Tình yêu lạc lối
Dang đôi tay rộng đón gió của hương đồng cỏ nội, chưa bao giờ con bé thấy nhẹ nhàng ko lo âu như lúc này. Con bé nheo mắt hỏi Đ.Tuấn:
-Cậu hẹn tớ đến đây có gì ko?
-Có mới hẹn cậu đến chứ? Dạo này cậu ổn chứ?
-Ừ! Khỏe nhiều lắm, cám ơn cậu nhiều vì thời gian qua đã quan tâm mình, giúp đỡ mình rất nhiều!
-Giúp cậu, cậu lợi rồi. Thiệt cho tớ, bữa nào trong thư cậu cũng mắng tớ xối xả, ở đây độ lượng nên ko chấp nhất với con gái, hôhô, Ôi! Sao mình cao cả vậy-Đ.Tuấn lên giọng đầy kêu ngạo.
Con bé le lưỡi: – Trời ơi! Nhìn cậu hiền hiền vậy hóa ra cậu là một tên gian xảo chính ngốc!
Anh chàng dĩu con bé: -Nhờ cậu là tấm gương tốt soi sáng mình đó! Thanks!
-AAAA! Đ.Tuấn cậu dám chọc mình à, ૮ɦếƭ cậu nè, ૮ɦếƭ nè……………-Con bé vừa mắng vừa đáng xối xả vào người Đ.Tuấn, Đ.Tuấn ngồi cười ha hả ko có đau, mà trái lại Tiểu Anh lại đau. Con bé dừng lại tỏ vẻ dỗi:
-Ko chơi nữa!
Đ.Tuấn năn nỉ: -Sao vậy! Giận rồi hả! Nè, năn nỉ mà, cười cái coi!
-Cậu đáng ghét quá! Đánh cậu đau tay muốn ૮ɦếƭ đi được! huhuhuhu, đền cái tay xinh xắn lại cho tôi- Con bé nhõng nhẽo.
-Đâu! Đau ở đâu, để bác sĩ tương lại khám cho cậu! –Đ.Tuấn nắm chặt bàn tay Tiểu Anh
-Đau quá à! Huhuhu, đau ở tay, đây, đây nữa nè! Huhuhu-Đ.Tuấn vội nắm bàn tay con bé hôn nhẹ một cái, con bé vội vàng rút tay lại, quay mặt đi chỗ khác, dường như mặt con bé đỏ rang và nóng lên bối rối, chưa bao giờ nó cảm thấy tim mình đập nhanh như thế.
Cả hai lặng 1 hồi lâu, Đ.Tuấn lên tiếng trước:
-Hôm nay tớ có ghé một cửa hàng.
-Rồi sao?-Con bé hồn nhiên đáp
-Tớ có mua 2 chiếc nhẫn, tớ đeo một cái, hiện còn dư một cái, tớ sợ mất.
-Nhà giàu có khác nhỉ, mua 1 chiếc đeo là được rồi, 2 cái tốn tiền hoang phí quá.-Con bé trách móc.
-Thì cậu giữ giúp tớ 1 chiếc còn lại đi nhé, khi nào cần tớ lấy lại.
-Chuyện đó thì…………
Đ.Tuấn móc trong túi chiếc nhẫn sáng lấp lánh, có đính 1 viên đá màu tím hồng long lanh dưới ánh nắng mặt trời, Đ.Tuấn nâng đôi tay Tiểu Anh lên nhẹ nhàng, từ từ đeo vào tay con bé, Đ.Tuấn nhìn Tiểu Anh trìu mến: -Cậu đồng ý làm bạn gái tớ nhé!
Con bé nhìn vào chiếc nhẫn đeo trên tay, nó hạnh phúc, nó ko cảm thấy đau khổ, nó thấy an toàn, ấm áp khi nhìn sâu vào đôi mắt Đ.Tuấn, ngại ngùng con bé ngật đầu, Đ.Tuấn vui mừng ôm con bé vào lòng:
-Cám ơn cậu, thiên thần nhỏ?
Con bé rơi nước mắt trong sự vui sướng, nghẹn nào ko thành lời con bé nói: -Tớ phải cám ơn cậu mới đúng? Đ.Tuấn!
-Tiểu Anh! Cậu hiểu tại sao mình lại chọn đá màu tím ko? Mình mong muốn tình cảm của chúng ta củng giống như màu tím, chung thủy, luôn luôn có nhau. Dù có chuyện gì xảy ra tớ hứa sẽ bảo vệ cậu dù cậu có ra sao đi nữa.
Tay trong tay hạnh phúc, luôn là điểm tựa cho nhau lúc khó khăn. Họ luôn tin mình sẽ có nhau mãi mãi. Bà của Đ.Tuấn rất mến con bé, bà luôn mỉm cười hiền hậu, quan tâm chăm sóc con bé. Nó chưa bao giờ thấy hạnh phúc như vậy, được sống trong sự yêu thương, che chở.
Hôm nay là ngày chủ nhật, được nghỉ ờ nhà con bé được bà Đ.Tuấn mời sang chơi. Đến đó, Tiểu Anh vội vào bếp làm ngay 1 chiếc bánh gatô thật ngon. Trùng hợp hôm đó, Tuấn Anh cũng đến nhà để thăm bà. Tiếng chuông reo, người làm ra mỡ cửa, Tiểu Anh vui vì tưởng Đ.Tuấn về, con bé chạy nhanh ra ngoài phòng khách hô to:
-Cậu về rồi sao? Gấu Panda!
Tuấn Anh quay lưng lại, con bé bàng hoàng, Tuấn Anh ngạc nhiên khi thấy con bé ở đó, Tiểu Anh yên lặng hai tay nắm chặt nhau lo lắng, Tuấn Anh thấy con bé anh chàng vui lắm nhưng vui ko kịp lại là nỗi đau khi thấy trên ngón tay ấy Tiểu Anh đang đeo 1 chiếc nhẫn giống y hệt của Đ.Tuấn. Bình tĩnh như ko có chuyện gì, Tuấn Anh bình thường:
-Khỏe chứ, phù thủy siêu quậy! Hê…..zz…….z Tội cho Đ.Tuấn bạn thân của mình, có 1 người bạn gái thật là……….tớ cảnh cáo cậu nhé cậu dám ăn Hi*p cậu ấy thì ko yên đâu đó.
Con bé cười híp mắt: -Thật là như nào chứ! Chuyện của người ta, người như cậu ấy ai mà dám ăn Hi*p, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Trời ơi! Đ.Tuấn có người bạn xấu xa như cậu mình lo quá đi à!
Vừa lúc Đ.Tuấn về tới:
-Thôi cho mình can! Tuấn Anh lâu lâu gặp lại bạn cũ mà cũng ko tha hay sao, mà cậu true cậu ấy hoài vậy?
Tiểu Anh núp sau lưng Đ.Tuấn, tỏ vẻ đắc chí, Tuấn Anh bán vốn Đ.Tuấn:
-Nè, sau này cậu dạy lại bạn gái mình nha, kiểu này là rước cậu ta về làm dâu thôi chắc……….(anh chàng lắc đầu)
Tiểu Anh to mắt hâm dọa: -Rồi sao! ૮ɦếƭ cậu à…….
Tuấn Anh cười: -Ko có gì! Ko tính với cậu nữa, Đ.Tuấn tớ lên nhà hâm bà cậu đây ở đây ngột ngạc quá.
Khi Tuấn Anh đi, Tiểu Anh tức tối, Đ.Tuấn nhìn con bé cười phì
-Trời ơi! Đ.Tuấn sau này cậu đừng cho cậu ấy quá nhà nữa, cậu ấy ăn Hi*p mình kìa.
-Thôi mà! Bạn bè với nhau thôi, cậu ấy đùa đấy, ko sao có tớ ở đây, nìn đi mà.
Từ cửa cầu thang nhìn trộm xuống, Tuấn Anh có gì đau lắm, họ thật đẹp đôi và hạnh phúc nữa. Đ.Tuấn có vẻ rất yêu thương quan tâm Tiểu Anh và Tiểu Anh cũng thế. Con bé và Tuấn Anh về cùng lúc, Đ.Tuấn nhờ Tuấn Anh đưa giúp con bé về nhà. Đi một đoạn khá xa nhưng ko ai dám mỡ lời một câu.
-Tiểu Anh! Chúc cậu hạnh phúc!-Tuấn Anh nén chặt cảm xúc, dũng cảm lắm anh chàng mới có thể nói ra 1 lời chua cay như thế.
Con bé im lặng ko nói nên lời cho khi ra về, đúng lúc T.Hương đang đứng trước cửa nhà đợi Tiểu Anh về, con bé vui khi gặp T.Hương:
-Cậu khỏe chứ! Lâu quá ko gặp nhỉ?
-Ừ! Tớ đến đây thăm cậu sẵn mang cho cậu ít bánh nè.-T.Hương giơ giỏ quà lên.
Con bé dẫn bạn vào nhà, cả hai cùng vào bàn nói chuyện, là con gái nên cứ 888 suốt. T.Hương nắm tay Tiểu Anh:
-Chúc mừng cậu! Rốt cuộc cậu đã có người chở che! Đ.Tuấn là 1 người tốt, nhưng Tuấn Anh lại là người yêu cậu nhiều hơn.
-Nhưng yêu Đ.Tuấn sẽ dễ dàng hơn nhiều, tớ ko phải cần đấu tranh, ko phải này nọ, bên nhau ko phải cãi nhau, chỉ mong là bạn ko mong là yêu. Đ.Tuấn tốt với mình, mình ko muốn phụ lòng cậu ấy. T.Hương cậu hiểu mình mà đúng ko?
-Nhưng một ngày nào đó, cả 3 sẽ đau khổ. Tiểu Anh tớ mòng cậu hạnh phúc.
Tiểu Anh mỉm cười rất tin tưởng vào tình yêu của mình, T.Hương cũng an tâm cầu phúc cho bạn mình.
Lam Linh suốt ngày cứ bám lấy Tuấn Anh như hình với bong:
-Tuấn Anh! Cậu có yêu tớ ko?
Tuấn Anh thẳng thắn: -Lam Linh giờ này? Ko phải là lúc để nói chuyện đó đâu, mình nghĩ tụi mình nên tập trung vào học sẽ tốt hơn cho cả hai!
Lam Linh giận lên lớn tiếng: -Có phải vì Tiểu Anh! Cậu ko quên được nó sau, tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, Tiểu Anh ko yêu cậu đâu, nó yêu Đ.Tuấn rồi! Cậu nghe rõ chưa.
-Sao cái gì cậu cũng lôi kéo Tiểu Anh vào thế hả?Tớ nói là ko phải, sao này chuyện của chúng ta cậu đừng lôi kéo cậu ấy vào nữa.
Vì ko muốn cãi nhau với Lam Linh nên Tuấn Anh bỏ đi nơi khác, Lam Linh đầy vẻ căm giận “Được lắm, cậu ko quên nó. Thì tớ cho nó biến mất, nó ko còn tồn tại trên thế giới này nữa, thì cậu phải yêu tớ thôi, Tuấn Anh à!
Đôi mắt của Lam Linh lúc nào cũng đáng sợ như những đám gai sắc nhọn như muốn Gi*t người.