53.Ngày … tháng … năm…- Mồng 3 Tết.“Ko sao…” – Thục lên tiếng sau 1 lúc lâu, quệt nước mắt và nổ máy xe – “Về thôi.”
“Về? Thục chở tớ về nhà ngủ dưới gầm giường của Thục à?” – Tôi nửa đùa nửa thật. Cô ấy quay sang – “Uh.”
Thục nói tỉnh khô, ko cười, mặt cứ cứng đơ. Tôi hơi bất ngờ trước phản ứng của cô ấy, nên thôi ko đùa nữa – “Có đi đâu thì cũng để tớ chở. Tớ ko ngồi sau xe con gái.”
“Uh.” – Cô ấy lại đáp tỉnh và bước xuống xe ra yên sau ngồi. Tôi cứ thế mà lên xe cầm lái thôi. Cô ấy ngộ quá.
Suốt chặng đường tôi ko nói gì cả, chỉ ngồi ôm…cái ba lô của Bằng. Bằng có hỏi tôi gì đó, nhưng tôi ko để ý nên ko trả lời, thế là anh im luôn. Tôi còn đang hoang mang trong cái cảm xúc mạnh mẽ vừa trải qua – những tưởng chính tôi vừa thóat ૮ɦếƭ trong gang tấc.
Mãi 1 lúc khi tôi trở lại trạng thái ổn định, tôi nhận ra Bằng đang…đưa chúng tôi lên Thủ Đức. Trời ạh.
“Đi đâu vậy trời?” – Tôi kêu lên và ngó quanh. Bằng dừng xe quay lại gãi đầu – “Tớ chạy bừa thôi, hỏi Thục ko trả lời.”
“Hả? Sao ko hỏi lại?? Ngố thế!” – Thục trách với cái giọng vừa cáu vừa buồn cười trước thằng ngố như tôi. Tôi cũng cười. Thực ra vì tôi cũng muốn chạy vòng vòng, đặc biệt là khi chở theo Thục ở đằng sau. Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội này. Hehehe.
Thục bảo tôi vòng xe lại, rồi cứ thế chạy đến nơi cô ấy ở. Một căn hộ tầng 3 trong chung cư, theo lời Thục. Sau khi gửi xe vào bãi, tôi định theo Thục lên thang máy thì cô ấy đẩy tôi ra ngòai.
“Bằng ko lên được, tối rồi.” – Cô ấy kéo tôi ra cổng, chỉ sang bên phải – “Cách 6 căn có 1 cái khách sạn, ở đó nghỉ nhé.”
Bằng ló đầu ra nhìn theo hướng tay tôi và gật gù – “Okay.” Anh ta giơ tay chào tôi theo kiểu quân đội, và quay đi, vẫn đeo cái ba lô trên vai trái. Tôi cứ nhìn theo lưng Bằng, đột nhiên anh quay đầu lại, gửi tôi 1 cái…hôn gió, thật nhanh, rồi tiếp tục bước.
Tôi vừa nhỏen miệng cười thầm thì giọng Tấn như viên đạn xẹt làm tôi giật bắn – “Bắt quả tang nhé, chị Ba!”
Tôi câm như hến, bỏ vào thang máy để lên nhà. Gã em nhiều chuyện cứ cười gian xảo, nó nhìn tôi theo kiểu dò xét – “Hình như là chàng trong ảnh hử? Từ Bắc vào hử?”
Hử, hử cái con khỉ! Tôi lầm bầm rủa rồi chui vào phòng đóng cửa mặc kệ nó muốn nghĩ gì thì nghĩ. Nhưng Tấn vẫn ko buông tha tôi, nó húyt sáo inh ỏi và nói vu vơ – “Hèn gì ko chịu anh Trung, tay này giỏi tán tỉnh quá mà.”
“Thôi đi” – Tôi chịu ko nổi mở cửa phòng – “Đó là chuyện riêng của chị, ok?”
“Gì nóng vậy? Em chỉ….” – Tấn đang nói thì chuông cửa reo. Nó đi ra mở.
54.Ngày … tháng … năm…- Mồng 3 Tết.Tôi ko hiểu sao Thục tỏ ra bất ổn khi nhìn thấy tôi, còn người thanh niên mở cửa lại có vẻ thích thú. Anh ta là ai? Ở cùng cô ấy thì chắc là em trai hoặc anh trai rồi. Dĩ nhiên ko thể là chồng cô ấy! ^-^
“Tớ đến trả Thục chìa khóa!” – Tôi giải thích về chuyến ghé thăm ko được mời – “Nhỡ Thục có việc cần xe gấp thì…”
“Cảm ơn, nhưng anh vào chơi nhé.” – Chàng trai tươi cười kéo tôi vào. Thục vẫn cho thấy là cô ấy ko muốn tôi có mặt ở đây lúc này. Vì thế, tôi xin lỗi và từ chối – “Tớ nghĩ có lẽ muộn rồi, mai tớ sang.”
Bằng vẫy tay chào tôi, và cả Tấn, rồi lùi ra ngòai.
“Khoan đã!” – Tôi vừa gọi vừa chạy ra cửa – “9h ko phải quá trễ, vào chút đi.” Mặc kệ thái độ của Tấn, tôi đứng nép ở cửa và nhìn Bằng. Anh tỏ ra hơi thắc mắc, nhưng rồi cũng bước trở vào. Lúc này tôi chỉ muốn Tấn thôi cái loại giọng điệu bình phẩm về Bằng đi. Tốt nhất nên để nó tôn trọng Bằng, 1 người bạn và còn hơn thế nữa, đối với tôi.
“Anh từ Hà Nội vào hử?” – Tấn bắt đầu cuộc tra hỏi của nó, chẳng hiểu nó lôi từ “Hử” ở đâu ra. Tôi chỉ gọt trái cây và dọn ít chả lụa. Món này ngày Tết nhà nào cũng mời, ăn đến ngán ngẩm, nhưng khổ nỗi ở đây chỉ có 2 chị em, tôi cũng chẳng chuẩn bị gì nhiều.
“Ừ, tớ từ ngoài ấy vào.” – Tôi đáp xong định mở lời hỏi thăm lại nhưng cậu ấy cứ hỏi suốt – “Anh quen chị Thục ở đó hả?”
Tôi nhìn sang Thục, cô ấy chẳng nói gì, rót 2 ly nước coca. – “Thục là chị à?”
“Đừng đánh trống lảng!” – Cậu em của Thục nói – “Có phải anh vào tìm chị ấy ko?”
“Tớ vào tránh bão!” – Tôi cười, cố né những câu hỏi gài bẫy của anh chàng. Thục ngước lên cau mặt – “Em hỏi đủ chưa?”
“Chưa! Anh tên gì? Mấy tuổi? Làm nghề gì?Anh thích chị tui phải ko?” – Cậu em trai hỏi tới tấp chẳng khác nào cảnh sát hỏi cung tội phạm. Nếu gặp anh chàng nào nhút nhát thì chắc chỉ có đơ lưỡi mà đỏ mặt im thinh.
Bằng cho 1 miếng chả vào miệng nhai ngon lành, xong cầm ly nước lên uống, giọng thoải mái – “Phần hỏi lý lịch thì cậu đưa cái đơn, anh điền vào cho tiện. Còn, việc kia, nếu anh thích chị cậu thì sao?”
Tấn trợn mắt như thể nó ko tin có kẻ thẳng thắn đến thế. Tôi hơi sững người 1 chút, nhưng hơn hết tôi có phần đắc chí. Với kiểu tinh ranh như Tấn, thì chỉ có Bằng mới trị được.
“Chà, sao trăng gì. Nếu thích chị tui thì phải tích cực vào.” – Đến lượt Tấn ăn miếng chả - “Đã có người trực cửa nhà tui rồi, ba tui cũng sắp gả đi đấy!”
Tôi đập vào lưng Tấn, nhưng ko kịp ngăn nó nói linh tinh. Bằng như bị sặc, anh ho hằng hặc khiến nước văng tung tóe – “Thật sao??”
Tôi vội quay sang Thục, cô ấy trừng mắt nhìn em trai và bặm môi lại, điệu bộ của 1 bà chị hung dữ đang cảnh cáo em trai mình – “Nhiều chuyện quá, đủ rồi, Tấn!”
“Thế thì tớ ở đây trông chừng, ko cho gã nào đến ve vãn Thục!” – Tôi nói mặc dù bằng kiểu đùa cợt nhưng lại hoàn toàn là ý nghiêm túc. Thục bê nguyên bộ mặt ban nãy nhìn Tấn sang dành cho tôi – “Cả anh nữa! Đi về đi!”
Cô ấy…mới dễ yêu làm sao. Rõ ràng là cô ấy thẹn, mà lại cứ tỏ ra cáu kỉnh đuổi tôi đi. Em trai Thục cũng thấy thế, nên cậu ấy tủm tỉm bụm miệng cười. Tôi bị xua ra ngoài khi chưa kịp uống hết ly nước và đĩa giò chả vẫn còn nhiều…