19.Ngày 30 tháng 10 năm..Tôi đón 1 chiếc taxi để đến Huyện Gia Lâm, uể oải ngồi ngủ gà gật trên xe. Đêm qua tôi trằn trọc mãi tới hơn 3h sáng, cứ lăn qua lăn lại trên giường. Có nhiều lý do… Hôm nay tôi đến thăm mẹ Duy, bởi tôi từng hứa sẽ đến, khi chúng tôi yêu nhau. Tôi chỉ muốn giữ đúng lời hứa, dù tôi phải đi 1 mình, và anh ta cũng ko hề biết.
Nhưng ko hẳn đó là lý do làm tôi mất ngủ. Ngừơi thực sự quanh quẩn trong trí óc tôi là…1 người khác. Ánh mắt của người đó- thực sự ám ảnh tôi hơn là cái việc tôi quên trả tiền thuê anh ta.
Tôi xem việc làm nhân viên giao gas như 1 nghề tay trái (dù nó là việc chính của cả tuần) bởi với tôi, thì chơi trống mới là con đường thực sự. Bản thân tôi chưa bao giờ thấy bất mãn về cuộc sống của mình, cho đến khi hôm qua, anh Khoa bảo tôi ko hợp với cô ấy.
Thế nào là ko hợp? Vì cô ấy như 1 công chúa, còn tôi lại là 1 thằng lông bông ư? Liệu điều đó có đủ lớn để ngăn tôi? Nhưng tôi cũng ko thể thay đổi được. Tôi đã bỏ học Đại Học ngành Thương Mại ngay giữa năm thứ hai, ko thể - và cũng ko muốn trở lại.
Căn nhà nằm yên ắng trong 1 con hẻm nhỏ, và ko khó để tìm ra. Duy nói, đó là căn nhà duy nhất có giàn hoa thiên lý.
“Dạ..chào bác” - Tôi cúi người khi mẹ Duy bước ra, nét chân chim khá rõ sau đuôi mắt. Bà ấy nhìn tôi 1 lát, rồi như nhận ra – nở 1 nụ cười thân thiện và hiền lành. – “Thục đấy phải ko?”
Một ấm trà – nguyên tắc của gia đình xứ Bắc – đặt giữa bàn nước. Bà khẽ nhấc ấm, tôi đưa tay ngăn – “Bác để cháu.”
“Cháu đã lập gia đình chưa?” - Giọng mẹ Duy hơi ái ngại, dường như có chút gì đó xấu hổ khi hỏi tôi điều đó. Tôi cười – “Vẫn chưa ai chịu lấy.”
Đó chỉ là 1 câu nói đùa, nên tôi ko nghĩ nó làm bà ấy thấy khó xử - “Bác thay Duy xin lỗi cháu.”
Tôi mở điện thoại của anh Khoa để ngắm ảnh Thục. Ai bảo nàng tiểu thư? Nàng chỉ là 1 cô gái đẹp trong lành – với tôi chỉ thế thôi. Tôi vẫn thường thấy những cô gái tiểu thư đài các Hà Thành, họ ko giống nàng, ko giống 1 chút nào.
“Điện thoại kìa, Bằng!” – Tiếng ông chủ oang oang ngòai ngõ, tôi mới giật mình nhận ra điện thoại cửa hàng đang reo.
“Gas Thành Long nghe.”
“Bằng à? Tớ đây!” – Giọng An lanh lảnh qua máy – “Chiều cậu giao 5 bình 12kg đến nhé.”
“Ok. Chiều tớ giao, nếu ko kịp thì mai.” – Tôi ậm ừ, thiếu chút nhiệt tình như mọi lần nói chuyện với An. Điều đó khiến An thắc mắc – “Giọng cậu sao vậy?”
Vẻ khách sáo ngần ngại của mẹ Duy làm tôi cũng thiếu thoải mái. Xin lỗi? Vi con trai bác đã bỏ cháu à? Nghe tức cười quá.
“Có gì đâu bác.” – Tôi cố giả lả sang chuyện khác – “Chị Duyên ko có nhà ạ?”
Bà ấy bảo chị Duyên đi làm, chồng chị cũng vậy. Nhà chỉ còn lại bà, với đứa cháu trai. Nói đoạn, thằng bé khóc ỏm tỏi phía trong và bà phải vào dỗ, tôi thành ra ở 1 mình trong phòng khách. Trên tường treo 1 bức ảnh gia đình, khi ấy Duy còn khá trẻ, tôi đoán độ 5-6 năm trước.
“Hình chụp năm thằng Duy vừa đỗ đại học” – Mẹ Duy bưng 1 dĩa bánh ra – “Còn kia là album gia đình, có cả ảnh của cháu nữa.”
Quyển album nằm ngay ngắn ở đầu tủ. Tôi cầm lên và mở ra, bởi việc nó có cả hình tôi là 1 điều ko thể cưỡng lại. Những bức ảnh từ xưa bé cho đến cả ảnh cưới của Duy. Hình tôi nằm ở trang gần cuối – khi chúng tôi đi cắm trại Đoàn, chúng tôi đã chụp cùng nhau ở trước lều. Cả hai đều cười rất tươi.
Nước mắt tôi chợt ứa ra.
20.Ngày 30 tháng 10 năm..Tôi rút tấm ảnh ra khỏi album, mặt sau là nét chữ của Duy – “Đây là Thục, bạn gái con mẹ ạ. Chúng con rất xứng đôi phải ko?”
Tôi nửa cười, nửa lại muốn khóc òa. Tôi xin mẹ Duy tấm ảnh ấy, dẫu thực lòng tôi chẳng hiểu tại sao tôi lại xin, trong khi tất cả ảnh, quà, thiệp… liên quan đến Duy tôi đều đốt sạch. Có khi tôi hối hận, hoặc là chỉ vì tấm ảnh này tôi chưa từng thấy trước đây. Tôi vẫn còn nghĩ đến Duy nhiều quá, nhiều hơn tôi tưởng.
Lịch giao hàng hôm nay quá nhiều nên chỉ đi có 1 vòng thì trời đã tối sập. Chỗ nhà hàng An làm nằm cuối lịch nên anh tài xế bảo tôi để qua ngày mai giao sớm. Tôi đồng ý, dù sao tôi cũng thấy chán chẳng muốn làm gì. Tôi…nhớ cô ấy.
Vừa về tới nhà, tôi lôi bộ trống ra và dập tưng bừng. Mỗi khi stress, bức rứt, khó chịu là tôi lại chơi.
“Thôi, thôi, anh muốn cả nhà trọ Gi*t chúng ta sao?” – Thức bịt lỗ tai và nhào tới cản tay tôi lại.
“Nhưng tao muốn chơi…” – Mặt tôi thảm thiết. Anh Khoa mang ra 3 tô mì gói, hạ giọng – “Thì chiều mai chơi.”
“Mai à?” – Cả tôi lẫn Thức đều đồng thanh. Mai là thứ ba, đâu phải cuối tuần?
“Dù sao cuối tuần qua ko chơi được vì thiếu Bằng. Mai ta bù” – Lý do anh Khoa đưa ra khiến tôi hơi thấy tội lỗi. Vì vậy, tôi nhăn răng cười và ôm cổ anh Khoa – “Thanks đại ca.”
Sau khi từ nhà Duy trở về, tôi thấy ko còn hứng thú đi đâu nữa, kể cả Hạ Long.
Về, về thôi, ko nên ở lại đây, nơi này gợi cho mình quá nhiều bất ổn… Mở vali ra, tôi thu xếp đồ đạc và gọi điện book chuyến bay về sáng hôm thứ 4. Đáng ra tôi muốn về ngay ngày mai, nhưng vì ko thể ko có quà cho mọi người – gia đình, bạn bè, và đồng nghiệp nữa. Dẫu chưa biết phải mua gì, nhưng tôi vẫn mở quyển cẩm nang để note vào những cửa hàng bán đặc sản Hà Nội.
Tôi ngủ thi*p đi trong khi trên tay vẫn cầm quyển cẩm nang và tấm ảnh của Duy…
Ăn xong tô mì, Thức ngủ luôn. Đôi khi tôi muốn mình có thể vô tư, dễ ăn, dễ ngủ như nó. Lão Phúc chắc về trễ, Vũ thì làm nhà hàng nên cũng phải sau 12h. Anh Khoa rút điếu thuốc chìa cho tôi. – “Em ko hút.” – Tôi từ chối.
“Uh, vậy là tốt.” – Anh Khoa đưa điếu thuốc lên miệng, châm lửa. – “Yêu thật rồi à?”
Tôi hơi bất ngờ trứơc câu hỏi có vẻ nghiêm túc của anh Khoa. Thoáng chút xấu hổ, tôi gật đầu. Nhắc tới cô ấy, tôi lại thấy sung sướng lạ.
“Nếu chưa yêu thì dừng lại, kẻo khổ.” – Giọng anh Khoa trầm ngâm – “Còn nếu đã bị ái tình đánh trúng, thì cố ko bỏ cuộc.”
“Ko bỏ cuộc.” – Tôi đáp mà chưa kịp nghĩ nhiều hơn