Tính tình: Mưa nắng thất thường, vui vẻ-nhí nhảnh khi gần nó. Lạnh lùng-tàn ác-đanh đá khi tiêp xúc với những người lạ.Giỏi vỏ Judo. Phó Bang Snow IQ 280/300 . .
–
Đinh Lữ Thiên (hắn): 16t => (học nhảy cóc, vì học quá giỏi, nhưng gia đình bắt phải đi học lại theo đúng độ tuổi-Giám đốc Cty Venus chuyên về mạng máy tính và sản xuất game máy tính)
Chiều cao 1m85, cân nặng 68kg. Việt-Pháp
Tóc vàng nhạt ánh kim, đôi mắt đen thu hút giống mẹ, da trắng như con gái, mũi cao khôi ngô.Là hoàng tử No1 của trường Royal đồng thời là hội trưởng hội học sinh. Thủ Lĩnh bang Dragon top2 TG về những cuộc chơi đêm.
Gia thế: Ngừoi thừa kế tập đoàn thời trang D&G nổi tiếng thế giới
Tính tình: nhiệt tình. Giỏi vỏ, học cũng giỏi nốt IQ 290/300
.
.
–
Phương Khánh Huy: 16t Bạn thân của hắn
=>(học nhảy cóc,vì học quá giỏi, nhưng gia đình bắt phải đi học lại theo đúng độ tuổi-Giám đốc Cty Venus chuyên về mạng máy tính và sản xuất game máy tính)[Vì sao có đến 2 Giám Đốc mình sẽ nói sau]
Chiều cao 1m8 cân nặng 62. Việt chính hiệu. Tóc đen, mắt cũng đen nốt nhưng có một vẻ đẹp bí ẩn lạ lung, mũi cao và thêm làn da trắng chẳng khác con gái. Là Hoàng tử top No2 của trường Royal đồng thời là Hội phó hội học sinh. Phó Bang Dragon.
Gia thế: là Nhị thiếu gia của tập đoàn Mỹ Phẩm Phương Khánh lớn nhất nhì nước.
TÍnh Tình: Phóng khoán, hay cười-hòa đồng. Tất nhiên cũng giỏi vỏ rồi ạ. IQ 280/300
*****
Cốc…cốc
-Thưa đại tiểu thư ngài ấy đã đến ạ!_bà quản gia lên tiếng gọi nó
-Được, nói ông chờ tôi một lát._nó nói trong cơn buồn ngủ
Ngồi dậy nhìn đồng hồ, “quái lạ, hôm nay ông gọi mình dậy sớm thế nhỉ” nó suy nghĩ. Rồi lê bước một cách cực khổ vào nhà vệ sinh.
Rầm….. Xong luôn, nó nằm một đống dưới cầu thang.
-Cháu có sao không? Có cần đi bệnh viện không? Sao không trả lời ông?_ông nó lo lắng, hỏi dồn dập.
-Ơ, cháu không sao nội ơi. Nội hỏi không ngớt thế sao cháu trả lời ạ_vừa nói nó vừa xoa xoa cái ௱ôЛƓ của mình và đứng lên.
-Ừm, thế thì tốt rồi! Ta muốn nhờ con làm một vài chuyện_ ông nghiêm giọng
-Sao ạ?_vốn dĩ nó ngạc nhiên như vậy, vì ông của nó là phu quân của nữ hoàng Anh. Sao lại nhờ nó chuyện gì cơ chứ. Khó hiểu thật
-Ta muốn con về Việt Nam_giọng ông nhỏ dần, nghe đến 2từ Việt Nam hay là quê hương thì mặt nó lại tát xanh.
-Sao…sao… lại thế ạ?_nó nói không nên lời
-À, cháu còn phải giải quyết một số việc ở công ty nữa ông ạ!_nó luôn từ chối những lần về quê hương, luôn tìm mọi lý do gì đó để ở lại nơi này cùng ông, không phải vì nó quên cội nguồn, mà là nơi đó có một quá khứ đau xót mà nó không thể nào gạt sang một bên được.
-Coi như ta xin cháu, mọi việc bên này ta đã sắp xếp ổn thỏa. Cháu không nên trốn tránh mãi được, cháu vì ta một lần có được không?_ông nài nỉ nó
-Được thôi ạ, dù gì cháu cũng có chi nhánh mà ông tạo bên ấy_Mặt nó đỡ tái hơn khi nãy một phần.
-Ô hay quá, ta đã đặt vé rồi đây. Cháu lên chuẩn bị đi là vừa_mặt ông nó hớn hở như hoa.
-Cái gì cơ ạ? Mới… mới.. có 5h.am đó ông ơi?_nó hốt hoảng
-Đi sớm cháu có thể nhìn thấy ánh bình minh và còn thoải mái hơn nữa_ông nó ôn tồn nói
-Vâng ạ
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, căn dặn quản gia kĩ lưỡng nó mới có thể an tâm mà về quê hương được. Ông còn bắt nó phải đi học lại theo đúng độ tuổi của mình, nghĩ đến đó mặt nó lại đỏ lên vì tức, nhưng lại thôi vì ông muốn tốt cho nó mà, bao năm qua nó luôn lao đầu vào học tập và làm việc, để có thể vơi đi phần nào sự tổn thương to lớn đó.
