Đại Chiến 4Princes - Chương 48

Tác giả: Bé Ma Dễ Thương

Kể từ ngày Lam Linh được đưa đến trại giáo dưỡng, dì Quyên buồn tìm đến nơi phật đường. Ông Minh buồn lòng không còn thiết tha với công việc nữa,, suốt ngày sầu não. Tiểu Anh, con bé ngày càng rời xa ông. Không còn ngày chủ nhật nào nữa nó đến thăm ông, ông biết ông đã làm cho nó tổn thương bởi cái tát tay mà ông đã cho nó trước mặt của nhiều người bởi chính nó là thủ phạm đưa Lam Linh vào con đường tù tội.
Tiểu Anh, suốt ngày chỉ giam mình trong phòng, nó ko quan tâm đến tình trạng của Đ.Tuấn vì nó biết từ rất rất lâu có người thương yêu Đ.Tuấn rất nhiều, luôn quan tâm chăm sóc, dù cho có là kẻ đứng sao, kẻ thứ 3 thì người ấy cũng chấp nhận. Tình cảm con bé ấy dành cho Đ.Tuấn lớn lao dường nào, còn nó lại ích kỉ nhường nào khi nó hiểu ra rằng nó chỉ xem Đ.Tuấn là bạn còn tình yêu ấy ko phải là tình yêu, mà là sự quan tâm giữa hai người bạn nó xem Đ.Tuấn như lá chắn an toàn, để cho người đó không phải đau khổ nữa, nhưng nó đã sai chuyện này không những nó đau người khác cũng đau vì nó, nhiều nhiều lắm. Nó tránh xa Đ.Tuấn thật xa trước khi nó nói ra những điều tồi tệ làm Đ.Tuấn đau lòng, nhưng Đ.Tuấn sẽ dần mau thôi vì đã có người ấy bên cãnh sớm hôm..
Ngày nào nó cũn đến bệnh viện thăm Đ.Tuấn, cảnh tượng đầu tiên mà nó lun gặp đó chính là lúc Hà My mệt mỏi gục đầu vào giường ngủ vì suốt ngày lo cho Đ.Tuấn, nó thấy mình thật tệ và vô tình, đúng vậy nó vốn là vậy mà. Nó íck kỉ vì từ trước đến giờ nó ko yêu ai hơn hết bằng chính bản thân nó. Một lần nữa nó lại làm đau một người:
-Đ.Tuấn à! Chúng ta chia tay nhé.-Miệng nó cười tươi.
-Cậu nói vậy là sao.-Đức Tuấn bật dậy từ chiếc giường.
-Là từ nay chúng ta sẽ trở về là bạn bè bình thường nhé! Vì thời gian qua tớ đã biết tớ ko yêu cậu, mà tớ chỉ xem cậu như một người anh của mình. Hãy tha thứ cho tớ, có người yêu cậu hơn tớ rất nhiều, có người cao thượng hơn tớ, người ấy yêu cậu nhiều lắm, đó là người con gái tốt, cậu đừng nên phụ lòng người con gái đó nữa.
-Nhưng……Tiểu Anh……….
Vừa dứt câu ko con bé nhanh chạy ra khỏi phòng, nó thấy ko đau nhiều lắm, nó cũng ko khóc, chỉ hơi hoang mang, chỉ hơi thấy mình xấu xa, ân hận vì đã chót làm điều gì đó có tội. Từ đó về sau nó luôn tránh mặt những gì thuộc về 4princes, ngay cả quán gà rán nó yêu thích mỗi lúc tan học về thì liền ghé vào đó, nó cũng ko muốn đặt chân đến đó, nó lun đi đường vòng vì ko muốn gặp họ. Nó sống kép mình, ít nói, vô cảm, ko một nụ cười, nó băng giá hẳn.
1 năm sau…………….Sau khi tốt nghiệp THPT
Sau buổi lễ tốt nghiệp nó tay xách nách mang những tấm bằng khen, những giải thưởng mà mình nỗ lực cố gắng đạt được, vừa bước vào cổng. Dì Kim thúc giục:
-May quá cô chủ về rồi! Có điện thoại đang đợi cô kìa!
Con bé chuyển đồ hết cho dì Kim, nó vội chạy nhanh vào nghe điện thoại:
-Alô!(1s 2s……..10 đầu máy bên kia vẫn ko trả lời)Alô! Là ai vậy, Bảo Anh nghe!
-Tiểu Anh! Là tớ đây-Giọng chàng trai đầy miễn cưỡng.
-Là Tuấn Anh sao?-Con bé sợ sệt
-Đúng là tớ đây!
-Cậu điện cho tớ làm gì?-Con bé hạ giọng vô cảm
-Tớ …..1 tuần nữa tớ sẽ đi du học, không nhựng tớ mà còn có…..
(con bé gắt ngang lời)
-Rồi sao? Có liên quan gì đến tớ, cậu nói với tớ điều đó có ý nghĩa gì?
-Đúng! Đối với cậu thì không nhưng với mình thì có!-Tuấn Anh khẳng định
(Con bé như thất thần, ko nói nên lời)
-Tiểu Anh tớ muốn gặp cậu, cậu đồng ý đc ko? Vì tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.
-Được rồi! Khi nào thì chúng ta gặp nhau!
-Ngay bây giờ.
-Ở nơi nào? Tớ sẽ đến.
-Tớ đang đúng trước nhà cậu?
Tiểu Anh buông điện thoại nhìn ngoài cửa lớn thì đã thấy Tuấn Anh tay cầm điện thoại. Con bé bĩnh tĩnh bước ra, dù không muốn tí nào, không thix làm điều đó nhưng nó vẫn miễn cưỡng.
Tuấn Anh nhìn con bé, trên tay nắm chặt sợi dây chuyền như có điều gì đó, Tuấn anh muốn kết thúc, muốn quên con bé, quên đi mối tình vụng dại đơn phương từ bấy lâu nay, vì anh chàng đã đau khổ , đã luôn dằn xé con tim, dù bây giờ Đ.Tuấn và Tiểu Anh đã chia tay, Tuấn Anh vẫn có tư cách theo đuổi Tiểu Anh một cách đường hoàng nhưng ko, đã quá mệt mỏi cho những ngày tháng đau khổ vừa qua. Tiểu Anh bước ra cổng, nó cười ngây ngô:
-Câu đi Mĩ sao?
-Ừ-Tuấn Anh đáp ngại ngùng-Cậu định học tiếp ở đây sao?
-Học ở đây cũng tốt! Gần ba tớ nữa.. Cậu vào đại học nào vậy?
-Tớ đã trúng tuyển được học bổng của Harvard, tớ sẽ nối nghiệp của ba, học về kinh doanh, khi về Việt Nam tiếp quản công ty, cưới vợ sinh con.
Con bé bật cười trước dự tinh của Tuấn Anh, anh chàng nhìn con bé thờ ơ:
-Sao cậu cười?
-Vì trước đến giờ tớ đã nghĩ sai về cậu, tưởng Tuấn Anh nhà ta sẽ hiển hách lắm, ai ngờ nào là cưới vợ sinh con………..?-Tuấn Anh thẳng vào mắt nó, Tiểu Anh ko cười nữa nó nghiêm nghị nói: -Cậu muốn nói với tớ chuyện gì? Thì nó đi, tớ rất bận?
Tuấn Anh băng khoăng giữ chặt sợi dây chuyền lần lừ mãi, đến khi định nói thì, dì Kim thốt hoảng vừa chạy vừa kêu:
-Cô chủ ơi! Cô chủ…….ông chủ nhập viện cấp cứu rồi cô chủ ơi!
Con bé nghe như không tin vào mắt nữa, nó muốn xĩu đi vì thốt hoảng, vẫn may nó kịp lấy lại bình tĩnh dò hỏi dì Kim:
-Chuyện là sao vậy dì?
-Dì cũng ko biết nữa, trợ lí của ông chủ vì điện tới báo là ba cô bệnh tim tái phát lúc họp ông ấy ngất xỉu, nên mọi người đưa vào bệnh viện rồi.
Nghe xong như phát khóc: -Dì Kim mỡ gara xe mau lên con phải đến bệnh viện.
Tuấn Anh thấy vậy trơ giúp: -Cậu lên xe tó đi! Cho nhanh.
Ở trên xe con bé lo lắng không ngớt, lòng nó cứ chột dạ không yên, như linh tính báo cho nó điều gì ko lành.
Tại bệnh viện……..
Bác Trọng ba Tuấn Anh cũng có mặt tại đó, con bé lúc này nó đã khóc vì lo cho ba, nó không nói thành tiếng, bác Trọng ôm nó vào lòng:
-Không sao đâu con gái! Ôn cả thôi.
-Bác ơi! Con sợ lắm…………….
Tiếng khóc nghẹn ngào không thành tiếng của nó cứ như đứa trẻ, Tuấn Anh trộng bộ dạng Tiểu Anh khác hẳn vẻ mạnh mẽ lạnh lung đâu mất rồi, cô bé yếu đuối trơ trội rất cần bờ vai chở che.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc