Đài Các Tiểu Thư - Chương 33

Tác giả: Hồng Sakura

65.Ngày … tháng … năm….
Khi tôi báo anh Khoa về chuyện sẽ chuyển vào Sài Gòn, anh còn nghĩ tôi chỉ nói đùa. Anh ném cho tôi 1 lon bia bảo rằng tôi muốn đi đâu thì đi, cứ đúng ngày diễn của nhóm có mặt là ok. Tôi cố nhắc anh Khoa rằng tôi đang nghiêm túc – “Em nói thật đấy, Em sẽ rời nhóm.”
Đến lúc này thì anh mới nhận ra thái độ quyết đoán của tôi, anh hơi chùn xuống nheo mày – “Vì cô nàng ấy sao?”
“Vâng ạ.” – Tôi đáp dứt khóat – “Anh nói với họ giúp em”
Hôm ấy khi cả nhà từ Vũng Tàu về, mẹ tôi có hỏi tôi về chuyện anh Trung. Mẹ nói tôi nên cho mình cơ hội suy nghĩ, người như anh Trung là rất khó kiếm. Tôi bảo rằng tôi hiểu điều đó hơn ai hết, nhưng tình yêu ko thể miễn cưỡng được. Mẹ bảo tôi khờ.
Bằng có nói 5 ngày sau trở lại, và hôm nay thì đã 2 ngày rồi. Tôi ko nhắn tin, ko gọi, để thả con tim trong sự khắc khoải chờ đợi. Anh cũng ko gọi cho tôi, chỉ có hôm qua nhắn 1 tin ngắn, nội dung – “Ở đây bão tan rồi nhưng núi lửa lại phun, Thục ạ.”
“Em có thể bỏ chơi trống sao?” – Anh Khoa tỏ ra nghi ngờ - “Cô gái ấy có đáng để em phải như vậy ko?”
“Em có bỏ trống đâu.” – Tôi nhỏen miệng cười – “Mà cho dù có bỏ, thì cũng đáng. Với em thì chỉ cần có Thục là đủ.”
“Đồ ngốc.”
Anh Khoa hơi bực dọc khi nói câu ấy, ít khi tôi thấy anh nổi giận, nhưng lần này thì rõ ràng là thế. Thái độ của anh có lẽ chỉ dành cho cái thằng “si tình mù quáng” như tôi.
Buổi tối ba gọi tôi về nhà, giảng cho 1 bài học đạo đức. Ba nói tôi còn quá ngây thơ, đi mơ tưởng 1 tình yêu lãng mạn gì đó, để rồi đánh mất 1 chính nhân quân tử (chính nhân quân tử ở đây chắc là anh Trung rồi). Rằng con gái lấy chồng cần 1 người đàn ông chững chạc, hiểu biết, chân thành, chứ ko phải là người con trai hào hoa, nồng nhiệt hảo.
Tôi cảm thấy mình đã đủ lớn, đã chịu đựng quá nhiều, trong lúc bị dồn ép, tôi chỉ nói – “Con yêu người ấy, ko có ảnh, con thà…đi tu.”
Ba tôi ngớ người ra, ôm trán, gọi mẹ tôi – “Bà vào đây nghe con gái bà nói nè.”
Anh Khoa lạnh lùng từ chối lời nhờ cậy của tôi, anh nói tôi phải trực tiếp cho họ biết. Đó là 1 việc ko mấy dễ dàng nếu như ko muốn cho là “thập tử nhất sinh”. Thức thở dài thất vọng, chui vào góc nằm trùm chăn kín. Vũ chửi tục 1 câu rồi bỏ ra khỏi nhà trọ, lão Phúc đấm cho tôi 1 cú trời giáng, chảy máu răng. Anh Khoa phải lao vào can mới giữ được lão lại, anh kêu tôi hãy ra ngoài đi và tốt nhất là đừng về nữa.
Tôi cảm thấy mình có lỗi với họ. Tôi bước ra khỏi căn phòng trọ như 1 kẻ tội đồ. Liệu có thực sự xứng đáng ko? I don’t care.
“Con cảm thấy vẫn còn tin con trai Hà Nội được sao?” – Mẹ tôi than vãn thì đúng hơn là hỏi han tôi. Bà ngó xa xôi lên bức tranh trên tường. Tôi im lặng mãi 1 lúc thì nói – “Cho con thêm lần này. Con tin anh ấy.”
Mẹ bao giờ cũng dễ xiêu lòng hơn ba, mẹ xoa đầu tôi và ôm nó vào lòng, hôn nhẹ. Mẹ nói mẹ chỉ sợ tôi bị người ta phụ bạc, ôm khổ dài lâu mà thôi, suy cho cùng mẹ và ba chỉ mong tôi hạnh phúc. Tôi tự nghĩ lỡ mà Bằng cũng… như Duy, hay chỉ đùa cợt với tôi, chắc tôi chỉ còn con đường bỏ xứ ra đi để khỏi làm bận lòng người thân nữa…
66.Ngày … tháng … năm….
Tôi tìm An, vì tôi ko còn nơi nào để đi. Cô ấy luôn là chỗ dựa của tôi, nghĩ cũng buồn cười, tôi chỉ biết trút gánh nặng lên vai An mà ko hề có lần nào chia sẻ nỗi lòng của cô ấy.
“Miệng cậu sao thế?” – An lo lắng nhìn chăm chăm vào khóe môi rướm máu, bầm tím vì cú đấm của lão Phúc. Tôi gạt đi – “Tớ bị ᴆụng trúng thôi.”
“Đừng dối, cậu bị ai đánh phải ko?”
Tôi cười khì, cốt để An thấy bớt lo đi. Nhớ tới món quà đã mua, tôi lấy chiếc vòng xuyến ra – “Cái này tớ mua tặng cậu.”
Anh Trung đến tìm tôi ở công ty, tôi đoán chắc anh cũng đã chờ tôi khá lâu. Tôi cố nán lại văn phòng vì sợ về nhà lại gặp ba nữa. Nhìn thấy anh, tôi chỉ còn cảm thấy ái ngại và khó xử.
“Anh chờ em có việc gì ko?” – Tôi hỏi giọng mệt mỏi, ko mấy nhiệt tình. Anh Trung dắt chiếc xe đi song song bên tôi – “Anh chỉ…à…anh chỉ…à, em đói ko?”
Đó là người miền Nam. Chẳng biết tán tỉnh, văn vẻ, chỉ lúng 乃úng như gà mắc tóc, để rồi bung ra 1 câu ngố ơi là ngố. Tôi bật cười khẽ - “Anh muốn rủ em đi ăn?”
“Uh” – Anh gật đầu, cười hiền. Tôi vào bãi lấy xe của mình rồi cùng anh tấp vào 1 quán hủ tíu nam vang trên đường.
An đón chiếc vòng đeo tay 1 cách thích thú, ngạc nhiên, hình như cô ấy ko mong đợi việc tôi mua quà cho mình. Điều ấy cũng khiến tôi thấy vui vui, tạm quên chuyện ban nãy bị cả nhóm tẩy chay, bởi đã dứt áo ra đi vì 1 người con gái.
“Đẹp nhỉ?” – An ngắm nghía chiếc vòng – “Đây là món quà đầu tiên cậu tặng tớ đấy.”
Oh, thế à? Tôi tệ đến vậy à? Giờ tôi mới nhận ra điều An nói là đúng. Sinh nhật cô ấy, tôi chỉ mua cái bánh kem, 2 cây đèn cầy, mang đến ăn với An, mà thông thường tôi luôn là kẻ ăn nhiều hơn. Xấu tính thật.
“Em xin lỗi chuyện hôm bữa.” – Tôi mở lời khi thấy anh Trung cứ ăn, gắp hết tôm qua cho tôi, rót nước cho tôi, mà chẳng hé răng lời nào. Anh nghe tôi nói thì ngước lên – “Ủa, em đang nói đến chuyện gì?”
“Chuyện em bảo - Ko được..hôm đi Vũng Tàu…” – đến phiên tôi lúng túng – “Em…thực ra em…”
“Ah, chuyện hỏi cưới hả?” – Anh tỏ vẻ ko bận lòng – “Em ko thích thì thôi, anh chỉ hỏi linh tinh ấy mà.”
“em…” – Tôi muốn nói thẳng cho rồi, nhưng chẳng biết phải dùng câu nào cho hợp, ko quá vô duyên, cũng ko quá tàn nhẫn.
“Mà tay em sao rồi? Hết đau chưa?” – Anh đưa mắt nhìn bàn tay trái của tôi – “Xem ra đã có người xoa dịu nó rồi hén.”
Sau khi tôi giúp An đeo chiếc vòng vào cổ tay, An chạy đi lấy thuốc bôi cho tôi. Cô ấy nhẹ nhàng và khéo léo như 1 cô y tá chuyên nghiệp. Vài người ở Khách sạn nhìn chúng tôi, che miệng khúc khích cười , ngụ ý gì đó, tôi cũng ko rõ, chỉ thấy ngượng. Thế là tôi lên tiếng ngay sau khi An đã xong việc.
“À, tớ muốn nói cậu chuyện này.”
An thu dọn mấy miếng bông và thuốc bôi, nhìn tôi ngơ ngác.
“Tớ muốn nói là tớ…tớ sẽ..” – Tôi thấy khó khăn để cho An biết quá, hơn cả khi nói với những người trong ban nhạc. An lắng nghe 1 lúc, rồi cười buồn – “Tớ biết cậu muốn nói gì rồi.”
“Cậu biết à?”
“Cậu muốn xa Hà Nội, vào Sài Gòn phải ko?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay