83.Ngày … tháng … năm….Tôi ngủ lúc nào ko hay, cho đến khi mở mắt thì Bằng đang ngắm tôi dưới cái “ống kính” máy ảnh được làm từ 2 bàn tay của anh. Ánh nắng nhẹ hắt qua rèm cửa, cho tôi biết bình minh đã lên từ lâu.
“Sao thế?” – Tôi vươn vai. Bằng vẫn để 4 ngón tay thành hình vuông, nheo mắt – “Em ngủ trông yêu lắm. Tiếc là anh ko có máy ảnh.”
“Anh dậy hồi nào vậy?”
“Cũng trước em ít phút thôi.” – Bằng cười, bỏ tay xuống và nằm ngửa ra. Tôi định bước xuống giường để rửa mặt và chải tóc, thì anh đã kéo tay tôi lại – “Hôm nay theo anh về thăm nhà nhé?”
Có thể nói tôi rất vất vả để đưa ra lời đề nghị này với Thục, tôi sợ cô ấy sẽ phản đối, mặc dù tôi cũng ko hiểu sao mình lại sợ như vậy.
Thục ko để lộ cảm xúc nhiều lắm, ngoại trừ 1 chút gì đó bối rối, hoặc bất ngờ.
“Đồng ý ko?” – Tôi hơi sốt ruột khi nàng cứ im lặng, và sau khoảng 1 phút nhìn tôi ko nói gì, nàng gật đầu. Tôi chỉ biết vui và ôm siết cô ấy, mà cũng ko thể biết nàng đang nghĩ gì. Ko hỏi lý do, ko vui, ko buồn, 1 Du Thục có rất nhiều lớp vỏ ốc, ngay cả tôi còn ko phá vỡ nổi. Nhưng tôi biết nàng yêu tôi, vậy là đã quá đủ.
Ko thể ko đồng ý, vì thế, tôi gật đầu.
Thực ra chẳng có cô bạn gái nào muốn về ra mắt mẹ người yêu khi biết rõ người mẹ ấy ko thích mình. Tôi ko phải kiểu phụ nữ sống ૮ɦếƭ với tình yêu, có thể làm nhiều việc để được chấp nhận… Nói chung, bình sinh tôi là đứa ít ham hố, dễ bỏ cuộc, ko thích đấu tranh – nếu ko được thì thôi, chứ ko phải cố làm bằng mọi giá.
Thế nhưng khi đôi mắt Bằng sáng lên 1 niềm hạnh phúc với cái gật đầu của tôi, cứ như anh vừa cầu hôn và được tôi nhận lời vậy, tôi mới thấy có chút quyết tâm và can đảm hơn.
Tôi ko cảm thấy sợ cho đến khi thấy mẹ ở trước cổng, đang tưới mấy chậu hoa nhỏ trong vườn. Tự nhiên tôi tóat mồ hôi, nắm chặt bàn tay của Thục.
“Ôi giời, Bằng đấy à? Mày chịu về nhà rồi đấy hử?” – Giọng mẹ tôi nửa mừng vui nửa quở trách – “Lại dẫn theo ai về thế này?”
Mẹ nghiêng sang phải, rồi lại nghiêng sang trái, nhìn Thục săm soi. Cô ấy cúi đầu lễ phép – “Thưa bác.”
Ko giống mẹ Duy, bà ấy có đôi gò má cao và tóc vấn dưới lớp khăn đóng, nét mặt khắc khổ hơn nhiều. Căn nhà rộng với vườn cây nhỏ xinh xinh, 1 khoảng sân rộng có vài gốc hoa sứ. Tôi nhớ có lần Bằng nói, mẹ anh thích nhất là hoa sứ trắng.
“Cháu là…?” - Bà nheo mắt – “Bạn thằng Bằng nhà bác à?”
“Dạ, Con..à…cháu…là …” – Tôi hơi khó khăn để trả lời, nhưng may mà Bằng đã lên tiếng – “Người yêu con đấy ạ.”
Hình như có sấm vừa chớp qua, mặt bà tối sầm lại. Tôi thấy sợ.
Mẹ nhạy lắm, tinh lắm. Mẹ thừa biết tôi sẽ đưa nàng về, thừa biết đó là 1 cô gái Sài Thành, miền Nam. Mẹ thừa hiểu tôi sẽ ko bỏ cuộc, nhưng mẹ cứ làm khó tôi.
Mẹ gọi Thục vào nhà và mời cô ấy dùng trà nóng. Song, bà ít nói và chỉ thỉnh thỏang hỏi thăm cô ấy vài câu. Thấy tôi ngồi hóng chuyện, mẹ đẩy tôi vào gặp bố, bảo “Bố muốn nói chuyện với con đấy”, và thế là tôi phải để Thục ở lại 1 mình.
Bố thì có chuyện gì để nói với tôi đâu?!
Bà ấy vừa sắp mấy trái nhãn Ⱡồ₦g ra dĩa, vừa nói khoan thai – “…mà cháu và nó quen nhau thế nào?”
“Dạ…” – Tôi ngập ngừng, ko biết kể câu chuyện này ra sao – “Ở Hà Nội, gần chỗ anh ấy chơi trống.”
“Trống à?” – Bà ngước lên với đôi mắt sâu, tôi nhận ra đôi mắt của Bằng giống mẹ anh cực kỳ -“Nhắc đến chuyện đấy lại buồn. Bằng cứ làm bố nó giận mãi, cháu ạ.”
“Sao vậy bác?” – Tôi ngô nghê hỏi như 1 đứa con nít, mắt mở to chờ đợi. Nhưng bà ấy ko trả lời trực tiếp, chỉ thở dài – “Nhẽ ra ông ấy đã bỏ qua rồi, nhưng nó lại bỏ nhà vào Nam. Thế có khổ ko cơ chứ?”
“Ai ở ngòai đấy?” – Bố tôi giở kính, gấp quyển sách lại và hỏi tôi. Thái độ của ông ko gay gắt mấy nên tôi cũng thoải mái đáp – “Người yêu.”
Bố tôi cười, với tay lấy bao thuốc, tôi vội cầm hộ và rút cho ông 1 điếu – “Bố khỏe chứ ạ?”
“Mày vào đấy thì còn hỏi đến bố mày làm gì?” – Ông nói bâng quơ, nhìn lên tường – “Nhưng bố cũng mong mày lấy được vợ, sớm ổn định cho bố yên lòng.”
“…Bố….” – Tôi kêu nhưng ko nói được gì, thấy sống mũi tự nhiên cay.
“Ai cũng được, bố ko quản, sợ mẹ mày thôi.” – Bố rít 1 hơi khói – “Còn bố thì mày nên người sớm chừng nào, tốt chừng nấy, con ạ.”
84.Ngày … tháng … năm….Suốt quãng đường trên xe về, Thục chỉ chống cằm nhìn ra cửa sổ, để mặc tôi ngồi cạnh cố tìm cách mở chiếc hộp Pandorra bên trong của nàng. Ko biết mẹ đã nói gì, mà sao cô ấy lại như vậy?
“Em ko vui?” – Tôi lay Thục, cô ấy quay lại lắc đầu – “Đâu có.”
“Nhưng anh thấy em nghĩ ngợi gì ấy.”
“Ko, em nghĩ về con cá voi.” – Thục cười , mái tóc của cô ấy lại xòa bay. Cá voi à? Sao lại có cá voi ở đây nhỉ?
Câu nói của mẹ anh ấy, ko khó chịu cũng ko gắt gỏng, nhưng lại đậm 1 màu khói buồn vời vợi, bất lực và khổ sở. Vì tôi, Bằng đã từ bỏ nhiều thứ quá, ngay cả cơ hội trở lại với gia đình, với ba mình ư?
“Anh và ba..à, bố anh sao rồi?” – Tôi hỏi. Bằng có vẻ vui, đáp tươi tỉnh – “Tốt rồi, bố chỉ cần anh lấy vợ là xong.”
“Thật ko?” – Lòng tôi đầy nghi ngờ. Bằng đưa tay xuống cầm tay tôi – “Uh, thật, anh chẳng dối em bao giờ” , rồi như nhớ ra lần đầu tiên quen nhau, anh cười tít mắt – “..tất nhiên là sau việc ấy.”
“nhưng chắc bố ko muốn 1 cô con dâu miền Nam?” – Tôi bỗng yếu đuối tự ti kỳ lạ, ko còn là chính mình. Một nỗi buồn thực sự.
“Uh, ko muốn.” – Tôi nói, Thục mở mắt tròn xoe, tưởng chừng sắp bật khóc, trông tội vô cùng. Tôi chỉ đùa thôi, nhưng khi thấy thế thì vội vã chen thêm vào - “Bố chỉ muốn cô gái nào tên Du Thục và hay nghĩ ngợi lung tung.”
Cô ấy ngạc nhiên, cười nhẹ, nhưng nước mắt đã ngấn lên trong khóe mắt, ko ngăn kịp. Người đâu mà đa sầu đa cảm thế, em ơi. Tôi quàng tay qua vai Thục, nắm nhẹ, và khẽ hôn lên tóc cô ấy. Ngoài kia, những giọt mưa mùa hạ bắt đầu rơi lất phất, con đường này, ko biết bao giờ tôi mới có thể quay lại… Cảm ơn bố đã ủng hộ tình yêu của tôi. Ước gì, tôi có thể ở đấy cùng bố, mẹ, cái Hương, và Thục. Cuộc sống sẽ chỉ còn là thiên đường..
Trong đầu tôi cứ lẩn quẩn hình ảnh con cá Willy, bị nhốt kín trong cái hồ bơi chật hẹp. Nó giống như tôi, hay là Bằng? Có lẽ là cả 2. Như tôi ở Hà Nội, và như Bằng ở Sài Gòn. Chúng tôi sinh ra ko phải là để dành cho nhau, chúng tôi thuộc về 2 nơi hoàn toàn khác. Tôi ko thể hòa nhập được với họ, Bằng thì chắc cũng rất khó khăn khi ở 1 nơi đầy nắng, gió, bụi rồi mưa, trong khi anh sinh ra và lớn lên ở 1 mảnh đất cổ kính, nhiều sương và có đủ 4 mùa.
Tôi bắt đầu nghĩ tới ý định từ bỏ, tôi ko muốn Bằng trở thành con cá Willy.
Thức gọi điện rủ đi Karaoke, buồn cười ko? Roam Band phải đi hát Karaoke à? Thức giải thích rằng trời mưa, ko hát ngòai phố được, mà lại chẳng có gì làm. Hơn nữa, họ bảo muốn nghe người yêu tôi hát, nghe đến đấy, tôi đồng ý ngay.
Chưa bao giờ cô ấy hát cho tôi nghe, và tôi cũng vậy. Tôi hát ko đỉnh bằng Vũ, và tôi cũng thích chơi trống hơn thôi.
Lại là 1 cuộc hội họp, tôi muốn từ chối, nhưng lại sợ làm Bằng cụt hứng. Dù sao, đây cũng là lần cuối cùng.
Họ quả là những người ca sĩ chuyên nghiệp, họ hát rất hay, rất truyền cảm, đặc biệt là Vũ. Bằng ko ca, chỉ ngồi đập 2 cái lon bia vào nhau, kêu bùm beng. Hôm nay ko có An, và như vậy tôi thấy dễ chịu hơn.
“Ngày kia mày về hử Bằng?” – Người mà Bằng gọi là “lão Phúc” hỏi đột ngột, làm Bằng ngưng tay, ngẩn ngơ 1 hồi, rồi gật đầu buồn thiu, nhưng cố ko cho tôi phát hiện ra, anh cười ngay – “Uh!..”
“Chị Thục hát đi nào!” – Thức chìa cái micro cho tôi.