Đại Chiến 4Princes - Chương 51

Tác giả: Bé Ma Dễ Thương

Đoạn kết hận thù
5 năm sau
-Kính chào giám đốc!
Tất cả nhân viên công ty TMLA, tất cả nhân viên công ty nhất là các nhân viên nữ ai cũng điều hân hoan. Cả 4 người về kiêm nhiệm chức vụ mới của công ty, ai cũng đẹp trai và tài giỏi. Nhất là con trai của chủ tịch Trọng, xung quanh những lời gơi khen cứ không nguôi:
-Anh ta đẹp trai thật, tài năng nữa, nghe nói anh ta học ở trường Harvad đó! Ngưỡng mộ chưa?
-Cả 4 người họ ai cũng tuyệt cả! Chưa ai có bạn gái cả vậy là mình có cơ hội rồi……
Diện áo vest quần tây thắt cà vạt trong ai cũng lịch sự nho nhã, phong thái đĩnh đạc. Nhất là Tuấn Anh, khuôn mặt điển trai lạnh lùng luôn lúc nào cũng toát lên vẻ ngạo mạn khiến cho các nhân viên nữa trao đảo. Vừa kết thúc 3 năm học đại học, 2 năm tập sự làm viêc ở Mĩ. Khi cả 4 về nước cũng là lúc phụ huynh của 4 thoái lui về nghỉ hưu nhường lại cho bọn trẻ. Tuấn Anh vẫn nối nghiệp ba mình, quản lí công ty MTLA, Đ.Tuấn đi theo nghề bác sĩ và kiêm nhiệm luôn chức vụ giám đốc sản xuất do ba Tuấn Anh đề xuất, Thiện Nhân nhậm chức trưởng phòng nghiên cứu, điều chế sản phấm. T.Khanh nhậm chức giám đốc bộ phận maketing. Mỗi người một việc, nhưng cả 4 luôn là 1. Thời gian tập sự 2 năm ở Mĩ đã chính minh được tài năng của họ, khi cả 4 cùng nhau mỡ công ty bất động sản tại Mĩ và đã thu được lợi nhận gần 500% trong thời buổi bất động sản nhiều biến động khôn lường, cả doanh nhân lâu năm còn phải ૮ɦếƭ đứng. Kể đến công lao phải nói nhiều đến Tuấn Anh, khôn ngoan khéo léo, thông minh phán đoán mọi việc chính anh là thuyền trưởng đưa con tàu của công ty mình vào quỹ đạo nền kinh tế, vốn ngoại ngữ, tiền vốn tự xoay, cái đầu lúc nào cũng không ngừng sáng tạo. Những điều ấy đã được đền bù xứng đáng, khi anh lọt vào top 10 doanh nhân trẻ thành công nhất trên đất Mĩ.
Cả 4 về phòng làm việc riêng của mình, mỗi người một việc. Tuấn Anh mệt mỏi ngồi nằm dài trên ghét sa lông, nhìn xung quanh. Phòng chủ tịch lớn thật, vì nó mà đánh đổi sự khổ đau mạng sống của bao nhiêu người, anh cười nhạt rồi lắc đầu như mỉa mai bản thân. Chân gác lên bàn, nới lỏng cà vạt, cầm trên tay điếu thuốc đang phì phà khối. Bao năm qua chỉ có nó làm cho anh vơi đi nỗi đau ngày nào. Năm nay anh đã 23 tuổi, tiền bạc, công danh, sự nghiệp điều có đủ, tình yêu à! Chỉ cần anh dễ dàng một chút thì hàng tá cô gái tự nguyện. Hào nhoáng, tất cả đối với anh chẳng có nghĩa lí gì khi những ngày tháng qua, anh sống chẳng có ý nghĩa gì. Vì anh cứ mang trong lòng mình nỗi dằn dặt, giày xéo con tim.
5 năm qua, lúc nào Tuấn Anh bí mật cho người đi tìm Tiểu Anh, nhưng kết quả chỉ là con số 0. Nhìn lại thời gian, anh nhớ lại ngày định mệnh ấy.
Trước 1 ngày đi Mĩ, Tuấn Anh cầm trên tay sợi dây chuyền chuẩn bị đi gặp Tiểu Anh thì mới xuống phòng khách, anh đã nghe thấy:
-Các anh cứ thẳng tay đi, không có tiền thì thôi! Chứ sợ gì, nó còn có cô nó. Các anh tội nghiệp nó gì chứ.-Ông Trọng vô cảm nói qua điện thoại- Đừng mềm lòng mà hỏng chuyện của tôi, nếu không các anh xem chừng tôi đó.
Tắt máy trong sự giận dữ, Tuấn Anh đã biết điều gì đã xảy ra, vội vàng rút chiếc điện thoại ra nhắn tin cho Đ.Tuấn với nội dung: “Tiểu Anh gặp chuyện rồi”. Vời mới gửi tin nhắn xong, thì đột nhiên ông Trọng lại giật lấy điện thoại rồi ông đập xuống sàn nhà, ông la Tuấn Anh:
-Con định điện cho Tiểu Anh à!
-Ba, tại sao ba thất hứa? Tại sao ba nhẫn tâm đẩy Tiểu Anh vào đường cùng như thế.-Tuấn Anh nhìn ba nó đầy phẫn nộ
-Nếu nó không vào đường cùng, thì gia đình chúng ta sẽ đi vào dường đó con hiểu không. Chỉ mình con bé đó là đủ rồi, nếu không 3000 nhân viên công ty chúng ta ૮ɦếƭ đói à, còn ba phải ngồi tù và mẹ con ba không chắc sẽ còn sống với chúng ta. Tuấn Anh con trách ba ích kỉ, con cứ trách ba. Nhưng ba không thể nào bỏ đi nhân viên của ba, tâm huyết của nội con, và ba càng không muốn con đi ăn mày con có hiểu không?-Ông nhìn nó như van xin, ông ôm lấy nó mà rơi lệ- Tuấn Anh đẩy ông ra
-Không! Ba sai rồi, ba quá ích kỉ, chỉ có lợi cho riêng mình ba bất chấp bất cả hại bác Minh. Khi bác ấy đã giúp ba trả đi số nợ, giúp ba che giấu chuyện ba thục két của công ty. Ba dù gì đi nữa, gia đình chúng ta nợ Tiểu Anh quá nhiều rồi, con không còn cách nào khác nữa, con phải đi giúp bạn ấy, bây giờ Tiểu Anh rất cần chúng ta.-Tuấn Anh nói xong quả quyết đi tìm Tiểu Anh
Vừa bước ra cửa, ông hiệu cho vệ sĩ chặn lại, nó quay lại nhìn ba nó chưa kịp thì Tuấn Anh đã ngất lịm đi. Thì ra ông đã sắp xếp hết tất cả, vệ sĩ đánh vào đầu nó rồi ngất đi. Không những thế ông còn cho nó uống 2 viên thuốc ngủ, rồi cho người đưa con mình sang Mĩ. Cho người quản lí thật chặt chẽ, cấm mọi liên lạc về Việt Nam.
