25.Ngày 1 tháng 11 năm..Tôi lên máy bay khi trời còn mờ sương, Hà Nội đặc biệt thơ mộng vào những buổi sớm. Tôi đã để chiếc nón của Bằng lại khách sạn. Như 1 cách để rũ bỏ kỷ niệm mùa thu năm nay tôi đã có ở Thủ đô.
Có lẽ tôi sẽ ko trở lại đây nữa. Dù nó rất đẹp và quyến rũ. Một sự quyến rũ khó cưỡng lại.
Tôi tỉnh dậy bởi ánh nắng hắt qua rèm cửa, chói chang. Cả phòng trọ ko còn ai, ngoại trừ Thức. Nó đang học bài. Chuyện hôm qua, cứ như 1 giấc mơ buồn. Tôi mò túi quần, tờ 100.000 vẫn còn đó. Ko phải là giấc mơ.
“Anh dậy rồi à?” – Thức quay lại nhìn tôi – “Chị An nấu sẵn cháo cho anh đấy.”
Tôi ngó lên chỗ cái bàn thấp, 1 tô cháo được đậy úp bằng đĩa, đặt lên trên 1 mảnh giấy nhỏ. Chữ An tròn trịa – “Nếu nguội nhớ hâm lại hãy ăn. Chiều nay đến gặp tớ nhé. Tớ chờ. An.”
“Em thấy chị An tốt đấy” - Thức bò tới ngồi cạnh tôi khi tôi đang múc từng muỗng cháo – “Anh quên cái chị Sài Gòn đi.”
Tôi vò đầu nó, cười 1 nụ cười toe tóet nhưng lòng thì tan nát hết rồi. Nó đâu có hiểu thế nào là tình yêu? Nhưng có lẽ, nó đúng.
Đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất, tôi cảm thấy thân quen và nhẹ nhõm, dù Sài Gòn vẫn cứ đỏng đảnh…mưa. Mưa rả rích. Đã đầu tháng 11 rồi mà mưa vẫn cứ mưa.
Tôi đón taxi về nhà.
Home sweet home.
Tôi ngủ như chưa từng được ngủ. Cả đêm qua tôi thức trắng mà. Đi du lịch relax gì mà chỉ rước thêm stress, biết thế tôi dành cả tuần đi shopping, mua DVD về coi còn sướng hơn.
Tuy nhiên, có thực là tôi hối hận ko?
Tôi ghé chỗ An sau khi đã xong việc giao gas cho cửa hàng.
“Cậu khỏe chứ?” – An hỏi ngay khi vừa chạy ra.
“Uh. Tớ ko sao. Cảm ơn cậu về tô cháo.” – Tôi cười, dù bây giờ thì ko có nụ cười nào của tôi là thực sự vui vẻ. Cười chỉ để mang tới cảm giác dễ chịu cho người khác, cho cả chính tôi.
Chúng tôi chạy song song nhau, khác hẳn mọi lần tôi chẳng nói gì cả. Hình như có cái gì đó đã thay đổi, rất lớn trong tôi. An đề nghị cả 2 đi ăn bánh Tôm.
“Hôm qua có phải tớ đã nói sai gì ko?” – An rụt rè – “Có phải tớ đã làm cô ấy…”
“Cậu lật bộ mặt thật của tớ.” – Tôi nhăn răng cười nữa. Tự nhiên tôi cứ cười miết. “Tớ dối cô ấy là tớ làm Hướng dẫn viên du lịch. Và cậu đến bảo rằng tớ đi giao gas. Vui ko?”
Tôi ko có ý trách An, tôi chỉ kể để cô ấy cười. An mọi lần rất biết làm tôi thấy vui. Tôi đang cần điều đó. Nhưng vô tình tôi lại khiến An áy náy. “Cậu giận tớ à?”
26.Ngày 1 tháng 11 năm..Tôi ko hề giận An. Sớm muộn thì Thục cũng phải biết sự thật. Chỉ là An thay tôi nói ra thôi. Tôi giận Thục thì đúng hơn, giận 100 nghìn của cô ấy khủng khi*p.
“Ngốc quá. Tớ chẳng giận đâu.” – Tôi nháy mắt cố ra vẻ như mình ko có gì buồn – “Hôm nay tớ khao, ăn nhiều vào!”
An cười, nụ cười của An duyên lắm, rất duyên với chiếc răng khểnh ấy. An hay tết bím đuôi sam, trông cô ấy luôn trẻ trung, yêu đời – nếu mà, tôi và An yêu nhau, thì sẽ hạnh phúc vô cùng. Sao tôi ko yêu An?
Buổi chiều tôi đi lang thang mấy shop bán đĩa phim, sẵn tiện ghé chỗ nhỏ Hân gửi quà cho nó. Cô gái bán đĩa hỏi tôi muốn xem phim gì, tôi bảo phim gì nhẹ nhàng, và cô ấy đưa tôi vài cái đĩa phim tình cảm Mỹ.
Hân ở nhà. Nó nghỉ việc sau đám cưới, làm 1 người vợ truyền thống. Tôi và những đứa khác bảo nó khờ, tự nhiên bỏ mất nguồn kinh tế. Nó chỉ khăng khăng nói như thế gia đình sẽ hạnh phúc bền vững hơn.
Hân bảo tôi cùng xem phim với nó.
“Nhảm nhí.” – Tôi cho hột bắp rang vào miệng và bình phẩm – “Kiểu tình yêu gì mà sẵn sàng lên giường sau 1 ngày quen nhau.”
Khi bà chủ quán bánh Tôm tính tiền, tôi đã trả cho bà ấy bằng tờ 100.000 đó.
Để rồi sau 2 phút, tôi chạy theo van xin người ta làm ơn trả lại cho tôi tờ bạc. An nhìn tôi, mắt nheo lại trầm ngâm – “Có chuyện gì với tờ 100 nghìn đó thế?”
Tôi ko trả lời, mở ví, gấp nó lại và nhét vào ngăn trong. An cũng ko hỏi nữa. Cảm ơn cô ấy. Nếu hỏi thêm, ko biết chừng tôi sẽ nổi cáu và nói những câu ko nên nói.
Hân ngó tôi trân trân – “Gì vậy Thục?”
“Sao, tui nói ko đúng à?” - Tôi tiếp tục tỏ ra ko hài lòng với bộ phim - “Yêu gì như sao xẹt, hèn chi tụi teen cứ hư hết!”
“Nhỏ này…hôm nay lạ…” – Hân bỏ cái gối đệm ra và quay hẳn sang tôi. – “Trước giờ bà có phản ứng vậy đâu. Phim Mỹ là vậy mà, mình xem hàng chục phim rồi chứ có phải lần đầu..”
“Vậy à?”
Tôi cũng nhận ra thái độ ko được bình thường của mình. Kỳ lạ.
Nhưng sau đó tôi cũng ko nói hay ca thán gì thêm. Lẳng lặng xem, lẳng lặng về. Chỉ nhớ Hân có nói 1 câu – “Dù sao thì tui tin có những người tìm ra nửa kia của mình chỉ trong 1 tích tắc…”