Đài Các Tiểu Thư - Chương 11

Tác giả: Hồng Sakura

21.Ngày 31 tháng 10 năm..
Tôi rời khách sạn lúc gần 9h, gọi 1 chiếc taxi đậu trước cửa theo giới thiệu của chị tiếp tân - là người khá rành rẽ các cửa hàng ở Hà Nội.
“Chị đi đâu?”
“À… số 3, cửa hàng Hoàng Thư, Đinh Liệt…” – Tôi mở quyển cẩm nang lúc sáng đã nhét vào túi, lẩm nhẩm đọc.
“Mua quà biếu cho bạn bè?” – Anh tài xế quay lại nhìn tôi hỏi. Tôi gật đầu. Xong anh ta bảo sẽ đưa tôi đến nơi tốt hơn, rẻ hơn trong sách hướng dẫn. Tôi cũng đồng ý vì bản thân cũng có biết gì đâu.
Tôi đến trạm xe 乃úyt, chỗ đã hẹn Thục, từ trước 7h30 và ngồi như 1 gã lang thang vô gia cư từ lúc đó. Nhưng vì đã có “kinh nghiệm” chờ đợi nàng nên tôi cũng bớt căng thẳng sốt ruột hơn, và cứ thong thả gặm bánh mì.
Vài người khách chờ xe 乃úyt đến, tán chuyện với tôi vài câu, rồi đi.
Một giờ, một giờ ba mươi phút, hai giờ…ba giờ… Tôi đếm được 17 chuyến xe 乃úyt đã chạy qua.
Cô ấy, Du Thục – vẫn ko đến. Nàng ko đến. Nhưng sao tôi vẫn ko thể bỏ về?
Tôi và chiếc taxi chạy vòng vòng các cửa hàng bán đặc sản, quà lưu niệm hết cả buổi sáng, tôi vác 2 cái bịch to đầy các thứ. Về tới khách sạn cũng hơn 11h. Ăn trưa ở khách sạn xong, tôi leo lên phòng, cố nhét mấy món đã mua vào ba lô còn lại, rồi lăn ra ngủ, mãi đến khi nhận được tin nhắn của chị Tuyết.
“Em có mua gì thì mua giúp chị 2 hộp mơ chua làm đồ uống.”
Mơ chua à? Hình như ban sáng tôi chỉ mua …sấu?! Thiệt mệt, sao chị ko nhắn sớm hơn?? Tôi ngó đồng hồ - 3h15 chiều. Chắc phải trở lại cửa hàng hồi sáng…
Những người ở gần trạm xe nhìn tôi đầy tò mò. Họ hẳn là chẳng hiểu tôi đang làm trò gì ở đây. Tôi cũng ko hiểu mình đang làm gì ở đây nữa. Đã hơn 5 lần tôi đứng dậy, leo lên chiếc xe tới trạm đón, rồi lại trở xuống, tiếp tục ngồi. Có bác tài xe 乃úyt nọ tôi gặp lại 2 lần trong ngày, nhìn tôi như nhìn 1 tên điên.
Khi yêu người ta đủ điên như thế. Tôi cũng chẳng khác.
Tôi tựa đầu vào thành cửa kính, ngắm phố phường Hà Nội lần cuối. Cũng tấp nập nhưng sao vẫn có cái gì văng vắng hơn Sài Gòn. Có lần Duy nói với tôi – đó là những khoảng lặng của thủ đô, chỉ có thể cảm nhận mà ko thể nhìn thấy. Duy, Duy, Duy. Tôi ko thể ném anh ta ra khỏi đầu được hay sao? Lẽ ra tôi ko nên đến Hà Nội, ko nên…
Khi xe chạy ngang Quốc Tử Giám, tôi chợt… thấy Bằng. Anh ta ngồi đó, 2 tay gác sau đầu, dựa vào bảng quảng cáo ở trạm xe 乃úyt, chân duỗi thẳng. Tôi vừa nhớ ra mình có nói “Ok” cho cuộc hẹn hôm nay. My god!
Nhưng… tôi ko nghĩ là anh ta sẽ chờ tôi! Nếu ko gặp tôi, anh có thể tìm 1 người khách khác mà. Mùa thu Hà Nội cũng ko thiếu khách du lịch.
“Khoan…anh ơi..” – Tôi lên tiếng, anh tài xế giảm tốc độ, nhìn lên gương chiếu hậu – “Sao ạ?”
“Anh cho xe dừng lại, tôi xuống đây 1 chút…” – Tôi đề nghị - “Anh đợi tôi nhé.”
22.Ngày 31 tháng 10 năm..
Tôi đã định ở đây đến tối, nếu cô ấy vẫn ko đến. Có lẽ do sự chai lì của tôi, ông trời cũng chán mà ko thèm thử thách thêm. Thục xuất hiện sau 8 tiếng, 11 phút và…mấy chục giây gì đó.
Cô ấy cột tóc cao và mặc quần Jeans. Hơi lạ.
“Anh đợi tôi?” – Nàng trông như thiên thần mà sao hỏi 1 câu quá sức tàn nhẫn. – “Thục nghĩ xem?” – Tôi trả lời khi vẫn ngồi (vì ko đứng nổi!)
“Tôi…ko biết là anh đợi tôi.” – Tiếng Thục ấp úng – “Tôi ko định đi tham quan hôm nay.”
“Thế à?” – Tôi bỗng dưng thản nhiên ngòai dự đoán – “Và bây giờ đổi ý?”
Đổi ý? Ko, dĩ nhiên là ko. Tôi chỉ đi mua mơ chua, và chỉ định ghé trả tiền cho anh ta. Tôi lắc đầu, đưa tay vào túi quần rút ra tờ 50.000…
“Tôi…quên trả anh tiền công.”
Ánh mắt Bằng có cái gì ko thể diễn tả được, dù có giỏi văn đến đâu. Anh ta nhìn tôi theo cái kiểu vừa bất ngờ, vừa hụt hẫng, vừa đau đớn mà cũng như rất buồn cười. Anh ta đứng lên 1 cách chậm rãi, cười khẩy, rồi nói bằng giọng khá lạnh – “50.000? Ko đủ. Tớ đã chờ Thục từ sáng.”
Tim tôi đập mạnh khi anh ta nhìn xoáy vào mắt tôi chờ đợi 1 sự đền bù.
“Anh…múôn gì?”
Cô ấy thoáng sợ hãi, nên lùi lại. Tôi thực sự bị tổn thương, 50 nghìn? Cô ấy đến để trả tôi 50 nghìn? Cho cả gần 1 ngày tôi chờ cô ấy?
Anh tài xế taxi nào đó chạy đến gần gọi cô ấy – “Nhanh chị ơi, không công an phạt!”. Thục giật mình quay lại, vừa đúng lúc chiếc xe 乃úyt đến trạm. Tôi ko có thời gian suy nghĩ, vội nhảy lên xe, kéo luôn cô ấy lên. Thục giật mạnh tay khỏi tay tôi, níu cửa xe để đứng bên dưới.
Cô ấy ko muốn lên.
Tôi ko thể. Tôi lên xe theo anh ta làm gì? Và hơn nữa, tôi ko thích để bị anh ta lôi kéo kiểu ấy. Hành khách trên xe nhìn chúng tôi, bác tài xế cũng nhìn tôi. Ôi, tệ quá… Sao lại nhìn tôi như vậy?
“Lên đi cô gái. Giận gì thì cũng đủ rồi. Anh bạn này đã chờ từ sáng sớm.” – Bác tài nói to ra cửa để tôi nghe thấy, và hất cằm bảo tôi lên. Tôi đứng tần ngần…
Đến lượt hành khách tỏ ra bực bội. Họ xì xào và kêu gọi – “Trời ơi, vẽ chuyện quá, lên đi.” – “Xem cậu ấy kìa, cứ thích làm khổ người ta.” , “Chảnh chi mà chảnh thế…” Bằng đứng ngay cửa xe, ko nói thêm gì, chỉ chìa tay 1 cách nhẹ nhàng, nhìn tôi.
Cuối cùng, cô ấy lên xe, dù vẫn ko chịu nắm tay để tôi kéo lên. Thục bướng quá, càng bướng, tôi càng yêu cô ấy ૮ɦếƭ đi được.
Tôi cũng mới nhận ra bác tài xế đã gặp 2 lần, và đây là lần thứ ba. Tôi mỉm cười gãi đầu khi bác ấy nháy mắt với tôi. Thục đi thẳng về cuối xe, có lẽ cô ấy ngại ánh mắt của những người hành khách cùng chuyến. Tôi theo sau Thục.
“Thực sự anh muốn…gì chứ!” – Cô ấy nhăn mặt nói nhỏ khi tôi vừa ngồi xuống.
“Bắt cóc Thục.” – Tôi cười khì để xoa cái vẻ cau có của cô ấy. Dù nó…cute, chứ ko hề làm tôi thấy sợ!
Tôi bắt đầu thấy khó hỉêu về hành động của Bằng. Anh ta làm như…ép buộc tôi phải thuê anh ta tiếp ngày hôm nay vậy. Nói 1 kiểu khó nghe, nó giống như là… cơm tù hay xin đểu …!! Tuy nhiên tôi ko hiểu cả cảm giác của mình, bực bội thì ít mà hứng thú thì lại nhiều hơn???
“Anh đã chờ tôi từ sáng sớm?”
“Chắc vậy.” – Cách anh ta trả lời ko bao giờ là rõ ràng. Nhưng với thái độ đó, thêm cái dáng anh ta ngồi mà tôi thấy ban nãy, hình như đúng là anh ta đã đợi tôi rất lâu. Để bắt cóc tôi ư?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay