy Tửu Sát và Khí Sát có vẻ không phục cho nên mới định thi triển thần công ra để cho đối phương phải nể sợ.
Tư Đồ Ngọc nhớ lại chuyện trước kia ở Vô Danh động trong Nam Hoang tử cốc, chàng đã được trông thấy xương khê chất đống thành núi trông thê thảm vô cùng, cho nên giờ đây thấy nhu Tình Tien Tử sắp ra tay chàng lại rùng mình. Tuy nhiên chàng cũng muốn coi xem Nhu Tình Tiên Tử có võ công tuyệt thế gì mà lại có thể dùng một cây Phụng Thoa lệnh, để khiến biết bao nhiêu những nhân vật anh hùng trong võ lâm phải cam tâm tới Vô Danh động tự ૮ɦếƭ như vậy.
Lúc bấy giờ Mạnh Băng Tâm nhìn tròng trọc vào Ngũ sát lớn tiếng hỏi :
- Trong các ngươi, ai đã luyện qua Bất Hoại thân pháp của Phật môn hoặc công lực Thái Thanh cương khí của Huyền môn.
Bọn Mê cung Tứ sát Tửu, Sắc, Tài, Khí nhất tề lắc đầu. Mạnh Băng Tâm khẽ nhếch mép cười hỏi tiếp :
- Người nào mặc áo giáp hộ thân?
Tài Sát Thạch Mại Sùng nói :
- Trên mình tại hạ hiện đang mặc một bộ Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y.
Tư Đồ Ngọc giật nẩy mình, cau mày nói với Miêu Xích Phượng :
- Miêu công chủ, Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm cô nương chín phần mười đã bị hạ độc thủ rồi.
Xích Phượng không hiểu hỏi :
- Tư Đồ huynh nói vậy là có ý nghĩa gì?
Tư Đồ Ngọc nói :
- Bởi vì Thạch Mại Sùng vừa nói đó, trên mình y mặc bộ Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y, bộ này nguyên là của Mộ Dung Lâm cô nương.
Xích Phượng nhìn chàng một cái, khẽ cười nói :
- Tư Đồ huynh biết kỹ thế, ngay cả đồ người ta mặc trên người huynh cũng hay biết nữa, đủ rõ huynh với Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm đi lại với nhau cũng khá thân thiết đấy?
Tư Đồ Ngọc đỏ mặt, vội vàng giải thích :
- Miêu công chủ chớ hiểu lầm, tại hạ...
Xích Phượng xua tay cười nói :
- Huynh có đi lại với Mộ Dung Lâm hay không thì cái vấn đề đó tôi thiết nghĩ cũng không cần huynh phải giải thích gì cả, bởi vì giờ đây chúng ta phải xem Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm tại sao lại hỏi đến bộ Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y như vậy, và bà ta sẽ giở cái môn võ công tinh tuyệt hãn thế gì ra?
Tư Đồ Ngọc chăm chú nhìn, chỉ thấy Mạnh Băng Tâm sau khi nghe Tài Sát Thạch Mại Sùng nói thì làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi :
- Thạch đạo hữu, cái bộ Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y mà đạo hữu nói ấy, có phải là vật của Thiên Diện Nhân Yêu Hồ Quốc Tân không?
Thạch Mại Sùng gật đầu đáp :
- Đúng vậy!
Mạnh Băng Tâm chú mục hỏi :
- Hồ Quốc Tân hiện giờ ở đâu?
Thạch Mại Sùng đáp :
- Xin Mạnh tiên tử thứ lỗi cho tại hạ không biết, bởi vì cái bộ Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y này do tại hạ lấy của người khác chứ không phải do Thiên Diện Nhân Yêu Hồ Quốc Tân tặng.
Mạnh Băng Tâm khẽ thở dài có vẻ thất vọng.
Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên muốn lôi câu chuyện trở về vấn đề chính, cho nên đưa mắt nhìn Mạnh Băng Tâm lớn tiếng hỏi :
- Mạnh tiên tử định cho anh em chúng tôi chiêm ngưỡng tuyệt nghệ kinh người thế nào?
Mạnh Băng Tâm đáp :
- Tuyệt Tình trảm.
Ngũ Tắc Thiên nghe nói ngơ ngác không hiểu, vội hỏi lại :
- Tuyệt Tình trảm là kiếm pháp Huyền Công hay là tên gọi của chưởng chiêu?
Mạnh Băng Tâm nói :
- Là tất cả, chứ không riêng gì một phương diện nào, cứ tùy ý mà thi triển. Đấy là môn mà ta đã mất bao nhiêu năm nay khổ luyện từ khi lui khỏi giang hồ.
Nói tới đây, Mạnh Băng Tâm đưa tay ra cầm lấy một trái cây tươi ở trong đĩa rồi ném cho Tài Sát Thạch Mại Sùng, lớn tiếng nói :
- Thạch đạo hữu, đạo hữu hãy bỏ trái cây tươi này vào trong lần áo Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y về phía trước иgự¢ đi.
Thạch Mại Sùng chỉ có cách làm theo lời Nhu Tình Tiên Tử nói, quay lưng lại ϲởí áօ bỏ trái cây vào иgự¢ ngay.
Mạnh Băng Tâm đưa mắt lạnh lùng nhìn Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch và Khí Sát Ngân Như Bích chậm rãi hỏi :
- Nguyễn đạo hữu và Ngận đạo hữu, các vị có biết chỗ diệu dụng tuyệt vời của bộ Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y không?
Nguyễn Hiệu Tịch cười đáp :
- Bộ áo quý này là dùng tơ tằm với tóc người ngâm với các loại thuốc để chế luyện thành, nếu mặc ở trên người thì có thể to nhỏ rộng hay chật tùy ý, không những thế mà còn có khả năng ngăm đỡ bảo đao, hay bảo kiếm, cùng bất cứ chưởng lực nội gia nào.
Mạnh Băng Tâm cười nói :
- Cái câu chót của Nguyễn đạo hữu bảo nó có khả năng đỡ bảo đao hay bảo kiếm cùng bất cứ chưởng lực nội gia nào thì không đúng lắm. Bởi vì dẫu cho có mặc Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y trên người thì cũng chả có cách nào để kháng cự hay ngăn đỡ Tuyệt Tình trảm của ta được cả.
Mấy câu nói của Mạnh Băng Tâm, đừng nói chi bọn Tửu Sắc Tài Khí phải ngờ vực cho là Mạnh Băng Tâm có ý khoa trương quá lời, mà ngay cả đến Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo cũng thấy nghi ngời vô cùng.
Mạnh Băng Tâm mỉm cười, đột nhiên đưa hai ngón trỏ và giữa của bàn tay phải ra, nhắm ngay chỗ phồng lên ở иgự¢ Thạch Mại Sùng có giấu trái cây tươi khẽ vạch vào trống không một cái.
Thạch Mại Sùng và Mạnh Băng Tâm ở cách nhau đến bốn năm thước thế mà Mạnh Băng Tâm vừa giơ tay lên, hai ngón tay khẽ động đậy là sắc mặt Mại Sùng đã hoảng hốt ngay.
Nguyễn Hiệu Tịch thất thanh hỏi :
- Thạch lão tứ, ngươi làm sao thế?
Thạch Mại Sùng chú mục nhìn Mạnh Băng Tâm gượng cười nói :
- Mạnh tiên tử, oai lực Tuyệt Tình trảm của Tiên tử quả thực là kinh người, Thạch Mại Sùng này lấy làm khâm phục lắm rồi, xin cúi đầu nghe lệnh của Tiên tử.
Thạch Mại Sùng vừa nói vừa cởi chiếc áo Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y để lấy trái cây tươi vừa giấu ở trong ngưc ra, đưa lên cho Tửu, Sắc, Khí tam sát và Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo coi. Vừa coi xong, mấy tên ma đầu ghê gớm lừng danh trên giang hồ kia đều ngây người ra.
