Mẫu thân không có hận ông.
Tên của ta, tên của muội muội đều do mẫu thân đặt
Kỳ Quân, Phán Quân.
Nàng hy vọng gì? Nàng trông mong gì? Hy vọng quân bình an, trông mong quân trở về, chỉ như thế thôi.
Tâm nguyện rõ ràng như vậy, sao hắn không hiểu được chứ?
Ngồi ở trong phòng Mạnh Tâm Nha, kiên nhẫn chờ nàng trở lại. Từ lúc sáng sớm, người của cửa hàng đến truyền lời, hôm nay nàng phải đàm phán với Hầu thị Thiếu Đông, sẽ không về dùng cơm.
Từ khi mỗi đêm cố định hai phu thê ước hẹn, nàng rất ít khi về trễ, không muốn để cho hắn chờ đợi, cũng bởi vì quý trọng khoảng thời gian sống chung khó có được mỗi ngày này. Tình huống giống như đêm nay, rất ít gặp, hẳn là chuyện rất quan trọng!
Mở ra xem một vài cuốn sổ sách trong phòng Gi*t thời gian, nha~ cửa phòng bị đẩy ra, không, phải nói là bị đẩy mạnh ra, đi theo sau là một tỳ nữ nhắm mắt theo đuôi.
Hắn nhướng cao mày, không thể không kinh ngạc,, Nha Nhi nhà hắn lại có thể uống rượu say.
“Không cần đỡ ta, tự ta đi được.” Đẩy cánh tay tỳ nữ đưa tới, kiên quyết tự mình đi.
“Sao lại thế này?” Đương nhiên không trông cậy vào người đang đi nghiêng nghiêng ngả ngả trả lời, hắn hỏi tỳ nữ đi phía sau nàng.
“Thiếu phu nhân đi cùng với Phúc tổng quản, sau khi hai người trở về, phu nhân đã như vậy rồi.”
Lục Quân Diêu gật đầu bày tỏ đã hiểu: “Ngươi đi xuống dưới trước đi, ta sẽ chăm sóc nàng.”
Đóng cửa phòng lại, trở lại bên cạnh nàng. Một tay chống bàn đỡ thân thể, một tay không vững muốn rót nước để uống, hắn nhận lấy, tay kia thuận thế ôm lấy eo thon nhỏ nhắn của nàng. “Ta đến.”
Đôi mi thanh tú nhăn lại, giương tay muốn đẩy ra, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt đối phương, lại chuyển sang ôm cổ hắn, ngẩng đầu lên liền quấn quýt hôn một cái mạnh mẽ.
“Ách!” Làm rơi cái chén, cơ hồ không có cách nào thích ứng nàng nhiệt tình như vậy, cái lưỡi mềm mại mà ấm nóng thăm dò vào trong khoang miệng, trêu chọc hắn dẫn đến một trận lửa nóng.
Đây ~ thực sự là Nha Nhi nhà hắn sao? Hắn cơ hồ không nhận ra rồi.
Nàng sẽ không chủ động thân cận hắn, cho dù là hắn muốn gần gũi, nàng cũng luôn có vài phần ngượng ngùng, không giống như hiện tại, chủ động, nhiệt tình, dáng người mềm mại tựa như hòa tan trong lòng hắn.
Chỉ uống mấy ly rượu, lại có khác biệt lớn như vậy?
Lợi dụng khoảng cách giữa những nụ hôn, hắn thở dốc hỏi: “Nha Nhi, nhận được ta là ai không?”
“Nhận ra.” Ôn thuần giống như mèo nhỏ, buồn chán nằm trong vòng tay ôm ấp của hắn, cánh môi cọ xát, l3qu1d0n, vô cùng quyến luyến cắn ʍúŧ: “Lục Quân Diêu, đầu tiên của thi*p, duy nhất của thi*p, phu quân của thi*p, từ sớm thi*p đã rất yêu người nam nhân này.”
Lục Quân Diêu run lên, siết chặt tay mình.
Chưa từng nghĩ tới, thê tử của hắn, thuần khiết mà lại trực tiếp yêu thích hắn, khiến cho tim hắn đập thình thịch.
“Đã bao lâu?” Hắn hỏi, giọng nói hơi khàn. Hắn còn tưởng rằng nàng tính cả đời này sẽ không nói với hắn.
“Thi*p buồn ngủ.” Hỏi một đường, lại trả lời một nẻo.
Đưa tay cản lại, ôm nàng đặt lên trên giường, hỏi lại: “Đã bao lâu rồi?”
“Thi*p nghĩ muốn hôn chàng.” Vẫn như cũ, không trả lời đúng câu hỏi.
“Được, hôn nàng.” Liên tục hỏi: “Đã bao lâu?”
Giống như hài tử chiếm được đường ăn, nàng vui vẻ đưa lưỡi liếm đường của nàng~ ách, phu quân của nàng.
Bị cái lưỡi hồng nhạt mê người của nàng chọc ghẹo đến thở hồng hộc, Lục Quân Diêu rên lên, hung hăng hôn nàng, dây dưa với cái miệng nhỏ nhắn. Không cách nào thỏa mãn, đầu ngón tay cởi ra áo khoác ngoài, thăm dò vỗ về chơi đùa thân thể mềm mại yêu kiều, sớm quên mình muốn hỏi cái gì.
Nàng cũng tự nhiên để cho hắn tháo dây ϲởí áօ, còn động thủ hỗ trợ.
“Còn mệt không, Nha Nhi?” Muốn hỏi cho rõ, miễn cho đến lúc đó lại ngủ mất, vậy thì tổn thất lớn rồi.
“Không mệt.”
“Vậy tốt, giúp ta một việc.”
“Rất khó sao?”
“Không khó.” Ngón tay dài kéo màn giường xuống, từng bước tháo dây ϲởí áօ, mãi cho đến khi da thịt trần trụi không còn cách trở tiếp xúc, hắn thỏa mãn than thở, nụ hôn rơi xuống men theo từng chỗ trên cơ thể trắng nộn mềm mại.
Nàng nhỏ tiếng ՐêՈ Րỉ, miệng lẩm bẩm, phảng phất đó là tên người duy nhất khắc ở trong lòng, kiên định như vậy: “Quân Diêu, Quân Diêu, Quân Diêu….”
Hôn môi nhẹ nhàng, ngay tại rốn nhỏ đáng yêu đảo quanh. Ở chỗ này, đã từng mang thai cốt nhục của hắn, có bao nhiêu kỳ diệu. Trong иgự¢ hắn dâng lên một dòng nước ấm áp, vô cùng cảm động, khiến hắn thân mật cùng với hoan ái như vậy vô cùng thiêng liêng. Đây là thê tử của hắn.
Hắn vô cùng ôn nhu, xâm nhập nhẹ lên vùng cấm ấm ẩm ướt, bên tai truyền đến nàng yêu kiều mềm mại, phản ứng hồn nhiên, ngờ nghệch giống như một xử nữ, làm cho hắn thương tiếc sâu sắc, ôm chặt nàng, kiên định xâm nhập, giống như một thể, kích tình giữa nam nữ, vận động hài hòa quấn quýt nguyên thủy nhất.
Nàng từ đầu đến cuối chưa từng nhắm mắt lại, đều nhìn hắn, đôi mắt đẹp nhiễm thêm tình ý, tại cực điểm hoan ái dâng lên sương mù dày đặc, thành nước mắt rơi xuống: “Thi*p cho là… Thi*p cho là sẽ không thể gả cho chàng.”
Hắn ngừng một lát: “Gả cho ta tốt sao? Một bước sắp vào quan tài rồi.”
“Nếu không như vậy, chàng làm sao có thể cưới thi*p? Không nên, thi*p biết, nhưng thi*p thật sự cao hứng khi có lý do được gả cho chàng, không cần phải vọng tưởng, không cần phải thầm mến, thi*p thực sự được gả cho chàng, thi*p đạt được nguyện vọng ở bên chàng…”
Tâm hắn đầy yêu thương, khẽ hôn nàng trả lời: “Nàng nên nói sớm một chút.”Vẫn cho là giữa bọn họ không có tình yêu, lại không biết được, từ chín năm trước, đêm hôm đó xác thực danh nghĩa phu thê, nàng đã dùng nhu tình chua xót khổ sợ trả giá tất cả.
Tình cảm mãnh liệt gia tăng, hắn thương yêu sâu nhất, đem đến vui sướng cùng với hứa hẹn.
Hợp lại làm một, yên ổn lòng của nàng, tâm hồn của nàng, sẽ không phải lo sợ không yên lòng nữa, bọn họ là phu thê, danh cũng như thực.
Thân mật qua đi, nguyên tưởng rằng nàng sẽ mệt mỏi, ôm lấy nàng chợp mắt nghỉ ngơi. Ai ngờ nàng không an phận nhúc nhích, leo lên trên người hắn, hai tay ôm lấy mặt hắn, nhìn hắn, một hồi lộ ra vẻ trẻ con thỏa mãn, một hồi nghiêng đầu suy tư.
“Đã bao lâu? Từ rất sớm, rất sớm, khi chàng còn chưa phải là phu quân của thi*p, thời điểm chàng chỉ là Lục ca ca.”
Hắn sửng sốt mới kịp phản ứng nàng là trả lời vấn đề hắn hỏi trước đó.
“Ừ, nàng nói đi, ta đang nghe.” Giọng nói mềm mỏng, khẽ vuốt sợi tóc của nàng.
“Phụ thân nói chàng không thể cưới thi*p, thi*p cũng không rõ ràng lắm quan niệm môn đăng hộ đối là cái gì, nhưng nó khiến cho thi*p không thể gả cho chàng, thi*p quyết định chán ghét nó.” Ngưng lại: “Chàng có ghét nó hay không?”
Cầm tay mềm mại của nàng đang đặt trên mặt hắn, vô cùng dung túng: “Có, chúng ta đều ghét nó.”
“Khi đó, khiến thi*p vui vẻ nhất trong ngày, là chờ đợi chàng đến. Thích chàng dùng giọng nói ôn nhu đọc sách vì thi*p, dạy thi*p biết chữ, còn nhớ không? Có một lần thi*p bị bệnh nặng một trận, chàng hoảng sợ, đem viên lưu ly xinh đẹp cho ta. Chàng nói, thân thể sinh bệnh rất khổ sở, thân bất do kỷ lại càng khổ hơn, chàng muốn thi*p khỏe mạnh cường tráng, vĩnh viễn đừng giống như chàng phải trải qua những khổ sở này.”
“Thi*p nhớ rõ, mỗi câu nói của chàng, thi*p đều nhớ rất rõ ràng. Thi*p không biết viên lưu ly kia cực kỳ trân quý, chỉ cho là chàng đưa tín vật định tình, cẩn thận giữ lại, cho dù chàng có cho thi*p là một viên đá, thi*p cũng quý trọng.”
“Cho nên vào năm chàng bệnh nặng nhất kia, thời điểm mê man nhiều hơn thanh tỉnh, cuối cùng lão gia phát hiện thi*p ở ngoài cửa vụng trộm nhìn chàng, phát hiện tâm sự của thi*p, liền nói việc hôn sự này, thi*p ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền đáp ứng… Thi*p không muốn chàng sẽ ૮ɦếƭ, thực sự không muốn. Dù sao ngoại trừ chàng ra, thi*p cũng sẽ không thích người khác nữa, có thể trở thành thê tử của chàng, dù chỉ được một ngày, thi*p đều cực kỳ vui vẻ.”
“Đứa ngốc! Ta nghĩ phụ thân cùng nàng có điều kiện trao đổi gì đó, nếu sớm biết chân tướng như vậy, ta sẽ đáp lại tình cảm của nàng sớm hơn.”
“Thi*p mới không cần nói. Chàng không nhận ra thi*p, đại biểu trong lòng chàng không có thi*p, lại nói…. Nếu để chàng biết, có đánh ૮ɦếƭ chàng nhất định không cưới thi*p.”
Không sai, hẳn là hắn không cho phép bản thân mình lợi dụng tấm lòng si mê của một nữ tử, khiến nàng lầm lỡ cả đời.
“Từ lúc đầu, chỉ mong chàng có thể sớm khỏe lại, như vậy là đủ rồi. Về sau, chờ càng lâu, thi*p thực sự nhớ chàng, rất nhớ chàng, bắt đầu hy vọng chàng có thể trở về… Lúc về sau, chàng thực sự trở về, được nhìn thấy chàng, tâm tư ngược lại càng tham lam, thi*p khát vọng được ôm chàng, chạm vào chàng, thậm chí hi vọng, chàng có thể thích thi*p một chút thôi, một chút thôi~ có phải thi*p quá tham lam rồi không?” Nâng lên đôi mắt bất an hỏi.
“Một chút cũng không tham.” Hạ xuống một nụ hôn ở giữa trán. “Nàng còn có thể tham lam hơn thế cũng được.”
“Thực sự là ~khi nghe chàng nói sẽ không nạp thi*p, thi*p vụng trộm cao hứng nhiều ngày, như vậy vẫn không tham sao?”
“Thật ra quan niệm môn đăng hộ đối, chàng lấy thi*p là tình huống đặc biệt, phụ thân không nói thi*p cũng biết, thi*p không xứng với chàng, nếu không phải như vậy, rất nhiều khuê nữ trong toàn bộ kinh thành đều chen lấn muốn gả cho chàng, thi*p còn có thể độc chiếm sao? Thật sự lòng dạ quá tham lam, không cần ai nói thi*p cũng biết.”
“Không chỉ người, ngay cả tâm cũng đều cho nàng, được không?” Hắn mỉm cười, chỉ sợ nàng không muốn nói, nếu nàng muốn, hắn có cái gì không thể cho nàng?
“Thật sự?” Nàng nhẹ hỏi, nhẹ nhàng đặt lên vị trí gần trái tim hắn, lắng nghe bên trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, trái tim đập có quy luật: “Thật kỳ quái, làm sao hắn có thể thích thi*p? Thi*p không có dung mạo quốc sắc thiên hương, cũng không có gia thế hiển hách, nói đến tài tình thì lại tục tằng ngoại trừ kiếm tiền cái gì cũng không biết. Thi*p cho là, thi*p ở lại ít nhất có thể giúp chàng quản gia công việc, như vậy có thể đúng lý hợp tình ở lại bên cạnh chàng, nhưng mà hắn… Hắn lại có thể nói không cần thi*p thay hắn kiếm tiền, hắn nói hắn chỉ cần con người của chính thi*p, thi*p muốn cái gì hắn đều có thể cho thi*p… Quân Diêu, có phải hắn quá kỳ quái không?”
Một điểm cũng không kỳ quái! Nàng không biết chính nàng có trân quý bao nhiêu, nam nhân có mắt, đều thấy được nét đẹp bên trong nàng.
Lục Quân Diêu cảnh giác nheo mắt lại hỏi: “Hắn kia là người nào vậy?”
“Vậy chàng phải cho thi*p một nụ hôn.” Cò kè mặc cả.
Chạm lên môi Lục Quân Diêu, mặc cho nàng hết hôn lại cắn hồi lâu. Nàng cảm thấy thỏa mãn nói: “Hầu Thiếu Hào, hiệu thuốc bắc Thiếu Đông của Hầu gia. Thi*p vốn định hợp tác với hắn, đó là hiệu thuốc lâu đời, có rất nhiều dược liệu trân quý.”
Nguyên lai khi say Nha Nhi của hắn lại dễ thương lượng như vậy, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của nàng, hỏi cái gì nàng đều ngoan ngoãn nói cho ngươi biết, giống như một đứa bé.
“Không muốn hợp tác với hắn.”
“Phải. Hôm nay hắn nói những lời này với thi*p, thi*p cũng không muốn gặp lại hắn.”
Dấm chua chạy toán loạn trong иgự¢, vẻ mặt nồng vị chua hắn hỏi: “Hắn không lễ phép với nàng sao?”
“Không có, hắn cũng coi như là quân tử, đúng là thi*p rất chán ghét có người nói với thi*p những lời này. Thi*p mới không cần người khác yêu, cho dù cả đời trượng phu cũng không yêu thi*p, thi*p cũng không cần người khác yêu.”
“Ta cho là nàng cùng nhân gia nâng cốc vui cười, uống đến say mê như vậy.” Vị chua lan tràn khắp nơi, lan tràn đến trên mặt hắn.
“Không có, là thi*p uống một mình. Hắn muốn thi*p rời xa chàng, nói trượng phu thi*p không yêu thi*p, hắn sẽ quý trọng thi*p… Thi*p tức giận liền cự tuyệt hắn, nhưng mà nghĩ đến lời hắn nói… Trượng phu không thích thi*p, thi*p không biết nếu không được trượng phu yêu thích, chỉ có ân tình, thì đoạn hôn nhân này có thể duy trì được bao lâu?”
Thì ra trong lòng nàng cất giấu lo sợ không yên như vậy, trước giờ lại không nói ra.
Xem ra, về sau thỉnh thoảng hắn nên chuốc nàng vài chén, nếu không cái gì nàng đều không nói cho hắn biết. Rõ ràng đúng lý hợp tình bản thân nên có, lại vẫn luôn lo lắng yêu cầu như vậy có phải quá nhiều hay không, muốn hắn nói, hắn cảm thấy chính mình cũng tham lam không ít hơn so với nữ nhân.
Không sao, còn nhiều thời gian, hắn sẽ cho nàng biết, nàng muốn so với tưởng tượng của nàng chỉ có nhiều hơn!
Mà hiện tại ~ hắn đặc biệt cấp bách cảm thấy rất có nguy cơ.
“Nha Nhi, ta hôn nàng nhiều thêm, về sau sẽ không gặp hắn nữa được không?” Hoàn toàn là dụ dỗ tiểu hài tử, nắm lấy nhược điểm nàng thích gần gũi với hắn, không tiếc thân mình là mồi dụ dỗ.
Nàng nghiêng đầu, như đang ngẫm nghĩ tính toán giao dịch như vậy không có lời.
“Không những thế, còn để cho nàng ôm, cho nàng hôn, thích làm gì thì làm, như thế nào?” Thêm cái này, để cho nàng buôn bán có lời!
Lúc này ~“Được.” Đáp ứng rất kiên quyết.
Một khi giao dịch đạt được, liền hưởng thụ quyền lợi, hôn hồi lâu trên mặt hắn, không cách nào thỏa mãn liền gặm cắn xuống dưới, dùng phương thức của hắn, vừa học vừa làm, coi hắn như kẹo hồ lô mà liếm ʍúŧ.
Lần này ~ thiệt thòi lớn. Lục Quân Diêu ՐêՈ Րỉ, hắn phải cắn răng thừa nhận, nàng ૮ɦếƭ tiệt rất biết buôn bán.
Lãng Quên-
“A!” Một tiếng kinh hô ngắn ngủi ở một chỗ vang lên, chợt bị đè nén lại.
Nàng, nàng, nàng… Sao lại thế này?
Chuyện này đối với những cặp phu thê khác chỉ là bình thường, nhưng đối với Mạnh Tâm Nha mà nói, sáng sớm tinh mơ tỉnh dậy, cùng trượng phu cởi sạch nằm chung trên một chiếc giường, là một đả kích không nhỏ.
Làm sao, làm sao có thể như vậy? Bọn họ cư nhiên, cư nhiên…
Vô cùng oán hận, sao một điểm ấn tượng nàng cũng không nhớ! Nàng chí ít cũng phải nhớ rõ một điểm nào đó chứ, thời gian ở cùng với hắn đều trân quý như vậy…
Đáng ૮ɦếƭ, đáng ૮ɦếƭ, đáng ૮ɦếƭ! Sớm biết rằng sẽ như vậy nàng đã không uống quá nhiều rượu.
Sợ hắn bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh dậy, nàng xấu hổ túng quẫn, không có cách nào, muốn không dấu vết rời đi giống như kẻ trộm, ai ngờ nàng vừa động, hắn xoay người, tiện tay ôm ngang trước иgự¢ nàng, liền đặt ở chỗ ~ thẹn ૮ɦếƭ người. Còn chưa hết, hắn đưa chân lên gác qua người nàng, hoàn toàn đem nàng vây khốn khóa ở trong иgự¢ ôm ấp, không thể động đậy.
Như vậy _ sao nàng có thể thoát ra được?
Cơ thể tiếp xúc thân mật như vậy khiến khuôn mặt của nàng đỏ bừng, mặt hắn liền chôn ở trong hõm vai nàng, nàng thậm chí cảm nhận được từng hơi thở nhẹ nhàng ổn định rơi vào gáy nàng, làm nóng da thịt mẫn cảm.
Chung quy nội tâm khát vọng chiến thắng e lệ, tâm tư nàng bị mê hoặc, hơi nghiêng nghiêng thân mình, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, ngón tay dài мơи тяớи khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, mang theo một loại nhu tình như nước cùng với quyến luyến.
Người nam nhân này_ nàng yêu đã lâu, rất lâu. Theo đường khuôn mặt, chậm rãi мơи тяớи vai rộng lớn của hắn, ấm áp tin cậy trong иgự¢, lấy bàn tay muốn ghi nhớ mỗi một tấc đường cong thân thể của hắn. Cơ hội như vậy không nhiều lắm, nàng si ngốc tâm niệm, muốn lưu lại thêm một ít ở trong trí nhớ, cố gắng lưu giữ thêm một chút chuyện của hắn, để sau này có thể tưởng niệm.
Ngẩng đầu, thay đổi lấy môi diễn tả lại dung mạo tuấn mĩ, ghi nhớ vào đáy lòng. Ngay lúc ᴆụng vào môi trong nháy mắt kia, bên tai truyền đến âm thanh ՐêՈ Րỉ, chưa kịp suy nghĩ, bên eo đã bị ôm chặt lấy, thân thể càng dựa vào nhau quấn quýt không có chỗ trống, chưa kịp kinh hô đã bị nuốt vào trong răng môi dây dưa nóng bỏng trong lúc đó.
“Tinh thần tốt như vậy, sáng sớm đã quyến rũ ta.” Giọng nói mới tỉnh dậy, hơi khàn khàn mang theo chút quyến rũ lòng người.
“Thi*p, thi*p không…” Bị nụ hôn làm cho mặt đỏ tim đập, muốn giải thích cũng không rõ ràng.
“Ưm, hừ…” Buông nàng ra, thoáng lui chút, để cho nàng xem tình hình tai nạn tối qua.
Toàn thân là vết hồng ngân đầy ái muội, lqd, vết cào, cho thấy là…
“Cái này, này đều là do thi*p làm?”
“Đương nhiên là nàng.” Chẳng lẽ chính bản thân hắn có thể làm ra thành quả như vậy?
Mặc cho ai nhìn thấy “chiến tích” trên toàn thân hắn, cũng không khó tưởng tượng được đêm hôm qua nàng có bao nhiêu đói khát.
Nàng như vậy… Như vậy tựa như lang như hổ?!
Trời! Mạnh Tâm Nha che lại khuôn mặt nóng rực, không còn mặt mũi nào đi gặp Giang Đông phụ lão.*
(Không còn mặt mũi gặp phụ lão Giang Đông: Năm xưa anh hùng Sở Hạng Vũ đi đến đường cùng, bại trận chạy đến Ô Giang, được Đình trưởng Ô Giang khuyên ông ta hãy vượt sông, ẩn nhẫn chờ thời cơ tái xuất. Nhưng ông lại nói rằng: “Không còn mặt mũi gặp phụ lão Giang Đông” và tự vẫn. Hạng Vũ tự nhủ đây là trời diệt mình chứ không phải là do chiến trận. Nhưng thực ra thì tính cách cũng quyết định đến vận mệnh của một con người. Cả đời Hạng Vũ chưa từng gặp phải thất bại to tát gì, lại xuất thân quý tộc, tính cách vốn cao ngạo cố chấp nên khi trải qua thất bại nặng nề, mất hết tất cả, ông đã không còn dũng khí để làm lại từ đầu một lần nữa. Người đời sau suy diễn nghĩa câu này thành hổ thẹn, không còn mặt mũi gặp lại cố nhân.)
Nàng như thế nào… Lại làm ra loại chuyện này?
Nàng thật sự không đoán được, sau khi uống rượu, kiềm nén khát vọng ở sâu đáy lòng, có cơ hội bạo phát lại không thể vãn hồi được.
Lục Quân Diêu ngồi dậy, thú vị sờ má, thưởng thức biểu cảm nàng thay đổi xanh hồng đặc sắc.
“Cái này, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Nàng cúi đầu thấp đến không nâng lên nỗi, liên tục xin lỗi.
“Ưh’m?” Nhướng một bên lông mày, thuận tay đem nàng kéo lên, để tránh cho nàng rầu rĩ muốn ૮ɦếƭ ở bên gối.
“Thi*p, thi*p, thi*p không nên khinh dễ chàng…”
“À…” Kéo dài giọng, rất phối hợp với nàng.
“Thi*p, thi*p sẽ phụ trách…” Đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra phương thức nào để bù đắp phù hợp.
Nếu không phải biểu tình của nàng quá nặng nề, thật sự hắn muốn cười to.
“Phụ trách như thế nào? Cưới ta sao?”
“Thi*p…” Dừng lại. Cưới hắn?
Mạnh Tâm Nha mới ý thức được chính mình nói câu ngu xuẩn.
Lúc này, Lục Quân Diêu thật sự cười lớn, ôm nàng đặt lên đùi: “Nàng đó, ngốc như vậy.”
“Ách.” Phát hiện chính mình đang ngồi dạng chân đầy ái muội ở trên chân hắn, con nai con trong lòng nàng đã không nghe sai bảo, chạy loạn chung quanh, căn bản không nghe hắn nói gì đó.
Căn bản nàng muốn nhắc nhở hắn, ngồi như vậy rất nguy hiểm, nàng có khả năng mất đi lý trí, lại cường bạo hắn….
Mắt say mê đầy sương mù, màu sắc trên má phù dung nhiễm hồng, đây là phản ứng nàng động tình, tối hôm qua triền miên suốt đêm, hắn vô cùng rõ ràng.
Vén lên sợi tóc, ngón tay nhẹ nhàng gảy vành tai xinh xắn, nháy mắt màu sắc phiếm hồng kia thật sự quá mê người, hắn nghiêng người ʍúŧ nhẹ, chọc ghẹo vùng cổ gáy mẫn cảm của nàng.
Xong rồi, xong rồi… Một ít lý trí cũng bị trôi đi mất trong lúc đó…
Nàng mở miệng, muốn nói chút gì, hắn hôn hết bên trái lại hôn đến bên phải, trước иgự¢ không biết vô ý hay cố tình, ma sát иgự¢ mềm mại của nàng, nàng hít sâu một hơi.
“Quân, Quân Diêu…” Muốn nói hắn dừng tay, lại tiếc nuối cảm giác tê dại mà mê say… Thảm, nếu còn tiếp tục như vậy, nàng thật sự nhịn không được lại nhào vào hắn.
“Nàng không muốn phụ trách?” Hắn cười nhẹ, kéo nàng đến gần, hạ thân dán chặt, không ngoài ý muốn nghe nàng kìm nén hít sâu một hơi.
Đều làm mẫu thân của một đứa bé, tự nhiên cũng sẽ không hẳn không hiểu chống đỡ ở phía dưới đùi là dạng gì.
“Được không?” Vào ngay lúc này, hắn vẫn không quên tôn trọng nàng.
“Thi*p, cái kia… Thi*p nên nằm xuống đúng không...Hay là...” Tay chân nàng luống cuống, khẩn trương đến ૮ɦếƭ, kinh nghiệm thực tiễn có quá ít, thật sự không biết làm gì.
Lục Quân Diêu bật cười: “Không cần, cứ như vậy đi.”
“Cứ, cứ như vậy? Nhưng mà… Làm như thế nào?”
“Nếu ta nhớ không nhầm, người xem sách đông cung, là nàng mới đúng?” Xem ra, trước kia hắn thật sự quá nề nếp, thậm chí hắn có khả năng khẳng định, nàng chưa từng thể nghiệm qua chân chính thú vui cùng tình thú khuê phòng.
“”A? Cái kia… Là phụ thân… Ách, không, là tiểu di nương… A, không, thi*p nói là, thi*p đã sớm quên…” Hắn biết từ lúc nào? Chẳng lẽ là hôm nàng bắt đầu sờ hắn, lén lút lật xem rồi hành động, hắn đều nhìn thấy? Xấu hổ ૮ɦếƭ đi được!
“Không sao cả, hôm nào tìm ra, chúng ta cùng nhau nghiên cứu.”
“...A?” Hắn nói cái gì? Cùng nhau nghiên cứu?
“Đúng vậy, trên phương diện này cả ta và nàng đều có quá ít kinh nghiệm, nàng không thể yêu cầu quá khắt khe với ta rồi! Nhưng cũng không sao cả, còn có rất nhiều cơ hội phát triển, chúng ta cùng nhau học.”
Hắn nói, bọn họ đều có ít kinh nghiệm, hắn chưa từng có nữ nhân khác, trước đây không có, xa cách chín năm không có, sau này lại càng không, chuyện này, hắn chỉ muốn làm với nàng… Nàng cảm động nở nụ cười, đem lời hứa hẹn tốt đẹp lặng lẽ giữ ở trong lòng.
Trước khi sa vào tình cảm mãnh liệt, nàng vẫn còn nắm bắt được một tia lí trí: “Chờ, chờ chút! Thân thể của chàng… Có thể chứ?” Xem hắn, ngày hôm qua bị nàng chà đạp rất thảm, nếu bây giờ…
“...” Giọng nói lẩm bẩm rất nhỏ.
Nàng vung tiền như rác, nấu đồ ăn bổ dưỡng mỗi ngày lại không phải là đồ giả.
Dược thiện… Hắn chỉ ăn dược thiện dưỡng thân thôi sao?
Nàng không có để ý tới, hắn đã buồn bực giọng nói hừ nhẹ: “Nha Nhi… Giúp ta một chuyện...”
“...Ách.” Tay nhỏ bé không biết đặt ở đâu, tùy tiện làm bậy: “Này, như vậy sao?”
“Trời…” Biểu tình cùng động tác hồn nhiên vô tội của nàng, so với bất kì loại xuân dược nào càng hữu hiệu hơn. Hắn không còn cách nào có thể chờ đợi, giữ chặt ௱ôЛƓ đẹp kéo về phía hắn…
“A!” Nàng kinh hô, không thể tin được sự nóng bỏng và tràn đầy đến từ phía hắn. Đã bao lâu rồi? Năm tháng dài dằng dặc, nàng cơ hồ cho là, cả đời này sẽ không thể nào trở lại trong иgự¢ hắn, nhớ lại những vuốt ve ai ủi khó phân lẫn nhau này, trong nháy mắt cảm động, để cho hai mắt nàng đẫm lệ mơ mơ màng màng…
“Nha đầu, nha đầu ngốc của ta…” Hắn cười yếu ớt, hôn đôi môi mềm, không nhanh không chậm phát tiết ham muốn, muốn cho nàng tràn đầy yêu thương, cảm nhận chỗ kia gắn kết chặt chẽ không rời vô cùng thân thiết.
Hắn, hắn nhận ra nàng sao? Hay là… Tiếng gọi nha đầu chỉ là buột miệng gọi thân mật thôi?
“Chúng ta sinh thêm một đứa bé, được không? Ta thích hài tử, không thể tự mình nhìn thấy Kỳ Nhi sinh ra, lớn dần, ta vẫn vô cùng tiếc nuối, lúc này ta sẽ một tấc cũng không rời ở bên cạnh nàng, chính tay đón hài tử đến với cuộc sống này, cùng nàng chia sẻ từng giây từng phút vui sướng sinh mệnh đó lớn dần…”
“Ta biết mang thai sinh con sẽ khiến nàng chịu khổ, ta sẽ chăm sóc nàng, cho nàng toàn bộ thương yêu, vì ta, Nha Nhi, nàng chịu khổ được không? Ta nghĩ muốn cho nàng sinh hài tử của ta. Ngay cả tên ta cũng đã nghĩ đến, đứa bé sinh ra bất luận là nam hay nữ đều sẽ đặt tên là Lục Tuế Quân, nguyện ân nghĩa phu thê chúng ta mãi trường tồn, sống đến bạc đầu răng long.”
Hắn phác họa tương lại thật đẹp, giống như đã có đứa bé bi bô tập nói ở trong иgự¢. Nếu thật sự có thể như vậy, nàng không ngại chịu khổ, nàng muốn vì hắn sinh rất nhiều, rất nhiều hài tử…
“Được, chàng muốn, thi*p sẽ sinh, sinh liên tục cho đến khi chàng không muốn nữa thì thôi.”
“Cám ơn nàng, Nha nhi, cám ơn!’
Xem ra hắn rất vui vẻ.
Mạnh Tâm Nha say mê nhìn, vì muốn hắn có thể tươi cười vui vẻ như vậy, muốn nàng chịu khổ bao nhiêu, nàng cũng nguyện ý.