Mấy tiếng đồng hồ mệt mỏi trên máy bay, bây giờ nó cũng đã được hít thở không khí trong lành của quê hương yêu dấu. Chưa được bao lâu, mọi người ở sân bay lúc này bắt đầu lia những ánh mắt ngưỡng mộ vào nó, coi nó như trung tâm vũ trụ, những lời khen ngợi, soi mói, tò mò, đối với nó quá đỗi bình thường, vì đây là hiện tượng tự nhiên đối với những người lần đầu tiên nhìn thấy nó.
-Thưa Đại tiểu thư, mời ạ!_ông quản gia kính cẩn xách vali jùm nó và mời bước vào chiếc xe có một không hai do nó thiết kế.
Cảnh vật chẳng khác gì mấy khi nó ra đi, có khác là con người nó đã thay đổi hoàn toàn. Vì ai chứ? Tất cả là tại những người đáng gê tởm ấy. Nó hận, hận rất nhiều, có một khoảng thời gian nó ước mình chưa từng tồn tại, như thế thì nó đã không đau khổ và buồn bực đến nhường này.
Ông quản gia bắt đầu cho xe đi chậm lại, một ngôi nhà- à mà không một cung điện hiện ra trước mắt, nó đã không có chủ khá lâu rồi, nhưng vẫn được canh giữ và dọn dẹp kỹ lưỡng bao năm qua. Cánh cổng mở ra, hàng loạt các cô hầu gái và vệ sĩ cúi chào kính cẩn, miêng không quên chào “ĐẠI TIỂU THƯ ĐÃ VỀ”
Ngôi nhà được trang trí một cách khá cổ điển, toát lên vẻ quý tộc. Màu sắc và các bức tranh được xen lẫn hài hòa. Nó mệt nhọc bước vào nhà, nằm ngay xuống salong, một cô hầu gái nhanh nhẹn đặt xuống bàn cốc nước khoáng.
-Đem hồ sơ của trường lại đây cho tôi_nó vừa nhắm nghiền mắt vừa ra lệnh cho Du thư kí riêng của mình.
Cầm hồ sơ lên, nó nhìn những thành tích của trường Royal mà thầm đắc ý, Nhưng nét mặt bỗng tối sầm lại khi thấy cuối hồ sơ có những bang phái, và thành tích trường tuột dần về sau. Nhìn nó bây giờ chẳng khác gì mụ phù thủy cả. “Trường Royal mà thế này sao? Không thể chịu đựng nổi mà” Nó nghĩ thầm.
-Chuẩn bị đồng phục cho tôi-ngay hôm nay tôi sẽ đến trường_các bạn đừng lạ nhá, trường Royal là trường lớn nhất thế giới lun đấy ạ, luôn đứng đầu về mọi mặt, dụng cụ giảng dạy chất lượng cao, giáo viên cần phải có trình độ chuyên môn vượt mức bình thường nữa. Đặc biệt là học sang đến chiều luôn (Nguyệt Cầm: T/g ới ơi, xuống đi, gì mà bay xa thế?).Còn nữa, Trường dành cho những học sinh quý tộc, con ông cháu cha không hà- IQ cũng phải cao, một số ít là nhận được học bổng. Điểm Trung bình một môn mà dưới 7.5 là bị đình chỉ học một năm.(t/g: Phù, cuối cùng cũng giới thiệu xong-trí tưởng tượng bay xa thật. hỳ hỳ)
-Vâng! Tôi sẽ thu xếp ngay thưa Chủ Tịch_thư kí Du lên tiếng
-À còn nữa, anh sẽ là giáo viên chủ nhiệm của tôi sao_Nó thắc mắc, vì ông nó có nói sơ qua, hỏi cho chắc ý mà
-Vâng. Có vấn đề gì xin chủ tịch cứ nói ạ_Du hốt hoảng
-Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, đừng kêu tôi là chủ tịch nữa, từ bây giờ nên thay đổi cách xưng hô đi_nói xong nó bỏ lên phòng.
Một tiếng sau, hình bóng cô nữ sinh cấp 3 hiện ra trước mắt mọi người. Trông nó mặc bồ đồ này xinh hơn cả chữ xinh. Nó bước lên chiếc xe có 102 của mình, tự lái xe đến trường. Mới đứng trước cổng trưởng nó đã bực mình vì những tiếng chói tai vang lên.
-A…a….a….a….a Princes của chúng ta đến rồi kìa_Nữ Sinh 1
-Đúng đúng, Lữ Thiên của lòng em_Nữ Sinh 2
-Khánh Huy hoàng tử, em nguyện yêu anh suốt đời_Nữ Sinh 3
Nữ sinh 4, 5, 6, 7 ,8……. Bla-Bla-Bla
-Ya… đi học mà mắt để ở nhà sao hả?_mặt nó đỏ phừng phừng vì bị một người làm cho té ngã.Người đó nắm tay kéo nó lên ấp a ấp úng