Thì ra cái trái cây tươi kia như bị lưỡi dao thật sắc cắt đi mất gần hết, nhưng cái phần trái cây giáp với da Tài Sát Thạch Mại Sùng thì không bị tổn thương mảy may nào cả.
Xem như thế, thì rõ ràng môn Huyền công Tuyệt Tình trảm của Nhu Tình Tiên Tử đã có thể bằng vào một cái nhấc tay cũng có thể xuyên qua bộ áo Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y, một bộ áo mà bảo đao hay bảo kiếm cũng không thể làm gì nổi. Không những thế mà Nhu Tình Tiên Tử còn điều khiển được kình lực lưu lại một tầng vỏ của trái cây tươi, khiến cho Tài Sát Thạch Mại Sùng không bị xây sát một chút nào cả.
Cho nên oai lực của Tuyệt Tình trảm đã lợi hại kinh người, mà cái kỹ thuật sử dụng với công phu luyện tập hỏa hầu đã tới mức tuyệt đỉnh, khiến cho bọn Mê cung Tứ sát, những kẻ xưa nay vẫn tác yêu tác quái trên giang hồ không chịu phục ai bao giờ ấy đều phải hết sức khâm phục.
Tài Sát Thạch Mại Sùng lại thở dài sườn sượt, lắc đầu rầu rĩ nói :
- Tại hạ vẫn tưởng với bộ áo Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y này vào ngày hội mùng bảy tháng bảy có thể mặc vào người để kháng cự Tiễn Mai chỉ lực của Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô và chưởng lực của Bạch Hạc Sơ Linh Trọng Thủ, chẳng dè giờ đây mới đem ra thử.
Mạnh Băng Tâm nghe tới đây liền mỉm cười xen lời :
- Thạch đạo hữu, đạo hữu nghĩ sai rồi, Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y là vật chí bảo trong võ lâm tuy không có thể ngăn cản được oai lực của Tuyệt Tình trảm của ta, nhưng lấy nó để chống đỡ với Tiễn Mai chỉ lực của Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô và Bạch Hạc Sơ Linh Trọng Thủ thì công hiệu vô cùng.
Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên thừa cơ xun xoe cười nói :
- Nói vậy thì Tuyệt Tình trảm của Mạnh tiên tử lợi hại nhất ở trong võ lâm hiện nay rồi.
Mạnh Băng Tâm nói :
- Về võ công, thì cái điều tối kỵ là tự kiêu, nhưng cũng không nên tự ti. Tuyệt Tình trảm của ta tuy oai lực của nó lớn lao thực đấy nhưng ở trong võ lâm hiện nay vẫn còn có hai người đã luyện thành độc môn thần công tuyệt thế, có thể đương đầu tốt với ta.
Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch nghe nói vội cất tiếng hỏi :
- Hai vị tuyệt đại cao thủ có thể đương đầu nổi với Mạnh tiên tử không hiểu là ai vậy?
Mạnh Băng Tâm chưa cất tiếng đáp, thì Tư Đồ Ngọc đã nghĩ bụng :
- Trong hai người ấy thì một người là ân sư Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ rồi, nhưng còn người nữa thì lại là ai thế? Ấy là sư phụ của Ngọc tỷ tỷ chăng, người ấy là Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái hay sao? Bởi vì căn cứ vào võ công của Ngọc tỷ tỷ còn cao minh hơn ta nhiều, thì có thể suy đoán ân sư của Ngọc tỷ tỷ phải là một bậc tiền bối kỳ hiệp cái thế, đạo hạnh phảng phất như ân sư của ta.
Tư Đồ Ngọc mới nghĩ tới đây, thì thốt nhiên trong đầu óc chàng lại nảy ra ý nghĩ :
- Sư phụ của Ngọc tỷ tỷ có ngoại hiệu là Tuyệt Tình động chủ, thế mà cái môn võ công Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm phải mất bao nhiêu năm tâm cơ mới luyện thành, lại có tên là Tuyệt Tình trảm, phải chăng đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là còn chứa đựng ý nghĩa liên quan gì với nhau.
Trong lúc chàng đang suy nghĩ, thì Mạnh Băng Tâm đã quay sang nói với Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch :
- Có phải Nguyễn đạo hữu định hỏi hai người có thể đối địch được với ta là ai phải không?
Nguyễn Hiệu Tịch :
- Xin Mạnh tiên tử cho tiểu nhân được biết, nếu vạn nhất ở trên giang hồ mà gặp được những vị ấy, cũng được biết mà mau chân lẩn tránh.
Mạnh Băng Tâm gật đầu nói :
- Được, ta cho các đạo hữu biết cũng chẳng sao. Hai người ấy thì một người là Hải...
Bà ta vừa nói tới chữ Hải, thì thốt nhiên Mạnh Băng Tâm lại dừng lại ngay mà lắc đầu cười nói :
- Thôi, không cần phải nói ra nữa, bởi vì hai người ấy tạm thời còn có việc bận không thể bôn tẩu trên giang hồ được.
Bọn Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch thấy Manh Băng Tâm không chịu nói tên hai vị cao thủ kia ra, thì lộ vẻ thất vọng ra mặt.
Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo thấy không khí có vẻ tẻ nhạt, bèn cười vài tiếng quay sang hỏi Mạnh băng Tâm :
- Mạnh tiên tử, chúng tôi đã được chiêm ngưỡng tuyệt nghệ của Tiên tử, nay có lẽ chúng ta nghiên cứu tên đặt cho môn phái mới được rồi đấy.
Mạnh Băng Tâm cười nói :
- Liên quan đến vấn đề tên gọi của môn phái mới ta đã ngẫm cho biết rồi, chẳng lẽ đạo trưởng với anh em Nguyễn đạo hữu chưa lãnh hội được hay sao?
Kim Phong Ác Đạo nghe nói đưa mắt nhìn anh em Nguyễn Hiệu Tịch như dò hỏi.
Cuối cùng Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên muốn làm nhanh hơn, khó hiểu biết tâm lý của nữ giới, cho nên liền mỉm cười hỏi :
- Mạnh tiên tử, vừa rồi Tiên tử thi triển môn huyền công Tuyệt Tình trảm, chẳng hay Tiên tử định đặt cái môn phái mới là Tuyệt Tình phái hay sao?
Mạnh tiên tử gật đầu, đưa mắt nhìn mọi người một lượt, mới chậm rãi nói :
- Hai tiếng Tuyệt Tình tựa hồ như không có một liên hệ mảy may nào với chữ Tửu, Sắc, Tài, Khí, Danh lợi cả.
Bọn Nguyễn Hiệu Tịch chỉ đưa mắt nhìn nhau không nói, một hồi lâu Tài Sát Thạch Mại Sùng mới mỉm cười lên tiếng :
- Mạnh tiên tử, môn huyền công Tuyệt Tình trảm của Tiên tử ở gần thì cốt nhiên oai lực của nó rất kinh người, nhưng nếu xa một chút...
Mạnh tiên tử không đợi Thạch Mại Sùng nói hết câu, liền mỉm cười đỡ lời ngay :
- Thạch đạo hữu cứ việc chỉ định một vật ở xa, để ta thử một phen, xem sao?
Thạch Mại Sùng liền giơ tay chỉ bức Thái Cực Đồ Hình mỉm cười hỏi :
- Bức Thái Cực Đồ Hình kia có được không, có phải có quá xa một chút không?
Mạnh tiên tử đưa mắt nhìn thoáng qua, rồi lớn tiếng đáp :
- Không xa gì, bởi vì nếu ta thi triển môn huyền công Tuyệt Tình trảm của ta, thì bức Thái Cực Đồ kia thế nào cũng bị tiêu hủy, phải chế cái mới.
Xích Phượng theo dõi tới đây, liền quay lại nói với Tư Đồ Ngọc :
- Thạch Mại Sùng định mượn dao Gi*t người đây. Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh và Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ khó mà toàn mạng được.