91.Ngày 24 tháng 12 năm 2006Thục khẽ đứng dậy nhưng đôi mắt cô ấy ko rời tôi, vẻ rất sững sờ. Có lẽ nàng ko nghĩ là tôi có thể nói được như thế. Thật ra tôi chỉ mất 1 năm để học cách dùng từ của người miền Nam, cộng thêm nói chuyện và sống cùng Tấn suốt nên quen giọng cậu ấy cũng ko có gì lạ. Chỉ có điều tôi chỉ nói được khi cố tình, chứ bình thường thì nói giọng Hà Nội vẫn dễ chịu hơn.
“Anh học ở đâu ra…?” – Cô ấy khẽ mấp máy môi – “Thực là…em ko …”
“Em ko nghĩ đến chứ gì?” – Tôi bước đến gần cô ấy hơn – “Anh đã nói là anh thích Sài Gòn rồi mà”
Cứ tưởng chừng như tôi đang nằm mơ. Anh thích Sài Gòn thật sao? Tôi vẫn còn đang miên man, thì Bằng lại nói tiếp, như thể đã chờ được nói những lời này vậy.
“còn nếu em nghĩ rằng em ko hiểu anh, ko biết gì về anh nên ko hợp anh, thì đây..” – Bằng rút ra 1 tờ giấy trong túi áo – “Anh đã ghi đủ 3 trang, và giờ là nhiệm vụ của em – học thuộc”
Ba trang giấy A4 với đầy các chữ trên đó, với những màu mực khác nhau, hình như anh viết nó nhiều lần, mỗi khi nhớ ra điều gì đó về bản thân. Cũng là lần đầu tôi nhìn thấy nét chữ của Bằng – ngắn, đơn giản và mạnh mẽ. Tôi cầm lấy các tờ giấy…và đọc…
“Anh thích ăn đậu đỏ, ko ăn nước cốt dừa… (nhưng mà đậu xanh cũng được)
Anh thích cá rô kho với củ cải, nhưng ko ăn được hành tây
Anh chỉ biết chơi trống, bóng đá, ko thích đi bơi vì anh ko biết bơi.
….
Thỉnh thoảng anh rất dễ nổi cáu khi ai đó vỗ lưng trong lúc bực bội…
Ở Hà Nội anh rất thích bách bộ dọc Bờ Hồ, bánh tôm ở đó rất ngon…
Màu xanh lá là màu anh ghét nhất, còn lại màu gì cũng được. Kể cả màu cam.
Anh có 2 cái áo màu cam trong tủ..
….
Lúc 12 tuổi anh bị bố đánh đòn vì tội lấy đũa gõ vào nồi lúc…3 giờ khuya.
……
Bản nhạc anh thích chơi nhất là As long as you love me, bản anh ghét nhất là The day you went away. À còn cả cái bài Goodbye đáng kiếp ấy nữa….
……
Hồi trước anh rất ghét cờ tướng vì ko nhớ nổi mặt con cờ, nhưng giờ thì anh thích rồi, vì anh thấy bố em, à ko, ba em thích chơi nên đi học ở phố Bùi Viện. Ghi chú bonus: Tuần trước anh đã “dụ khị” được ba em đánh với anh 2 ván đấy – nhưng anh thua cả 2…xấu hổ nhỉ.
……”
Tôi càng đọc, nước mắt tôi càng tuôn ra, ko kìm được, mỗi dòng mỗi câu, tôi đều thấy lòng mình tan ra. Tôi cũng ko nhận ra Bằng đã đến bên tôi tự lúc nào, anh ôm tôi, rất nhẹ nhàng khi tôi vẫn còn đang muốn đọc tiếp.
“Em còn nhiều thời gian, anh ko trả bài ngay bây giờ.” – Bằng cười, nói – “Em đọc mấy câu cuối trước đi.”
Thục nghe tôi bảo, ngước lên nhìn tôi rồi mở trang cuối cùng ra đọc… Tôi thấy vô cùng hồi hộp, cứ như đang sắp bước qua giai đoạn lớn nào đó của cuộc đời. Tôi căng thẳng chờ phản ứng của Thục khi cô ấy vừa đọc xong. Lúc này tôi mới nhận ra là cô ấy đang khóc, giọt nước mắt nóng hổi, trào ra từ đôi mắt đỏ hoe… làm tôi thấy rất đau lòng.
……Và cô ấy ôm tôi.
Tôi cao, nên nàng phải rướn người để choàng 2 tay qua cổ tôi, cái ôm chưa bao giờ ấm áp đến thế. Hạnh phúc đang tỏa tràn trong tôi, thực sự chín muồi, rất khác với 3 năm trước khi chúng tôi ôm nhau ở công ty Thục. Giọng nàng thì thầm, nước mắt nhỏ đôi giọt xuống vai tôi.
“Em xin lỗi..Em sai.”
92.Ngày 24 tháng 12 năm 2006 – Merry Christmas and Happy New Year - EndingThục đã nói như thế. Câu này bình thường là bản quyền của tôi, nhưng hôm nay, nàng đã nói. Cô ấy vừa rủ bỏ chiếc áo tiểu thư bên trong của mình để nhận rằng cô ấy sai, dù cho tôi ko hề mong đợi điều đó. Tôi còn muốn cảm ơn Thục đã cho tôi thời gian để trưởng thành…
“Em đọc câu cuối trang 3 rồi chứ?” – Tôi nói nhỏ bên tai Thục - “Anh muốn nghe câu trả lời.”
“Em vẫn còn thấy thiếu 1 cái gì đó….” – Thục đẩy tôi ra, mỉm cười. Tôi biết nàng muốn nói đến thứ gì.
Bằng lôi trong túi quần ra 1 chiếc hộp nhỏ màu đỏ có nơ trắng, đặt vào tay tôi rồi nói – “Em mở đi”. Tôi gấp 3 trang giấy lại và mở chiếc hộp trong sự run rẩy của hạnh phúc vì tôi biết nó là gì – 1 chiếc nhẫn.
Tôi còn có thể nói gì hơn, lẽ ra tôi phải nói OK hoặc Yes nhưng thay vào đó, tôi cứ rớt nước mắt mãi và chỉ có thể gật đầu. Bằng cười rất tươi và bế thốc tôi lên, mang tôi ra chính giữa phòng khách và đặt xuống. Ở đó, trên trần nhà, có 1 vòng hoa tầm gửi.
“Em biết nguyên tắc cây tầm gửi đêm Giáng sinh chứ?” – Bằng hỏi với vẻ mặt láu cá. Tôi biết, thực ra là nhờ năm ngoái đón Giáng sinh với 1 ông khách người Anh. Theo thông lệ, trong đêm Noel, bất kỳ ai cũng có quyền hôn người vô tình đứng dưới vòng hoa tầm gửi. Họ bảo đó là 1 phong tục của ngày lễ này. (*)
“Nhưng anh đã ăn gian.” – Thục phản đối, đẩy nhẹ иgự¢ tôi – “Em đâu có tự đứng ở đây.”
Tôi kéo nàng vào sát và khẽ khàng – “Uh, anh ăn gian. Nhưng lẽ nào em ko tặng nụ hôn đầu tiên cho anh sau khi đã nhận là em sai?”
Thực ra, tôi ko ép Thục, tôi chỉ chờ đợi nàng gật đầu hoặc nhắm mắt để biểu thị sự đồng ý. Nếu ko, tôi sẽ bỏ cô ấy ra, vậy thôi. Dù sao đợi được ngần ấy năm thì đợi thêm vài ngày, vài tháng, hay thậm chí vài năm nữa cũng chẳng sao…
Nhưng cô ấy đã ko từ chối mà còn chủ động, ngay khi còn đang được tôi bế cao, nàng hôn tôi. Xin đừng hỏi cảm giác của tôi lúc này. Chỉ có thể cho bạn biết rằng, tôi ko còn ở trên mặt đất nữa. Sweet & Wonderful……
Xin được kết thúc câu chuyện của tôi ở đây, đêm nay, đêm Noel của tình yêu, 1 tình yêu sâu sắc, trưởng thành, chứ ko mơ hồ, vội vã hay cô đơn như ngày xưa. Tôi cũng ko biết trong tương lai anh có vượt qua ba tôi ko, và tôi có được mẹ anh đón nhận hay ko, rồi những trở ngại nào sẽ đến… Tôi ko cần biết nữa. Nếu Bằng có thể học giọng Sài Gòn, tập chơi cờ tướng, ăn món ăn Nam Bộ, thì tại sao tôi ko thể học nấu món Bắc, xem kịch Hà Nội và đọc nhiều hơn về âm nhạc? Những người thực sự yêu nhau sẽ cho nhau sức mạnh, thế thôi.
À, nếu có ai đó thắc mắc về những dòng cuối trong trang giấy thứ ba, thì hãy đọc ở đây đi nhé. Chúc bạn cũng tìm được 1 Gia Bằng giống như tôi… Merry Christmas.
“…Anh yêu Hà Nội, nhưng anh thích Sài Gòn
…Anh rất thích An, nhưng anh chỉ yêu Du Thục…
Hình như em tên Du Thục phải ko, tiểu thư?
… Will you marry me?”
THE END.