Đài Các Tiểu Thư - Chương 39

Tác giả: Hồng Sakura

77.Ngày … tháng … năm….
Tôi phải xin nghỉ phép 4 ngày để cùng Bằng ra Hà Nội, lần thứ ba của tôi đến mảnh đất thủ đô chỉ trong có 7 tháng. Sếp Tổng ném cho cái chữ ký duyệt chỉ vì chị Tuyết đã ok, nhưng bộ mặt sếp giống như sẵn sàng còng tôi đem nhốt nếu tôi còn lảng vảng trước mặt ông ấy.
Tôi biết đi lúc này là ko hay cho công ty, cho tôi, cho chị Tuyết, nhưng tôi đã quyết định rồi. Nếu Bằng yêu Hà Nội, thì tôi nên ủng hộ anh ấy. Tôi giấu chuyện này ko cho gia đình biết, trừ Tấn. Ko chừng họ lại bảo tôi điên vì tình yêu.
Cả hai chúng tôi đón chuyến bay tối ra Hà Nội, khi máy bay đáp thì đã là 11giờ đêm. Thục đăng ký phòng khách sạn chỉ…cho 1 mình cô ấy, và bảo tôi hãy về nhà trọ cũ.
“Lẽ ra em nên book phòng cho cả anh. Anh bị họ đuổi khỏi đấy rồi.” – Tôi nói – “Cũng may là khách sạn còn trống…”
“Ko…” – Thục ngăn ko cho tôi ở lại khách sạn – “Anh về đó đi. Đàn ông họ ko giận lâu đâu.”
Rồi nàng cười ý nhị. Xem ra tôi còn nhiều điều chưa nhận ra ở cô ấy lắm, nhất là nụ cười này. Nó bí ẩn và khiêu khích hơn bao giờ hết.
“Em cứ như mình hiểu đàn ông lắm vậy.” – Bằng nheo mắt nghi ngờ. Tôi kéo anh ra khỏi khách sạn, gọi 1 chiếc taxi và đẩy anh vào. – “Vui vẻ đi nhé, em còn phải làm việc!”
Bằng xô cửa xe bước ra, kéo hông tôi lại sát anh bằng 1 tay và ra vẻ cảnh cáo– “Này cưng, ko được ép anh như thế đâu nhé.”
Anh lái xe nhìn ra tò mò làm tôi xấu hổ gần ૮ɦếƭ, tôi cố tháo tay Bằng ra khỏi eo mình và cười nhăn như khỉ - “Thôi đi ông tướng!” và vội vã đi vào trong khách sạn.
“Tha cho em lần này!” – Bằng kêu to sau lưng tôi.
Ko phải họ ko giận lâu, nếu giận thì Vũ đã ko gọi cho tôi, mà là họ đã chán ngấy cái việc chửi rủa ghét bỏ tôi rồi. Gặp lại mọi người, tôi vui đến ko thể tả được. Thức ôm tôi đầu tiên, rồi đến anh Khoa, Vũ, lão Phúc chỉ bắt tay và vỗ vai 1 cái.
Đêm đó chúng tôi uống và hát hò đến tận sáng.
Khi anh Khoa gọi tôi dậy, tôi nhớ đến Thục đầu tiên. Vừa định chạy ngay đến khách sạn tìm cô ấy, thì Thục đã nhắn tin cho tôi, bảo rằng cô ấy có cuộc hẹn với khách hàng, nên tôi đừng bận tâm. Có vẻ như Thục muốn thả rong tôi hay sao ấy.
“Em đi cùng cô nàng à?” – Anh Khoa hỏi.
“Vâng ạ. Chúng em ra chơi vài ngày” – Tôi đáp và xốc nước rửa mặt, anh Khoa buông giọng ko vui – “Ra chơi vài ngày – nói cứ như em ko phải người Hà Nội vậy.”
Bởi vì thực sự chẳng có cuộc hẹn nào cả, tôi trốn phòng khách sạn và xem tivi, xong rồi ngủ, ngủ rồi gọi đồ ăn mang vào. Mới có 1 ngày mà sao tôi thấy nó dài hơn 1 thế kỷ. Bất giác tôi nghĩ, chắc Bằng cũng chán Sài Gòn như tôi chán nơi này thôi. Vậy mà tôi đã giận lẫy anh…
Điện thoại tôi kêu tính tang, là Bằng gọi.
“Em xong chưa?” – Giọng anh hồ hởi, tôi nghe có tiếng ồn ào trong máy – “Anh đang ở nhà lão Phúc, vui lắm. Chơi domino đây này.”
“Uh, vui hen.” – Tôi nói hờ hững – “Vậy anh chơi tiếp đi.”
“Anh nhớ em!” – Bằng thì thầm rồi bảo – “Em ở đâu, anh đến đón em sang đây?”
Vũ áp mặt nghe trộm làm tôi phải quát, đẩy hắn ra, trốn vào toa lét mới tiếp tục được cuộc gọi. Thục vẫn cầm máy chờ. Tôi hỏi cô ấy có muốn sang chơi ko, nàng chỉ ậm ừ. Bất kể thế nào, tôi cũng ko thể để Thục 1 mình. Vì vậy tôi mượn xe lão Phúc trở ra khách sạn, có lẽ cô ấy ở đó vì tôi nghe có tiếng ti vi.
“Anh đi đâu thế?” –Thức gọi với – “Em bảo chị An đến đây rồi.”
78.Ngày … tháng … năm….
Thục mở cửa, có vẻ rất uể oải, dường như cô ấy đã trải qua 1 ngày dài. Tôi cũng ko muốn trở lại cuộc vui khi thấy nàng như thế, nên cũng chán chường thả người xuống giường.
“Anh làm gì vậy?” – Nàng mở to mắt nhìn tôi.
“Ngủ 1 giấc, anh mệt!” – Tôi nhắm mắt đáp.
“Giỡn hả? Ai cho ngủ ở đây?” - Nàng kéo 2 tay tôi để lôi tôi dậy, nhưng với cái sức tiểu thư đài các kia, thì làm sao có thể. Hehe. Tôi giật mạnh tay làm cô ấy ngã chúi lên người mình – “Bắt được em rồi nhé.”
Cái gã tên Bằng đó ôm cứng tôi trên giường, trong tình thế hắn nằm dưới và tôi thì nằm sấp lên trên, ôi trời. Tôi cảm thấy… sự thanh cao của mình bị đang đe dọa, và chỉ có thể phản ứng bằng bộ mặt La sát mà tôi vẫn hay dùng.
Nhưng xem ra ko có tác dụng. Bằng đã có uống chút bia.
“Anh yêu mái tóc em vô cùng.” – Bằng đưa tay vuốt tóc tôi – “Rồi đôi mắt em……đôi môi em…….”
Anh ta trở người đổi vị trí nên tôi thành nằm dưới, đầu Bằng cúi sát dần và hình như là…anh ta đang định đi hơi xa. Hôn tôi và….???
“Đài các tiểu thư” Du Thục tông 1 cú đá cực mạnh khiến tôi ngã sóng soài xuống chân giường. Có lẽ tôi nên nghĩ lại về sức mạnh của cô ấy.
Tôi hơi bị u mê sau giây phút ban nãy, vì nàng trông… gợi cảm quá với chiếc áo cổ rộng và mái tóc buông xõa ấy. Ai cũng biết là tôi ૮ɦếƭ nàng vì mái tóc mà. Tôi chỉ muốn có 1 nụ hôn thật say, thật nồng, đúng cái lúc tôi thấy thoải mái và hứng thú nhất, thế thôi. Nhưng ko có gì xảy ra cả, thậm chí là 1 cú chạm môi.
My gosh, My darling!
“Em…hung dữ quá…!” – Bằng lồm cồm bò dậy và xoa…௱ôЛƓ. Chắc cú ngã đã ᴆụng trúng bàn tọa của anh ta. Tôi vuốt tóc và áo lại, bước xuống giường.
“Em muốn chơi domino. Chúng ta đến đó đi.”
Thà thế còn hơn là để cái gã…nguy hiểm này ở đây với tôi, vì coi bộ hắn ko định rời khỏi phòng mà tôi thì sợ mình…ko chống cự nổi với sức hấp dẫn của anh ta. Súyt chút tôi đã ko tự chủ được vì hành động tấn công nhẹ nhàng nhưng rất nam tính đó. Tim tôi như sắp nhảy khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
“Nhưng anh ko muốn chơi nữa. Anh muốn…hôn em.”
Tôi than thở và đứng lì 1 đống, tôi thực sự muốn điều đó. Quen nhau mấy tháng rồi , nhưng chúng tôi vẫn chưa có nụ hôn đầu thực sự đúng kiểu France kiss, mà chỉ toàn là nhá nhá, phớt má, hay là hôn trán, giỏi lắm chỉ có hôn lên…mũi, ặc ặc…chán bỏ xừ.
“Tôi gọi bảo vệ bây giờ.” – Thục cau mặt.
“Gọi đi” – Tôi tỏ vẻ thách thức– “Để xem họ xử thế nào khi anh là bạn trai mà ko được hôn người yêu. Như thế là bất công…”
“Chẳng có hôn hít gì ở đây cả, một là chúng ta qua đó chơi, hai là anh bị tống ra khỏi đây.” – Giọng nàng vẫn oai phong lẫm liệt – “Anh biết tính em mà”, và nàng nhấc máy điện thoại…
Okay..okay…tôi thua. Đành gác cái việc ấy lại thôi, chờ dịp khác, hic.
“Này Thục, hãy đợi đấy” – Tôi thầm thì trong bụng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc