Lãng Quên-
“Lục Ký Trà Lâu.”
Biển hiệu ghi mấy chữ lớn, một thiếu niên tuấn lãng xuất chúng nhìn thoáng qua rồi bước từ bước chậm rãi đi vào. Hắn không dùng trà, cũng không bàn chuyện làm ăn, chỉ bước thẳng tới chỗ chưởng quầy nói vài câu, chưởng quầy sửng sốt, ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn chăm chú, hắn tao nhã cười yếu ớt, gật đầu đáp lại.
Chỉ trong chốc lát, hắn liền được cung kính đưa lên lầu hai.
“Ở đây rồi.” Chưởng quầy liền chỉ vào gian phòng trang nhã có bình phong che lại.
“Đa tạ.” Lễ phép đáp lại một câu, hắn im lặng đi vào. Bên trong bình phong là một nữ tử đang ngồi ngay ngắn, tập trung nghiên cứu ngân lượng thu nhập năm nay của trà lâu.
Năm nay có vài trận mưa xuân không đúng lúc, buôn bán cũng không được dễ, số lượng còn lại so với những năm trước có chút nhiều, mấy cửa hàng cũng nhanh nhẹ, chờ giá cao rồi mới bán, cho nên sắp tới giá cả có chút thay đổi….
Sau lưng, một đôi nhẹ nhàng vòng lấy ôm eo nhỏ của nàng, cho dù đang tập trung suy nghĩ, nàng vẫn theo bản năng, lập tức giáng xuống một cái tát như cũ.
Bốp!
Một tát hạ xuống mới xoay người lại nhìn rõ người phía sau, không kịp thu tay.
Không khí yên tĩnh khác thường một hồi!
“Động tác của nàng… Thật nhanh.” Giọng Lục Quân Diêu gượng gạo cười trừ nói.
“Ách…” Hối hận muốn ૮ɦếƭ nhìn chằm chằm cái tay gây họa: “Chàng đi tới sao lại không lên tiếng.”
“Ta có muốn nói…” Chỉ là vừa mới mở miệng đã bị nàng cho một tát quan tâm rồi, phản ứng nhanh nhẹn khiến cho người khác thán phục.
“Thi*p không có cố ý.” Chỉ là thói quen thôi. Ở bên ngoài, nàng luôn luôn đề phòng không cho người nào tiếp xúc quá gần với nàng, một khi có ᴆụng chạm tay chân, liền có động tác theo bản năng thân thể không cần phải suy nghĩ.
“Không sao, ít nhất như vậy cũng khiến cho ta cực kỳ yên tâm, không có ai có thể khinh bạc nàng.” Suy nghĩ một chút, nói ra câu này cố gắng an ủi bản thân, bị cái tát này rất đáng giá.
“...Đau không?” Mạnh Tâm Nha áy náy đưa tay lên, hắn chủ động tiến lại gần, đôi má khẽ chạm vào bàn tay mềm mại của nàng.
“Lần sau nhớ thấy rõ mặt rồi đánh là được rồi.” Kéo nàng lại, một loạt nụ hôn nhỏ rơi trên mặt nàng.
“Quân Diêu…” Tay nhỏ đặt ở trên иgự¢ hắn, kéo ra khoảng cách một chút: “Chúng ta đang ở bên ngoài…”
Nàng chưa quên, ở bên ngoài vẫn còn rất nhiều khách.
“Có bình phong che.”
“Nhưng…”
“Ta nhớ nàng.”
Một câu ôn nhu làm nàng mềm lòng, vốn trong lòng có cố kỵ liền quên đi sạch sẽ, nàng thậm chí còn chủ động ngẩng đầu lên, phối hợp với hắn khiến nụ hôn càng thêm nóng bỏng, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn đó.
Vào lúc hắn nóng lòng xâm lược, tinh thần nàng hoảng hốt, hai chân mềm yếu cơ hồ đứng không vững, nếu không phải hắn luôn ôm chặt nàng, có lẽ nàng đã ngã ngồi trên đất rồi.
“A, không được, chúng ta đang ở bên ngoài.” Dừng tay đang muốn thăm dò ở bên trong áo nàng, Lục Quân Diêu hơi thối lui một bước.
Bây giờ, vẻ mặt nàng xuân triều như say, sóng mắt mênh ௱ôЛƓ, môi son hồng nhuận hơi sưng, cái trâm ở trên tóc mây hơi lệch, quần áo có vài nếp gấp,... Hoàn toàn là bộ dáng vừa mới được yêu thương tận tình.
Vừa lòng đánh giá xong, chờ nàng điều chỉnh lại vẻ mặt, duỗi tay về phía nàng: “Lại đây, Nha Nhi.”
Hắn ra khỏi bình phong, ngồi dựa vào thanh ngang ở trên trà lâu, đem nàng ôm vào trong иgự¢. Dựa lưng vào trong иgự¢ hắn, không thoải mái khi thân mật ở nơi đông người, nàng bắt đầu không tự nhiên, nhưng hắn kiên định ôm eo nàng, dựa vào nhau nhìn phong cảnh thành Trường An phồn hoa.
Dân phong Đại Đường đã cởi mở hơn trước, cũng không có ai nói nàng làm đồi phong bãi tục được, nữ nhân lộ lưng lộ иgự¢ có thể thấy đầy đường, nếu bọn họ nói, hắn lại thấy bọn họ cũng quá bảo thủ rồi
.“Nha Nhi, nàng xem chỗ kia có bán vài đồ chơi nhỏ, chút trở về chúng ta ghé mua cho bọn nhỏ một ít đồ chơi. Nàng nghĩ xem nên mua con diều hay là mua gốm bé gái?”
“Mua gốm bé gái đi, Phán Nhi có con diều rồi.”
“Được, vậy mua gốm bé giá Còn Kỳ Nhi, chúng ta mua cái trống nhỏ kia đi.”
Mạnh Tâm Nha cười nhẹ: “Chàng đừng đùa giỡn Kỳ Nhi nữa.” Biết rõ Kỳ Nhi trưởng thành sớm lại có lòng tự tôn rất mạnh, vẫn cố ý gây khó dễ mua đồ trẻ con dụ dỗ cậu, không phải cố ý muốn làm người khác tức ૮ɦếƭ sao?
Nói đi là đi. Lục Quân Diêu lập tức kéo nàng đi xuống trà lâu ra ngoài, dung nhập vào chợ ồn ào.
Mấy vị khách đang ngồi ở trong trà lâu bị bọn họ vứt lại sau lưng.
“Kia… Có phải là chủ tử, chủ mẫu Lục gia không? Không phải nghe nói sớm muộn gì cũng hưu thê sao? Bọn họ nhìn qua rất tốt…”
Đêm lạnh như nước.
Mạnh Tâm Nha lặng lẽ ngồi dậy, không muốn kinh động đến trượng phu đang ngủ ở gối bên. Từ sau lần say rượu đó, số lần ngủ cùng giường càng ngày càng nhiều, cứ tự nhiên trở thành như bây giờ, không còn dùng hết tâm trí để dò hỏi hay thương lượng nữa. Phòng của hắn ở bên cạnh, nhưng mà mỗi đêm hắn đều nán lại ở chỗ nàng, cho dù không làm chuyện gì, chỉ cần dựa sát vào nhau ngủ thôi.
Cho dù hắn ngủ thi*p đi, vẫn không quên ôm nàng vào trong иgự¢, đó là tư thái toàn tâm toàn ý yêu thương, giống như đặt nàng vào trong lòng иgự¢ mềm mại nhất, cực kì bảo hộ.
Kéo chăn lên đắp kĩ, không muốn người bên gối bị cảm lạnh, nàng nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, mở cửa sổ. Đêm nay ánh trăng vô cùng đẹp, vầng sáng ôn nhu tăng thêm vẻ đẹp của trăng tròn không có khuyết điểm, giống như nhân sinh của nàng…
Nghĩ đến buổi đi chợ hôm nay, hạnh phúc tràn đầy trong иgự¢ không có gì diễn tả được, trong lòng ấm áp.
Bọn họ đi dạo hơn nữa con đường, hắn mua cho Kỳ Nhi đôi bao tay, để khi luyện quyền không bị thương, mua cho Phán Nhi một cây 乃út mềm mại để tiện tập viết, còn nàng…
Lòng bàn tay xoa trước иgự¢, chỗ đó có một ngọc bội hình con bướm, hắn cũng có, là một đôi, phẩm chất ôn nhuận như nước, ánh sáng màu xanh trong suốt không lẫn màu sắc khác, hắn mua xong liền ở đó đeo lên cho nàng.
“Đó không phải là Lục thiếu phu nhân sao? Có chỗ nào mạnh mẽ chứ? Rõ ràng là một tiểu nữ nhân yểu điệu.”
“Đúng vậy, gia đình người ta nồng tình mật ý, lại còn đi dạo chợ cùng nhau, tin đồn nhảm đúng là thiếu đạo đức mà….”
Lời nói nhỏ ở ngoài đường, nàng loáng thoáng nghe được vài câu, hắn luôn cẩn thận, không có khả năng không nghe thấy.
Lặng lẽ nhìn kỹ hắn, hắn giống như lại không có phản ứng gì, luôn quan tâm hỏi nàng có mệt hay không, có khát hay không, hay có thích cái gì hay không…
Đêm khuya yên tĩnh như lúc này, nàng nghĩ kĩ lại từng chuyện, tựa hồ đã hiểu được…
Nàng hỏi hắn vì sao lại đến, hắn chỉ cười không nói.
Chỉ là muốn cùng nàng đi dạo phố. Hay là…
Hôm nay, hắn tận lực đến là vì nàng sao? Dồn hết tâm trí làm những việc này, bỏ qua những tin đồn không hay về nàng, khiến cho mọi người hiểu rõ, nàng là thê tử của hắn, là thê tử sống đến bạc đầu với hắn.
Hắn quan tâm đến suy nghĩ trong lòng nàng, bảo hộ nàng.Người nam nhân này, dịu dàng làm cho tâm nàng đau, muốn nàng thương hắn bằng bất cứ giá nào nàng cũng nguyện ý.
Đôi bàn tay từ đằng sau vòng qua ôm lấy nàng, bàn tay đặt ở bụng bằng phẳng: “Vẫn còn chưa ngủ?”
Nàng không quay đầu lại, bàn tay nhỏ đặt lên phía trên tay hắn, lẳng lặng dựa vào hắn cảm nhận cảm giác tựa vào nhau.
“Quân Diêu!” Nàng nhỏ giọng gọi hắn.
“Ừ?” Vùi mặt vào tóc nàng, khẽ ngửi hương tóc nhàn nhạt, say mê nhắm mắt.
“Thi*p rất vui vì thi*p được gả cho chàng.” Không có cách nào mở miệng nói lời yêu, không tự nhiên một lúc lâu, mới nói một câu đạt được ý muốn ngoài dự tính.
Hắn biết. Những năm gần đây, Nha Nhi của hắn đã quen trang bị cho bản thân, trong đám nam nhân giở thủ đoạn, đọ tâm cơ, sớm học được cách che giấu tình cảm bản thân, ngay cả muốn biểu đạt cảm xúc cũng đã quên phải làm như thế nào, mới có thể chăm lo được cho nhiều người, càng cứng rắn luống cuống.
“Ta làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc sao?” Cả cuộc đời này của hắn, mục tiêu cuối cùng là làm cho nàng được hạnh phúc.
“Hạnh phúc.” Vẫn luôn hạnh phúc, chỉ cần có thể được gả cho hắn, cả đời này là hạnh phúc lớn nhất rồi, cho dù là chín năm trước hay là chín năm về sau.
“Tốt, rất tốt.” Hắn vô cùng sợ sẽ cô phụ nha đầu của hắn, nha đầu tình thâm ý trọng luôn chờ đợi hắn.
Đời này, hắn cũng không tính toán nói toạc ra. Nàng không nói yêu hắn, nhưng so với bất kì người nào đều yêu hắn nhất, duyên phận dây dưa khắc sâu như vậy, ân tình nặng như vậy, nói hay không nói không còn trọng yếu nữa.
bbs..cn
Từ sau ngày đó, những cửa hàng của Lục gia, lúc nào cũng có thể thấy được người trong truyền thuyết chỉ ở trong nhà, vô cùng thần bí thiếu chủ Lục gia, lâu dần, bọn tiểu nhị cũng không còn xa lạ với hắn nữa, bình thường cũng hay báo cáo tình huống trong cửa hàng với hắn, từng việc từng việc phụ trách ngày càng nhiều, người chủ quản Lục gia đã không còn là Mạnh Tâm Nha nữa.
Đương nhiên Mạnh Tâm Nha cũng phát hiện, những chuyện này vốn nghĩ đều do Phúc Bá xử lý, mà tất cả lại do hắn làm, trong phút chốc khiến trong lòng nàng bối rối.
Vẫn cho rằng, đây là giá trị lớn nhất nàng có thể tồn tại, năm đó phụ thân hắn huấn luyện nàng cũng chỉ vì thế, nếu như ngay cả điều này cũng không cần nữa, nàng không biết, nàng làm sao xác định được vị trí để cho bản thân tồn tại.
Nàng sợ…. Nàng là dư thừa.
Hắn đối với nàng tốt như vậy, nàng sợ, khi bản thân không còn giá trị gì nữa, để cho hắn tiếp tục đối tốt với nàng.
Vào lúc Phúc Bá nhận tội, Lục Quân Diêu cũng có ở đó, nàng trầm mặc thật lâu cũng không nói gì.
“Nha Nhi, nàng tức giận sao?”
Nàng không nói.
“Ta biết, ta không nên giấu diếm nàng, chỉ là lúc đó ta không rõ được nàng nghĩ gì, nhìn nàng làm việc mệt mỏi như vậy, ta chỉ muốn… Làm chút gì đó. Về sau, ta biết nàng là lo lắng cho ta, nhưng hiện tại thân thể ta đã tốt hơn nhiều rồi, không có gì là chịu không nổi, tục ngữ nói, phu có ngàn cân gánh chịu, thê chỉ năm trăm cân. Mặc kệ là chuyện gì, chúng ta nên cùng nhau chia sẻ, không phải sao? Chẳng lẽ nàng muốn ta giả ૮ɦếƭ trốn tránh trách nhiệm? Đó không phải là việc nam nhân nên làm.”
Nàng vẫn không nói lời nào.
Lục Quân Diêu có chút bất an, hắn nhìn không thấu suy nghĩ của nàng.
Giải thích của hắn, đều phải là điều nàng muốn, nhưng… Rốt cuộc nàng muốn nghe gì? Vì sao biểu tình lại hoảng hốt, trống rỗng như vậy?
“Nha Nhi, nàng nói chuyện đi, đừng dọa ta! Cho dù có tức giận cũng mắng ta vài câu đi!”
Mạnh Tâm Nha thu tầm mắt lại. Hắn ngồi xổm trước mặt nàng, vẻ mặt tràn ngập lo lắng.
Mắng hắn? Không, nàng không có tức giận, nàng chỉ sợ hãi, sợ chính mình không còn có lý do cùng với điều kiện nào để cho hắn yêu thương.
Chuyện này sao có thể nói được? Với lại nói như thế nào?
“Chàng…” Môi nhỏ hé mở khẽ nói.
“Ừ?” Hắn nhẹ nhàng thở ra, vui sướng chờ đợi.
“Nếu nhưng thi*p không chưởng quản cửa hàng nữa, chàng muốn thi*p làm gì?” Còn có chuyện gì hắn quan tâm mà nàng có thể làm?
“Đứa ngốc, nàng là thê tử của ta, không cần làm chuyện gì, vẫn là thê tử của ta…” Thấy nàng tựa hồ vẫn không hiểu, nếu không có được đáp án rõ ràng, nàng viễn vỉnh vẫn sẽ hoang mang trong lòng, vì thế sửa lời nói: “Ừ, như vậy đi, ta cần một nữ nhân sẽ chung sống với ta bạc đầu đến già, khi cô đơn sẽ ở cạnh ta, khi trời lạnh có thể cùng ôm nhau sưởi ấm, sẽ sinh cho ta nhiều hài tử, để cho tiếng cười trẻ thơ lấp đầy khoảng trống quá lớn trong ngôi nhà này, đây mới là chuyện ta chú ý nhất, Nha Nhi, nàng làm được không?
Chỉ có như vậy thôi?
Nàng thở ra, thoáng an lòng hạ xuống lo sợ không yên trong lòng.
“Ừ.” Chuyện này nàng làm được.
Lục Quân Diêu hiểu, thê tử của hắn không phải là người tầm thường, nàng rất có thiên phú buôn bán, vì thế cũng không nghĩ sẽ chỉ để nàng ở trong nhà thêu thùa may vá, như vậy thì quá ủy khuất cho nàng. Nếu thật sự nói nàng thuê hoa, sợ là ngay cả ngón tay nàng cũng vá thành một đường.
Hắn buông tay để cho nàng làm việc nàng muốn làm, chuyện trong cửa hàng, hai người cùng nhau thảo luận, cùng nhau xử lý.
Một ngày này, hắn sẽ ra mặt xử lý mọi việc xảy ra trong cửa hàng, mà nàng sẽ lo việc ở thôn trang, xử lý việc mua bán.
Sản nghiệp Lục gia, phần lớn là đồ uống, thức ăn làm chủ, vốn có tính toán phát triển phương diện nguyên liệu nấu ăn bổ dưỡng, nhưng vì chuyện Hầu Thiếu Hào, nên Lục Quân Diêu không vui vẻ, nàng cũng bỏ qua ý nghĩ đó. Đạt được nhiều lợi nhuận cũng không bằng với sự vui vẻ của trượng phu,
Bữa trưa trôi qua, trà lâu xôn xao một trận, bên thôn trang cho người truyền tin đến, thiếu phu nhân té xỉu.
Hắn không có suy nghĩ nhiều, liền lập tức hồi phủ.
Dĩ nhiên đại phu đã tới, giờ phút này nàng đang an tĩnh ngủ trên giường. Lục Quân Diêu bước nhẹ đi vào, ϲởí áօ ngoài lên giường, ôm nàng vào trong lòng. Mạnh Tâm Nha khẽ động, mở ra mí mắt.
“Đánh thức nàng rồi hả?” Ngón tay đau lòng xoa nhẹ lên khuôn mặt tái nhạt của nàng: “Đại phu nói như thế nào?”
“Không sao. Gần đây có chút bận rộn, chỉ bị cảm nắng thôi.” Nàng hạ mắt, nhìn chằm chằm áo ngủ bằng gấm thêu hình uyên ương, che giấu tâm tư.
“Nàng đó, thật đúng là một đứa ngốc! Thu nạp được nhiều nguyên liệu nấu ăn trân quý nam bắc, phương thuốc nấu ăn, như thế nào không nghĩ tới bồi bổ bản thân mình? Thân thể bản thân đã yếu như vậy rồi còn muốn chiếu cố ta.” Ngày mai, phải phân phó đầu bếp thay đổi phương thức nấu canh thuốc bồi bổ thích hợp cho nàng dùng.
“Quân Diêu…”
“Ừ?” Đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy nàng nói tiếp, kỳ quái cúi đầu xuống thấy năm ngón tay nàng nắm chặt lấy vạt áo phía trước của hắn, cái này nói lên trong lòng nàng đang bất an.
Nàng bất an?
“Không, không có việc gì. Quân Diêu, thi*p mệt.”
“”Ừ, ngủ đi!” Bàn tay khẽ vuốt qua tóc nàng, nàng dựa vào trong lòng hắn, vòng tay ôm chặt eo hắn.
Nha Nhi càng ngày càng giống như một hài tử! Thói quen tựa vào trong иgự¢ hắn mới đi ngủ được, hắn hơi di chuyển người, nàng sẽ giật mình tỉnh giấc, cũng sẽ không có cách nào ngủ được khi hắn không ôm nàng, đó là quyến luyến sâu đậm không cách nào rời xa…
Hắn thở dài nhẹ, kiếp này có thê như vậy còn cầu gì hơn!
Nha Nhi thật sự có tâm sự. Rất nhanh Lục Quân Diêu phát hiện được điều này.
Gần đây, nàng luôn sợ hãi, không biết đang suy nghĩ cái gì, hỏi nàng, nàng cũng chỉ nói không có chuyện gì.
Là vì nàng vẫn còn để ý đến chuyện hắn gạt nàng tham gia quản lý sản nghiệp sao? Hình như từ ngày đó, nàng có gì đó không được bình thường, có chuyện gì đó ngăn cách trong lòng, không còn bày ra vẻ mặt tươi cười thoải mái nữa.
Sau đó nữa, tình huống như vậy ngày một rõ ràng. Có khi, nàng nhìn hắn thất thần, càng quái dị chính là, lúc trước đối với ᴆụng chạm của hắn, nàng sẽ không có cách nào chống cự được, chỉ cần một cái hôn nhẹ đã có thể làm cho nàng mất hồn quên mình; hôm nay đối với cầu hoan của hắn ban đêm, nàng lại luôn ỡm ờ.
Hắn biết nàng không có tập trung, thậm chí còn cảm nhận được nàng đang miễn cưỡng chính mình chấp nhận.
Miễn cưỡng!
Đúng vậy, hắn thật sự thấy có cảm giác miễn cưỡng.
Nha Nhi, cuối cùng nàng suy nghĩ cái gì? Nàng không thích hắn chạm vào nàng sao?
Vì muốn chứng thực suy đoán của mình, ở trên giường hắn ra ám hiệu xoa nhẹ, đem quần áo kéo xuống, từ trên vai trắng như tuyết ʍúŧ xuống, một mặt lưu ý phản ứng của nàng, vào lúc hắn ʍúŧ nhẹ bộ иgự¢ sữa non mềm đó, nghe thấy tiếng nàng mê người yêu kiều.
Thân thể của nàng động tình, hắn cảm nhận được, nhưng ánh mắt lại như đang giãy giụa, không có lâm vào trong sương mù tình ái nên có
Là tâm nàng kháng cự, không phải là thân thể.
Đạt được đáp án, Lục Quân Diêu thu tay về.
“Nha Nhi, nếu như nàng không thích ta chạm vào nàng, nàng có thể nói cho ta biết!” Cho dù là phu thê, hắn cũng sẽ không mạnh mẽ cầu hoan.
Thân thể mất đi chỗ dựa, trong nháy mắt Mạnh Tâm Nha mờ mịt, từ trong vui thích say mê cứng ngắc kéo về hiện tại.
“Thi*p…” Không có, thi*p không có! Nàng muốn giải thích lại nói không ra lời, trong lòng tràn đầy ủy khuất.
Lục Quân Diêu bất đắc dĩ, hắn đã không thể hiểu được nàng muốn nói gì nữa: “Nha Nhi, rốt cuộc nàng muốn hay không muốn?” Chỉ sợ nàng không hiểu, chuyện này nên là cả hai tình nguyện, chứ không phải là cố gắng nhẫn nhịn, nếu như nàng không muốn, hắn sẽ lập tức dừng tay lại, sẽ không miễn cưỡng nàng.
Nàng không nói nên lời, cái gì nàng cũng không thể nói được.
Đối mặt với cái nhìn chăm chú của nàng không nói gì, Lục Quân Diêu gật gật đầu: “Ta đã hiểu. Ngủ đi, ngày mai vẫn còn nhiều công việc bận rộn.”
Nàng không có cách nào giải thích, quay người lại cắn áo ngủ bằng gấm, lặng lẽ rơi nước mắt, không dám phát ra tiếng khóc.
Im lặng một hồi qua đi.
Cánh tay trong đêm tối duỗi ra ôm nàng vào trong lòng, trầm thấp thở dài: “Sao ta lại quên, cá tính của nàng chính là có gì cũng không nói, ta hỏi nàng muốn hay không muốn, khiến nàng không thể nào trả lời được?”
Hắn… Không phải đã đi ngủ rồi sao?
Đối với nàng tràn đầy ủy khuất hai mắt đẫm lệ, hắn dịu dàng hôn lấy những giọt nước mắt: “Xin lỗi nàng, làm cho nàng khóc.”
Nàng lắc đầu, rồi lại lắc đầu. Không phải hắn sai, thật sự không phải, là nàng không tốt…
“Vậy để ta đổi cách hỏi khác, ta nghĩ muốn, Nha Nhi, nàng có nguyện ý hay không? Không cần phải miễn cưỡng, chúng ta là phu thê, chỉ muốn hỏi lòng nàng, có nguyện ý tiếp nhận ta hay không?”
Mạnh Tâm Nha một phút cũng không chút do dự, kiên định gật đầu. Nàng nguyện ý, chỉ cần hắn còn muốn nàng, nàng đều nguyện ý.
“Vậy là tốt rồi.” Hắn hạ xuống một nụ hôn, tiếp tục lại chuyện tình chưa xong.
Sau đêm hôm đó, hắn càng xác định Mạnh Tâm Nha có tâm sự. Mà tâm sự này trầm trọng đến mức vào lúc cùng hắn hoan ái lúc đó vẫn chỉ giữ ở trong lòng, không có cách nào buông thả chính mình.
Thân thể phản ứng là không thể nào gạt người được, nàng có đạt được vui thích, nhưng vào lúc nàng quên mình yêu kiều, hắn lại đọc được trong ánh mắt một tia “tội lỗi” hoang đường.
Là cảm giác sai rồi đi? Cùng trượng phu hoan ái vì sao lại có cảm giác tội lỗi? Nàng thấy có lỗi với ai?
Việc này vẫn cứ ở trong lòng quấy nhiễu hắn. Hắn thầm nghĩ, tìm cơ hội dẫn dụ nàng, uống vài ly rượu ngon, còn tốt hơn những lời nói suông.
Tuy cách làm này có chút tiểu nhân, bất quá… Nhìn đến hắn cũng phải cống hiến thân thể mặc cho nàng “làm nhục” trên dưới, cảm giác tội lỗi của hắn sẽ ít đi nhỉ?
Không biết tửu lượng của Nha Nhi đến đâu, hắn cầm lấy một bình rượu lớn ở trong hầm rượu. Đặc biệt chọn rượu Quý Phi, vì rượu này tính ôn nhuận, không quá cay nồng, dễ uống thích hợp cho nữ tử dùng. Hắn cũng không thể vì muốn tìm nguyên do, mà để cho thê tử uống một bình rượu mạnh.
“Vì sao chúng ta lại uống rượu?”
“Không khí tốt. Trăng tròn cảnh đẹp, đáng giá uống một chén.” Tìm đại một lý do, rót rượu cho nàng. 0di33xn0dafnl330fys0doon
“Nhưng mà chúng ta còn phải xem lại sổ sách…”
“Trước tiên theo ta uống một chút, hôm nay tâm tình ta tốt.” Tìm thêm lý do thứ hai.
“Thân thể của chàng không thể uống quá nhiều rượu.”
“Hay là, nàng thay ta uống?” Lý do thứ ba.
“...” Bởi vì hắn không thể uống, nên muốn có người uống thay? Nào có đạo lý này?
“Quân Diêu, thi*p không thể uống, sẽ bị say.”
“Chính là muốn làm cho nàng say.” Hắn nói nhỏ.
“Chàng nói gì?”
“Ta nói là, hôm nay Kỳ Nhi lại đánh hỏng một cái cọc gỗ rồi.” Lý do thứ tư.
“Chuyện này cũng đáng để vui mừng sao?”
“Đương nhiên. Hoa Hoa của Phán Nhi sinh rồi, đẻ được năm con, cũng rất khỏe mạnh, tuy ta không có đỡ đẻ, nhưng cũng rất cao hứng.” Đáng ૮ɦếƭ, sao nàng vẫn chưa say? Sắp không còn có lý do nào rồi.
“...” Chuyện như vậy cũng muốn uống mừng?
“Còn có..” Không cần lý do, trực tiếp chuốc rượu nàng.
“A, Quân…” Không nghĩ tới hắn trực tiếp dùng miệng mớm rượu cho nàng, Mạnh Tâm Nha uống rượu giống như uống mật tình, môi lưỡi giao nhau, thần hồn si mê, tim đập thình thịch.
“Nàng say? Mặt thật đỏ!”
“Không có.” Đó là nàng xấu hổ.
Đáng ૮ɦếƭ! Sao tửu lượng của nàng lại tốt như vậy? Nàng chưa say, hắn đã muốn say rồi…
Mạnh Tâm Nha chống má nhìn hắn: “Quân Diêu, hôm này chàng thật kì lạ.”
“Kì lạ chỗ nào?” Xong rồi, hắn thật sự có chút say rồi, nếu uống hết, người ngã đầu tiên nhất định là hắn. Không nghĩ tới tửu lượng của chính mình lại kém đến dọa người như vậy.
“Có vẻ chàng muốn chuốc say thi*p!” Nàng nói thẳng hoài nghi trong lòng ra.
“Ách…” Có nên thừa nhận hay không? “Bởi vì… Khi nàng say thật sự rất mê người… Rất quyến rũ… Ách, nhiệt tình… Nàng có biết, chuyện đó… Chuyện khuê phòng có lúc nên có chút tình thú, cho nên… Ta muốn… Ta nghĩ là… Ta thích nàng đối với ta như vậy…” Úp úp mở mở nói ra, nàng sẽ tin sao?
Trong nháy mắt, khuôn mặt Mạnh Tâm Nha đỏ bừng. Hắn thích nàng… Phóng đãng như vậy… ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ hắn!
Nàng cúi đầu thấp xuống không ngẩng lên.
“Nha Nhi?”
“....”
“Cái gì?” Hắn nghe không rõ.
“Không phải chàng muốn ta say sao?” Nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ồ? Ách, hắn đã hiểu.
“Đừng uống nhiều quá, ăn một chút đi.” Uống rượu vẫn có hại cho thân thể, hắn ôn nhu đút nàng ăn, hôn vết rượu ở bên môi nàng.
Nếu như nàng thật sự say, cũng không hẳn say vì rượu, mà say trong nhu tình mật ý của hắn.
Trên cổ bị người khác gặm cắn, truyền đến từng trận tê dại, Lục Quân Diêu khẽ kéo khoảng cách ra, nhìn đôi má đỏ hồng của nàng, nhớ lại đếm ly rượu, một, hai, ba… Càng đếm càng thấy thất bại, nếu thật sự cùng nàng so tài uống rượu, chỉ sợ không biết hắn đã say từ lúc nào luôn rồi.
“Nha Nhi!” Hắn thử gọi: “Nhận ra ta không?”
“Nhận ra.” Tay ngọc thon dài nâng mặt hắn lên, coi mặt hắn giống như đồ ăn mà gặm ʍúŧ, Lục Quân Diêu tránh đi, không cho nàng hôn, nàng bất mãn trừng mắt: “Chàng thật keo kiệt.”
“Ta không có keo kiệt. Chẳng qua trong lòng nàng có chuyện cũng không chịu nói cho ta biết.” Hắn bắt đầu bức cung.
“Thi*p, thi*p không có!”
“Không có sao? Vậy vì sao mấy ngày nay nàng đều phòng tránh ta? Ta biết năng lực của ta không thể khiến cho nữ nhân đạt được dục tiên dục tử, nhưng cũng bởi vì không có quá nhiều cơ hội chung ᴆụng với nữ nhân, thời gian còn rất dài, vì sao nàng lại ghét bỏ ta rồi?”
“Thi*p không có ghét bỏ chàng.” Lớn tiếng kêu oan: “Thi*p thích chàng, thi*p thích chàng, thi*p thích chàng, thi*p, thi*p, thi*p…” Dùng lực hôn, một lần lại thêm một lần nữa, nước mắt lưng tròng, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe được: “Bởi vì quá yêu chàng thôi…”
“Quá yêu ta, không tốt sao?”
“Thi*p yêu mọi thứ của chàng, toàn bộ… Chỉ cần chàng cho thi*p, thi*p đều thích, nhưng mà, nhưng mà… Nghĩ đến phải chia sẻ chàng cho người khác, trong lòng rất đau, nhưng mà… Nhưng mà không được…”
Đông một câu, tây một câu, không có trình tự, hắn thử nói: “Dám chia sẻ ta cho người khác, nàng tốt nhất cẩn thận cho ta!”
“Thi*p đã nói, đã nói không muốn chia sẻ chàng cho ai rồi mà…” Ngón tay nhỏ nhắn cầm lấy ống tay áo của hắn, ở giữa cổ hắn có cái gì đó nổi lên chuyển động có vẻ chơi rất vui, nàng đưa lưỡi hồng ra liếm lấy hầu kết của hắn, phát hiện chỗ đó truyền đến tiếng ՐêՈ Րỉ cùng với tiếng thở dốc.
“Đừng cố ý đánh lạc hướng ta, Mạnh Tâm Nha! Ta sẽ không quên…”
“Thi*p không có.” Tự động điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái nhất, dạng chân ngồi trên chân hắn, vòng lấy hắn, vừa liếm vừa nói: “Chàng ngoan ngoãn, thi*p sẽ nói cho chàng biết.”
“...” Lục Quân Diêu nhắm mắt lại, nhận mệnh mặc cho nàng giỏ trò đùa giỡn. “Nàng động thủ đi, nhớ kĩ ôn nhu chút, đừng тһô Ьạᴏ quá.”
“Hì hì.” Nàng bắt chước phương thưc giống như đang nằm trên giường, không có giường cũng không quấy nhiễu được nàng. Cực kì vui vẻ đưa tay ૮ởเ φµầɳ áo trên người hắn, nóng lòng muốn hôn khắp иgự¢ hắn, không bỏ sót chỗ nào.
Cảm giác răng nàng đang cắn điểm mẫn cảm trước иgự¢, hắn rên lên, không rõ là vui thích hay thống khổ, hơn nữa ý thức được bàn tay nhỏ không an phận của nàng đang có xu hướng đi xuống dưới.
“Trời à!” Đêm nay hắn thật sự sẽ ૮ɦếƭ trong tay nàng.
Giữ lấy bàn tay lớn mật của nàng, hơi thở hắn bất ổn, vẫn cố gắng bắt bản thân giữ lại một tia lí trí: “Nói cho ta biết trước, miễn cho nàng ăn ta sạch sành sanh lại không chịu nói ra.”
“Thi*p sẽ không.” Vì chứng minh danh dự tốt đẹp của mình, nàng dứt khoát nói với hắn: “Là do chính chàng nói, muốn thê tử của chàng sẽ vì chàng sinh nhiều hài tử, nhưng đại phu nói thi*p rất khó có khả năng có thể mang thai, chuyện này làm sao thi*p có thể mở miệng nói cho chàng biết? Thi*p rất khổ sở…”
Nàng… Khó có thể mang thai.
“Nha Nhi, nàng nên nói cho biết.” Hắn đau lòng, nàng giữ ở trong lòng như vậy nhất định rất khổ sở.
“Thi*p không nói nên lời được, mỗi lần nhìn chàng đối với thi*p tốt như vậy, thi*p liền cảm thấy rất áy náy, cảm thấy chính mình lừa gạt chàng. Chàng muốn hài tử như vậy, nhiều lần cùng thi*p hoan ái, căn bản thi*p không có khả năng tiếp tục mang thai, thi*p không có cách nào nói với chàng… Vui thích này là do thi*p trộm lấy… Là do thi*p lừa gạt… Thi*p, lương tâm thi*p bất an… Nhưng mà, thi*p thật sự rất yêu chàng, rất thích thân mật cùng với chàng...”
“Đứa ngốc! Trong đầu nàng ngây ngốc suy nghĩ cái gì vậy?” Lại có thể cho rằng, hắn thân mật với nàng chỉ vì muốn sinh hài tử? Khó trách, lúc đó vành tai tóc mai chạm vào nhau, tình cảm lưu luyến lại cảm thấy ánh mắt nàng mang theo vẻ áy náy. Tại vì nàng cảm thấy chính mình lừa gạt hắn mà áy náy, lừa gạt vui thích, lừa gạt yêu thương.
Nhưng nàng lại không hiểu, hắn yêu nàng sẽ không vì bất cứ chuyện gì sẽ thay đổi, cũng sẽ không có cái gì có thể đổi lấy được. Không thể có thêm hài tử, hắn không phải không tiếc nuối, nhưng đó không phải là giá trị tồn tại của nàng trong lòng hắn, nàng là độc nhất vô nhị, là người hắn coi trọng nhất.
Muốn hài tử, là vì muốn hài tử trong bụng nàng, là cốt nhục của hắn và nàng, điều này mới khiến cho cuộc sống trở nên thiêng liêng và tốt đẹp, nếu là nữ nhân khác liền mất ý nghĩa, hắn thà rằng không có hài tử.
Hắn sẽ làm cho nàng biết, một ngày nào đó nàng sẽ hiểu so với nàng, tất cả đối với hắn đều không quan trọng.