Có lúc sơ hở, Tuấn Anh nhanh chóng đi vào cột điện thoại công cộng ngang đường, điện được Tiểu Anh vài câu nhận lại là sự oán trách, mắng **** từ con bé. Về sau, anh không liên lạc được nữa với Tiểu Anh. Anh cố gắng làm việc thật chăm chỉ, học thật tốt, mong một sự kiện nào đó sẽ gặp lại nó, chỉ mong sự tha thứ mà thôi. Nhưng đã quá muộn, những gì ba anh làm, anh biết. Nay ông đã lui, anh cảm thấy rằng những tội lỗi ấy đang đổ lên người mình. Bao năm qua Tuấn Anh thay đồi nhiều lắm, anh tha hóa hẳn đi. Ban ngày làm việc, ban đêm đi bar vũ trường uống cho thật say, tán tĩnh gái. T.Khanh, Đ.Tuấn, T.Nhân đã cố gắng khuyên bảo, nhưng Tuấn Anh cứ thế, nhiều lúc nhìn anh cứ như hằn điều giả đầy ngạo mạn. Khi anh chơi xấu đối thủ trong kinh doanh nhằm đạt được mục đích của mình, anh cũng không ngần ngại cặp với con gái của đại gia, giựt bồ của bạn làm ăn, chỉ có những cách đó mới giúp anh hạ bệ đối thủ nhanh nhất. “Xấu xa ư?” so với ba anh, anh còn kém xa lắm. Chỉ bằng một góc ba mình thôi, lúc đầu sang Mĩ. Hôm nào ông cũng điện cho Tuấn Anh, để tư tưởng hóa suy nghĩ của nó. Người xưa có câu “Mưa dằm thắm lâu”. Tuấn Anh cũng là trường hợp không ngoại lệ, anh trở nên xấu xa hẳn. Lúc đầu anh chỉ muốn thử xem làm người xấu ra sao? Không ngờ cảm giác ấy thật tuyệt. Anh có thể cười khoái chí khi thấy kẻ thù mình ngục ngã đo gián bởi anh, thấy được khuôn mặt của đau khổ quỳ lạy van xin anh của những cô gái mà anh vứt bỏ như món đồ cũ vậy. Không phải đau khổ, không muộn phiền bất cứ ai cả. Cứ sống vì chính bản thân mình.
Cộc…..cộc………Thưa chủ tịch tôi là thư kí, có một số biên bản cần anh duyệt đây.
-Cô cứ vào-Tuấn Anh sựt tỉnh trong sự mệt mỏi.
-Thưa giám đốc…..
Tuấn Anh ngước mặt lên nhìn, anh chàng ngạc nhiên:
-Lam Linh là em sao?
-Là em nè!-Lam Linh miệng cười vui vẻ chào giám đốc.
Anh vội đứng dậy, nắm chật lấy vai Lam Linh:
-Cho anh biết, em có biết tin của Tiểu Anh ko? Tiểu Anh đang ở đâu? Cô ấy có khỏe không? Cô ấy có sống tốt không, em dẫn anh đến gặp Tiểu Anh ngay đi, em muốn gì anh cũng chấp nhận cả?-Tuấn Anh như mất hẳn cả lí trí, anh không kìm lòng được cứ hỏi Lam Linh tới tấp
Lam Linh, cố bình tĩnh chấn an Tuấn Anh:
-Tuấn Anh! Anh bình tĩnh đi, chuyện của chị Tiểu Anh em không hề có liên lạc gì cả? Bao năm qua, em và mẹ đi tìm chị ấy nhưng đã mất tung tích.
-Em nói sao?-Nghe Lam Linh nói xong, anh ngồi bệt xuống ghế như tuyệt vọng.
Đúng lúc có người vào phòng:
-Thưa ngài chúng tôi là nhân viên văn phòng thám tử? Đã 5 năm nay chúng tôi tìm mà không gặp cô gái ấy, vậy ngài có cần gia hạn hợp đồng thêm nữa ko?
Nỗi tuyệt vọng, niềm tin như rơi xuống tận cùng của cả hố đen. Ngày đầu tiên về nước anh chỉ mong nhận được nhiều điều tốt lành, không ngờ nó chỉ gieo cho anh nỗi tuyệt vọng.
-Không cần nữa.Mọi người ra ngoài hết đi, tôi rất mệt.
Tuấn Anh thở dài, mệt mỏi. Ngồi ngay vào bàn là việc xử lí ngay đóng tài liệu. Bỗng anh bực bội quăng đóng tài liệu xuống sàn nhà như để giải tỏa nỗi cô đơn. Anh rơi nước mắt, 2 hàng lệ dài đau khổ, rồi anh lau ngay. Trấn tĩnh bản thân mình, anh cười. Anh quyết định từ nay không tìm Tiểu Anh nữa, đã lỡ phóng lao thì phải theo lau, đã là như vậy, anh cố xấu đến cùng. Để xem ông trời làm gì anh nữa, còn dám ђàภђ ђạ anh đến đâu.
Giờ nghỉ trưa đến, cả 4 cùng nhau đi ăn. Trọng Khanh gặp lại Lam Linh trong công ty anh chàng rất vui, Lam Linh bây giờ khác nhiều quá, cô giản dị hơn trước rất nhiều, nói chuyện luôn tươi cười, vui vẻ lễ phép ai trong công ty cũng mến con bé cả. Ngồi vào bàn ăn cả 5 nói chuyện rộn ràng, kể cho nhau nghe những trải nghiệm của mình. Lam Linh từ ngày vào trại giáo dưỡng con bé nhận ra được nhiều điều từ cuộc sống, nó biết cách quan tâm đến mọi người xung quanh, biết cảm thông chia sẻ nhiều hơn. Dì Quyên và nó mấy năm nay sống trong Phật đường yên tĩnh, tu tâm bù lại những tháng ngày tội lỗi của mình. Khi Lam Linh ra trường dì Quyên và con bé dọn về ở hẳn căn nhà nhỏ. Một điều cũng lạ, là tính cách của cô và Tuấn Anh dường như hoán đổi cho nhau, sau thời gian đầy sóng gió.
Tạm biệt tất cả mọi người ra về, Lam Linh tiến thẳng về sân bây, vừa láy xe con bé vừa nói chuyện điện thoại với một người:
-Chị à! Em đang ra sân bay đây!
——–
-Được rồi! Tới nơi em sẽ kể cho chị nghe.
Lam Linh tắt điện thoại vui vẻ láy xe thẳng đến sân bây lòng đây vui mừng.
Lam Linh đứng trước sân bay, nó ngóng tới ngóng lui. Nó giơ tay lên vẫy chào, miệng kêu thất thanh:
-Chị Bảo Anh!
Nó vội chạy nhanh đến ôm lấy Tiểu Anh. Tiểu Anh vẫn như ngày nào, xinh đẹp, trong sáng như thiên thần và sang trọng quý phái hơn
-Chà, dạo này phát tưởng nhỉ-Tiểu Anh trêu Lam Linh.
-Có bằng chị, phát tài rồi, em nghe nói công ty dạo này tốt lắm phải không. Bởi vậy buồn quá, có người chị mà suốt ngày em gái không lo, lo cho công ty.-Lam linh tắc lưỡi buổi tuổi như xiên xỏ Tiểu Anh.
Tiểu Anh tháo kính ra, nó ngõ vào đầu Lam Linh: -Con bé này, ngày nào điện thoại cũng móc chị nó hết, bây giờ lâu lâu về đây cũng trách nữa là sao?
-Ây da! Thôi chị hiền của em, đi về nhà trước đi, mẹ mong chị lắm rồi đó.
Cả hai chị em trở về nhà, ngồi vào bàn cả 3 cùng nói chuyện hàn thuyên, Tiểu Anh nhấp nhấp ly cà phê đen, dì Quyên lo lắng:
-Tiểu Anh con quyết định như thế thật sao
Con bé ngật đầu.
-Nhưng mà, dì sợ con gặp nguy hiểm. Ông Trọng không dễ đối phó đâu.
-Không sao đâu dì, con tin mình sẽ làm được, dì an tâm đi, ngày nào không hoàn thành tâm nguyện của ba con không bao giờ chợp mắt được.-Tiểu Anh ngước nhìn bàn thờ, nhớ đến cha.
-Chị! Em sẽ cố gắng giúp chị, dù bất cứ giá nào, em cũng phải hoàn thành tâm nguyện của ba, lúc còn sống ba thương em nhiều lắm đáng lý em phải gánh vác mới đúng, bao nhiêu gánh nặng trên vai đỗ lên vai chị em thấy mình có lỗi nhiều quá.
Tiểu Anh nắm chặt tay Lam Linh, cô như an ủi được phần nào.
-Tối nay con ở đây nhé, dì dọn phòng cho con.
Con bé nhìn Lam Linh:
-Không sao đâu dì, con ở đây không tiện, huống chi Lam Linh đang quan hệ với 4 người họ.
-Nè! Chị đỗ cho em hả, em với họ bình thường thôi, họ bận chuyện công ty nhiều lắm nên không đến đây đâu. Yên tâm.-Lam Linh cố giữ con Tiểu Anh.
-Không được, chị phải đi, với lại họ không đến nhưng chắc chắn có 1 người sẽ đến. Thôi chị đi đây, dì với em ngủ sớm sáng mai còn đi làm nữa.
Tiểu Anh chuẩn bị xách vali đi ra sân, đột nhiên trước sân có tiếng xe ôtô, con bé nhanh chạy vào nhà. Lam Linh thấy có chuyện nên cho Tiểu Anh lánh mặt, sớm không đến muộn không đến bọn họ đến ngay giờ này. Cả 4 bước xuống xe, T.Khanh hăng hái bấm chuông. Lam Linh ra mỡ cửa, y như phán đoán là họ, con bé cười:
-Tối nay không có gì làm hay sao mà đến phá giấc ngủ mình hả?
-Đâu có, nghe Trọng Khanh nói nhà cậu ở đây, lâu quá bọn mình cũng không gặp dì Quyên nên sẵn đi công chuyện ghé ngang qua thăm dì luôn.Không mời bọn tớ vào nhà sao?-T.Nhân nhìn vào nhà-Chà nhà có vườn nữa, tuy nhỏ, chắc thoải mái lắm đây.
-Vậy mời các cậu vào nhà nhé, để tới gọi mẹ mình.
Cả 4 bước vào nhà, dì Quyên đi chuẩn bị nước. Lam Linh tiếp mọi người
-Chà, cậu bày trí căn nhà đẹp quá chứ, tớ hình những ngôi nhà bằng gỗ như vậy vừa thoải mái vừa mát mẻ, không cần máy lạnh.-T.Khanh đi xung quanh nhìn.
-Vậy cậu muốn ở đây lắm hả T.Khanh? Vậy mau mau tranh thủ chưa có ai đặt hàng trước đi nha-Đ.Tuấn nói chuyện nhìn với T.Khanh nhưng nhìn sang Lam Linh đầy ẩn ý.
T.Khanh lại gần đạp vào chân Đ.Tuấn, miệng nghiến răng nói:
-Cậu còn nói vậy, thì ko đơn giản là vậy đâu nhé, tớ xử nhừ tử cậu-Rồi nhìn sang Lam Linh cười thú lỗi-Cậu thông cảm nhé, cậu ấy nhiều chuyện quá vừa phải làm bác sĩ, vừa gánh vác chuyện công ty cho nên nói vậy, thông cảm nhé!
-Không có gì đâu!
Dì Quyên cả 5 đứa trẻ nói chuyện hơn hàng giờ đồng hồ, Tuấn Anh cứ ngồi im lặng, để cho họ nói chuyện anh chàng ra ngoài vườn nhìn lên trời ngắm sao.
Lam Linh khó hiểu hỏi 3 người còn lại:
-Các cậu, sao Tuấn Anh lạ thế! Không nói không rành.
-Thì tính cậu ấy từ trước là vậy mà-T.Khanh nói dễ dàng
-Đúng từ trước cậu ấy là vậy, nhưng từ khi sang Mĩ cậu ấy khác hẳn. Ban ngày đi học làm việc, ban đêm lại sa đọa vào tiệc tùng rượu chè bê tha, duy chỉ hôm nay là tĩnh nhất thôi.-Đ.Tuấn thở dài.
-Có lẽ chuyện của Tiểu Anh làm cậu ấy buồn, nhưng chuyện đó không là gì cả. Vì nhiều lúc tớ nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy nói rất khó hiểu nào là cậu ấy phải giống ba mình có như thế mới không đau khổ, nào là phải hạ ngục kẻ nào đó, phải lợi dung ai,…Tớ thật sự hết hiểu nổi cậu ấy.-T.Nhân ngán ngẫm khi nhắc đến.
Tiểu Anh ngồi trong phòng nghe hết tất cả, cô cười mỉa.
Reng…..Reng…..Reng………………
Tiếng điện thoại reo, cả 3 kiểm tra. Đ.Tuấn rút điện thoại mình ra xem ko có nên quay sang hỏi 2 người còn lại, cả 2 lắc đầu, Lam Linh cũng rút điện thoại ra xem cũng không. Đ.Tuấn để điện thoại lên bàn, nghe kĩ thì nó nằm trong phòng ngủ, anh định đi vào. Lam Linh ngăn lại.
Còn Tiểu Anh trong phòng điện thoại reo con bé cố hốt thoảng làm rơi điện thoại, nó bình tĩnh nhặt lại, tắt nguồn nhanh chóng.
Ở ngoài Lam Linh ngăn lại:
-À! Đồng hồ báo thức trong phòng tớ, tớ cài nó trong máy mp4!
-Giờ này đã là 12 khuya rồi, cậu thức sớm vậy sao?-Đ.Tuấn bắt bài
-Không! Hôm nay tớ phải hoàn thành xong 1 sắp tài liệu mà Tuấn Anh bắt tớ phải xử lí nữa, khổ thật.-Lam Linh càu nhàu.
-Vậy thôi, khuya rồi bọn tớ về đây không làm phiền 2 người nữa, còn 3 cậu đứng lên về thôi-Tuấn Anh bước vào thúc giục mọi người.
Lam Linh tiễn họ ra đến cửa, Tiểu Anh thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng.
-Lúc nãy, dì giật cả mình.
-Thôi con về, kẻo lại có chuyện-Tiểu Anh khẩn trương.
Lam Linh giúp Tiểu Anh xách đồ.
Cả 4 ra về ai cũng mệt mỏi, Đ.Tuấn định lấy điện thoại ra nhắn tin của ba thì anh chàng sựt nhớ.
-T.Khanh tớ quên mất điện thoại ở nhà Lam Linh rồi!
-Vậy tớ quay lại nhé! Dân làm ăn mà để quên điện thoại cũng hết biết
-Mệt cậu quá, sao cứ thích nó móc hoài vậy?
-Hứ! Chứ sao, ai bảo lúc nãy cậu nói tàu lau trước mặt Lam Linh.
Xe đậu trước nhà Lam Linh, 3 người đợi trong xe Đ.Tuấn vội bước ra xe đúng lúc cửa nhà mỡ, nên Đ.Tuấn đi thẳng vào. Lam Linh xách va ly đi trước cho vào xe, còn Tiểu Anh điện thoại về cho cô mình vì làm lỡ cuộc gọi lúc nãy. Cô vừa tắt máy, bước ra cửa vài bước thì đâu Đ.Tuấn vừa bước vào. Tiểu Anh hoảng hốt, còn Đ.Tuấn ngạc nhiên. Lấy lại bình tĩnh, con bé kéo nhanh Đ.Tuấn vào nhà.
-Thì ra cậu ở đây, sao giấu bọn mình, mấy năm qua cậu đi đâu, tớ có quay về căn nhà nhưng cậu đã đi mất.-Đ.Tuấn vui mừng.
-Giờ này không phải nói chuyện đó đâu, Đ.Tuấn cậu đừng có cho họ biết là tớ ở đây, bất kì ai cũng thế. Ngay cả Tuấn Anh!-Tiểu Anh quả quyết.
-Cậu định đi đâu?
-Tớ định ra ngoài mướn khách sạn, ở đây không tiện đâu.
-Ba người họ đang ở ngoài đó, để tớ ấy điện thoại xong rồi đợi một chút rồi cậu hả đi!
-Cũng được, một ngày gần đây tớ sẽ liên lạc cho cậu hay và đừng thắc mắc với Lam Linh điều gì cả, khi nào cẩn tớ sẽ liên gặp cậu !
Đ.Tuấn ngật đầu rồi bước vào nhà lấy điện thoại, nhanh chân bước ra khỏi xe. Trên xe T.Khanh lại càu nhàu:
-Này cậu đi đâu mà lâu vậy? Hơn 5 phút cậu biết ko?
-Mệt cậu quá, cho tớ yên đi mà! Năn nỉ đó?
Đ.Tuấn đi được một đoạn, quay mặt lại phía sau, thì thấy xe của Tiểu Anh và Lam Linh đã ra khỏi cổng nhà. Trong lòng Đ.Tuấn vẫn nghi vấn tại sao Tiểu Anh lại bí mật như thế, không cho ai biết cả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc