69.Ngày … tháng … năm….Tôi đã gọi điện đến công ty Thục để hỏi địa chỉ, tôi muốn dành cho cô ấy 1 sự bất ngờ. Tôi đứng ở dưới cổng chính tòa nhà, gọi cho cô ấy. Giọng Thục đứt quãng – “Ở …Sài Gòn à…vào rồi à?”
“Dĩ nhiên. Tớ đã nói là vào.” – Tôi cố kèo cưa – “Nhưng quan trọng là tớ ở đâu giữa Sài Gòn? Kinh độ mấy, vĩ độ bao nhiêu?”
“Kinh độ 301 , Vĩ Độ đường Hòang Diệu, vị trí ngay trước cửa công ty KOYAKI” – Thục nói rành mạch trong điện thoại, tôi ngạc nhiên và đưa mắt nhìn quanh. Cô ấy ở đâu nhỉ?
“Nhìn lên đi.” – Thục nói nhẹ nhàng. Tôi ngước lên cao và thấy bóng cô ấy ở cửa sổ. Tôi bỏ điện thoại xuống và vẫy cô ấy.
Tôi chạy như bay ra thang máy, nó cứ chỉ số 2 hoài. Tôi ở tầng 4, bực quá. Thế là tôi lao xuống thang bộ. Trò này sao giống…trên phim?
Mấy đồng nghiệp đổ xô chen nhau ra cửa sổ để nhìn xuống, tò mò về “chàng trai Hà Nội có giọng dễ thương” như lời đồn của Hằng. Tôi mặc kệ. Chị Tuyết còn ráng chọc thêm 1 câu – “Coi chừng té lăn quay đấy cô nương!”
Mà tôi cũng tưởng mình té thật, tôi chạy ko thua gì phim hành động rượt đuổi. Để rồi, nhìn thấy Bằng ở đó, mái đầu ko đội nón, để tóc lòa xòa, giữa cái nắng chói chang của buổi xế trưa Sài Thành, tay nắm quai đeo Ba lô, cười với tôi.
Thục mặc chiếc áo sơ mi màu hồng, tay áo dài vấn lên cao quá khủyu và 1 chiếc váy đen công sở. Cô ấy cột tóc phía sau, để lộ chiếc cổ thanh tú và đầy quyến rũ. Tôi bước tới…
Ko có cái ôm nào đâu. Giữa chỗ công ty mà, Thục sẽ ko làm thế, dù tôi muốn ôm cô ấy vô cùng.
“Sao vậy?” – Tôi hỏi khi thấy cô ấy cứ đứng như pho tượng – “Ko chào mừng tớ sao?”
“Cảm ơn…” – Cô ấy chỉ nói khẽ và hỏi tôi – “Phải bỏ…nhóm nhạc sao?”
Nhắc tới nhóm nhạc, tôi lại thấy đau nhói, nên tôi bảo cô ấy đừng hỏi về chuyện đó nữa.
Tôi biết cảm giác của Bằng lúc này, và lẽ ra tôi ko nên hỏi đến. Tôi bước nhẹ lên, luồng tay qua eo Bằng, và ôm anh. Mặc kệ những ai đang trố mắt nhìn, cười khúc khích, hay xì xầm to nhỏ. Tôi chỉ gục đầu lên vai anh, nói rất rõ – “Em yêu anh”.
Đó cũng là câu đầu tiên tôi thốt ra với 1 người, trong suốt quãng đời 23 năm của mình. Tôi chưa từng nói như thế với Duy.
Nhưng tôi ko hề u mê, tôi biết rõ mình đang làm gì và nói gì. Tôi sẽ ko hối hận cho dù sau này Bằng có là con người thế nào đi nữa. Yêu, thế thôi.
Tôi như dạo bước giữa thiên đường.
Thôi rồi, mẹ ơi, An ơi, anh Khoa ơi, Hà Nội ơi… Thằng Bằng của mọi người đã bị bắt cóc từ đây, nó ૮ɦếƭ ngay khoảnh khắc này rồi, đừng ai mong kéo nó ra khỏi cô ấy. Đời này kiếp này, nó sẽ bám nàng như … ký sinh trùng, bởi nàng yêu nó – tình yêu thực sự.
Tôi bỏ ba lô và ôm chặt cô ấy hơn, để cảm nhận cái tình yêu cháy rực, ko chỉ của tôi, mà còn của cả Thục nữa. Những nuối tiếc, do dự suốt hôm qua nay đã tan biến, tôi tin mình đã quyết định đúng.
Vì chúng tôi yêu nhau.
70.Ngày … tháng … năm….Thế giới của tôi từ sau hôm ấy như 1 bông hoa hồng đỏ rực rỡ, tỏa hương thơm ngát nhưng cũng ko thiếu gai góc. Mẹ tôi và chị Hai ko phản đối, nhưng họ cũng ko ủng hộ, họ ko thích hỏi gì về Bằng – bạn trai tôi. Điều ngạc nhiên là Tấn rất đồng tình với tôi, nó làm tôi hơi ngỡ ngàng. Tôi biết ơn vì điều đó, nó cho tôi cảm giác là ít ra mình ko cô đơn.
Về ba, có một chiến tranh lạnh nổ ra giữa 2 cha con tôi. Ba ko lên chung cư thăm tôi, mỗi khi tôi về ông cũng bỏ vào phòng ko thèm ăn cơm. Tôi mang café vào thì ông giả bộ ngủ, chẳng buồn ngó tới mặt tôi nữa.
Nhưng bù lại, tôi có 1 tình yêu hạnh phúc.
Tôi tìm được việc ko mấy khó khăn, vì trước đã từng làm giao gas nên tôi cũng có bằng lái xe, giờ rất hữu ích cho công việc giao… nước khoáng. Tôi ko muốn bỏ trống, nên buổi tối tôi đến bar hôm trước đã chơi, vì họ nói đang thiếu 1 tay trống giỏi. “Giỏi” hay ko thì tôi ko biết, nhưng tôi đã bảo họ đừng để nhiều người biết tôi là 1 thành viên của Roam Band.
Tôi vận động 1 chị nọ ở tầng 2 cùng chung cư với Thục cho thuê căn phòng mà chị đã thông báo chỉ cho “SV nữ thuê”. Với tài mồm mép của tôi thì chỉ cần mất nửa ngày, chị ấy cũng phải chấp thuận, dù vẫn cố đặt ra những nội quy khắc khe.
Sao cũng được, ở càng gần nàng càng tốt. Hehe.
Mỗi ngày, Bằng đưa tôi đi làm bằng…xe tải chở nước Lavie. Có thể hơi mắc cười như tôi thấy chuyện đó thật … lãng mạn. Những người cùng công ty cứ hay trêu tôi là “công chúa nước suối” mỗi khi Bằng đưa tôi đến. Họ bảo tôi có anh bạn trai đáng yêu quá, nhưng tôi ko mấy vui vẻ vì thường là mấy cô gái khen, kèm theo câu – “Tán khéo ghê.”
Điều đó có nghĩa là anh ta cũng dùng “năng khiếu bẩm sinh” để đùa cùng các cô, làm các cô vui cười. Hừ. Bực thật đấy.
Mà khi tôi bực mình, mặt tôi trông chẳng khác nào Bà La sát.
“Tớ về nhé.” – Tôi vẫy tay chào cô tiếp tân của KOYAKI, và cô ấy cũng cúi chào vui vẻ, quay sang Thục – “Ngồi trong xe đó vui ko chị?”
Thục hơi cười nhưng rõ ràng là nụ cười miễn cưỡng, nhạt thếch, có vẻ ko vui. Tôi đỡ lời – “Tìm 1 anh bạn như tớ thì sẽ biết chứ gì.”
Cô bạn Hằng tiếp tân đánh tôi 1 phát nhẹ, rồi cười hi hi, nói – “Có 1 người nào như anh đang available là em ko bỏ qua đâu.”
“Đấy!” – Tôi húych Thục, cố để chọc cô ấy cười – “Em thấy anh úc nào cũng có người chờ giành ko?”
Nhưng cô ấy ko cười, buông lỏng 1 câu với cả tôi và Hằng – “Thế thì 2 người quen nhau đi.”, rồi đi luôn ra xe, ko bước lên.
Bằng đuổi theo đưa tay ôm eo kéo tôi lại, tôi cố gỡ tay anh ta ra.
“Em giận gì thế?” – Bằng vừa nói vừa cười, vẫn chẳng thể nghiêm túc được.
“……Ko giận gì hết….”
Tôi nói lẫy, vừa gỡ được tay Bằng ra, tôi đi 1 mạch ra ngoài tìm xe…ôm. Bằng đứng đó la to – “Ko ai dám chở em đâu. Hehe”
Gì? Ko có ai dám chở tôi á? Xí!!!!!!