Sáng sớm, cả hai đã bị đánh thức bởi tiếng chuông từ điện thoại của Tuấn Anh, Tuấn Anh bật dậy cố nghe:-Alo!
-Tuấn Anh! Là ba đây!
Nghe thế Tuấn Anh sựt tĩnh ngay, điều anh lo lắng bấy lâu nay đã đến, đến sớm hơn anh dự định, Tuấn Anh cứ bình tĩnh tiếp chuyện với ông Trọng qua điện thoại:
-Ba gọi con có gì ko?
-Chẳng lẽ ba điện hỏi thăm con ko được sao?
-Vâng! Con cám ơn ba!
-Tuấn Anh, trưa nay ba muốn hẹn con đi ăn có được ko?
-Dạ, nhưng…..
-Sao thế, chẳng lẽ có “người tình rồi” nên ko xem trọng ba rồi sao?
-Ba! Ba biết hết rồi sao?
-Cái gì mà ta ko biết chứ, con cũng hay lắm đấy! Trưa nay con nhớ đến đó, còn bằng ko ta đến gặp con.
Ông Trọng liên cúp máy, làm cho Tuấn Anh lo lắng. Mọi chuyện xung quanh cứ bộn bề, và càng rối lên khi cha anh đã xen vào. Tiểu Anh tĩnh dây, thấy Tuấn Anh có vẻ ko ổn cốdò hỏi:
-Bác Trọng điện cho anh rồi sao, tin nhanh đấy!
-Ý em là sao?
-Có sao?
-Em cũng khá tò mò nhỉ?
-Không phải tò mò! Là mà những gì tôi nghĩ nó đã xảy ra!
-Em thành thầy bói từ khi nào vậy?
Cô mỉm cười:
-Chúng ta là những người lãnh đạo, dù gì đi nữa anh nghĩ sao khi tôi và anh đi cùng với nhau, chỉ 1 ngày thôi tin đã lan khá nhanh. Không biết ngày mai, tin có lên báo ko nhỉ?
-Có sao? Nhờ vậy, tôi đố em khỏi thoát tôi!
-Anh tự tin vậy sao? Khi hôm nay ba anh đã điện thoại dè chừng!
-Em đợi đấy!-Tuấn Anh tự tin nhìn cô, anh báo hiệu cho cô biết anh đang làm một cách tự tin
—————
Trưa đó, Tuấn Anh theo như lời ông Trọng đến chỗ hẹn để gặp. Vừa đến, ông Trọng đã vội ngay vào vấn đề:
-Con nói cho ta biết, con yêu nó hay chỉ chơi cho qua đường. Dù thế nào đi nữa, thì ta mong con ngày mai hãy kết thúc đi, đừng để chuốt họa vào thân rồi hối hận.
-Ba à! Chúng con yêu nhau thật lòng, có phải vì chuyện đó ba cấm chúng con. Tiểu Anh không biết gì cả, vã lại con đã nói là do con ko nói với ba việc ấy, nên cô ấy ko biết gì đâu. Vã lại thật tình chúng ta có lỗi, bây giờ con làm thế chẳng khác nào là nhẫn tâm.
-Con hay nhỉ? Con bé đó không bình thường đâu, nó thông minh, cáo già giống như ba nó vậy. Chuyện năm xưa dễ gì nó tha cho con hả Tuấn Anh, qua chuyện vừa rồi nếu con ko nhanh trí thì con đã ôm cho mình mấy ngàn chiếc áo cưới rồi nhỉ.
-Con…..
-Không nói nữa, nếu con và nó còn quan hệ nữa thì đừng trách ta, nếu con yêu con bé đó thì con biết mình làm gì rồi đúng ko? Ngày mai, con đến nơi này gặp mặt Lan Ngọc con của thốc đống ngân hàng, nếu được chúng ta rất có lợi đấy! con hiểu chưa……..
Tuấn Anh ko còn cách nào, vì anh quá hiểu tính ba của mình, cho nên anh đồng ý trước, rồi tới đâu tính đến đấy:
-Vâng, con sẽ sắp xếp mọi chuyện. Ba yên tâm, đợi mọi chuyện của công ty yên ổn, con sẽ giải quyết hết. Còn chuyện gặp mặt cô ta thì……..
-Không nhưng nhị gì hết, ba đã hẹn rồi. Con làm gì thì làm, còn ko mà liệu hồn với ta.
Ba anh đứng dậy gõ mạnh vào bàn, như lời cảnh cáo đành cho Tuấn Anh.
————–
Sáng nay do đi làm gấp nên Tuấn Anh ko mang theo Laptop, trưa Tiểu Anh quay trở về nhà của Tuấn Anh lấy một số thứ thì phát hiện được nó. Nhân lúc ko ai phát hiện, cô mỡ Laptop, Tuấn Anh khá thông minh khi anh đã cài mã bảo mật. Sau hơn 15 phút vật vã điện thoại nhờ T.Hương cô cũng đã mỡ được mật mã, trong máy tính cô phát hiện được 3 đề án lớn, là những kế hoạch và chiến lược quan trọng của công ty anh và tập đoàn TMLA. Coi như lần này trời đã giúp Tiểu Anh, cô nhanh chóng sao chép vào copy, sau đó dùng Laptop riêng của mình gửi chi bác Nhân ba của T.Hương.
Theo lời ba Tuấn Anh đến chỗ hẹn gặp Lan Ngọc, cô nàng khá sành điệu với máy tốc tém ngắn nhuộm nâu cá tính, nét mặt đầy vẻ đanh dá, cô ta bận chiếc váy bó sát bằng ren khá ѕєχy ôm sát người. Khi Tuấn Anh đến, cô ngồi chéo chân lại khá gợi cám, cô nhìn Tuấn Anh vẻ mặt thích thú:
-Hi! Anh đến sớm nhỉ?
Tuấn Anh ko để ý gì đến lời chào, vào thẳng vấn đề:
-Vì tôn trọng cô, tôi đã đến đây, có gì thì cô nói mau bằng ko tôi về.
Lan Ngọc lên giọng:
-Anh cứ về, tôi không cản, quan trọng là sau cuộc gặp này ba tôi sẽ đánh giá anh như thế nào, qua lời kể của tôi đây. Vô phép, mất lịch sự!
-Cô muốn gì!
-Anh biết rồi còn hỏi! Người lớn dẫn dụ chúng ta đến đây chỉ mong gặp mặt thôi sao, ba anh giàu còn ba tôi có quyền cả hai mà là gia đình củng cố địa vị cho nhau thì còn gì bằng.-Lan Ngọc nhẹ giọng, cô đứng dậy sang chỗ Tuấn Anh nhẹ nhàng ôm cổ anh, quay sang áp mặt định hôn anh.
Tuấn Anh quay sang chỗ khác:
-Tùy tiện vậy sao! Quen biết chưa đầy ba phút, thể mà, nực cười quá, ai ngờ một tiểu thơ cao quí như cao thế mà tôi cứ tưởng là hạng người ăn chơi sành điệu!
-Cũng có thể là vậy! Anh nghĩ sao cũng được, anh tính sao. Tôi có hai lựa chọn một là đi với tôi đồng nghĩa anh có tiền đầu tư từ ba tôi, hai là chúng ta đường ai nấy đi anh ko có tiền, thế thôi.
Tuấn Anh thở dài im lặng một lát lâu, anh nhìn Lan Ngọc hỏi:
-Giờ này tôi cũng rãnh, giờ cô muốn đi đâu!
Lan Ngọc mỉm cười:
-Tôi muốn đi mua sắm!
Tuấn Anh lái xe đưa Lan Ngọc đến trung tâm thương mại, cô nàng thí hửng thân mật với anh giữa chốn đông người, cô nắm tay anh cùng anh bước vào trung tâm mua sắm trước bao nhiêu cặp mắt sửng sốt. Vừa đến khu mua sắm quần áo, tất cả nhân viên xung quanh điều ái ngại khi gặp cô nàng, Lan Ngọc thấy thế ra vẻ kênh kiệu:
-Sao, tôi đến mua đồ. Không ai tiếp tôi sao, muốn đuổi khách hả?
Lam Linh đến đấy và ra mặt:
-Chào quý khách! Xin mời quý khách vào xem!
Lan Ngọc thấy Lam Linh, cô ta kênh mặt, quát to, hâm dọa:
-Trời ơi! Cô còn làm việc sao? Ráng mà làm cho tốt, bằng ko tôi cho cô ૮ɦếƭ!
Tuấn Anh thấy vậy, anh bênh vực Lam Linh:
-Dù gì người ta cũng là nhân viên, cô là khách hàng, người ta có làm gì cô mà quát đến vậy, mất hình tượng lắm đấy!
Nghe Tuấn Anh nói thế, cô đành dịu mặt lại đi lựa đồ. Trong lúc lựa quần áo, Lan Ngọc cứ chọn thí đại càng rồi ném mạnh vào người Lam Linh cho đỡ tức. Dù rất bức xúc nhưng Lam Linh cố nhịn nhục, tươi cười với Lan Ngọc. Đến quầy hàng giày dép, Lan Ngọc chọn một chiếc guốc ưng ứng, vì muốn trả thù cho việc lần trước đến công ty, cô liền quay sang dùng chiếc guốc ném mạnh vào đầu Lam Linh khiến Lam Linh ko kịp phản ứng, thì cô đã té ngã xuống sàn đầu chảy máu rất nhiều. Nhân viên xung quanh, xúm vào đỡ Lam Linh dậy, cố cầm máu cho cô. Còn Lan Ngọc thấy thế hả dạ, cô đứng đó nói hâm dọa Lam Linh:
-Sao, tuyệt chứ! Lần trước cô tát vào mặt tôi, thì lần này tôi trả cho cô đấy! Mau mang cô ấy đi đi, nếu có thể đuổi việc cũng được, bằng không lần sau tôi đến thấy cô ta thì các người đừng trách.
Tuấn Anh mệt mỏi với vẻ kêu căng hóng hách của cô ta, cũng chào thua, anh chỉ im lặng mặc sát Lan Ngọc **** bới mà chĩ lo trị liệu vết thương cho Lan Ngọc. Lúc đó Tiểu Anh ghé ngang xem tình hình của Lam Linh và trung tâm như thế nào, thì mọi chuyện đã và đang xảy ra, nghe nhân viên báo khi đi từ cửa vào, cô tức tóc nhanh chân đến giải vây. Khi đến thì vết thương trên đầu Lam Linh đã được sơ cứu, Tiểu Anh đến thấy mặt Tuấn Anh cũng có tại đó cô thấy hơi ngạc nhiên không biết anh đang làm cái quái gì? Khi cô đến, bỗng Lan Ngọc quát lên:
-Tuấn Anh! Anh qua đây xem, bọn họ chuẩn bị ùa nhau ăn Hi*p tôi kìa.
Cô ta vừa nhăn nhó mặt mày khóc lóc, vừa chỉ tay vào Tiểu Anh, Tuấn Anh chạy sang dỗ dành cô ta. Tiểu Anh xem vết thương của Lam Linh thế nào rồi sắp xếp mọi chuyện:
-Mọi người đưa Lam Linh đến bệnh viện kiểm tra, rồi lấy giấy báo chấn thương cho tôi. Sẵn tiện ghét đồn cảnh sát đưa báo cho họ biết sự việc này và đưa giấy báo làm bằng chứng. Còn bảo vệ, các anh giữ cô ta lại cho tôi.
Nghe vậy, Tuấn Anh ra mặt thay cho Lan Ngọc:
-Tiểu Anh! Anh có thương lượng này được ko? Chuyện Lan Ngọc làm Lam Linh bị thương anh sẽ chịu mọi chi phí, còn cô ta thì em cứ để cho cô ta đi được không?
-Cô ta là gì của anh?
Lan Ngọc bước lên khoác tay anh thân mật:
-Tôi là bạn gái anh ấy, rồi sao?
Nghe vậy Tiểu Anh mìm cười:
-Cám ơn cô nhiều nhé. Vậy hai người đi đi!
Tuấn Anh một lời khó lòng nào giải thích chuyện này, khi Tiểu Anh đã biết, anh cảm thấy hơi khó xử, khi Lan Ngọc cứ bám theo anh, cộng thêm thái độ ấy thì khó lòng mà cho Tiểu Anh lời giải thích nào khi hiện nay anh biết cô đang tìm mọi lí do để ko có bất kì quan hệ gì với anh.
Tiểu Anh cho người đưa Lam Linh về nhà, để cho người khác tiếp Lan Ngọc mua sắm quần áo. Tuấn Anh viện cớ với Lan Ngọc là gặp Tiểu Anh để bàn chuyện làm ăn nên cô ta dù muốn hay không cũng bằng lòng. Tiểu Anh dẫn Tuấn Anh vào phòng làm việc, Tuấn Anh mỡ lời:
-Chỉ là chút hiểu lầm! Vì công việc thôi mà.
-Vậy sao? Anh khá “sát gái” nhỉ, cô ta là bạn gái anh chỉ vì cha cô ta là thống đốc ngân hàng, tôi không biết trong mắt anh tôi là cái gì nữa?
-Em ghen với cô ta sao?
Tiểu Anh cười:
-Cớ gì tôi phải ghen, cần chi anh giải thích.Tôi cầu mong anh có bạn gái để tôi khỏi phiền nữa.
-Cuộc chơi giữa chúng ta chưa bắt đầu mà em đã vội bỏ chốn rồi sao? Nếu tôi lấy được tiền đầu tư thì tôi chắc chuyến này em ૮ɦếƭ với tôi.
-Anh thù tôi sao?
-Không, chỉ là muốn trả cho em những gì anh đã nợ em từ bảng hợp đồng vừa rồi.
-Vậy anh cứ thử xem.
-Nhưng mà dù gì, em cũng phải hứa trọn lời hứa chứ? Người tình của tôi à!
Tuấn Anh vuốt mặt Tiểu Anh, cô đấy anh ra:
-Đồ khốn!
Anh cười to, Lan Ngọc đến nhìn cả hai với vẻ nghi ngờ. Cô chỉ mỉm cười ngọt ngào với Tuấn Anh:
-Anh tối nay, đến nhà em nhé, em sẽ hầu hạ anh! Thôi anh về trước đi, em có chuyện muốn nói với cô ấy! Anh nhớ đến nhà em nhé!