Đài Các Tiểu Thư - Chương 26

Tác giả: Hồng Sakura

51.Ngày … tháng … năm…- Mồng 3 Tết.
Thái độ và những lời An nói dường như chỉ theo tôi đến khi máy bay hạ cánh. Tôi nhanh chóng thóat khỏi ý nghĩ mình đã làm An buồn vì yêu Thục – 1 lý do mà tôi cũng ko hiểu tại sao. Sài Gòn mở ra rực rỡ với cờ xí, băng rôn đỏ chói khắp các nơi. So với lần vào trước, tôi thấy Sài Gòn tươi vui hơn nhiều.
Vừa vào tới Trung tâm thành phố, tôi liền mở máy gọi cho Thục.
“Điện thoại bà reo kìa!” – Hân chỉ tay về hướng chiếc máy điện thoại của tôi đang kêu nhạc tinh tang trên bàn, tay vẫn cầm khư khư tấm ảnh. Tôi vội chạy tới, màn hình hiện tên Bằng.
Như sợ bị con bạn chọc, tôi lẻn ra hành lang mới dám nghe máy – “Alo?”
“Hi! Trong ấy có chỗ cho tớ trú ko, ngoài này bão to quá!” – Tiếng Bằng giả vờ than thở (vì làm gì có cơn bão nào!). Tôi cố nhỏ giọng ko để Hân nghe thấy – “Dưới gầm giường có ở ko?”
“Ở chứ. Tớ bơi vào nhé. Cho địa chỉ đi”.
Tôi phì cười và ko nói gì. Đợi lâu, Bằng hối như vội lắm – “Nhanh lên, bão sắp cuốn tớ mất!”
“Thôi đừng giỡn nữa. Năm mới vui ko?” – Tôi đổi chủ đề nhưng Bằng vẫn cứ cố đùa – “Tớ nói thật mà, tớ đang tìm nhà Thục.”
Tôi vẫn giữ máy nghe khi leo lên xe 乃úyt, mặc dù tôi ko biết tuyến xe này sẽ đi đâu.
Thục hỏi vặn, giọng hơi ngờ nghệch – “Gì hả? Tìm…gì?Nhà Thục?”
“Uh. Tớ vào ăn Tết với Thục. Tớ đang ở Sài Gòn.” – Tôi đáp. Cô ấy hỏi to vào máy – “Hả? Thật ko?”
“Chuyện Hướng dẫn dạo là chuyện duy nhất tớ nói dối Thục. Cho đến bây giờ, và cả sau này nữa.”
Nếu thế, nghĩa là Bằng đang ở đây, rất gần tôi.
Hân vỗ vai – “Eh, ai gọi vậy?”. Tôi cứ thẫn thờ, ngơ ngác, điện thoại vẫn đang áp vào tai. Như ko hề quan tâm tới Hân đang trố mắt nhìn, tôi lắp bắp vào máy – “Ở..ở đâu..vậy?”
“Để xem… đường Nguyễn Văn Cừ…” – Bằng như đang nhìn xung quanh để đọc tên đường – “Tớ cũng ko biết đây là đâu nữa. Tớ đang trên xe 乃úyt.”
“Xuống trạm ở nhà sách đi. Thục sẽ ra đó.” – Tôi bảo Bằng rồi cúp máy luôn. Nhỏ Hân nheo mắt cố đoán chuyện gì, xong nó la lên – “Đi đâu vậy??”
Tôi đeo túi, giật tấm ảnh trên tay nó và chỉ kịp vẫy tay chào Bye bye.
Nhà sách? Nhà sách nào nhỉ? Có phải cái nhà sách vừa nãy xe chạy qua ko?
“Anh ơi, cho xuống đây ạ.” – Tôi gọi to và nhảy xuống khi chiếc xe vừa giảm tốc độ, rồi đi ngược về hướng ban nãy có 1 nhà sách lớn. Gần 6 giờ, bụng tôi bắt đầu cồn cào.
Tôi tìm 1 chỗ trống để đứng chờ cô ấy, bên cạnh bãi giữ xe nhà sách. Mồng 3 Tết mà cũng có nhiều người đi mua sách thế nhỉ? Đa số là trẻ con đi cùng với bố mẹ. Nghĩ lại hình như cả đời tôi đến giờ chỉ bước vào hiệu sách độ vài lần, đếm trên đầu ngón tay còn thừa.
52.Ngày … tháng … năm…- Mồng 3 Tết.
Mãi đến khi tôi đến ngã ba đèn đỏ ở đối diện nhà sách Nguyễn Văn Cừ, tôi mới nhận ra sao mình lại thế này? Vội vã ra đón 1 chàng trai? Vớ vẩn thật. Ngược đời thật. Tôi là gì của anh ta chứ? Tôi đâu có theo đuổi anh ta!
Tiếng Ϧóþ kèn tin tin phía sau đuổi tôi tấp đại vào lề và bắt đầu đấu tranh tư tưởng. Đến hay ko đến? Đến thì làm như mình quý hắn lắm vậy, thích hắn lắm vậy, welcome hắn lắm vậy. Ko đến thì… cũng ko phải vì người ta đã lặn lội vào đây. Nếu là bạn bè bình thường thì ra đón cũng phải đạo thôi mà.
Phải thế nào thì đúng đây???
Sao cô ấy đến muộn thế nhỉ? Hay kẹt xe? Hay ý cô ấy ko phải nhà sách này??
Tôi sốt ruột định gọi Thục nhưng có khi cô ấy lại bảo tôi lộn xộn, có tìm 1 cái nhà sách cũng ko xong. Đàn ông con trai ko thể ngô nghê thế được. Tôi nhét điện thoại vào túi trở lại và đi loanh quanh, cố tìm 1 cái nhà sách khác gần đó.
“Chú cho cháu hỏi có cái nhà sách nào khác nữa ở đây ko?” – Tôi hỏi chú giữ xe. Chú ấy chỉ sang đối diện bên kia ngã ba – “Bên đó có cái nhỏ hơn. Gần trường Đại Học.”
Trong lúc đang nghĩ đến điên đầu, tôi nhận ra Bằng. Anh bước qua đường với cái ba lô khóac bên vai trái, mắt cứ ngó lung tung lên các dãy nhà mà ko nhìn xe cộ. Một chiếc xe ô tô lao đến………
Tôi như ૮ɦếƭ giấc tức khắc.
“Đi đứng kiểu gì vậy hả??” – Tiếng người lái xe quát to, Bằng cười hihi giơ tay xin lỗi. Tôi vẫn chưa thể hoàn hồn, dù rằng anh đã nhìn thấy tôi và cười toe chạy đến.
Mặt nàng tái mét. Giống như vừa trải qua cơn ác mộng. Ai đã làm gì Du Thục của tôi?
“Thục sao vậy?” – Tôi lay cô ấy – “Thục ko khỏe à? Xin lỗi tớ ko biết Thục đứng bên này……”
Cô ấy chợt bật khóc. Nước mắt như giọt thủy tinh, rơi nhanh trên má nàng. Dù chưa biết chuyện gì nhưng điều đó làm tôi đau xót xa, như thể ai đó vừa làm trầy xước 1 thứ vô cùng quý giá của mình. Tôi khẽ đưa tay lên, lau gịot nước mắt đọng trên má cô ấy bằng ngón tay cái.
“Ai ăn Hi*p Thục vậy? Tớ sẽ Gi*t hắn.”
Bàn tay của Bằng ấm áp và mạnh mẽ đặt lên má tôi, làm tôi như mềm ra, tan ra. Tôi vừa hoảng sợ. Cảm tưởng như tôi sợ Bằng biến mất vĩnh viễn trước mắt tôi. Sợ hãi tột đỉnh, hỏang hốt tột đỉnh.
Và…tôi ko biết điều gì làm tôi khóc. Khóc vì mừng rỡ, khóc vì vỡ òa, khóc vì nhớ nhung, hay khóc vì thấy mình sao quá suy tư, tính toán đúng sai – cái gì là nên hay ko nên để súyt chút đã ko thể có cơ hội để hối hận. Cho dù là vì điều gì, thì tôi cũng biết rằng, tôi yêu Bằng hơn tôi tưởng rất nhiều.
Nếu ko cố gắng kiềm chế, có lẽ tôi đã ôm chầm lấy anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc