45.Ngày … tháng … năm..Vội giật cái ống nghe trên tay Hằng, tôi quay mặt ra ngòai thì thào – “Alo?”
“Thục à? Hãy nói chính là Thục đi. Sẽ có án mạng nếu đằng ấy ko phải Thục!”
“Bằng hả?”
“Nó đây!”
Ko hiểu sao tôi lại bật cười. Đơn giản vì vui…và…vì tôi nhớ anh ta. Hằng cứ đứng đó làm tôi đâm ngại, tôi giở giọng khó chịu mặc dù tôi ko cố tình như thế - “Sao anh gọi vào số công ty tôi?”
“Dành cho Thục bất ngờ mà, haha…”
“Tôi ko rảnh để giỡn đâu.” – Thục nói khô khốc. Có lẽ tôi ko đủ bình tĩnh nên mới nói như vậy và cười như 1 thằng đểu. Điên quá. Sao tôi ko than thở rằng tôi đã phải vất vả thế nào… để tìm ra cái số đó.
“Thực ra…” – Tôi định giải thích nhưng rồi, tôi lại thấy mất cả hứng – “Mà thôi.. Thục ko vui khi tớ gọi sao?”
Cô ấy ko đáp, tôi thậm chí nghe rõ hơi thở của Thục qua máy…
Ko lẽ tôi lại nói rằng tôi đã chờ phone của anh ta gần 2 tuần nay? Và vui đến ko kiềm chế như mới tức thì? Ko lẽ tôi lại nói rằng tôi chỉ đổ quạu khi nghe cái giọng cười cà rỡn đó của anh ta? Ko lẽ tôi lại nói anh ta nên gọi vào số di động của tôi thì hơn?
Tôi cứ im lặng.
“Thế thì tớ cúp đây.” – Anh ta buông lỏng câu nói.
“Khoan…” – Tôi lên tiếng, dù ko biết phải nói gì – “Bằng… có số riêng của Thục chứ?”
Cô ấy đã thay đổi cách nói chuyện. Cô ấy xưng tên và gọi tên tôi. Lần đầu tiên. Rất ngọt ngào!!
“Nếu có tớ đã ko gọi vào đây…” – Tôi bắt đầu nói thật – “Tớ bị mất số Thục rồi.”
“Sao vậy? Có cần…” – Tiếng chuông điện thoại reo ngắt lời cô ấy – “Đợi chút nhé!”
Ok, I can wait for you all my life.
But my cellphone cannot. Nó sắp hết pin rồi.
Anh Trung gọi, có lẽ vì thấy tôi lâu ra quá. Tôi phải chạy ra xa cái ống nghe để bảo anh đợi thêm chút nữa. Khi tôi trở lại thì máy đã chỉ còn tín hiệu tút tút.
Tại sao? Anh ta ko thể chờ tôi chỉ vài phút?
Ko, đó ko phải là Bằng. Người đã đợi tôi cả ngày và đã bay lập tức ra tìm tôi ngay sau khi biết tin. Chắc chắn có sự cố gì đó…
“Em về trước chị nhé!” – Hằng xách giỏ đi và cười chào tôi. Cách mà cô ấy cười giống như đang chọc tôi vậy. Cũng đúng thôi vì đây là lần đầu tiên tôi kiên nhẫn nấn ná để chờ 1 cú điện thoại gọi lại, mà theo Hằng, là của “bạn trai” tôi.
Tôi kéo áo 1 nhóc bên cạnh – “Cho anh mượn cellphone nào!”
“Đùa hử?” – Nó trề môi. Tôi giật luôn cái phone trên bàn của nó – “Đùa cái gì. Trả cho 10 nghìn / 1 phút, ok?”
Giá cắt cổ! Nó ko chịu mới là lạ!
Tôi bấm gọi lại số ban nãy, liệu cô ấy có chờ tôi hay … nổi quạu? Theo tôi đoán thì chắc 90% là cô ấy đã dập máy cái rầm và rủa “Người đâu mà thấy ghét. Hừm!!” rồi bỏ đi khỏi.
Nhưng nếu ko gọi lại thì ko phải là tôi. Hehhe… Tôi chỉ sợ cô ấy chờ - 10% việc này sẽ xảy ra mà.
“Alo?” – Giờ thì tôi quen tiếng Alo đó rồi. Nó là của Thục. Cô ấy đã chờ tôi.
Bằng gọi lại, ko tiếc công tôi đã chờ.
“Máy tớ hết pin.” - Tôi ko nghĩ sai về anh, trước hết là trong việc này. Bằng sẽ ko bỏ cuộc, trừ khi có sự cố.
“Uh… giờ Thục phải đi ăn tối…” – Tôi chợt nhớ ra anh Trung vẫn đang mòn mỏi ngoài kia – “Thục sẽ nhắn số cho Bằng biết.”
“Ok, ăn vừa thôi, béo xấu xí lắm, tớ ko thích đâu.” – Tiếng Bằng tinh nghịch, xong lại trầm lắng – “I miss you, bye.”
Tôi đứng ngẩn ngơ 1 mình suốt gần 2 phút dù đã cúp máy.
46.Ngày … tháng … năm..Hôm nay anh Trung lại hẹn tôi ăn tối. Tôi muốn từ chối nên cố tình nhận thêm việc để ở lại công ty làm. Hơn 6 giờ, tôi vẫn ngồi trong văn phòng với ổ bánh mì hamburger.
Điện thoại của tôi reo. Có phải…?
Số máy anh Trung. Chán quá.
Phải sau hơn 2 ngày tôi mới nhớ ra tên công ty in trên thẻ đeo trước иgự¢ của chị đã gặp tôi hôm ấy, hình như nó cũng là tên công ty của Thục. KOYAKI. Phải, chính là KOYAKI.
Lật quyển danh bạ tra đến mòn mắt cũng ko tìm ra, vì ko rõ ngành nghề, mất hết nửa ngày trời. Tôi đành lên mạng Internet. Cũng may hôm nay thứ 4, ko phải những ngày phải theo ban nhạc đi diễn, nếu ko, họ sẽ ko thả tôi đi long nhong tìm số Thục thế này.
KOYAKI, có hàng lọat công ty cùng tên KOYAKI. Trời ơi.
Lọc lại 4 công ty có văn phòng tại Sài Gòn, tôi bắt đầu gọi điện thoại…
“Thục có đói chưa? Anh có hẹn tối nay, Thục nói sẽ trả lời mà ko thấy.” – Giọng anh bác sĩ có chút rụt rè. Vì sự hiền lành của anh mà tôi ko nỡ thẳng thừng từ chối. Mà thôi, có 1 người bạn ăn tối cùng cũng ko quá nghiêm trọng, phải ko?
“Em…phải làm việc trễ..” – Tôi ấp úng giải thích.
“Xong chưa? Anh đợi từ 5 giờ ở trước cổng công ty em này.”
Sự áy náy làm tôi phải đồng ý, tôi thu xếp đồ đạc và đi xuống tầng trệt để ra về.
Đã 2 công ty ko có ai tên Du Thục cả. Cơ hội của tôi còn 50%.
“Xin vui lòng cho nói chuyện với Thục ạ. Du Thục”
“Chị Thục phòng dự án hả?” – Câu hỏi của người bên kia đầu dây làm tôi mừng húm. Thanks my god… Tôi đáp ngay – “Vâng, chính nàng!”
“Hết giờ rồi…” – Cô ấy nói làm tôi nhìn xuống đồng hồ, 6h30. Đúng là đã muộn cho 1 ngày làm việc.
Nhưng ko sao, mai tôi sẽ gọi lại…
“Khoan anh ơi!”
Hằng tiếp tân gọi giật khi tôi đang tiến ra ngoài cổng – “Chị Thục!!Chị có điện thoại!”
Giờ này mà có người gọi thì chắc là khách hàng. Rõ chán, lúc nào cũng gọi ngay giờ ăn uống, ko phải vốn có câu trời đánh tránh bữa ăn sao???
“Ai vậy? Em hỏi ở công ty nào đi?” – Tôi nói với Hằng để xem có cần phải tiếp cuộc điện thoại ấy ko. Hằng gật đầu và hỏi nhỏ vào điện thoại, xong cô ấy cười hihi đưa máy cho tôi – “Bạn trai chị đó!”
Nếu ko phải đang tựa vào bàn reception, chắc tôi đã loạng choạng ko đứng vững vì…shock.