Đài Các Tiểu Thư - Chương 29

Tác giả: Hồng Sakura

57.Ngày … tháng … năm…- Mồng 4 Tết.
Lần đầu tiên, có người dám…cốc đầu tôi. Kể cả ba tôi cũng chưa bao giờ làm điều này. Nói đúng hơn, nó khác với kiểu cốc đầu dạy dỗ - ko biết diễn tả làm sao nữa. Nó làm tôi…thấy thích.
Bà thầy bói ngồi ở 1 góc bên trái chỗ cúng Phật, khách bu đông lắm, còn phải xếp hàng nữa. Bằng bắt đầu nản , nói để khi khác vắng thì trở lại, nhưng đến lượt tôi trở nên ham hố cái trò này. Vì thế tôi kiên trì đứng theo hàng trong cái nắng rực của buổi sáng mùa xuân.
Khi đợi được đến lúc gặp “thầy”, tôi bỗng bối rối chẳng biết hỏi gì. “Thầy” thấy vậy mới xuống giọng – “Hai vị hỏi chuyện tình duyên phải ko? Đặt tiền quẻ xong thì ghi ngày tháng năm sinh ra giấy này.”
Thục đưa tôi 1 cây 乃út, bảo tôi viết lên mảnh giấy nhỏ. Viết xong, tôi hỏi người thầy bói nữ - “Thầy xem hộ cô ấy có yêu cháu ko?”
Thục ko có phản ứng gì như tôi đang chờ đợi, cô ấy chỉ ngồi xuống chống cằm chờ ngừơi thầy bói phán quẻ. Tôi cũng ngồi xuống theo, tay vẫn giữ cái ô che trên đầu 2 đứa.
“Nữ này số mệnh truân chuyên, tình duyên lận đận, tốt nhất nên chọn bạn đời chung thủy, tính cách bộc trực chất phác…”
Ặc ặc. Tôi phải ngăn bà ấy lại trước khi bà làm Thục của tôi suy nghĩ lung tung – “Còn quẻ của cháu thế nào ạ?”
Tình duyên lận đận? Chẳng lẽ là thế thật ư? Ai là bạn đời chung thủy, là tính cách bộc trực? Hình như ko phải Bằng… Ôi, mà tôi đang nghĩ gì thế này. Chỉ là bói toán cho vui thôi mà!
“Cậu thì tốt số lắm, rất đào hoa. Kết duyên cùng 1 tiểu thư quý phái, con nhà khá giả, giàu sang cả đời…”
“Đúng quá!” – Bằng kêu lên thích chí, khóac vai tôi – “Cô ấy đích thị là tiểu thư đấy!”
“Tôi ko phải tiểu thư.” – Gịong tôi lạnh lẽo. Tôi chán chường đứng dậy bỏ đi trong sự ngỡ ngàng của Bằng. Có lẽ tôi thất vọng vì kết quả của quẻ bói – mặc dù mới trước đó tôi vẫn đinh ninh rằng nó hoàn toàn chỉ là xem cho vui.
Biết thế tôi đã ko bảo Thục dẫn đi xem bói. Cô ấy có vẻ buồn khi nghe bà thầy phán, ngay cả khi tôi cố chọc cho nàng cười, Thục vẫn ỉu xìu.
“Thục ko phải tiểu thư à?” – Tôi chạy lên kéo tay Thục – “Với tớ thì Thục hơi bị tiểu thư đấy.”
“Tiểu thư chỗ nào?” – Giọng Thục hơi gắt – “Anh biết gì về tôi chứ?!!”
“Sao lại cáu lên thế? Tớ đùa mà.”
Cô ấy im lặng. Tôi muốn nói thực lòng tôi ko quan tâm cô ấy là tiểu thư, hay đài các công chúa, hay chỉ là 1 cô gái bình thường. Tôi chỉ yêu cô gái có mái tóc dài gợn sóng, đôi mắt trong trẻo thuần khiết như pha lê và có cá tính cực kỳ kiêu hãnh – 1 vỏ bọc mạnh mẽ cho tâm hồn yếu đuối bên trong. Cô gái làm tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thế mà tôi cũng im lặng.
58.Ngày … tháng … năm…- Mồng 4 Tết.
Tôi nghĩ mình ko có khiếu làm Hướng dẫn viên, hoặc là Sài Gòn cũng chẳng có gì hay ho để mà giới thiệu. Suốt cả ngày đi vòng vòng khu Quận 1, chỉ toàn ăn uống, cuối cùng tôi đón xe 乃úyt để cả hai quay về, nhà tôi và khách sạn chỗ Bằng ở, khi trời còn chưa tắt nắng.
“Sài Gòn chán nhỉ?” – Bằng nhận xét. Tôi nổi điên khi có kẻ giở giọng phê bình cái nơi mà tôi đã sinh ra và lớn lên, mặc dù tôi cũng thấy nó…chán hơn Hà Nội thật. – “Chán thì về đi!”
“Này..” – Anh ta kéo cổ tay tôi nắm chặt – “Người đâu mà dễ giận quá…Tớ xin lỗi.”
Cô ấy giật tay ra và cứ đi nhanh thẳng hướng về chung cư, lập tức tôi phải hộc tốc đuổi theo. Đến khi vừa chạm được vào vai Thục, thì nàng đã quay phắt lại mắng tôi liên hồi.
“Anh nghĩ sao nếu tôi bảo Hà Nội chán? Hà Nội khô rét, lạnh lẽo, chẳng có tình người?? Đàn ông Hà Nội ai cũng mồm mép mà chẳng có chút thật lòng nào??!!”
Giọng cô ấy cố gào to nhưng nó cứ nghèn nghẹn, uất ức làm sao. Tôi câm thinh chịu trận. Hình như Thục có 1 ác cảm nào đó đối với Hà Nội thì phải? Cô ấy còn ko gọi tôi là Bằng, xưng Thục – rất dễ thương - như mấy hôm trước nữa.
“Thục…nghĩ tớ thế à?”
Tôi chỉ lắc đầu – “Ko biết nữa…”
Bằng chìa cho tôi cái dù ban nãy, đã được xếp gọn lại – “Nếu Thục ghét Hà Nội, và đàn ông Hà Nội đến vậy thì cứ đánh tớ cho bõ giận. Đánh xong thì đừng ghét nữa, nhé?”
Chỉ như vậy thôi mà cơn thịnh nộ của tôi được xoa dịu hẳn đi, chỉ còn chút tưng tức trong lòng. Tôi vừa cầm cây dù giơ cao lên, thì Bằng đã liền giơ tay đỡ - “Ơ, Thục đánh thật à??” – rồi mếu máo – “Cái này quất đau lắm, để tớ tìm cái khác đã…”
Tôi cố nhịn cười và dùng hết sức rút cây dù ra, Bằng bỏ chạy còn tôi thì đuổi theo…
Như 2 đứa con nít.
Tôi ko biết rằng trò trẻ con ấy đã lọt vào tầm mắt của ba tôi – khi ông vừa đến sân trước chung cư. Mãi cho tới lúc Bằng đã về khách sạn, tôi vào thang máy, sự xuất hiện của ông làm tôi thực sự bất ngờ.
Vừa mới ngả lưng xuống giường nghỉ 1 lúc, tôi nhận được cụôc gọi của Vũ. Hắn bảo tôi phải về sớm vì cả bọn chẳng làm ăn được gì khi thiếu 1 tay. Tôi ậm ừ cho qua, nửa muốn về, nửa cũng muốn nán lại vì tôi và Thục ko có nhiều thời gian bên nhau cho lắm, mặc dù tôi ko thích thú gì với cái nắng chói chang của Sài Gòn.
Cuối cùng tôi bảo Vũ rằng nếu ko có gì thay đổi, tôi sẽ về chiều mai. Dù sao tôi ko nên làm ảnh hưởng cả nhóm. Nhưng suy cho cùng, phải có 1 giải pháp nào đó, tôi ko thể ko có Thục. Tôi cũng ko thể cứ bay đi bay về mãi và Thục thì lại càng ko…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc