Đại Chiến 4Princes - Chương 19

Tác giả: Bé Ma Dễ Thương

Đêm đó, ba Tiểu Anh dẫn cả gia đình đi ăn cơm, Tiểu Anh cũng có mặt ở đó. Cô bé vẫn đường hoàng đối diện với Lam Linh với ba của mình dù cho ba mình đã biết chuyện. Tại nhà hàng:
-Tiểu Anh ba nghe nói lẩu tôm ở đấy ngon lắm, Lam Linh cũng thích nên ba cùng dẫn cả nhà đến đây ăn.
Thay vì im lặng ăn nhưng lần này con bé thẳng thắn: -Thưa ba con bị dị ứng với hải sản.
Dì Quyên vỗ về con bé: -Vậy thì con muốn ăn gì con cứ kêu nhé!
Tiểu Anh: -Cho con 1 pizza xúc xích là được.
Dì Quyên: -Ừh vậy dì kêu cho con.
Cả gia đình cùng nhau ngồi ăn, không khí hôm nay thật yên tĩnh Lam Linh và ba Minh cũng ko nói chuyện gì nhiều ngoài khi gắp thức ăn cho Lam Linh rồi nói 1 cậu: “ -Ăn đi con!”. Còn dì quyên cố gắp cho con bé 1 lát thịt hay thức ăn gì nó cũng điều giựt chén qua một bên, rồi chăm chỉ ăn pizza. Ba Minh nhìn con bé rồi hỏi:
-Tiểu Anh dạo này con học sao rồi.
-Vẫn tốt thưa ba.
-Ba vẫn biết con học rất giỏi, cả Lam Linh cũng vậy. Ba rất mừng là hai chị em cùng học chung một lớp cùng ngồi chung với nhau nữa chứ.
Lam Linh xen vào: -Thưa ba chị ấy chuyển chỗ rồi.
Ba Minh: -Sao vậy!
Lam Linh: -Chị ấy ko thích chơi với con. Dù con đã cố gắng làm thân.
Ba Minh: -Tiểu Anh à! Ba biết những năm qua điều này là khó chấp nhận với con, ba phải nói cho con biết rằng dù gì đi nữa Lam Linh là con của ba là chị em cùng cha khác mẹ với con, thế nào đi nữa hai đứa vẫn mang dòng máu của ba. Ba mong sao các con hòa thuận với nhau như thế ba vui rồi, Tiểu Anh con làm chị con phải biết nhường nhịn em của mình phải biết hi sinh vì em như thế mới là người chị tốt. Từ nhỏ Lam Linh vốn là con bé hiền nên hay bị người ta ức Hi*p nên khi con học chung lớp với em nó con hứa với ba là bảo vệ em con dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Ba giao Lam Linh cho con. Con hứa với ba nha con.
Tiểu Anh ngước mặt lên nhìn ba Minh, rồi nhìn Lam Linh dù thế nào con bé vẫn phải miễn cưỡng nói: -Thưa ba con biết rồi.
Bữa ăn kết thúc trong sự im lặng ngoài mong đợi. Con bé tưởng rằng buổi ăn này sẽ bị khuấy động bởi việc của con bé nhưng ko Lam Linh đã ko nói bất cứ điều gì cho ba Minh. Ra ngoài cổng con bé đợi taxi ra về Lam Linh bước đến:
-Dù gì đi nữa tôi mong chị nhớ tới điều ba Minh đã nói và chị đã hứa. Bắt đầu từ ngày mai tôi nghĩ là ngày cuối cùng tôi được học chung với chị rồi, kẻ gian lận thì sớm muộn cũng bị đuổi học hay là bị đưa vào lớp đặc biệt thôi.
Tiểu Anh: -Đang thù tôi sao, có chuyện gì mà làm tôi sợ chứ. Nghỉ học tôi vẫn còn có nhiều trường danh giá tại Mĩ rước tôi vào, đưa vào lớp đặc biệt dù sao còn đỡ hơn là nghỉ học.
Nói xong Tiểu Anh nhìn Lam Linh rồi mỉm cười rồi đưa tay đón taxi ra về, Lam Linh con bé ngớ người như con bé biết chắc được nó sẽ thua Tiểu Anh: “Nhưng ko, Tiểu Anh khi nào mày rời khỏi cuộc đời của tao mới thôi”.
Thứ bảy, giờ sinh hoạt lớp……..
