Trong cái rủi có cái mai.
Con bé tức quá, hét to với T.Khanh:
-T.Khanh cậu mà đi, mình mét cô bạn là hacker.
Tuấn Anh quay lại: -Cậu mét đi, chứng cứ đâu lấy ra.
Tiểu Anh: -Tôi….cậu……….
Bốn anh chàng vui vẻ lên xe ra về, T.Khanh như trọc tức cô nàng trước khi lên xe anh chàng còn quay lại khuyến mãi cho cô nàng một nụ cười đắc thắng.
Con bé ở trong đồn cảnh sát như ko yên, ngồi trên bàn làm việc của cảnh sát con bé đưa hai tay chống vào mặt:
-Chú cảnh sát ơi! Thả cho con về đi mà!
CS: -Ko được!
-Chú ơi thả con ra đi mà con năn nỉ chú đó, thả con ra đi, năn nỉ chú đó.
Tiếng điện thoại reo lên:
-Alô sở cảnh sát nghe…..dạ………dạ…….tạm biệt dì. Cháu có thể đi được rồi đó.
-Thật sao, (đeo ba lô vào người). Vậy con về à nha.
-Ừ con về
-Con về đó.
-Con về đi.
-Con về thiệt đó
-(tứ tối)Con muốn về hay là ở đây vậy
Con bé hấp tấp: -Dạ, dạ con về.
Chạy ra cửa chợt lấy làm lạ, con bé quay về hỏi chú cảnh sát: -Chú…Sao chú thả con về trong khi ko ai bảo lãnh.
-Con may mắn thật đó, nhờ có vợ của cố thủ tướng là phu nhân Thu Nguyệt bảo lãnh cho cháu đó. Con là cháu bà ấy sao.
Hai từ Thu Nguyệt đối với con bé thật lạ lẫm, lại là vợ của cố thủ tướng mình mới về nước mà có quen ai đâu trời, cố thủ tướng mà là ai chứ, con bé cứ thắc mắc. Tiểu Anh bắt đầu nhẩm trong đầu mình hai từ “Thu Nguyệt” vợ cố thủ tướng.
-Chú à, con ở Mĩ đã 12 năm rồi, mới về đâu có quen biết ai được bao nhiêu, thôi ko nói nhiều nữa trễ rồi con về đây, byeeeeeeeee!
Con ngớ ngẩn đi về mà trong bụng cứ lằm bằm từ “Thu Nguyệt”. Khi đã di khuất hẳn Đức Tuấn chạy đến đồn cảnh sát:
-Chú ơi! Bạn gái lúc nãy đâu rồi
-Bạn ấy được bảo lãnh ra rồi cháu.
-Ai bảo lãnh bạn ấy vậy chú.
-Là một phu nhân.
-Người ấy là ai.
-Phu nhân Thu Nguyệt vợ của cố thủ tưởng.
-Là nội sao, sao bà biết Tiểu Anh(Đ.Tuấn thắc mắc). Cám ơn chú cháu về.
Khi Đức Tuấn vừa rời khỏi xe của Tuấn Anh vừa đến hằn bé ngồi trên xe lưỡng lự:
-Tại sao mình đến đây nhỉ? Có nên giúp cậu ta ko? Ko, ko cho cậu ta ăn cơm tù biết mặt, nhưng nếu mình làm như vậy có ác lắm ko.
Từ trên xe anh chàng bước ra bằng đầu bước, từng từng anh chàng cứ lằm bầm:
-Cứu
-Ko Cứu
-Cứu
-Ko Cứu
-Cứu
-Ko Cứu
-Cứu
-Ko Cứu
Bước thứ 7 vào đến phòng làm việc của sở cảnh sát:
-Sao lại là cứu!
Anh chàng nhanh chóng mỡ của:
-Con cháo chú!
-Cháu bảo lãnh bạn cháu sao, cháu ấy đi rồi!
-Đi rồi sao!
-Đúng, lúc nãy Thu Nguyệt phu nhân bão lãnh bạn cháu rồi.
-Vậy sao, cháu cám ơn chú cháu về.
-Này, sao lúc nãy cháu ko bảo lãnh bạn cháu đi luôn để bây giờ cháu là người thứ hai bảo lãnh hụt con bé.
-Ủa, vậy lúc nãy có người đến bảo lãnh cậu ấy sao! Là ai vậy chú.
-Là cậu bạn đi cùng cháu đấy, cậu ta mặc áo sơ mi màu xanh.
-Là Đức Tuấn Sao. Thưa chú con về.
…………….
Tối, tại quán cà phê “Angel”
Bốn anh chàng ngồi yên tĩnh trong quán dưới tiếng suối chảy róc rách, quán cà phê ko còn ai chỉ còn 4 anh chàng ngồi thong thả hưởng thức từng ngụm cà phê thơm lừng:
-Thì ra là vậy, hóa ra ăn người bắt ςướק trở thành ăn ςướק, hahaha. –T.Nhân.
Tuấn Anh nhìn chằm chằm vào ly cà phê:
-Cà phê ko đường để nhiều đá uống cũng thú vị thật.
T.Khanh vội ném thử ly cà phê của Tuấn Anh:
-Ặc, cái gì mà thú vị, vừa đắng nhưng lại ko đậm đà, nước đá tay chảy hòa vào làm cà phê mất ngon.
Tuấn Anh: -Thế sao, cà phê bản chất nó là đắng cho bao nhiêu đường vào nó cũng đắng, dù đường là chất bảo hòa, nếu cho thêm đá vị đắng nguyên thủy vẫn còn nhưng uống vào đã khác, vị đắng nó dịu đi rất nhiều.
T.Nhân cốc lên đầu Tuấn Anh: -Có như vậy cậu cũng nói, nếu Tiểu Anh là ly cà phê thì làm sao.
Đức Tuấn: -Thêm đường để bão hòa.
T.Khanh: -Ko được cho sữa hoặc đá thì vui hơn.
T.Nhân: -Stop, từ đầu đến giờ các cậu nói gì chả hiểu cả. Túm lại là như thế này, chúng ta phải vừa uống cà phê vừa suy nghĩ cách trả mối thù mới được.
T.Khanh: -Trả thù bằng cách nào chứ!
Tuấn Anh: -Hiện giờ chắc cậu ta đang ngồi ở nhà hả hê rồi!
Thiện Nhân và T.Khanh trố mắt nhìn nhau: -Cậu ta được thả rồi à! Why?
Đ.Tuấn: -Là bà mình đã bảo lãnh cho cậu ấy.
Tuấn Anh: -Bà cậu quen với cậu ấy sao.
Đức Tuấn: -Mình cũng ko biết nữa, để khi nào bà mình về mình sẽ hỏi
T.Khanh: -Nội cậu đi đâu rồi sao!
Đức Tuấn: -Bà mình đi du lịch ở Châu Âu rồi.
T.Nhân: -Chài, bà cậu xiteen quá ha! (cười)
Tuấn Anh: -Chúng ta khoan hả bàn chuyện đó, chuyện T.Khanh là hacker các cậu tính xử lí sao.
Đức Tuấn: -Hiện nay nhà trường đang truy tìm, mình nghĩ ko sớm thì muộn cũng ra thôi. Nhưng T.Khanh đừng lo cậu ko làm tổn hại gì chắc cũng ko sao đâu.
T.Khanh: -Cám ơn các cậu, nhưng bây giờ tốt hơn hết là mình sẻ nhận tội với thầy cô. Nhân cơ hội này mình muốn gặp mặt ba và mẹ mình.
Đức Tuấn vỗ vai T.Khanh:
-Cậu mong gặp ba lắm sao.
Kể từ ngày sinh nhật một năm 12 tháng ít ra 1 tuần mình được gặp ba và mẹ thôi. Có khi mình buồn mình nhớ họ lắm nhưng……….(T.Khanh). Các cậu ko nhớ ba mẹ sao?
T.Nhân: -Họ chỉ lo cho công việc làm gì nhớ tới mình chứ. Mình chỉ có việc là học hành và tuân theo lời họ thôi, đôi với mình đó là thói quen rồi. Cho dù nhớ mình nhớ cái gì chứ, nhớ họ nhớ vì cái gì.
Tuấn Anh và Đ.Tuấn im như tờ ko nói lên lời nào cả dù lòng của cả hai cũng rất đau.
……………….
Tại trường học
Giờ Toán lớp 11A
Thầy Quang: -Thầy thông báo khẩn với các em một việc. Ngày mốt toàn thể khối 11 sẽ làm một bài kiểm tra tập trung. Và phần bài học là ko giới hạn có thể là họ sẽ cho rải rác cho đến hết chương. Vì đây là lệnh thanh tra của sở giáo dục.
Cả lớp hết hồn như nghe tin động trời, cùng nhau ՐêՈ Րỉ ỉ ôi: -Trời ạ! Sao mình học bài kịp đây. Mới kiểm tra cái đợp mà.
Thầy Quang: -Nhưng các em yên tâm, thầy mong là các em sẽ làm được hết tất cả bài kiểm tra. Tuy bài học nhiều nhưng các em cố gắng nhé, dù ngày mai có làm được hay ko câu nào nghe thầy dặn cứ làm dù đúng hay sai theo thầy nghĩ các em đã nắm chắc trong tay 50% số điểm chứ đừng bao giờ dùng tài liệu hay bất cứ hình thức gian lận nào. Các em rõ chưa!
Cả lớp: -Dạ rõ.
Thầy Quang: -Tuấn Anh, Tiểu Anh thầy nghĩ tạm thời tiết mục của các em cứ tạm gác lại, thầy muốn các em làm bài cho tốt.
Tiểu Anh: -Ko sao đâu thầy, như vầy tụi em còn mừng nữa. hhihihi. “thế là ko phải tiếp xúc với kẻ đáng ghét này rồi”
Mặt con bé nham hiểm đến buồn cười, thấy vậy Lam Linh xít lại gần:
-Này Tiểu Anh, cậu chắc ôn lại bài hết ko. Bài nhều quá mình pó tay chấm cơm nếu có thể mình chỉ đành nhận 50% số điểm à.
-Ko sao, mình sẽ ôn bài thong thả vì còn 48 tiếng nữa.
Lam Linh nhìn vẻ mặt con bé mà ganh tị, mặt con bé đăm chiêu: “Tại sao vậy Tiểu Anh, những thứ mày có tao cũng có, những từ khi mày xuất hiện tại sao mày lại ςướק hết vậy, đừng trách tao độc ác, tao ko muốn hại mày nhưng những kẻ nào muốn hơn Lam Linh này thì đừng mong song xót, nể tình mày là chị tao cho nên tao ko tính toán, nhưng bây giờ thì tao phải đành làm kẻ xấu vậy.
Ngày kiểm tra đã đến, dù ko mong đợi gì với học sinh 11A nhưng mọi người vẫn phải chuẩn bị tâm lí dù bài kiểm tra có dễ hơi khó đi chăng nữa. Tiểu Anh con bé ngồi đánh cờ ca rô một mình, Tuấn Anh mọt sách luôn ngồi chăm chú đọc cuốn sách vẫn còn dở dang, Đ.Tuấn, T.Nhân, T.Khanh cả 3 nhóm lại một bàn ôn cách giải lại các bài toán, Lam Linh vẫn còn ngồi viết ngệch ngoạch bài giải toán vào tờ giấy nháp. Thừa lúc Tiểu Anh ko để ý con bé đã lấy tờ giấy ghi công thức toán học kẹp vào giấy nháp của mình. Tiếng trống vào lớp, nó như thúc giục tất cả mọi người. Đối với ai bàn kiểm tra này ko quan trọng nhưng đối với học sinh 11A nó sẽ quyết định xem tháng sau bạn sẽ học ở đâu lớp nào. Và diễn nhiên một người rơi từ trên thiên đàng từ từ xuống địa ngục chẳng vui tí nào, cho nên ai cũng mặt mày rầu rỉ. Tiếng bước lộp cộp bước chân của các giám thị làm cho tất cả học sinh 11A căng thẳng tột độ, con bé Tiểu Anh thì khác con bé cuốn cuồn lục banh cái cặp của mình:
-Giấy nháp ơi mày ở đâu, sao ko có vậy nè.(con bé nhìn lên bàn). À đây rồi.
Tiểu Anh vừa lấy xong tờ giấy nháp Lam Linh giật mình: “Trời ạ, tờ giấy ghi công thức mình đưa cho Tiểu Anh rồi làm sao đây, sao mình làm bài được chứ, phải lấy lại”. Chưa kịp lấy lại thì hai vị giám thị đã bước vào phòng thi, đành mặc cho tất cả con bé im lặng. Trước khi phát bài cô giám thị nhắc nhở:
-Em nào còn có tài liệu hay bất cứ thứ gì liên quan đến toán thì dẹp ngay cho tôi!
Sau khi đã hoàn tắc, giám thị phát bài thi. Cả lớp choáng với cái đề thi thật khủng tổng cộng 15 câu theo cấp độ từ dễ đến khó, mọi người như tá quả với câu hỏi 2 điểm nó. Lam Linh cũng ko hơn ko kém, thấp thỏm lo âu nhưng nó cố gắng làm bài. Tuấn Anh ngồi im như tờ vùi đầu vào bài kiểm tra viết liên tục, Đ.Tuấn thong thả làm từ từ, T.Nhân nhẩm rất hay nhưng anh chàng cũng rất ẩu khi một bài toán anh chàng cho ra 2 kết quả, T.Khanh đánh lộn ko ngừng với tờ giấy nháp. Tiểu Anh lém lĩnh cắn móng tay ngồi làm bài điềm tĩnh, từ câu 1 đến câu 8 con bé hầu như ko ᴆụng gì đến tờ giấy nháp. Lam Linh đến câu 5 bắt đầu bí “૮ɦếƭ rồi, cái này cần công thức, sao nhớ đây, như vầy đúng ko(viết vào giấy), như thế này, cũng ko phải, sao đây, tờ giấy nháp của Tiểu Anh làm sao lấy lại nó”. Con bé liết mắt nhìn Tiểu Anh, như gặp ma nó hoảng hồn mới đó con bé đã đến câu 11, có một chút gì đó gang tị, có chút gì đó như ko cam tâm, con bé ngồi suy nghĩ “Có lẻ mình đã nhìn nhận sai lầm về Tiểu Anh, cậu ta thông minh hơn mình tưởng, kể từ khi cậu ta bước vào cuộc đời mình thì mọi thứ đã khác, vị trí của mình đã bị cậu ta chiếm chỗ, nếu như bài kiểm tra này mình để cho cậu ta qua mặt lần nữa thì coi như chỗ đứng trong trường này ko còn nữa, Tuấn Anh của mình cũng bị nó ςướק thôi, mọi thứ của mình có lẽ sẽ biến mất khi có nó. Tao xin lỗi mày, tao nghĩ mày ko thuộc về nơi này mày đừng trách tao.” Lam Linh ko chút do dự cô ta đặt 乃út xuống bàn, đứng lên khí thế:
-Thưa cô có bạn dùng tài liêu trong giờ kiểm tra.