VÌ NGƯỜI MÌNH YÊU
Nó cùng lũ bạn về quê nơi nó lớn lên từ nhỏ, nơi cùng lũ bạn chơi đùa, nơi vang lên tiếng cười của cậu và nó
- Ê lâu rồi mình ms vui như thế này đó - nhỏ Thương
- Giải tỏa mọi công việc thật đã - Tiên lên tiếng
- Đúng rồi, mà chuyến này mọi người tính về bao lâu thì vô lại vậy - nó hỏi
- Tui và Nam chắc ở khoảng nửa tháng thì vô chứ tụi tui làm trong bệnh viện nên nghĩ lâu quá không đc - Nhi ns
- Tháng sau tui có 1 cuộc phỏng vấn nên có lẽ fải vô sớm một tí - Thương
- Tui chắc cũng nữa tháng là cùng - Tiên
- Về đó lo kiếm anh nào đi nghen - Hiếu ghẹo
- Câu đó nên để tui ns thì đúng hơn đó - Tiên
- Xứ tui 乃úng tay 1 cái là gái theo đầy tự tui không thích thôi chứ - Hiếu vênh mặt
- Tui mà....
- Thôi hai cn người này im lặng xíu đi - Nam cắt ngang lời của nhỏ Tiên
- Bà tính về bao lâu zậy Lan - nhỏ Nhi hs
- Tui ở lại ngoài này luôn - nó
- Cái gì ở lại - đồng thanh
- còn công việc của bà thì sao - Nhi hs tiếp
- Tui từ chức rồi - nó thản nhiên trả lời
- Từ chức - đồng thanh tập 2
- Thôi đừng bàn về chuyện này nữa hát bài nghe chơi đi - nó mở cửa sổ xe ra
- Ok bài "chúng ta là bạn bè" đi - nhỏ Tiên đưa ra ý kiến
Thế là cả chiếc xe vang lên câu hát
Xe chạy mãi đến tối, mọi người ai cũng mệt nên ngủ hết rồi, chỉ có Hiếu lái xe thôi, nó bổng lên tiếng gọi
- Hiếu
- Ủa bà chưa ngủ à - Hiếu quay lại nhìn và tiếp tục lái xe tiếp
- Ông có bao giờ ra đi để người mình yêu hạnh phúc chưa - nó hỏi
- Rồi, tui đã từ bỏ cô ấy để cô ấy hạnh phúc - Hiếu bình thản trả lời
- Ông cảm giác thế nào khi từ bỏ người mà ông yêu - nó
- Hơi đau nhưng vì người mình yêu thì không sao cả - Hiếu ns
- À thì ra là vậy, ông lái tiếp đi tui buồng ngủ rồi
- Ừ
Nó dựa đầu vào thành ghế, ngắm nhìn màn đêm, trong đầu nó đang rất hỗn loạn nó thật không hiểu tại sao nó lại như vậy nữa