Đài Các Tiểu Thư - Chương 37

Tác giả: Hồng Sakura

73.Ngày … tháng … năm….
Thục bảo tôi ghé ngang hàng hoa, tôi hỏi mới biết hôm nay là sinh nhật mẹ của cô ấy. Quen nhau gần 3 tháng mà tôi còn chưa gặp bố mẹ Thục, chỉ biết có Tấn. Nghe Thục nói cô ấy còn có 1 chị gái nữa.
Dù cũng rất sợ gặp 2 vị phụ mẫu của nàng, tôi vẫn cho rằng đó là việc nên làm, đặc biệt là hôm nay.
“Anh đến gặp mẹ em đựơc ko?”
Ko phải là ko được, nhưng…có nên ko? Tình hình chiến sự gia đình tôi thì cũng biết rồi đấy, đâu có vui vẻ gì. Nhưng thật bất công nếu Bằng ko được đến trong ngày sinh nhật của mẹ tôi, anh chẳng có tội gì, và tôi hãnh diện có 1 người bạn trai như Bằng. Tôi đánh liều, đến đâu thì đến.
“Được. Anh đi cùng em ha.” – Và tôi cũng ko quên dặn dò – “Sẽ căng thẳng đấy. Ba em khó, nên nói chuyện đừng màu mè quá, cứ thật lòng thôi.”
Bằng nháy mắt, nhảy xuống xe, bảo chị bán hoa bó cho 1 bó lys đẹp, rồi nói với tôi – “Anh màu mè lắm à? Yên tâm đi, bố mẹ em sẽ thích anh cho mà xem.”
Thiệt mệt, Bằng cứ tự tin cho rằng mình là 1 người sinh ra để được người ta yêu quý.
Cho đến khi nhìn thấy căn nhà to của gia đình Thục, tôi mới biết đích thị cô ấy là 1 tiểu thư đài các. Tôi ko sợ, ko ngại những căn biệt thự như thế này, nhưng tôi thấy nó xa lạ với cuộc sống bình dị của mình. Đó là lý do tôi ko thích đến nhà An.
Mẹ Thục là 1 người phụ nữ nhân hậu, ít lời. Bà đón bó hoa của tôi với nụ cười hiền hòa, nhưng cũng có hơi khách sáo, giữ kẽ. Thục và chị gái khá giống nhau, cả hai đều đẹp thuần khiết với đôi mắt trong như pha lê, mái tóc dài và gương mặt thanh tú, chỉ có dường như chị Thục hơi đơn giản hơn so với cô ấy.
Mẹ quan sát Bằng 1 cách kín đáo, ko để lộ ra ngoài, trái lại chị Hai rất thoải mái trong việc tìm hiểu. Bằng lễ độ, chừng mực, và nói năng có phần cẩn trọng – 1 hình ảnh hoàn toàn khác với người tôi từng biết. Tôi chợt thấy anh giống 1 quyển sách dày mà tôi còn chưa đọc tới những trang bên trong, chưa khám phá hết.
“Thủy, con vào kêu ba ra đi.” – Mẹ tôi nói với chị Hai – “Đến giờ ăn tối rồi.”
Tim tôi đập loạn xạ, mồ hôi rịn ra 2 bên thái dương, giống như bị sốt. Trong khi đó Bằng ngồi cạnh tôi, mỉm cười, nói chuyện với Tấn khá tự nhiên, ko hề có chút run sợ.
Ba tôi đi từ trên lầu xuống, mặc sơ mi và quần tây, tóc chải chỉnh tề. Bằng đứng dậy cúi đầu, người hơi gập, còn tôi thì cứ ngồi trơ mắt ếch vì chẳng biết phải làm gì nữa.
“Bạn trai con Thục phải ko?” – Bố cô ấy cười thân thiện bắt tay tôi – “Ngồi đi, tự nhiên hen.”
Tôi ko hiểu sao tay Thục lại lạnh ngắt khi tôi vừa chạm vào và môi cô ấy cũng run rẩy. Thục nhìn bố mình bằng ánh mắt nghi hoặc, e dè, như thể đang chiến đấu với kẻ thù vậy. Tôi đoán có điều gì bí ẩn đang diễn ra giữa 2 bố con họ, mà nó chắc chắn là liên quan đến tôi.
“Con ăn món trong Nam thấy quen ko Bằng?” – Mẹ Thục hỏi khi gắp thức ăn cho tôi. Tôi đỡ bằng hai tay rồi thành thật đáp – “Ko quen lắm ạ, cháu thích ăn món Bắc hơn.”
Mấy chục con mắt chưng hửng nhìn Bằng rồi lại nhìn tôi. Miệng Tấn ngậm 1 họng cơm tròn vo, chị Hai và anh rể giống bị điểm huyệt. Mẹ tôi hơi bất ngờ nhưng rồi cũng mỉm cười múc canh vào chén cho ba tôi, nói nhỏ giọng – “Uh, thì cũng phải. Người miền nào thích ăn món miền đó mà.”
Ba tôi cũng bị sốc, dĩ nhiên. Nhưng ông ko tỏ rõ thái độ cho lắm, chỉ gật gù đồng tình với lời mẹ tôi nói. Sự cởi mở của ba tôi với Bằng chỉ là lớp vỏ bề ngoài, che phủ những đợt sóng dữ đang cuộn trào trong lòng ông mà thôi. Tôi im lặng suốt buổi, ko mở miệng nói bất cứ câu nào, tránh để bị ba tôi bắt bẻ hay xét nét là tôi muốn đỡ lời cho Bằng.
Tôi ko trách Bằng, anh đã làm đúng. Tôi cũng đã nói anh nên chân thật, đừng khéo léo quá. Thà vậy còn hơn.
74.Ngày … tháng … năm….
Thục ko mảy may nói điều gì, cô ấy chỉ ăn và ăn. Tôi biết mình đang trở thành trung tâm của vũ trụ khi mà mọi người trong gia đình Thục đều tập trung quan sát tôi. Tuy nhiên nó ko làm tôi thấy khớp hay khó chịu, chỉ đến khi có 1 người khác xuất hiện ngay sau bữa ăn. Một người đàn ông trẻ, dáng trí thức, lịch sự và quan trọng là được bố Thục xem như … con rể.
Tấn nói nhỏ vào tay tôi – “Tình địch đấy.” Tôi liếc sang Thục, cô ấy dửng dưng như tự nãy đến giờ, rồi bỗng quàng tay với tôi như 1 cặp tình nhân mặn nồng thắm thiết. Đầu cô ấy hơi ngẩng cao.
Ánh mắt người kia chùn xuống khi thấy cảnh này, nhưng anh ta chỉ cười xã giao và gật đầu chào tôi.
Tôi ko biết mình đang hành động gì nữa, chỉ như 1 cách khẳng định rằng, tôi đã có chỗ.
Anh Trung ko đáng bị tôi đối xử như vậy, nhưng tất cả là tại ba tôi. Ai biểu ba tỏ ra thân thiện gần gũi với anh Trung, ai biểu ba kêu tôi pha nước cam cho anh Trung, ai biểu mẹ cứ cười khen món quà của anh Trung hợp ý mẹ quá… để Bằng của tôi trở nên lạc lõng. Tôi chỉ muốn bảo vệ tình yêu của mình mà thôi.
“Con với Bằng về nha, mẹ.” – Tôi nói rồi đứng dậy khi cả nhà vừa ăn xong bánh kem. Mẹ tôi gật đầu, còn ba tôi thì – “Để Bằng về 1 mình đi, con Thục ở lại với mẹ mày chút nữa chứ.”
Tôi hơi nhận ra bố Thục ko thích tôi, hoặc chí ít là thích người kia hơn tôi. Cả mẹ cô ấy cũng thế. Cũng phải thôi, người ấy là bác sĩ, nghề nghiệp ổn định và có trình độ hơn 1 tên chỉ biết chơi trống và đi giao hàng bằng xe tải như tôi.
“Uh, hôm nay là sinh nhật mẹ em mà” – Tôi nói nhỏ với Thục – “Anh lấy xe về, sáng mai sẽ đến đón em.”
“Khỏi đi cháu” – Bố Thục lên tiếng cản – “Lát khuya thằng Trung sẽ đưa nó về.”
Giờ thì tôi có thể khẳng định ông ko thích tôi 1 chút nào. Tôi như vừa bị xô ra khỏi chiến trường mà tôi đã khó khăn lắm mới giành được chỗ đứng. Một cảm giác hiếu chiến vùng lên trong tôi.
“Thế thì ko nên ạ. Thục là người yêu của cháu, mà cháu thì ko thể để người yêu mình về khuya với… người đàn ông khác được.”
Bằng nắm tay tôi kéo về phía mình, giọng nói mạnh mẽ tuyên chiến. Ba tôi cũng có phải là người dễ bị hạ đâu, ông cười khẩy – “Trước khi nó là người yêu cậu, nó là con tôi. Chẳng lẽ tôi ko biết cái gì nên hay ko nên à?”
Tình hình thế này thì còn căng thẳng hơn chiến sự…Pakistan nữa. Đến lúc tất cả mọi người ko biết phải nói gì, anh Trung rụt rè bảo – “Con xin lỗi nhưng tối nay con có ca trực, cũng ko nán lại lâu được. Con ghé mừng sinh nhật bác gái tí thôi.”
Và thế là anh Trung cáo từ ra về trước. Khi mục đích của ba bị hỏng ngang xương, ba cũng chẳng buồn giữ tôi lại làm gì, ông bỏ lên lầu ngay sau khi anh Trung đi được 5 phút.
“Anh có sợ ba em ko?” – Thục hỏi khi chúng tôi đang trên đường về. Tôi lắc đầu – “Anh chỉ sợ 2 người trong đời: mẹ anh và…em”.
“Gì? Em á?” – Thục hỏi lớn, hình như rất bất ngờ - “Sao lại sợ em?”
Tôi ko đáp, chỉ tủm tỉm cười. Tôi sợ cô ấy quá đi chứ, sợ nàng dỗi, sợ nàng buồn, sợ nàng khóc. Sợ ai đó ςướק mất nàng, sợ ko thể ở bên nhau. Những nỗi sợ lung tung nhưng đều có liên quan đến cô ấy.
“Nói đi chứ! Em làm gì mà anh sợ?” – Cô ấy cứ cương quyết hỏi cho ra.
“Ko phải à? Em bảo anh đi đằng Tây, đố anh có dám đi đằng Đông ko?”
Tôi đập nhẹ vào lưng Bằng và cười rúc rích như 1 cô gái mới lớn. Đôi khi người ta cũng thích được nịnh bợ quá nhỉ? Rõ ràng biết đó là 1 câu tán khéo, tôi vẫn bị sập bẫy ngon lành. Người ta gọi như vậy là yêu mù quáng.
“Anh sợ mẹ lắm à?”- Tôi hỏi lảng sang chuyện khác.
“Ko phải sợ lắm, nhưng cũng sợ thật. Mẹ đánh anh đến ê ẩm cả mình đấy.”
“Vậy hả? Anh bị đánh vì chuyện gì?”
“Yêu em.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc