Đài Các Tiểu Thư - Chương 16

Tác giả: Hồng Sakura

31.Ngày 20 tháng 12 năm..
Tôi đã nghĩ chắc chỉ vài tuần là tôi sẽ có thể quên dần chuyện ở Hà Nội đi. Ko biết có phải vì tấm ảnh còn lưu trong máy hay vốn hình ảnh của Bằng đã lưu sâu trong tâm trí tôi, mà đã gần 2 tháng tôi vẫn như người bị bỏ bùa. Ko ổn chút nào.
Tôi thậm chí ko thể bỏ tấm ảnh đó được. Có 1 sự mâu thuẫn rất lớn trong tôi, 1 mặt tôi ko muốn bị Bằng ám ảnh, mặt khác tôi lại sợ mình sẽ ko còn nhớ gương mặt anh ta. Khó mà miêu tả cảm giác của tôi khi nhìn thấy tấm ảnh Tấn đã rửa…Giống như là mừng vui khi giữ được 1 báu vật..
Cả tháng qua chúng tôi chơi luôn 4 ngày cuối tuần, chứ ko phải 2 như trước. Khán giả yêu thích nhóm của chúng tôi ngày càng nhiều – nên anh Khoa quyết định chuyển sang chuyên nghiệp, lấy tên nhóm là Roam Band. Tôi bỏ việc giao gas, Vũ cũng thôi việc ở nhà hàng vì cứ thỉnh thoảng lại có người hỏi – “anh ở trong nhóm nhạc Roam phải ko?”.
Để đúng với chữ “roam”, chúng tôi di chuyển khắp nơi, chứ ko còn chỉ ở góc phố Tràng Tiền nữa. Và đặc trưng là nhóm chỉ chơi ngòai đường chứ ko vào bar, nhà hát, hay phòng trà nào. Dĩ nhiên là ko có cả sân khấu.
Tôi đã có thể chơi tốt trở lại, nhưng đừng nghĩ là tôi quên Thục. Chính cô ấy là mục tiêu cho chuyến roaming của riêng tôi.
Công ty tôi có 1 buổi chiêu đãi khánh thành dự án ở Hải Phòng. Cũng chẳng có gì đáng nói nếu chị Tuyết ko đẩy việc ra đó tham dự cho tôi, trong khi đây là vai trò của chị. Tôi chỉ là trợ lý, tôi ko có lý do gì phải có mặt cả.
“Chị ko đi xa được. Cu Tí dạo này bị dị ứng, khó ngủ…” – Một lý do như mọi lần - Cu Tí. Tôi thở dài – “nhưng em ko muốn đi..”
“Ngoài tiệc chiêu đãi ở Hải Phòng, chị có vé mời dự buffet ở Hà Nội hôm Noel…” – Chị bắt đầu bóng gió xa xôi. Tôi lên tiếng chặn ngay – “Em ko trở lại đó.”
“Tùy em..” – Chị Tuyết cười mỉm – “Nhưng ra Hải Phòng thì ko từ chối đấy nhé. Quyết định vậy đi.”
“Ngày 23 chúng ta sẽ vào Sài Gòn.” – Anh Khoa tuyên bố. Cả đám đều quay sang nhìn tôi khi nghe xong. Cứ như việc này là do tôi nghĩ ra vậy. Tôi cũng như người từ trên trời rơi xuống thôi. Đúng là tôi đã có ý nghĩ vào đó, nhưng chỉ là 1 cuộc hành trình đơn lẻ.
“Ông điên à Khoa?” – Lão Phúc cho dàn Organ vào bao và gằn giọng. “Tôi vừa lấy vợ, sao đi xa thế được!”
“Đi vài ngày, có bảo ông đi đóng đô ở đấy đâu, rõ vớ vẩn” – Anh Khoa gạt phăng phản đối của lão Phúc, làm Thức và Vũ cũng chẳng dám nói gì thêm. Ánh mắt họ nhìn tôi, làm tôi đâm ngại, phải kéo áo anh Khoa – “Sao phải vào đấy?”
“Ko phải vì cậu đâu, chàng ngốc. Chúng ta có lời mời từ công ty Samsung, họ làm lễ mừng Giáng sinh ngòai trời. Tiền ko đấy.” – Anh Khoa giải thích, và câu sau cùng làm tất cả đều gật gù. Nói tới tiền thì ai mà từ chối. Chỉ tôi là ko quan tâm, đừng nghĩ tôi nói dối, có thể tôi cũng quan tâm nhưng điều đó lúc này ko có trọng lượng bằng việc tôi có thể có cơ hội tìm ra cô ấy.
32.Ngày 23 tháng 12 năm..
Tôi đi Hải Phòng. Thực ra nếu ko có anh trưởng phòng Marketing cùng đi, tôi đã khăng khăng từ chối. Dù sao, có 1 người đi cùng cũng đỡ hơn, và lần này là vì công việc. Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu tôi chỉ dự tiệc rồi về ngay.
Buổi tiệc chiêu đãi lúc 6h và chúng tôi phải ra sớm để chuẩn bị. Hai giờ chiều tôi đã có mặt ở Sân bay. Thời tiết Sài Gòn cuối năm dễ chịu hơn, mưa đã dứt, trời mát… Ko khí của Giáng sinh tràn ngập làm người ta cảm thấy nao nức và xao xuyến hơn.
Chuyến bay của chúng tôi ghi trên vé là 3h30. Vậy mà mới hơn 2h anh Khoa đã hối như giặc đuổi. Anh bảo phải tới sớm hơn 1 giờ đồng hồ. Lần đầu tiên đi máy bay của tôi, Thức và lão Phúc mà, nên chẳng ai biết gì. Anh Khoa đã đi nhiều, sang Đức năm 17, sang Hongkong năm 22, cũng mấy lần vào Nam. Vũ thì có lần vào Nha Trang thăm anh nó.
An tiễn tôi ở sân bay, cô ấy mang theo 1 chiếc khăn choàng cổ, quàng cho tôi. Tôi cười – “Trong ấy ko rét đâu…”
“Để cậu nhớ rằng mình là người Hà Nội thôi.” – An thì thầm – “Chúc cậu tìm được cô ấy.”
Ánh mắt An lúc này có vẻ xa xăm thế nào, tôi ko thể đóan ra. Nhưng tôi cảm ơn vì câu chúc của An. Hy vọng thế. Chỉ 2 ngày, nếu tôi tìm được Thục thì đó là 1 điều kỳ diệu.
“Cảm ơn cậu!” – Tôi siết vai An – “Tớ sẽ luôn mang chiếc khăn này khi ở đó. Tớ thuộc về Hà Nội. Chẳng ai bắt cóc tớ được đâu.”
Cho dù là Thục. Vì chính cô ấy mới là người bị bắt cóc.
“Em đến Hải Phòng lần nào chưa?” – Anh Hải, trưởng phòng Marketing, xách va li hộ tôi và hỏi. Tôi gật đầu – “Rồi, 2-3 lần.”
Hải Phòng khác Hà Nội, nó là đất cảng, chẳng có gì để xem, toàn nhà máy với tàu bè. Người ta nói nếu đi Hải Phòng chơi thì chỉ cần ghé Đồ Sơn đánh bạc là xong. Xuống sân bay gần 4 giờ chiều, tôi và anh Hải vào thẳng khách sạn ở Lạch Tray.
Thành phố Hồ Chí Minh. Tôi đã đến.
Gần 6 giờ tối. Đèn đường chạy suốt từ đường Trường Sơn chỗ sân bay đến nơi chúng tôi nghỉ lại, 1 khách sạn trên đường Đồng Khởi. Mỹ lệ và hào nhoáng – đó là cảm giác đầu tiên của tất cả chúng tôi về Sài Gòn. Mặc dù Hà Nội cũng phù phiếm ko kém, nhưng cái vẻ ngòai của Sài Gòn xa hoa hơn nhiều.
“Trong này mát quá. Ko có tí rét.” – Thức ϲởí áօ khóac, nhận xét. Anh Khoa vừa nói chuyện điện thoại xong, bảo – “Bây giờ là cuối năm nên mát, chứ lúc khác ở đây nóng kinh.”
Chuyện đó thì chúng tôi biết. Nằng Sài Gòn mà.
Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát, bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
Thục có mặc áo lụa Hà Đông ko?
Tôi luôn mệt mỏi với những buổi tiệc tùng, mọi người ăn uống cười nói ko có chút tình cảm nào. Họ đến vì nhiều lý do, xã giao có, thăm dò có, chơi bời cũng có. Người khách cuối cùng ra về lúc gần 10h, trời ạh.
Anh Khoa bảo tôi đi nghỉ, việc còn lại để anh lo. Hình như còn tiếp khách tăng 2 gì đó. Tôi chịu, việc này là quá sức rồi.
Chúng tôi được nghỉ ngơi tự do trong đêm 23, sáng mai sẽ có buổi tập chuẩn bị. Ăn cơm tối xong, Vũ đề nghị đi dạo phố. Anh Khoa kêu bận, lão Phúc thì lên mạng chat với vợ. Cho nên cuối cùng chỉ có 3 thằng chúng tôi.
“Này, cô tiểu thư Sài Gòn của cậu ở đâu nhỉ?” – Gịong Vũ trêu chọc. Tôi ko đáp, thay vào đó, Thức lại trả lời thay tôi – “Chỉ có chị ấy tìm anh Bằng, chứ sao anh ấy tìm ra. Mò kim đáy bể ấy.”
“Đồ ngốc!” – Vũ đánh vai Thức – “Cô ta biết Bằng vào đây đâu?”
“Sẽ biết” – Tôi lên tiếng – “Chúng ta có mặt trên băng rôn quảng cáo kìa.”
Hai người kia nhìn theo hướng mắt tôi, trên tờ băng rôn lớn có logo của Samsung là hình chúng tôi – “Ban nhạc đường phố duy nhất đến từ Hà Nội – THE ROAM BAND”.
Hy vọng là cô ấy nhìn thấy. Và nếu cô ấy nhìn thấy, hy vọng là cô ấy tìm tôi. Thú thật, tôi biết mình chỉ có 10% cơ hội.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay