Đài Các Tiểu Thư - Chương 17

Tác giả: Hồng Sakura

33.Ngày 24 tháng 12 năm..
5h30 chiều.
Cả ngày hôm nay tôi ở lì trong khách sạn, ko bước chân ra ngòai. Anh Hải hình như đi Đồ Sơn, vừa trở về trong tình trạng có vẻ đã thua hơi nhiều. Anh nhắc tôi trả phòng, ăn tối rồi ra sân bay luôn.
“Em ngủ ngon ko?” – Anh hỏi cho có. Tôi cười – “Em ngủ như ૮ɦếƭ. Anh đi Casino à?”
Anh gật đầu, buồn buồn. Tôi đoán có sai đâu. Dám chắc nếu mà có thể ở thêm 1 ngày, anh sẽ quay ra đó để gỡ gạc. Hôm nay là Noel, tôi muốn về nhà cùng gia đình ăn bánh khúc cây, mừng Giáng sinh mặc dù gia đình tôi ko theo đạo Thiên Chúa.
Suốt từ sáng, tôi cứ bồn chồn như ngồi trên đống lửa. Nàng vẫn ko thấy đâu. Thục có đọc quảng cáo? Hay cô ấy ko muốn gặp tôi? Tôi chỉ còn đêm nay thôi, đêm Giáng sinh. Mai chúng tôi có chuyến bay lúc 7h sáng – lão Phúc rắc rối cứ nhất mực đòi về càng sớm càng tốt.
“Đừng lo, sẽ gặp mà.” – Anh Khoa trấn an khi thấy vẻ mặt căng thẳng của tôi. Ai cũng sợ tôi làm hỏng buổi diễn. Họ đều cầu nguyện cho Thục xuất hiện, vì sự quan trọng của tôi, người có thể chơi trống duy nhất. Họ sợ tôi lại trở chứng khi ko tìm ra cô ấy.
Họ lo hơi quá, tôi ko sao. Chỉ có linh tính hình như, cô ấy ko hề biết việc tôi có mặt ở đây.
7h00 tối.
[Chuyến bay Hải Phòng-Sài Gòn, 8.00 PM sẽ được hoãn đến 6.00AM sáng mai. Xin chân thành cáo lỗi cùng quý hành khách. The flight from Hai Phong to Sai Gon…]
Tiếng cô phát thanh viên tại sân bay rất thanh tao mà sao tôi nghe chán chường khủng khi*p. Anh Hải lầm bầm rủa gì đó rồi quay sang tôi – “Vậy là phải trở về ngủ khách sạn rồi.”
“Ok” – Giọng tôi như bị nhúng nước, ỉu xìu. Khi ngoắc taxi, bỗng anh Hải đổi ý, đưa va li của tôi lại, chỉ xách cách cặp của anh rồi đẩy tôi vào xe – “Có lẽ anh ko về khách sạn. Mai anh ra sân bay luôn. Em về đó 1 mình đi.”
“Anh đi đâu?..Sao anh…” – Tôi còn đang hỏi vọng ra thì anh đã đóng cửa xe và vẫy tay chào tôi.
Chắc anh trở lại sòng bạc. Khổ chưa…
“Ổn chứ? Quên cô ta đi, ok?” – Lão Phúc dứ nắm đấm vào mặt tôi cảnh cáo. Tôi chỉ cười ruồi.
Chắc cô ấy ko biết. Thôi vậy, để lần khác. Dù gì thì tôi cũng ko định vào đây sớm, tôi có những kế họach riêng để tìm ra Thục. Ko phải lúc này, ko phải bây giờ…
Nhưng tôi có chút thất vọng.
Ngoài kia ca sĩ đang hát, rất đông khán giả. Họ hò reo, tung bông giấy, và mang theo nhiều hoa… Trong số đó, có ai là Thục của tôi ko?
“Bỏ khăn choàng đi, có lạnh đâu.” – Vũ bảo, tay kéo cái khăn ra khỏi cổ tôi. Tôi giật lại giữ nó trên cổ nhưng để thõng 2 bên chứ ko quấn. Nóng ૮ɦếƭ. Tôi quàng như vậy để nhớ An thôi.
34.Ngày 24 tháng 12 năm..
7h20
Anh tài xế taxi chở tôi tối nay là người miền Nam, nói hơi nhiều khi biết tôi từ Nam ra. Có lẽ do đồng hương, và cũng cùng giọng nói nên thấy hợp. Điều đặc biệt là đàn ông trong Nam ko khách sáo, hễ gặp nữ giới là kêu “Em” tỉnh queo. Và phái nữ cũng dễ chịu, thích làm lớn thì cho làm lớn.
“Noel mà em đi 1 mình ra đây làm gì. Bạn trai đâu?”
“Em ra công tác.”
“Vậy hả? Noel ở Hải Phòng buồn hiu thôi… Anh lấy vợ ngòai này nên phải ở chứ trong mình vui hơn nhiều.”
“Lấy vợ chi xa vậy?”
“Tình yêu vượt nghìn trùng em ơi.”
Tôi cười. Cách nói chuyện của người Nam là vậy, thân thiện cởi mở, vô tư. Thoải mái nhưng lại thiếu sâu sắc. Khó làm người ta nhớ và…đau. mà sao….bài hát trong xe…nghe rất quen.
I don’t care, who you are, where you’re from
what you did
as long as you love me…
Hình ảnh Bằng ngồi chơi trống nhìn tôi, hiện rõ trước mắt, rất gần.
“Từ đây…” – Tôi ngập ngừng hỏi anh tài xế - “…ra Hà Nội mất bao lâu nếu đi bằng xe?”
8h30.
Tôi ko nghĩ là chúng tôi được hoan nghênh nhiệt liệt như vậy, họ làm chúng tôi có cảm giác mình giống như The Beatles. Đúng theo lời đồn, Sài Thành là mảnh đất tuyệt vời của dân âm nhạc. Năm chúng tôi như choáng ngợp và chìm đắm trong sự cổ vũ hò reo… đại khái… “Hay quá các anh ơi!”, “Anh ca sĩ chính đẹp trai ghê”…”Ko, anh nào cũng bảnh hết…”…Ặc ặc. Phải trừ lão Phúc ra chứ!
Tôi cũng nhận được nhiều hoa, vòng giấy màu rồi cả mấy cây pháo hoa… Trong khoảnh khắc tôi quên được Thục. Tôi chỉ nghĩ đến bố. Bố nên thấy cảnh này.
“Bằng!”- Anh Khoa gọi tôi. Có 1 phụ nữ đang đứng cạnh anh. Tôi chạy tới. “Gì vậy ạ?”
“Chị này tìm em.”
Tìm tôi? Chị ấy trông lạ hoắc, tôi có quen đâu. Chính xác là tôi chẳng quen ai trong này cả.
Chiếc xe taxi của anh tài xế đồng hương đang trên đường đưa tôi ra Hà Nội. Thực ra có sự phân vân trước khi tôi quyết định, nhưng bài hát trong máy đã thôi thúc tôi. Dẫu ko muốn nhưng tôi phải thú nhận, tôi chưa bao giờ mong gặp lại anh ta như lúc này, tôi cần ai đó bên cạnh ngay trong đêm Thánh, và người đó, lại là Bằng. Rõ như 1 chân lý mà tôi ko tài nào bác bỏ được.
Tôi gọi điện báo anh Hải là sáng mai tôi sẽ đi chuyến bay từ Hà Nội. Giọng anh chỉ ậm ừ chẳng hỏi thêm (may phước!), tôi nghĩ anh đang phải tập trung vào mấy tờ Q, J, K..
“Em ngủ đi, đến anh gọi dậy.” – Anh tài xế bảo tôi. Cảm thấy hơi mệt, tôi cũng ngả đầu vào ghế nhắm mắt lại.
Nhìn thấy tờ giấy nhỏ ghi “VIP-Cong ty KOYAKI” gắn trên áo chị ấy, tôi nghĩ chị là 1 khách mời ngồi ghế đầu. VIP mà. Nhưng sao lại tìm tôi?
“Em là Bằng?”
“Vâng. Chị biết em?”
“Bằng, chơi trống, ban nhạc đường phố…ở Hà Nội?”
“Vâng?”
“Ôi trời.”
Chị ấy kêu lên tiếc rẻ, à ko, giống như tức tưởi chuyện gì đó. Tôi cứ trố mắt ếch ko hiểu gì.
“Sao chàng lại vào đây khi nàng ra đó…” – Chị lắc đầu thở dài.
“Chị nói gì?”
“Em biết Thục phải ko?”
Chữ Thục trong câu nói của chị như điện xẹt ngang óc tôi, nó làm tôi dựng đứng tất cả xúc cảm, từ mạch máu cho đến tóc tai.
“Thục? Chị quen cô ấy?” - Tôi nói to và nhanh, rồi ngó quanh quẩn – “Cô ấy đâu? Cô ấy có đến ko?”
“Thục…đi Hà Nội rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay