Đài Các Tiểu Thư - Chương 30

Tác giả: Hồng Sakura

59.Ngày … tháng … năm…. Mồng 4 Tết
“Ai vậy? Cái thằng mà Tấn nói đó hả?” – Ba tôi gặng hỏi ngay khi tôi vừa đẩy cửa vào nhà. Dù đã cố gắng chuẩn bị nhiều phương án đối phó, tôi vẫn tỏ ra lúng túng – “Người đó…ảnh..à..Bằng..”
“NÓI ĐÀNG HÒANG XEM NÀO!” – Ba tôi quát lớn, vẻ căng thẳng. Tôi cúi mặt như 1 kẻ tội phạm bị quan tòa chất vấn. Tôi cảm thấy mình quá chơi vơi, thiếu 1 niềm tin để đối mặt với những điều mà tôi chắc chắn nó sẽ xảy ra. Tôi hiểu rõ tình cảm lúc này của mình, nhưng tôi lại thiếu can đảm để khẳng định nó, ít nhất là trước những người khác.
“Con thích…anh ta.”
Tôi tranh thủ ra ngoài mua chút đồ làm quà cho mẹ, em gái, và cho An nữa. Ko biết ở đây có thứ gì đặc biệt ko? Để xem nào… nghe nói trong Nam có món bánh tét ngon lắm, cũng như bánh chưng ở ngoài Bắc. Thực ra tôi cũng từng ăn qua nhưng ngòai kia thì chắc ko bằng chính gốc dân Nam họ làm.
“Chị cho hỏi…ở đâu bán bánh tét ngon nhất vậy?” – Tôi mở lời với cô tiếp viên khách sạn. Cô ấy che miệng cười lí rí, xong mới trả lời tôi – “Bánh tét thì anh phải mua trước tết chứ bây giờ hết Tết anh mua làm gì?”
“Thế à?” – Tôi gãi đầu – “Vậy có thứ gì để mua làm quà ko?”
Ba tôi chỉ ngồi thừ ra, thở dài, cho thấy rằng ông thất vọng vì câu trả lời đó của tôi. Nghĩ 1 lúc, ông mới bắt đầu hỏi han – “Nó là người thế nào, nói ba nghe.”
Trong đầu tôi có rất nhiều sự giải trình sắp xếp - hỗn độn ko rõ ràng, nhưng thông tin đầu tiên tôi nói ra lại là điều khiến ba tôi phát điên lên – “Ảnh là người Bắc.” Đôi mắt rụt rè của tôi chỉ còn biết cúi xuống khi thấy 1 tia lửa tóe lên trong mắt người cha đã chịu nhiều cú sốc do tôi gây ra, ông thậm chí ko thể nói được lời nào. Tôi đoán từ cảm giác thất vọng, ông đã chuyển sang giận dữ.
Chị tiếp tân bảo tôi Sài Gòn ko có cái gì là đặc sản, chỉ tòan mấy thứ đồ mỹ nghệ bán ở khu Quận 1 hoặc là những bộ quần áo tơ tằm trong các chợ. Chị khuyên tôi nếu muốn mua quà cho người thân thì cứ việc chọn đại thứ gì có ghi Made in Ho Chi Minh là xong.
Tôi đã bảo Sài Gòn chán mà, Thục lại giận vô lý. Đi vòng vòng suốt 2 tiếng đồng hồ, tôi chẳng tìm được thứ gì ra hồn cả. Có lẽ phải nhờ Thục tư vấn thôi, trong này tôi có quen biết ai ngòai cô ấy đâu.
Tinnn…tinnn…tinnn…
Chuông đổ nhưng cô ấy ko bắt máy. Chỉ hơn 7giờ thôi, ko lẽ Thục ngủ sớm thế?
“Con bao nhiêu tuổi rồi, Thục?” – Sau 1 lúc lâu cố uống hết ly nước cam trên bàn để lấy bình tĩnh, ba tôi mới bật được 1 câu hỏi, mà nó dường như ko giống 1 câu hỏi.
“Con…nghĩ lần này ko giống lần trước”
60.Ngày … tháng … năm…. Mồng 4 Tết
Tôi nói bằng giọng hơi sợ sệt nhưng có phần tự tin, ko biết điều gì làm tôi tự tin như vậy. Thực tế tôi và Bằng cũng chưa đi đến đâu để tôi có thể tỏ ra cứ như chúng tôi đã là của nhau rồi vậy, ba đừng hòng ngăn cản.
“Tao hỏi mày bao nhiêu tuổi? Hai mươi ba? Năm nay là hai bốn. Mà ngu thế? Khờ thế? Lại bị 1 thằng Bắc kỳ như thế dụ mất hồn rồi!”
Ít khi ba gọi “mày-tao” với tôi lắm, chỉ khi nào ông quá nóng mới nói với kiểu ấy. Tôi biết tôi đã làm ông tức tối và lo lắng vô cùng.
Vì ko gọi được Thục nên tôi mua bừa cho An 1 vòng đeo tay “kiểu Hàn Quốc” theo lời của cô bán hàng, 1 cái móc điện thoại Kitty cho cái Hương em tôi, và cuối cùng mua cho mẹ đôi giày có hiệu Pasteur SG.
Tôi tiếp tục gọi cho Thục khi về đến khách sạn nhưng cô ấy vẫn ko nghe máy. Mặc dù có hơi lo lắng nhưng tôi cũng ko muốn sang tìm vì có thể cô ấy lại ko thích, như tối qua đấy thôi. Tôi trấn an mình rằng chắc Thục đã ngủ sớm vì đi mệt cả ngày…
Tôi đành ngồi chờ cô ấy gọi lại
Cuối cùng, ko bình luận thêm gì, ba kêu tôi theo ông về biệt thự gia đình, ở đó 1 đêm để sáng mai theo xe đi Vũng Tàu luôn. Tôi có nói ko muốn đi vì ngày kia phải đi làm, nhưng vẻ mặt cau có của ba làm tôi khớp, phải chấp nhận nghe lời. Tôi chỉ kịp gom 2 bộ đồ theo và luôn tay vớ cái điện thoại trên bàn.
2 cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn. Của Bằng tất cả.
Tôi ko dám gọi lại, ba tôi đang ngồi sát cạnh. Tôi ước gì ngày trước mình chưa từng quen Duy, bị Duy phản bội và ước gì Duy ko phải người Hà Nội. Trong thâm tâm tôi lại ko hề ước phải chi Bằng ko là người Bắc…
9h20 tối, vẫn ko thấy Thục gọi lại, cô ấy thờ ơ thế sao? Chịu ko được, tôi tìm sang nhà cô ấy, và thấy cửa khóa. Thục ko có nhà, cô ấy đi đâu?
Tôi lại gọi cho Thục. Chuông đổ 2 tiếng thì cuộc gọi có tín hiệu bị từ chối. Chuyện quái gì thế này? Cô ấy ko muốn nghe? Hay, cô ấy có chuyện gì? Bị ςướק?
Càng nghĩ tôi càng thấy ko yên. Tôi chuyển sang nhắn tin, 1 việc có hơi ngớ ngẩn nhưng còn hơn là ko làm gì cả.
Tôi ko nhận cuộc gọi, ko có can đảm nói chuyện với Bằng – trong khi ba tôi sẽ nghe hết vì ông ngồi ngay kế bên. Ba tôi ko tỏ ra quan tâm đến cuộc gọi vừa rồi, ông bảo tài xế taxi chạy rẽ vào bên phải để vào nhà. Vừa lúc có tin nhắn, tôi len lén mở ra đọc.
“Nếu người đọc tin nhắn này ko phải Thục: Mày làm gì cô ấy thì tao sẽ ko tha đâu.”
Trời ơi, tôi phì cười đến ra tiếng, nhưng kịp bụm miệng lại khi ba tôi quay sang chau mày nhìn. Bằng ngốc, anh ta tưởng tôi bị ai bắt cóc thì phải, nhiễm phim hành động lậm quá rồi. Tôi muốn trả lời để trấn an Bằng nhưng tạm thời phải đợi khuya đã.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay