61.Ngày … tháng … năm…. Mồng 5 Tết12h30, Thục mới hồi âm tin cho tôi. Cô ấy bảo phải về nhà ba mẹ ở ngoại thành ngủ 1 đêm, nhưng ko nói tại sao cô ấy ko nghe máy khi tôi gọi. Dù có hơi bực mình nhưng tôi cũng ko hỏi thêm gì, tôi ném cái điện thoại sang 1 bên và ngủ luôn tới sáng, mặc kệ cô ấy. Tôi đã lo cho nàng như vậy mà nàng thì cứ vô tình quá đỗi.
Tôi mù quáng mới đi yêu Thục. Cô ấy tệ chứ có tốt gì. Mai về cho rồi, chán Sài Gòn, chán Thục, chán tất tần tật.
Tôi hiểu tại sao ba muốn tôi đi cùng, vì có anh Trung. Ba tìm mọi cách để ghép tôi với anh, như 1 phương pháp để lôi tôi ra “vũng sình Bắc kỳ” mà ông rất ghét. Gia đình tôi có 6 người, thêm bạn gái Tấn (có vẻ nó đã được duyệt, thật ganh tỵ!) và anh Trung vừa đủ 7 chỗ. Điều đáng nói là nh Trung cũng vừa khớp ở vai trò là thành viên còn lại trong tương lai của gia đình tôi.
Chuyến đi chơi biển diễn ra trong ko khí vui vẻ của gia đình, ai cũng cười nói rộn rã, trừ tôi. Vẻ mặt của tôi nặng nề đến nỗi, ông anh rể bảo “cứ như nó vừa bị đuổi việc vậy”.
Tôi bực vì bị ép uổng, bị quản chế về tình cảm trong khi tôi có quyền tự do chọn người tôi thích, Thời đại dân chủ bình quyền, cha mẹ ko được xen vào chuyện yêu đương của con cái! Tôi càng bực vì sau tin nhắn trả lời của tôi, Bằng im hơi lặng tiếng luôn cho tới giờ.
Buổi sáng đi uống café ở ngoài khách sạn, có mấy người nhận ra tôi ở trong ban nhạc Roam Band, và họ mời tôi vào bar ở gần đó chơi. Giận chuyện Thục hôm qua, tôi cũng đồng ý, ko cần tìm Thục nữa. Cho cô ấy bỏ thói tiểu thư đài các đi, đừng tưởng tôi yêu cô ấy thì muốn kiêu thế nào thì kiêu.
Mà cũng vì tôi nhớ bộ trống quá. Vài hôm ko chơi được lại đâm ra nghiện. Hôm nay lại được cầm dùi gõ, tôi quên hết mọi thứ phiền não chán chường từ chiều qua. Chơi xong, họ rủ tôi ở lại uống bia và ăn lẩu luôn…
Đang lúc là ngà, có 1 người trong nhóm tự nhiên hỏi – “Sao vào 1 mình thế? Thăm bà con hay có người yêu trong này?”
“Con định khi nào lấy vợ vậy, Trung?” – Ko phải ba mà là mẹ tôi khơi khơi hỏi 1 câu như vậy làm tôi sốt vó. Chị hai nhìn tôi mà tủm tỉm cừơi đến thấy ghét! Anh Trung lúng ta lúng túng, ra chiều xấu hổ lắm, giọng cứ ấp úng – “Dạ…con..chừng nào có người chịu lấy…”
Tôi giả lơ đi gọt trái dưa, coi như chuyện này ko có liên quan gì đến mình. Cầu trời cho nó qua nhanh đi, qua nhanh đi…
Bằng đang làm gì? Anh ta ở khách sạn ngủ chắc?? Thế mà bảo vào đây ăn Tết với tôi! Tôi bỗng muốn Bằng có mặt bên tôi lúc này làm sao.
“Con phải hỏi mới biết có người chịu lấy ko chứ?” – Mẹ tôi cười hiền lành, ý bà hình như đang mở rộng cửa đón con rể tốt vậy. Anh Trung ngập ngừng 1 hồi, lại thốt lên cái câu làm tôi đẩy luôn con dao xuống tay mình – “Con hỏi Thục được ko?”
62.Ngày … tháng … năm….-Mồng 5 Tết2h30 PM
Câu hỏi làm tôi hơi giật mình, nhớ tới Thục. Tôi ngước lên đồng hồ - 2 giờ 30 chiều. Chuyến bay của tôi lúc 7g30 tối. Tôi ko thể đi mà ko cho cô ấy biết và ko gặp cô ấy trước khi bay. Tôi vội lôi máy điện thoại ra gọi Thục.
“Số máy quý khách vừa gọi, hiện ko liên lạc được…”
Oh gosh… Thục ơi là Thục. Thục muốn chơi trò gì với tớ vậy! Tôi ném mạnh lon bia trên tay xuống đất kêu Bang 1 tiếng to. Những người kia trơ mắt nhìn ko hiểu chuyện gì.
2h45 PM
Máu trên tay tôi tuôn ra khá nhiều nhưng tôi ko thấy đau, chỉ lo ba tôi bảo “Được quá chứ” thì khổ, nên vội lên tiếng ngay.
– “Ko được.”
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía tôi, trong số đó tôi ngại nhìn anh Trung nhất. Nhưng lẽ ra anh ko nên vội vã như thế, anh chắc là tôi thích anh sao… Ba tôi nghiêm mặt, còn mẹ tôi hơi ngỡ ngàng. Người duy nhất tỏ ra ko căng thẳng là anh rể, ổng cười khà khà - “Trời, làm gì mà phản đối tức thì vậy.”
Sau khi ổng dứt lời, tất cả đều ồ lên cười, nhưng anh Trung thì ko. Anh nhìn thấy tay tôi chảy máu, liền đứng dậy bước tới hỏi dồn
– “Em cắt trúng tay à, đau lắm ko??”, rồi quay lại hỏi chị tôi – “Thủy có mang băng cá nhân theo chứ?”
3h15 PM
Tôi uống hơi nhiều, đến hơn 3 giờ thì ngất ngưởng về khách sạn, nhưng ko vào trong. Tôi đi thẳng sang nhà Thục. Cửa vẫn khóa. Tại sao cô ấy lại như vậy? Tại sao…
Tôi bấm tin nhắn trong cơn say… xong thì…ngồi phịch xuống trước cửa nhà Thục…lim dim…rồi…ngủ luôn…
Chắc người ta tưởng có thằng thất tình bị điên…
Where’re you…where’s my love…
Chị Hai phải đi cùng tôi vào trong khu khách sạn để tìm mua băng y tế. Chiếc điện thoại của tôi nãy giờ bị mất sóng do ở ngoài bãi tắm bỗng run trong túi quần, kêu tít tít. Tôi vội rụt tay đang được chị băng bó lại cho vào túi móc điện thoại ra đọc.
“Where are you? Tối nay tớ về HN rồi, đừng trốn nữa. I want to see you..I miss you..”
Tôi ngước lên ngó chị tôi, rồi ngó đồng hồ đeo tay. 3h20. Tối nay? Chuyến bay mấy giờ??
Tôi gọi lên hãng hàng ko, check lịch. Họ nói chuyến sớm nhất buổi tối là 7 giờ 30. Tôi còn hơn 3 tiếng nữa, tôi phải đi ngay bây giờ!
“Chị, em phải về Sài Gòn ngay, việc…công ty! Gấp lắm!”