Thầy Quang: -Tiểu Anh thầy hiệu trưởng bảo em đi gặp thầy, Tuấn Anh em cũng phải đi ?
Tuấn Anh: -Dạ em biết rồi.
Tiểu Anh: -Thưa thầy em đi một mình được mà.
Thầy Quang: -Ko, vì đây là sự việc lớn nên trường phải cần có ý kiến của nhiều người. Tuấn Anh là chủ tịch hội học sinh nên thầy hiệu trưởng cũng mời em. Hai em đi đi thầy cô đang đợi.
Hai người cùng đi đến phòng họp của thầy cô, trên đường đi Tuấn Anh hỏi Tiểu Anh:
-Cậu ko sao chứ!
-Mặt mình có sao lắm hả.
-Khác thường!
-Vậy sao.
-Cậu có câu trả lời chưa.
-Có thì đã sao ko có đã sao. Tuấn Anh này, cho tớ hỏi lớp đặc biệt là gì vậy!
-Là lớp dành cho học sinh cá biệt.
-Trường này cũng có học sinh cá biệt sao.
-Dĩ nhiên đó là điều đương nhiên thôi, có phải cậu định…
-Ko nói nhiều nữa đi thôi. Cậu làm chủ tịch hội học sinh oai thật nhỉ.
-Ừ.
Phòng họp trước mắt mình, con bé vẫn thản nhiên bước vào đứng trước thầy cô những người có quyền hành tối cao của trường, họ đổ xô ánh mắt nhìn con bé. Ai cũng bất ngờ khi học sinh học lớp A học sinh ưu tú nhất lại là người gian lận. Cả phòng dường như im lặng, bầu ko khí nặng nề cứ liên hồi giáng vào người con bé, thầy HT mỡ lời:
-Tiểu Anh sao rồi! Em đã có câu trả lời chưa.
-Dạ thưa thầy em có rồi.
-Vậy em nói cho thầy các thầy cô ở đây biết.
Con bé nhìn mọi người ai cũng hướng mắt nhìn chằm chằm vào mình, con bé cuối đầu nó chợt nhớ vào lời của ba vào bữa ăn tối: “Con hứa với ba là bảo vệ em con dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Ba giao Lam Linh cho con. Con hứa với ba nha con.” Con bé ngân đầu mỉm cười nói: -Thưa thầy em ko có câu trả lời thầy hãy phạt em.
Tuấn Anh ngỡ ngàng nhìn Tiểu Anh: -Tiểu Anh cậu nói thật chứ.
-Thưa thầy cô đây là lời nói thật. Bao ngày qua em đã suy nghĩ thấu đáo rồi.
Thầy Ht thở phào: -Các thầy cô muốn xử lí em ấy như thế nào.
Cô hiệu phó: -Thưa thầy, căn cứ theo luật của trường thì bị như vậy là đuổi học.
Tuấn Anh: -Nhưng thưa thầy cô, bạn Phan Bảo Anh thành viên của lớp 11A, với tư cách lớp trưởng em có nhận xét rằng hàng ngày bạn ấy là một học sinh gương mẫu hay giúp đỡ hòa đồng với bạn bè, theo em biết lúc ở Mĩ bạn ấy là một học sinh xuất sắc hạng ưu. Vả lại lần này kiểm tra đối với lớp em là một bài kiểm tra đột xuất tụi em chỉ có 2 ngày ôn lại 35 bài của toàn bộ chương trình học, quả là đối với chúng em rất nặng nề. Kèm theo đó bạn ấy là một học sinh giỏi có thể bạn ấy sợ mình ko theo kịp bạn bè cho nên….
Tiểu Anh chen vào: -Đúng vậy em vì muốn điểm lớn mà em dùng tài liệu nếu thầy cô xử lí em như vậy.
Thầy HT: -Đuổi học em chúng tôi chưa nghĩ đến nhất là đối với học sinh lớp A, nếu em đã nói vậy. Thầy cho em một cơ hội nếu em thực hiện được em sẽ ko bị gì em vẫn có thể học ở lớp A bình thường.
Tiểu Anh: -Còn nếu ko.
Thầy buộc: -Đưa em vào lớp đặc biệt. Các thầy cô có ý kiến sao.
Cô bên hội đồng nhà trường phản đối: -Thưa thầy nếu chúng ta làm vậy, chẳng khác nào thầy cho qua ko việc này, tôi ko đồng ý.
Cô phó hiệu trưởng: -Tôi với thầy hiệu trưởng đã bàn bạc kĩ về việc này, đối với các em học sinh khác thì chúng ta có thể xử lí như vậy nhưng đối với em này thì ko. Phan Bảo Anh em ấy là một học sinh có năng lực, tôi đã xem qua bài kiểm tra Toán của em ấy, em ấy đã làm ko có chút sai xót nào cả trong khi tờ giấy nháp vẫn còn trắng tinh. Hơn nữa thường ngày qua lời thầy cô tôi biết em ấy là một học sinh giỏi toàn diện ngang tầm với em Tuấn Anh. Tôi nghĩ nếu em ấy là người có năng lực thì em ấy sẽ vượt qua thử thách của chúng tôi, còn học ở lớp đặc biệt là cách cuối cùng chúng tôi chọn cho em ấy vì tôi nghĩ rằng nếu em ấy có năng lực thì em ấy sẽ vượt qua nó. Chúng ta phải cho em ấy một cơ hội “Đánh kẻ chạy đi ai đánh kẻ chạy lại”, nếu như em ấy đã biết hối cải và nhận lỗi.
Thầy HT: -Cô ấy nói đúng, đó là sự bao dung vị tha của thầy cô dành cho em cho nên Tiểu Anh em phải biết trân trọng nó. Vậy thầy nhờ em tìm hacker giúp thầy.
Nghe xong Tiểu Anh khó hiểu nhìn Tuấn Anh: -Tại sao em phải tìm người đó.
Thầy HT: -Thầy thừa biết em là người thông minh, lớp 11A cũng ko phải là lớp bình thường có thể hacker ấy là một học sinh trong lớp em. Với sự thông minh của em thầy nghĩ em biết tên hacker này. Nếu em tìm được coi như em lấy công chuộc tội thầy sẽ xem xét lại.
Tiểu Anh: -Nhưng hacker ấy đâu làm tổn thất gì đến nhà trường, trong khi em đã làm cho thầy cô khó ăn nói với ban thanh tra của bộ chứ.
Cô HP: -Ko phải, vì chuyện hacker lần này có liên quan đến sự bảo mật tài liệu quan trọng của nhà trường. Tiểu Anh thầy cô trông cậy vào em
Tuấn Anh vẫn bình tĩnh ngồi đó lắng nghe con bé vẫn tỉnh táo trả lời:
-Thưa thầy cô, chuyện hacker là ai em ko biết, và em ko thể nào bán đứng bạn mình nếu thầy cô nói bạn ấy là học sinh 11A. Cho nên chuyện ai nấy xử, em sử dụng tài liệu trong kiểm tra thầy cô cứ y theo luật mà phạt em, em ko có ý kiến gì hết.
Thầy cô bàng hoàng nhìn nhau xào xáo, thầy HT đưa ra quyết định cuối cùng:
-Phan Bảo Anh, bắt đầu từ hôm nay em là học sinh của lớp đặc biệt, em về lớp lấy sách vở qua lớp đặc biệt đi.
-Thưa thầy cô em về.
Con bé ra về lòng nhẹ nhàng: -May quá ko bị đuổi học.
Bước chậm rãi từng bước nhìn cảnh xung quanh trường, Tuấn Anh ở phía sau đi tới:
-Tiểu Anh này.
-Có gì ko.
-Sao cậu lại làm vậy.
-Cậu nghĩ tớ ngốc lắm sao.
-Cậu ko ngốc nhưng sao cậu làm vậy cậu ghét bọn tớ lắm mà.
-Ghét đâu có nghĩa là phải hại nhau. Là bạn bè sao làm thế.hihihihi.
-Cậu đúng là ngốc.
-Thôi mình về lớp lấy sách vở đây. Cậu biết lớp đặc biệt ở đâu ko chỉ mình với.
-Cậu yên tâm mình sẽ đi cùng cậu. Mình về lớp lấy sách vở nhé.
Vê lớp con bé lặng lẽ dọn sách vở trong ngăn bàn trước ánh nhìn của thầy Quang và bạn bè, con bé mang ba lô lên người rồi tiến thẳng lên bục giảng cúi đầu chào thầy:
-Thưa thầy, em rất cám ơn thầy đã luôn quan tâm tới em trong thời gian qua. Dù em có học ở lớp nào đi chăng nữa thì em vẫn luôn nhớ tới thầy, tớ từng câu nói, lời giảng của thầy. Nhớ đến những lúc thầy quan tâm chăm sóc học trò của mình giống như con của mình. Em biết em làm như vậy đã làm cho thầy rất buồn và ảnh hưởng ko nhỏ tới danh dự của nhà trường cả các bạn học sinh. Em xin chào thầy.
-Tiểu Anh, em là một học trò để lại cho thầy ấn tượng rất sâu sắc. Thầy mong rằng cho dù sau này em có như thế nào, vẫn cố gắng lên em nhé cứ thực hiện ước mơ của mình. Lỗi lầm sẽ ko là gì cả khi chúng ta biết nhận lỗi sửa sai và chịu trách nhiệm với nó, nó sẽ là một bài học giúp ta tiến bộ hơn.
-Em cám ơn thầy.
Con bé quay sang nhìn xuống lớp:
-Tôi biết ở đây, khi tôi đi có một số người rất mừng. Nhưng tôi nói trước ai ᴆụng tới bạn của tôi là Ngọc Như, Hà My, Thu Giang. Tôi mà biết được thì đứng có trách. Ba cậu nhớ bảo trọng mình nhé tạm biệt 11A
Lặng lẽ bước khỏi của con bé thở phào nhẹ nhàng, Tuấn Anh dẫn cô nàng đi. Tới cuối hàng lang của dãy lầu, cái không khí ồn ào chói tau dần dần rõ, Tuấn Anh chỉ tay về phía lớp cuối cùng.
-Là nó, cậu vào đi.
-Không cần đâu, biết rồi thôi mình về.
Con bé nháy mắt với Tuấn Anh, rồi đi về. Không phải về lớp con bé về nhà, còn Tuấn Anh về lớp.
—————————
Dẫu buồn nhưng con bé vẫn ko hiện rõ lên khuôn mặt. Một mình rảo bước trước chốn phố thị đông người, nhìn đi nhìn lại xung quanh. Tay lắng nghe những tiếng rao hè phố:
-Kẹo bông gòn đây; -Bánh bao nóng thỏi, vừa thổi vừa ăn đây: -Bắp đây, bắp nướng bắp xào bắp nấu……
Bỗng đâu có một bà cụ khuôn mặt phúc hậu làn đi ngang:
-Hê…..già cả rồi nên cái chân đi lâu cũng mỏi, phải tìm chỗ nghỉ thôi.
Con bé xoe mắt tròn nhìn bà cụ, rồi đứng dậy đỡ bà:
-Bà ơi! Để cháu giúp bà.
-Bà cám ơn con nhe. Già cả rồi nên đi lại bất tiện.
-Hihi, bà cứ ngồi nghỉ ở đây. Hình như chân bà đau lắm thì phải.
-Đúng vậy đó cháu, bà giả cả nên đi lại một chút là đau. Ôi cái chân tội nghiệp của bà!
Tiểu Anh nâng chân bà cụ lên:
-Để cháu xoa Ϧóþ cho bà. Một lát là hết đau à.
-Vậy bà cám ơn cháu nhé. Cháu tốt bụng thật, còn xinh xắn nữa.
-Hihihi, bà nói quá rồi. Cháu đâu có được vậy đây.
Bà cụ nựng má con bé:
-Để bà xem, mặt cháu đáng yêu quá. Má lúm đồng tiền, mắt tròn xinh xinh, môi nhỏ nhắn, da mịn nữa chứ.
Con bé tránh ra:
-Con thấy bà cũng đẹp đó chứ, phúc hậu, sang trọng. Tóm lại là đẹp lão, bà nhìn xung quanh đi có mấy ông đáng nhìn bà kìa hihihi.
Bà cụ vỗ vai con bé:
-Con bé này, bà già rồi còn trêu bà.
-Hihihi, con chỉ nói sự thật thôi. Bà cảm thấy chân bà đỡ hơn chưa.
-Bớt đau rồi cháu.
Con bé giật mình nhìn đồng hồ, vội vàng mang balô:
-૮ɦếƭ rồi bà, muộn rồi cháu phải về nhà. Tạm biệt bà nhé.
Bà cụ chưa kịp nói gì hết thì con bé đã ✓út nhanh như tên chạy thật xa.
“Con bé này, nó tốt bụng xinh đẹp, Đức Tuấn cháu mình chọn ko sai người, phải chi là cháu dâu mình thì tốt rồi”. Bà cụ tắc lưỡi, lắc đầu rồi kêu vệ sĩ tới đưa bà về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc