Đại Chiến 4Princes - Chương 59

Tác giả: Bé Ma Dễ Thương

2 tháng sau………..
Tình hình làm ăn của TMLA dưới sự lãnh đạo của Tuấn Anh có vẻ đang đi lên, nhưng rắc rối đã xảy ra khi công ty giao hàng cho VOF, hàng hóa được vận chuyển giữa đường thì bị đánh cắp hết mà ko rõ nguyên do tại sao? Cả 4 anh chàng lại bắt đầu đau đầu, để cho cảnh sát nhún tay vào cả 4 cũng ko thôi lo lắng. Khi ngày giao hàng cho VOF gần cận kề, nếu ko được thì công ty phải chịu bồi thường 200% giá trị đơn hàng đó là một chuyện, và uy tín của công ty sẽ ra sao, bằng ko họ sẽ đưa ra tòa? T.Khanh ngày qua cố tìm cách thương lượng như chỉ là công cóc. Tuấn Anh đành phải ra mặt sang công ty bên đấy thương lượng lần cuối vì lần này có sự tham gia của chủ tịch VOF, Tuấn Anh hi vọng lần này sẽ ổn thõa.
Anh và 3 người bạn đến VOF, được đưa vào phòng khách. Nhìn đi nhìn lại chĩ có ông Hoàng Nhân cùng mấy nhân viên, Tuấn Anh đề nghị gặp chủ tịch, ông H.Nhân cứ thản nhiên:
-Ngài cứ thong thả, cái chúng tôi cần là hàng hóa, các ngày ko giao đúng thời hẹn thì làm sao chúng tôi ăn nói với hàng trăm chủ tư nhân đây? Chủ tịch của chúng tôi sắp đến rồi, ngài cứ đợi nhưng tôi chắc kết quả thì cũng là công tôi thôi!
-Cho tôi hỏi chủ tịch VOF là ai vậy!
Hoàng Nhân tính trả lời nhưng ông nhận được điện thoại, ông ra ngoài mỡ cửa, vui vẻ giới thiệu:
-Chào đón chủ tịch đã về với VOF!
Bên ngoài một người phụ nữ trung niên dáng cao, mảnh mai, khuôn mặt phúc hậu. Bà bước vào, mỡ cặp mắt kính đen rồi ra hiệu chào Tuấn Anh. Anh chàng không khỏi bất ngờ khi nhận ra đó là cô của Tiểu Anh, gần như Tuấn Anh đã hiểu ra đây là một cái bẫy do họ dựng sẵn nhằm cho anh nhảy vào. Anh cảm thấy thật nực cười khi mình đã quá khôn ngoan đến nỗi bị người ta lừa lúc nào cũng ko hay.
-Cháu biết tính cô rồi mà, cô ko cần nói cháu cũng biết kết quả giữa cuộc làm ăn giữa chúng ta chứ?-Bà Hân lên tiếng
-Nhưng mà, thưa cô……..-Tuấn Anh cố năn nỉ
-Thôi! Cô ko nói nhiều, cháu tự mà lo lấy, bằng ko kêu ông Trọng ra đây gặp ta!
Tuấn Anh bắt đầu đổi thái độ, anh đứng dậy và bảo:
-Cô đã toan tính từ lâu rồi có đúng ko?
-Vì mục đích gì?
-Cô hiểu rõ, sao còn hỏi cháu?
-Đúng vậy, lần ày Tiểu Anh làm khá tốt, ko ngờ nó lại lừa được cháu khoảng gần ấy thời gian!
-Cô dùng Tiểu Anh như một công cụ để cô trả thù sao?
-Cháu sai rồi, đó là chuyện con bé phải nên làm, có trách thì hãy trách ông Trọng, ông ấy đã quá tàn nhẫn. Con bé có tội tình gì chứ? Từ một đứa trong sáng ngây thơ, bây giờ nó đã trở thành như thế con hài lòng lắm à!
-Con ko muốn thế, nhưng dù gì đi nữa cô cũng………..
-Ta ko nói nhiều nữa, con tự mà lo lấy!
-Chắc chắn số hàng bị mất đó có liên quan đến cô đúng ko?
-Con hỏi cũng bằng thừa, nếu biết con tự mà đi tìm hiểu lấy!
Tuấn Anh tức giận bỏ đi, lúc này anh thật sự hoảng hốt khi tất cả mọi thứ trong anh dường như sụp đỗ. Anh phân vân lưỡng lự ko biết mình đã làm gì sai, để rồi phải gánh chịu như thế này. Ngay cả người con gái anh yêu thương nhất, lại lợi dụng anh bất chấp mọi thứ đến bên anh chỉ vì lợi riêng. Anh lái xe đến công ty và gặp Tiểu Anh. Cô đang trong phòng làm việc và nhâm nhi tách trà, anh đến dùng tay nắm chặt vào vai cô và hỏi:
-Em nói đi, em vì mục đích gì chứ, tại sao, tại sao vậy?
Tiểu Anh chỉ cười nhẹ, rồi tháo tay anh ra, cô đứng dậy và bảo:
-Lấy lại những gì đã từng là của ba tôi!
-Em biết hết rồi sao?
-Không những thế, tôi còn nắm rất rõ nữa! Ông ta là ko phải là con người mà!
-Còn tình cảm giữa chúng ta, chẳng lẽ ko làm cho em vơi đi những chuyện đó hay sao?-Tuấn Anh hằn giọng xuống nhìn cô trầm trầm.
-Không-Tiểu Anh trả lời dứt khoát- Tất cả điều chỉ là lừa dối, anh nghĩ sao tôi đến với anh bằng tình yêu chứ, khi anh biết quá rõ giữa chúng ta ko thể nào tồn tại thứ tình cảm ấy được. Đối với anh, trong tôi chỉ tồn tại là sự hận thù mà thôi!
-Em thật đáng sợ!
-Cám ơn anh, chính các người đã biến tôi thành như thế này đây!
-Vậy thì chúng ta hẹn nhau ra tòa, để xem em và tôi ai thắng?.-Tuấn Anh quả quyết
-Được! Nếu anh ra tòa kiện chúng tôi, thí tôi chắc ba anh cũng vào tù mà thôi, anh cứ kiện đi, thời gian qua chúng tôi đã thu thập được tất cả bằng chứng có liên quan. Tôi nói trước, anh đừng có trọc giận tôi, bằng ko anh mất trắng như chơi!Tuấn Anh ko còn cách nào đành nhượng bộ ra về.
Từ khi gặp Tiểu Anh, Tuấn Anh quên hẳn mất chuyện công việc. Anh chạy về hẳn nhà, ngồi phòng khách uống rượu một mình. Khi T.Khanh và T.Nhân đến tìm anh thì anh đã say mềm.
-Tuấn Anh chuyện bàn bạc với VOF đến đâu mà cậu lại về nhà uống rượu thế này.-T.Khanh
T.Nhân và T.Khanh lại đỡ anh dậy, Tuấn Anh lắc đầu:
-Hết rồi! Tất cã điều chỉ là cái bẫy! Tại sao, tại sao……….?
-Cậu nói sao? Cái bẫy là sao?-T.Nhân cố hỏi
-Chủ tịch VOF hóa ra lại là cô của Tiểu Anh, họ dễ dàng có 3 bản đề án, họ dễ dàng đánh bại chúng ta, dễ dàng dăng ra cái bẫy này để lừa chúng ta.-Tuấn Anh
-Họ làm vậy với mục đích gì chứ!-T.Khanh bức xúc
Tuấn Anh ngất lim đi vì say, T.Nhân và T.Khanh đỡ anh lên phòng. Sau đó T.Khanh quyết định đi tìm Tiểu Anh hỏi rõ hết mọi chuyện, nhưng T.Nhân ngăn lại:
-Ko được đâu! Theo tớ thấy tình hình lúc này dường như có vẻ rất căn thẳng, câu đi vậy có giải quyết được gì có thể ngày càng rất rối nữa!
T.Khanh nghe vậy cũng đành dịu xuống.
Hơn hai Tuần tình hình hai bên vẫn ko tiến triển hơn tí nào. Tuấn Anh lại trở về là con người như lúc trước, ban ngày làm việc như điên rồi ban đêm lại lao vào rượu chè, khi về đến nhà, anh ko bao giờ dám vào căn phòng của hai người lúc trước. Vì mỗi lần nhìn đến bao nhiêu kí ức cứ hiện về, nó cứ như những nhát nhao cắt từng chút một làm cho vết thương lòng của anh thêm đau. Anh đã biết có ngày hôm nay, ngày hôm qua cố níu giữ dù chỉ một chút thôi nhưng phải trả cái giá quá đắt thế này.
Tiểu Anh từng ngày trôi cô cứ như người mất hồn, cứ lao đầu vào công việc ko nói lời nào với ai. Sáng dậy sớm đến công ty, cho đến khuya mới trở về nhà.
-Tiểu Anh con ăn gì chưa?-Cô của Tiểu Anh hỏi khi Tiểu Anh đang bước rón rén chuẩn bị vào phòng.
Tiểu Anh quay sang lắc đầu:
-Dạ chưa, nhưng cô cứ ăn đi, con ko đói đâu!
Cô một mực bắt Tiểu Anh ngồi vào bàn ăn, Tiểu Anh ko còn cách nào chiều lòng cô ngồi vào bàn:
-Đây! Dì có nấu món gà xào hành cho con nè! Con ăn đi.
Khi dĩa thịt vừa bưng vào bàn, Tiểu Anh cảm thấy khó chịu muốn buồn rôn, ba chân bốn cẳng chạy vào tolet đóng sập cửa lại. Bảo Hân thấy lạ, từ nhỏ đến giờ con bé nó rất thích món ăn này do chính tay bà nấu, dù có bệnh hay khó khăn nhưng khi gặp nó con bé lúc nào cũng xơi hết nhưng sao hôm nay lạ vậy.
Trong tolet, Tiểu Anh cứ buồn nôn, khoảng được 5 phút cơn buồn nôn tại lắng dịu xuống. Tiểu Anh sựt nhớ, tính lịch thì đã hơn 2 tháng cô chưa hề có kinh nguyệt. Tiểu Anh hốt hoảng đưa tay vào bụng, dường như mấy ngày nay vòng eo của cô đã tăng lên. Gom góp tắt cả lại với nhau, Tiểu Anh hững hờ: “Không! Không thể nào, mình ko thể có vào lúc nào. Mình đã rất kĩ chuyện đó rồi mà. Không thể nào như vậy được. Nhưng cũng chưa chắc! Có lẽ mình suy đoán quá thôi!”
Cộc…….Cộc……..Cộc
-Tiểu Anh! Con có sao ko?-Tiếng Bảo Hân vọng vào.
Tiểu Anh vội mỡ cửa:
-Con ko sao đâu cô!
-Con bị sao vậy?
-Do thời sáng con ăn trúng phải thức ăn thôi! Cô ơi, con thấy hơi mệt con lên phòng đây!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc