Đài Các Tiểu Thư - Chương 41

Tác giả: Hồng Sakura

81.Ngày … tháng … năm….
Mặt tôi có cảm giác như bị ai vuốt cho 1 cái, cười khinh bỉ. Và người đó là cô ấy. Hòang An.
Cô ấy tỏ ra là người hiểu Bằng nhất, và cho mọi người thấy tôi chẳng biết gì về người yêu cả. Cô ấy giải thích rằng Bằng bị viêm xoang, ăn thứ lạnh buổi tối sẽ bị sổ mũi… Những người khác có người gật gù lắng nghe, có người ái ngại nhìn tôi.
Tôi ko thích cô ấy 1 chút nào. Tôi ghét cô ấy. Nói thẳng ra là vậy đi.
Cuộc điện thoại của anh bạn học Lập trình cùng lớp, nhắc tôi sắp có kỳ thi cuối khóa. Khi tôi trở lại bàn, hình như đã có 1 vụ án nào đấy xảy ra, mọi người ai cũng lấm la lấm lét. An ngước lên, cười vui vẻ - “Cậu ko cho Thục biết mình bị viêm xoang à?”
“Gì cơ?Viêm xoang à?” – Tôi cúi nhìn Thục, cô ấy ngồi thu lu như 1 con sóc con, ko nhìn ai cả, chỉ nhìn cái…bàn ăn.
“Chị Thục gọi chè lạnh cho anh, chị An bảo ko được và gọi chè nóng, còn là đậu đỏ ko nước cốt.” – Thức lên tiếng kể lại – “Chị An thế mà hiểu anh hơn ấy nhở?”
Vũ túm cổ Thức bụm miệng nó lại. Tôi bắt đầu hiểu ra lý do của sự xuất hiện con sóc Du Thục rồi.
“Ah.. Chuyện vặt.” – Bằng ngồi xuống nói giọng cởi mở - “Từ khi vào Sài Gòn thì tớ cái gì cũng ăn tất, đậu đỏ, đậu xanh, đậu đen cho đến nóng hay lạnh. Mà bệnh viêm xoang ấy, vào đất Sài Thành nóng quá, tớ khỏi hẳn rồi!”
Và anh cười, trong tiếng cười của anh có tiếng khóc thầm lặng của tôi.
Rõ ràng anh cố đỡ cho tôi. Tôi ko biết bệnh viêm xoang của Bằng, tôi ko biết anh thích ăn đậu đỏ, tôi ko biết anh ko ăn nước cốt dừa. Những hôm đi cùng nhau, nếu có ăn chè, thì Bằng toàn gọi cocktail trái cây. Có thể cũng có lúc anh gọi đậu đỏ nóng ko nước cốt dừa, nhưng…tôi ko để ý.
Thục xúc từng thìa chè, ăn và cười, nụ cười nhạt như nước. Tôi ko biết cô ấy có hiểu lầm tôi…và An mà nghĩ lung tung ko? Người ta bảo con gái thường mưa nắng, nhạy cảm và hay ghen…
Do vậy, lúc đưa Thục về khách sạn, tôi vội trấn an cô ấy.
“An là cô bạn gái thân nhất của anh, nên cô ấy biết rõ anh…”
“uh..” – Thục cúi mặt.
“Bọn anh rất hiểu nhau, như anh em..”
“UH…”
Tôi nói cái gì, nàng cũng “Uh.”, lầm lũi mà đi. Tôi phải chạy lên trước mặt để cản cô ấy ko đâm sầm vào cánh cửa phòng chưa mở - “Em có sao ko? Em ốm à?”
“Em ko sao.” – Tôi nói bằng vô thức – “Anh về đi.”
“Về đâu?” – Bằng hỏi to tiếng – “Anh sẽ ở đây cùng em.” Rồi anh ôm tôi, sau khi cánh cửa phòng đã đóng lại. Cái ôm rất cần thiết vì chỉ thiếu chút nữa thôi, tôi sẽ ngã gục vì mệt mỏi, chán chường, đau đớn và bất lực. Tôi tự hỏi liệu mình có sai khi để Bằng trở lại đây hay ko?
“Anh ko phải Conan, anh ko hiểu được những cảm xúc của em nếu em ko nói ra.” – Tiếng Bằng đều đều, ấm áp, chân thành khi tôi vẫn còn trong vòng tay anh, rã rời và buông xuôi.
82.Ngày … tháng … năm….
“Em chỉ thấy mệt…và buồn quá.”
Thục thì thào, giọng cô ấy như lạc đi. Tôi đưa Thục tới giường và để cô ấy ngồi xuống, còn tôi thì ngồi đối điện. Tôi nghĩ mình cần phải hiểu cô ấy hơn, vì nàng cực kỳ mỏng manh, nếu chỉ 1 cơn chấn động có khi sẽ vỡ tan, mà nàng có vỡ tan thì tôi cũng chẳng tồn tại nổi.
“Hãy nói anh nghe em buồn cái gì nào?”
“Em ko thích An…” – Câu nói của Thục ko nằm ngòai dự đoán của tôi. Cô ấy chắc đang ghen đây. Tôi cười và áp 2 tay lên má nàng – “Tại sao? Vì cô ấy hiểu anh hơn à?”
“Uh….”
“Nhưng có liên quan gì đâu. Anh chỉ yêu em thôi.”
Bằng nhìn tôi với đôi mắt tuyệt đẹp của anh ấy, làm tôi đang hoang mang càng thêm lạc lối. Tôi nghĩ mãi về cái lý do tại sao Bằng lại yêu tôi nhiều thế, còn tôi thì quá vô tâm, thậm chí cả những điều cơ bản nhất về anh mà tôi cũng ko biết. Tôi… là 1 người bạn gái rất, rất tồi.
“Anh ko thấy buồn khi em ko hiểu anh, ko biết nhiều về anh sao?”- Tôi hỏi thực lòng.
“Anh ko để ý.”
“Nói dối.”
“Uh, có để ý 1 chút.”
“Một chút thôi à?”
“Thật ra là…nhiều chút.” - Bằng cười nhe răng, véo má tôi – “Cho nên anh sẽ in 3 trang giấy ghi những gì anh thích, ko thích, ăn được, ko ăn được…v..v như Profile cá nhân cho em học thuộc làu. ૮ɦếƭ cưng rồi nhé.”
Cuối cùng thì nàng cũng chịu mỉm cười, và hoàn toàn là cười thực sự, dù ko tươi tắn lắm. Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem chừng đã giải quyết xong chuyện này.
Woa…….Buồn ngủ quá…
Tôi bò lên giường và ôm gối – “Van em, đừng đuổi, anh chỉ xin nửa mét giường để ngủ qua đêm thôi.” – và để cô ấy ko phản ứng kịp, tôi nhắm mắt ngay tức thì. Nhưng rồi bỗng sợ cô ấy sẽ ngủ ở ghế hay…xuống đất nằm, tôi mở mắt ra, ngóc đầu dậy hỏi – “Mà em ko ngủ dưới sàn đấy chứ?”
Tôi cười, lắc đầu – “Ko, anh cứ ngủ ở đó đi.”
Thế là Bằng đánh luôn 1 giấc rất nhanh, tôi canh chỉ mới 5 phút thì anh đã chẳng biết trời trăng gì nữa. Tôi đắp 1 phần mền cho Bằng, và bản thân cũng chui vào phần còn lại. Chúng tôi, cặp tình nhân – nằm cùng 1 chiếc giường, trong cùng 1 phòng khách sạn – nhưng cũng chỉ có thế.
Tôi ko ngủ được. Tôi thức đêm xem phim trên HBO. Giải cứu Willy – 1 con cá voi. Con cá bị nhốt trong bể bơi, nó bệnh, nó buồn và gần như ૮ɦếƭ. Và người ta phải trả nó về tự do, thả nó ra biển để nó có thể tiếp tục tung tăng, yêu đời…
Tôi nghĩ Bằng giống con…cá voi đó. Hoặc có thể, anh là cá, Hà Nội là nước, là môi trường sống quen thuộc, mà anh ko nên xa cách. Mang Bằng đi khỏi đây, như việc bắt 1 con cá lên khỏi mặt hồ vậy, nó chỉ có thể ૮ɦếƭ khô vì thiếu nước.
Anh vẫn ngủ say bên cạnh tôi.
Thục ko ngủ mà xem phim gì đấy. Tôi giật mình tỉnh giấc sau khoảng 2 tiếng, khi cô ấy nhẹ nhàng sờ tóc tôi. Nàng dịu dàng như chưa bao giờ có thể hơn như thế, tôi nghĩ có khi nào mình đang mơ ko.
“Em làm anh thức à?” – Thục hỏi, cười rất buồn.
“Sao em ko ngủ? Vì anh nằm cạnh à?” – Tôi dụi mắt – “Vậy anh xuống ghế nhé?”
Thục lắc đầu, bảo tôi cứ nằm đây, đừng rời xa cô ấy. Tôi luồng tay xuống dưới gáy Thục để cô ấy gối đầu, rồi kéo sát nàng vào lòng, như che chở. Đàn ông bao giờ cũng thích làm cây tùng cây bách để bảo vệ người yêu, để nàng tin cậy tựa nương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay