Kẻ cắp gặp bà già.T.Khanh đang bị dày xéo bởi đóng rác trước lớp, Hà My đi ngang ko thể nào nhịn cười nổi, cô nàng ném cho anh chàng một đóng ʍúŧ tuyết trắng xóa:
-T.Khanh nhớ quét sạch nhé!
Cô nàng quay lại đáp cho anh chàng bằng một cái le lưỡi, càng quét tuyết càng bay tùm lum anh chàng bực mình, đưa thẳng chổi vào người Hà My
-Hà My cậu dám làm vậy với mình! Cậu đợi đấy.
Hà My hét lên giả vờ khóc, Tiểu Anh bước tới, ra lệnh to mắt nhìn anh chàng.
-T.Khanh cậu làm gì vậy mau đưa chổi xuống mau.
-Tớ….tại cậu ta….
-Ko nói nhiều nữa, tớ thấy cậu ăn Hi*p Hà My rõ ràng. Mau xin lỗi bạn ấy đi.
-Tớ ko làm được
-Vậy cậu muốn ăn đòn hả, ko xin lỗi phải ko. CẬU VỀ CHỖ VIẾT CHO TÔI 1000 LẦN CÂU “XIN LỖI HÀ MY”, viết bằng tiếng Nhật, Thái, Hoa cho tôi, vừa viết miệng phải vừa nói “xin lỗi Hà My”, nghe chưa.
-(khóc)cậu làm gì dữ vậy, tôi đi liền viết chứ gì!
-Khoan đã trước hết dẹp đóng rác này đi.
Anh chàng tội nghiệp cầm chổi quét lớp, hai cô nàng bước vào lớp cười khoái chí.
Hà My: Yeah, ko ngờ T.Khanh cũng có ngày này.
Còn 3 anh chàng chỉ biết nhìn người bạn tội nghiệp của mình lặng lẽ lao động.
Giờ ra về, hôm nay Tiểu Anh đi bộ cô nàng đi tung tăng trên đường phố, theo sau T.Khanh mang những 4 cái cặp:
-T.Khanh à, cậu nhớ mang từng chiếc cặp đưa tới tận nhà Hà My, N.Như, Thu Giang nhé.
Xe của ba anh chàng rãi bước theo sau Tiểu Anh và T.Khanh, phát hiện Tiểu Anh nhanh trí đi vào con hiểm nhỏ để coi xe của 3 chàng trai có vào được ko. Sau khi trả cặp cho Hà My, Ngọc Như, Thu Giang. Tiểu Anh và T.Khanh, đến công viên ngồi trên băng đá, 3 anh chàng cũng ngồi trên băng đá nhưng là phía sao.:
-T.Khanh tớ muốn ăn hoành thánh chiên, chả giò, há cảo, bánh cống, chả viên, bột chiên, bò bía, bánh tráng trộn, cậu mua cho mình 1 lon pepsi, 2 chai 7up, 1 trà xanh ko độ, 1 ly cà phê ko đường để nhiều đá, một li chè thập cẩm ko để nước cốt dừa đường đậu xanh đậu đỏ đậu đen, ko để phổ tay, ko để thạch thế thôi
Anh chàng như chới với ko biết đường:
-Tiểu Anh cậu có thể nhắc lại được ko, cậu ăn nhiều như vậy coi chừng mập đó
-T.Khanh à, sao cậu ngốc quá vậy hạng 5 toàn trường học sinh VIP của 11A mà vậy đó hả. Cậu thấy xẩu hổ ko, có bao nhiêu cũng ko nhớ(con bé bắt nạt).
-Ừ, Tiểu Anh mình đi liền.
T.Khanh thui thủi đi, con bé cười ngất ngay, trước khi đi cô nàng dặn:
-Mua thiếu 1 thứ thì cậu đừng nhìn mặt tôi. Tổng cộng 13 món đó.
-Biết rồi.
Đi tới ngã tư 3 anh chàng xuất hiện, thấy được bạn hiền, T.Khanh ỉ ôi, ôm Đ.Tuấn:
-Các cậu ơi mình ko muốn bị như vầy đâu, khổ quá.
Đức Tuấn vỗ ngọt:-Tội cho cậu quá, thôi ko sao đâu.
T.Nhân:-Cậu định đi mua thức ăn sao, 13 món đó cậu nhớ ko.
T.Khanh lắc đầu: -Nhớ mới sợ, mình chỉ muốn thoát khỏi cậu ta thôi! Nhưng mà mình củng phải chịu thôi, cậu ta dọa nếu mình ko làm cậu ta sẽ mét với thầy là mình là Hacker.
Đức Tuấn: -Bây giờ cậu tính sao.
T.Khanh: -Mình đi mua thức ăn cho cậu ấy thôi, cậu ta là con heo sao ăn thấy ghê vậy. 13 món ăn cho ૮ɦếƭ luôn.
T.Nhân: -Tuấn Anh lúc nãy Tiểu Anh dặn T.Khanh mua cái gì cậu nhớ ko.
Tuấn Anh: -Chỉ là những món tạp nhạp, hoành thánh chiên, chả giò, há cảo, bánh cống, chả viên, bột chiên, bò bía, bánh tráng trộn, 1 lon pepsi, 2 chai 7up, 1 trà xanh ko độ, 1 ly cà phê ko đường để nhiều đá, một li chè thập cẩm ko để nước cốt dừa đường đậu xanh đậu đỏ đậu đen, ko để phổ tay, ko để thạch.
T.Khanh: -Thôi đi, lùm xùm quá cậu viết ra giấy cho mình đi.
Tuấn Anh: -Cậu thật.
T.Khanh: -Ôi Tuấn Anh cậu đúng là thiên thần phù hộ của mình
Tuấn Anh viết lên giấy, sau đó cả 4 chia đồ ra mua giúp T.Khanh. Tiểu Anh ngồi một mình ở công viên chờ đợi, sau khi mua thức ăn xong T.Khanh về gặp Tiểu Anh. Con bé ko nói gì chỉ biết lục đồ ăn ra và ngồi ăn, T.Khanh nhìn cô nàng quái chiêu, Tiểu Anh hỏi:
-Muốn ăn lắm sao(đưa hộp bột chiên), nè ăn đi! Tuy là thức ăn đường phố ko ngon bằng mấy món cao cấp trong nhà hàng nhưng ko đến nỗi tệ đâu.
-Cậu ko kiểm tra lại các thứ sao, cậu cố tình trọc tôi mà.
-Tôi biết, cậu ko nhớ nhưng các bạn của cậu nhớ giúp cậu mà.
-Sao cậu biết.
-Đón vậy thôi, ăn đi mình còn về nữa.
Trên đường, bỗng:
-ςướק…………….ăn ςướק.
Tiểu Anh thấy vậy bỏ đồ ăn xuống chạy theo, được vài bước cô nàng quay lại lôi T.Khanh:
-Còn ngồi đó ko mau đuổi theo.
Trong 4 người trong 4princes nói về chạy tuy ko nhanh nhưng anh chàng chạy rất cừ có lần anh chàng đã lập kỉ lục chạy 10 vòng sân trường mà ko hề thấy mệt. Anh chàng và cô nàng lao vào cuộc truy đuổi ngoạn mục. Và mục tiêu của hai người này chính là một BÀ GIÀ KHOẢNG 50-60 tuổi. Bà ta cầm trên tay chiếc túi xách màu đỏ đó chính là chiến lợi phẩm bà ta đã ςướק giựt được. Tiểu Anh và T.Khanh đuổi theo bà cụ để lấy lại túi xách cho người bị ςướק. Sao 1:30, ai cũng bỏ cuộc, mắt Tiểu Anh bắt đầu mờ dần ko thấy đường nữa con bé dừng lại, la to:
-T.Khanh cậu mà ko lấy lại túi xách coi chừng tui phạt cậu đấy.
Nghe xong anh chàng cứ như tên lửa chạy như bay ko sao đuổi kịp bà già. Bà già này đúng thật là khỏe và nhanh bà chạy cứ như tia chóp vậy. Sau một lát mắt của con bé phục hồi nó cố đuổi theo, T.Khanh kiên trì cứ bám lấy bà cụ như oan hồn ko tha. Bà cụ chạy vào siêu thị BigC, T.Khanh mệt lừ cũng bước vào. Bà cụ đi lên tới cầu thang, thì T.Khanh chỉ đứng ở giữa cầu thang, cả hai như mệt lừ bà cụ ngồi nghỉ mệt nhìn xuống thấy bạn trẻ mà tội nghiệp:
-Này, con tha cho bà đi bà mệt lắm rồi, bà nói cho con biết bà tuổi mà còn trẻ còn lâu con mới đuổi kịp.
T.Khanh thở thổn thển: -Bà mau trả lại túi xách cho người ta đi, con sẽ tha cho bà bằng ko con bắt được bà con dẫn bà đi cảnh sát.
Bà cụ: -Mệt, đường ai nấy đi, cái thằng quỷ nhỏ nhiều chuyện này.
Tiểu Anh vào siêu thị chứng kiến cảnh tượng mà tức T.Khanh: -T.Khanh còn chần chừ gì nữa, mau bắt lấy bà cụ lấy lại túi xách nhanh lên!
T.Khanh và bà cụ như thức tỉnh hai người tiếp tục bắt đầu cuộc rượt đuổi. Bà già lòng vòng qua các ngõ của các giang hàng, T.Khanh kiên trì bám sát bà cụ. Tiểu Anh cũng vào cuộc, cả 3 như náo động cả siêu thị, bà già bắt đầu chơi trò ném đồ vật, bà cứ ném cho T.Khanh bắt cứ thứ gì bà cụ lấy được như sách, cà chua, trứng, bánh,…….Tiểu Anh cố ngăn cản đường đi của bà cụ bằng cách xô đổ các hàng trên kệ để chặn đường đi của bà. Sau một hồi truy đuổi, T.Khanh may mắn tóm được áo của bà cụ. Tiểu Anh nhanh nhẹn giựt lại túi xách. Vui mừng với chiến thắng chưa bao lâu, cả bất ngờ bị hai bảo vệ túm cổ:
-Học sinh mà dám giựt đồ của người già ngay trong siêu thị hả!
Bà già lẹ mồm:
-Hai cậu mau đưa túi xách cho tôi, cháu tôi đang ở bệnh viện chuẩn bị mổ tim rồi. Tôi sợ ko kịp gặp nó quá, nhanh đi.
Hai bảo vệ ngoan ngoãn đưa túi xách cho bà cụ, T.Khanh và Tiểu Anh le hét tỉ tê ngăn lại. Nhưng hai tên bảo vệ vẫn cứng đầu đưa túi xách cho bà già, bà cụ lấy được túi xách chạy nhanh như chóp, Tiểu Anh và T.Khanh tức tối vì bị mắc mưu của bà già. Hai bảo vệ lôi họ đến đồn cảnh sát:
CS: -Hai cháu nói đi, tại sao lại giựt túi xách của bà cụ già.
T.Khanh: -Tyụi cháu đâu có làm gì đâu chứ, rõ ràng là bà cụ đó ςướק túi xách của người ta, bọn cháu có ý tốt đuổi theo, ai ngờ vô siêu thi bị hai tên bảo vệ đáng ghét này bắt lại rồi thả cho bà già đó đi há(chỉ vào mặt hai tên bảo vệ)
CS: Còn hai chú, hai chú đã trông thấy những gì.
Bảo vệ 1: -Dạ thưa anh chúng tôi bắt gặp hai đứa nhỏ này nè, chúng đuổi theo một bà cụ tuổi già sức yếu rồi giựt túi xách trên tay bà cụ ấy nữa, chúng còn làm đỗ và hư hỏng một số hàng hóa trong siêu thị trong lúc rượt bà cụ đó nữa. Cho nên thấy vậy chúng tôi vào cuộc bắt hai nhock này lại, thả bà cụ đi vì bà ấy đang có thân nhân trong bệnh viên đang trong tình trạng nguy kịch.
Tiểu Anh: -Hai chú có nhầm ko đó, bà ta mới là kẻ ςướק giựt, bà ta du khống đổ tội cho chúng tôi đây nè. Còn hai chú tội thả tội phạm đi như vậy tôi còn chưa tính với mọi người nữa đó.
Sau đó một chú cảnh sát dẫn theo bà cụ lúc nãy cùng chiếc túi xách đến
CS: -Có lẽ chúng ta có sự hiểu lầm ở đây, bà cụ này đã giựt túi xách của người đi đường. sau một hồi truy đuổi người dân ở đó đành chịu thua, chỉ có hai em học sinh này là kiên trì đuổi theo, để lấy lại túi xách giúp người bị nạn.
T.Khanh: -Đó hai người nghe chưa, uổng phí công của chúng tôi.
Bảo vệ: -Chúng tôi xin lỗi hai cháu.(cùng nhau ra về). Thưa anh cảnh sát còn về khoản tổn thất của siêu thị nhờ hai anh lo giúp.
CS: -Hai anh yên tâm, chúng tôi sẽ giải quyết nhanh chóng cho siêu thị.
Tiểu Anh: -Thưa chú nhưng bọn cháu về được chưa.
CS: -Vẫn chưa, tuy mọi việc đã sáng tỏ. Nhưng hai cháu đã gây náo loạn trật tự công cộng gây thiệt hại tài sản của người khác. Có hai lựa chọn cho các em thứ nhất là kêu người thân tới bảo lãnh các em, thứ hai tôi sẽ điện tới trường học của các em.
Cả hai thú vía nhìn nhau, ko biết thế nào Tiểu Anh:
-T.Khanh cậu chọn cái nào?
-Tớ ko chọn đâu, ba tớ mà biết chắc mình bị tụng kinh quá, điện tới trường thầy cô cũng mét ba mình à. Tiểu Anh ơi sao đây?
Tiểu Anh quay sang hỏi chú cảnh sát:
-Chú ơi! Chúng cháu muốn về thì chỉ cần bồi thường và đợi người thân tới bảo lãnh kí tên phải ko?
CS: -Đúng vậy!
T.Khanh: -Hay quá vậy mình phải kêu 3 cậu ấy cứu mình thôi.
Tiểu Anh: -Nếu như ko?
CS: -Vậy thì cháu và bạn cháu phải ở đây một đêm rồi đó.
Về phần 3 anh chàng sau khi mua thức ăn cho T.Khanh cả 3 ngồi nghỉ ở trong quán ăn. Rồi sau đó đi tìm bạn mình tìm mãi vẫn ko thấy, T.Nhân nóng ruột, lấy điện thoại điện cho T.Khanh:
-T.Khanh hả! Cậu về nhà rồi hay sao bọn mình ko thấy cậu.
-T.Nhân sao! Mau cứu mình đi, mình đang ở đồn cảnh sát nè
-Trời, chuyện gì vậy?
-Cậu mau đến giúp mình đi, mình kể sao. Mình ko muốn ăn cơm tù đâu.
Cả 3 vội vàng đến đồn cảnh sát, T.Khanh gặp được bạn mình vui mừng khôn xiết
Tuấn Anh: -Thưa chú chúng cháu muốn bảo lãnh bạn cháu!
CS: -Được rồi, bọn cháu làm thủ tục kí vào đây và nộp tiền.
Tuấn Anh kí tên vào và kí sec đưa cho cảnh sát.
Tuấn Anh: -Xong rồi bọn mình về.
Tiểu Anh: -Được rồi đó T.Khanh, đi về thôi.(lôi T.Khanh)
Tuấn Anh chặn Tiểu Anh lại: -Ai cho cậu về!
Tiểu Anh: -Thì thủ tục xong xuôi, cậu bảo lãnh cho hai đứa mình rồi mà.
Tuấn Anh: -Xin lỗi nha, mình chỉ bảo lãnh cho T.Khanh à! Đời nào mà 4princes lại đi cứu kẻ thù của mình.
T.Khanh: -Đúng đó Tuấn Anh, cho cậu ta ở trong đây đi mình khỏi phải làm việc ko công cho cậu ta nữa.
Tiểu Anh: -Nè quá đáng à nhà, ᴆục nước béo cò hả.
Tuấn Anh: -Sao bằng cậu, thuận gió đẩy thuyền, cho dầu vào lửa.
Tiểu Anh: -Tuấn Anh, cậu……………..
CS: -Các cháu về được rồi, con bé này ở lại.
Đức Tuấn: -Tuấn Anh! Ko mấy giúp cậu ta luôn đi.
Tuấn Anh: -Ko được mình muốn cậu ta lãnh mùi vị cơm tù, có như vậy mới trả thù cho T.Khanh được.
Đức Tuấn: -Nhưng………
Thiện Nhân: -Thôi ko sao……..chúng ta về đi.