55.Ngày … tháng … năm…- Mồng 4 Tết.Tết đúng dịp cuối tuần nên thay vì theo luật phải mồng 4 đi làm, thì chúng tôi được nghỉ luôn sang tuần sau. Lúc đầu tôi cảm thấy chán vì muốn đi làm càng sớm càng tốt, hơn là nằm nhà xem ti vi hoặc ngủ đến mục mắt.
Nhưng năm nay tôi muốn ngày Tết dài hơn.
Sáng sớm, tôi đã dậy lúc 5h30, ra bếp hâm lại nồi thịt kho, chiên thêm cái trứng ốp la, dọn bữa sáng cho Tấn. Sẵn tiện thấy cái máy đĩa, tôi bật luôn. Bài hát A better day thì phải. Dạo sau khi Noel về, tôi bỗng chăm nghe nhạc hơn và cũng lẩm nhẩm thụôc được 1 số bài.
Mới mở mắt dậy, tôi đã thấy tin của An – “Cậu ngủ ngon ko? Hai người vui vẻ chứ?”
Tôi nhớ đến khuôn mặt An khi tiễn tôi ra sân bay, cứ như đó là lần cuối cùng gặp tôi vậy. An khờ quá, hình như An sợ tôi rời xa cô ấy, làm rể đất Sài Thành thì phải.
Trả lời tin của An xong, tôi thay áo sang tìm Thục. Dù sao thì cô ấy là mục đích tôi vào đây, Sài Gòn chẳng có gì hấp dẫn tôi, ngòai nàng. Vả lại, cũng phải đề phòng, cái gã “trực cửa” mà Tấn, em trai cô ấy đã nói tới.
“Phải ko dzị?” – Tấn vò đầu khi vừa ló ra khỏi phòng – “Có người tự nhiên yêu đời ta ơi!”
Tôi cố giả tỉnh ngồi ăn và xem tin trên ti vi. Nó rửa mặt xong xuôi thì cũng ngồi vào bàn, ngó qua 1 lượt. – “Sao ko dọn thêm cái chén? Dám cá anh ta sẽ mò sang trong vòng 5 phút.”
“Ăn đi. Nói nhiều như bà tám vậy!” – Tôi mắng nó vừa dứt lời thì chuông cửa kêu tíng tong. Tấn liếc tôi đắc thắng và định đứng dậy đi mở cửa, nhưng tôi ngăn nó, bảo để tôi.
“Hi! Goodmorning!” – Quả nhiên, chưa đầy 5 phút. Hình như anh ta còn chưa chải đầu – “Tớ đến đúng lúc thì phải?”
Thục mời tôi cùng ăn sáng. Bữa sáng đầu tiên trong đời tôi ăn ko có cảm giác ngon hay no mà là cảm giác…… sướng. Ít ra là cô ấy chấp nhận cho tôi ngồi cạnh, như 1 người trong gia đình.
“Anh tên Bằng, cậu là Tấn phải ko?” – Tôi mở lời khi thấy cậu em Thục tự nhiên ít nói hơn tối qua.
“Uh, Tấn, Đoàn Du Tấn.” – Cậu ấy đáp – “Còn anh? Cái gì Bằng?”
“Tô Hữu Bằng. ^-^” – Tôi cười còn 2 người kia trố mắt nhìn cứ như tin thật. – “Tớ đùa thôi, Phạm Gia Bằng.”
Đó là 1 cái tên hay. Nhưng cũng lần đầu tôi biết cả họ lẫn tên của anh, điều mà tôi chưa từng quan tâm tới. Và cho đến khi Tấn hỏi 1 lượt nhiều câu, tôi mới nhận ra hình như tôi yêu 1 người mà tôi thậm chí chẳng biết họ tên, tuổi tác, gia cảnh của anh ta nữa.
Bằng nói anh hai mươi ba tuổi rưỡi, tính ra thì hơn tôi vài tháng. Anh sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, nhưng gia đình đã chuyển về Vĩnh Phúc để sống gần ông bà.
“Anh là ca sĩ à?” – Tấn hỏi khi tôi bảo mình là người chơi trong ban nhạc. Tôi lắc đầu – “Ko, anh chỉ chơi trống, thỉnh thoảng mới hát”.
“Trống hử? Hay nhỉ…” – Cậu chàng gật gù – “Lúc nào đấy phải lĩnh giáo mới được. Còn giờ thì tui đi ra ngoài tí, anh chị cứ tự nhiên nhé.”
Tôi nhe răng cười trong khi Thục liếc em trai sắc gọn – “Em đi với ai?”. Cậu em trai nhún vai – “Đưa bạn gái về ra mắt. Chị cũng nên thế đi. Hehe”
Thục có vẻ lo lắng gì đó rồi kéo tay cậu ấy vào bên trong cốt để nói chuyện riêng, ko cho tôi nghe.
56.Ngày … tháng … năm…- Mồng 4 Tết.Lường trước tật nhiều chuyện của Tấn, tôi phải dặn dò gần như năn nỉ nó. – “Em đừng nói cho ba biết chuyện anh Bằng nhé.”
“Em ko nói thì chị cũng phải nói đi, đâu có giấu được.” – Tấn nói giọng nghiêm túc – “Nhưng sẽ khó khăn đấy.”
“Khi nào đến lúc đã.” – Tôi khẳng định như 1 lời hứa. Từ sau khi tôi bị Duy phản bội, người thân ai cũng sợ tôi yếu lòng lần nữa. Tấn gật đầu, tôi cảm thấy có chút nhẹ người. Ko hiểu sao. Tôi sợ bị chống đối.
Sau khi phụ Thục dọn chỗ bát đĩa của bữa sáng vừa ăn xong, tôi đi lòng vòng trong phòng khách trong lúc chờ cô ấy thay quần áo. Thục bảo sẽ đưa tôi đi vài nơi để giới thiệu Sài Gòn, còn khéo đùa thêm 1 câu – “Lần này thì Thục là “Hướng dẫn dạo” hen.” Phụ nữ nhỏ mọn cực kỳ, chuyện bé xíu mà cứ ghim trong lòng mãi.
Ở góc phòng có 1 cây mai nhỏ, nở hoa vàng rực rỡ và được treo lủng lẳng đủ các thứ, nào lượng vàng, nào dây thẻ bài Phước Lộc Thọ, nào chuông, nào châu, nào thiệp chúc… Theo thói quen, tôi giở bừa 1 tấm để đọc.
“A beautiful spring is coming. Even without me, hope you enjoy your season days. Love you, Duy”
Giọng điệu như của 1 người yêu, nhưng hình như ko được tốt đẹp cho lắm.
Đó là tấm thiệp của Duy, anh ta gửi cho tôi thông qua Hân. Tôi hững hờ đọc, hững hờ treo lên. Tấn nói hình như tôi đã vượt qua cái giai đoạn nhạy cảm để giấu đi những gì liên quan đến cuộc tình cũ.
Bằng đã đọc nó, tôi trộm quan sát thái độ của anh, nhưng cũng ko thể miêu tả nó cụ thể được. Dường như Bằng xem nó như 1 thông tin mới, được cập nhật, vậy thôi.
“Xong rồi à?” – Bằng ngước lên khi thấy tôi – “Ở đây có cái Chùa nào ko, tớ muốn xem bói.”
Cô ấy và tôi đi xe 乃úyt lên tận cái nơi gọi là Phật Cô Đơn gì đấy. Tôi hỏi Thục, tại sao lại là Phật Cô Đơn, vì chẳng lẽ Phật mà cũng có người yêu hay sao mà Cô Đơn với chẳng Cô Đơn. Cô ấy chỉ che miệng khúc khích cười – “Đâu phải Cô Đơn nghĩa là ko có người yêu đâu. Có những người yêu nhau mà vẫn cô đơn…”
“Thế à?” – Tôi vu vơ – “Thục từng yêu chưa?”
Cô ấy quay sang tôi nghiêng đầu, gió ngòai đường lùa qua cửa sổ làm tóc cô ấy bay lòa xòa. Thục khẽ đưa tay vén tóc, nhưng tôi giữ lại. – “Cứ để thế, tớ thích nhìn tóc Thục bay. Rất dễ chịu.”
Tôi nên trả lời là “Rồi”, nhưng trong thóang chốc, tôi nghĩ có thể tôi cũng chưa từng thực sự yêu. Bằng lại nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thăm thẳm, chứa chan rất nhiều, rất nhiều nỗi đắm say, rạo rực khiến tôi gần như bị lạc giữa ma trận toàn những…trái tim.
“Thôi đừng nhìn Thục như thế.” – Tôi quay mặt đi, lộ rõ sự bối rối. Bằng giở giọng cà rỡn – “Tại sao? Thục sợ bị ૮ɦếƭ đuối à? Ai cũng bảo mắt tớ đẹp như Orlando Bloom.^-^”
Trời ạh. Chảnh chưa kìa!
Nhưng mà, có thể cũng đẹp ko kém Orlando Bloom ấy nhỉ?
Đông, đông quá. Đông gần như chùa Hương ngày lễ hội ấy. Nhưng ngột ngạt, chật chội và bụi khói nhiều hơn, nóng bức hơn. Mới đi có chút xíu mà mồ hôi tôi đổ như tắm. Nắng thế này thì ko khéo khi về lại Hà Nội, chẳng ai nhận ra thằng Bằng trắng trẻo đẹp trai nữa rồi.^-^
“Sao mặt nhăn như khỉ vậy?” – Thục bung ô ra che cho tôi, ôi trời sao cô ấy ko dùng ô sớm hơn? Tôi giật cái ô để cầm cho cả hai vì tôi cao to hơn – “Thục định cho tớ tắm nắng à? Tớ sắp thành lợn quay rồi đây.”
Cô ấy cười toe – “Quên là có mang theo dù.^^” – tôi tức khí đã cốc nhẹ vào đầu cô ấy 1 cái.