17. Ngày 29 tháng 10 năm…Cái cách Bằng nhìn tôi làm tôi khớp. Mặc dù tôi vừa ko nhịn được cười khi thấy anh ta đội cái nón rộng kiểu con gái của tôi. Tôi cười vì cảm thấy buồn cười, vậy thôi. Thế mà anh ta nhìn tôi như mò tìm cái điều gì đó sâu lắm, bí ẩn lắm vậy – hoặc là, theo cảm giác của tôi, là đang chiêm ngưỡng 1 cách thích thú – và nó làm tôi hơi bối rối.
“Nếu anh đội thì cũng chẳng khác mấy. Nó vẫn sẽ bị thổi bay.” – Tôi nhận xét, cố tỏ ra thông minh. Anh ta gỡ cái nón xuống trả cho tôi và mỉm cười – “Tớ chỉ đùa. Tớ ko đội mũ sẽ đẹp trai hơn.”
Tôi đã muốn cười nhưng vì sợ lại bị chiếu tướng bởi ánh mắt ban nãy, tôi phải cố che giấu thái độ vui vẻ của mình. Từ đâu đó trong đáy lòng, tôi sợ… bị chinh phục bởi 1 kiểu người con trai như thế.
Tôi ước chi mình có thể nhìn thấy nụ cười đó lần nữa, nhưng cô ấy đã ko cười, đúng hơn là nén cười rồi chống cằm nhìn ra sông. Tôi dặn lòng sẽ cố phá vỡ lớp băng phủ trên gương mặt thuần khiết ấy, để nụ cười của nàng vỡ òa, lộng lẫy, và nó sẽ chỉ dành cho 1 mình tôi.
Hình như tôi đang tự tin thái quá. Nếu mà…cô ấy có bạn trai rồi thì sao? Mặc kệ, tôi sẽ ςướק! Kakaka…
Thuyền về bến Đục lúc gần 3 giờ. Tôi nhanh chóng nhảy lên trước và giơ tay để kéo Du Thục lên. Nếu bình thường thì người con gái sẽ chìa tay cho tôi nắm nhưng cô ấy thì ko. Cô ấy đưa tay…kéo váy và định nắm thành cầu gỗ để bước lên. Và nếu bình thường thì người con trai sẽ nản mà bỏ cuộc, nhưng tôi thì ko. Tôi mạnh dạn nắm lấy tay cô ấy và kéo nàng lên.
Việc ấy diễn ra quá bất ngờ và tôi bị lôi lên bằng sức mạnh khỏe khoắn của anh ta. Khi đã ổn định trên bờ, tôi bắt đầu cho thấy là tôi đã hơi bực mình.
“Anh ko nên kéo tôi như vậy.”
“Thục sẽ ngã nếu cứ bướng bỉnh lên mà ko cần ai giúp.” – Bằng thản nhiên nói và bước đi trước, rồi thêm – “Vài khách của tớ đã bị trượt rồi nên tớ rút kinh nghiệm.”
“Nhưng..ơ..nhưng…” – Tôi lắp bắp ko nói được gì. Bởi lẽ anh ta đúng. Lúc đi tôi cũng phải nhờ bác nọ kéo lên giùm mà. Chỉ ko hiểu tại sao tôi lại ngại để anh ta … cầm tay tôi. Khi ta cảm thấy có nguy cơ bị lôi cuốn, ta thường xù lông để tự vệ. Đó có thể là tôi vào lúc này.
Thời gian còn lại trong ngày, Bằng đưa tôi đi thêm 2 nơi ở Hà Nội – 1 nơi trong danh sách của chị Tuyết, 1 nơi khác. Quả thật có 1 người hướng dẫn tốt hơn nhiều, thời gian tìm địa điểm được rút ngắn và tôi cũng chụp được nhiều hình hơn.
Chúng tôi chỉ đi mà rất ít nói chuyện, cả tôi lẫn cô ấy đều chưa muốn để lộ quá nhiều. Như 2 kẻ địch đang thăm dò lẫn nhau bằng phương pháp tiếp cận vậy. Ngoại trừ cái tên, chúng tôi chẳng biết gì về nhau.
Lúc hoàng hôn bắt đầu buông, ở địa điểm tham quan cuối cùng – Quốc tử Giám, tôi chợt muốn 1 điều… Và vì thế, đợi khi cô ấy đang ngắm nghía những bức tranh, tôi gọi 1 anh bảo vệ.
“Anh chụp giúp chúng em 1 tấm nhé, bấm khi cô ấy vừa quay lại để ảnh tự nhiên!” – Ko ai có thể từ chối điều bình thường đó. Tôi đưa cái máy ảnh cho anh, rồi rón rén bước lại sát bên cô ấy.
18. Ngày 29 tháng 10 năm…Bằng khẽ khều vai tôi, rồi chỉ sang hướng kia. Tôi vừa quay đầu ra theo hướng anh ta chỉ thì anh bảo vệ đang cầm máy ảnh, bấm cái rẹt. Tôi nhìn sang Bằng, anh ta chỉ bước lại chỗ anh kia nói gì đó, rồi gật đầu chào – chắc là cảm ơn.
Tôi ko khỏi thắc mắc về việc vừa diễn ra – “Anh ấy chụp gì vậy?” – Tôi hỏi.
“Chụp chúng ta. Kỷ niệm.” – Bằng trả cái máy cho tôi – “Tấm ảnh cuối của ngày hôm nay. Muộn rồi, ta ăn tối nhé.”
Tôi nhận lại chiếc máy ảnh, cho nó vào túi xách và bước theo chân “người hướng dẫn” đang đi trước. Tôi ko thấy đói, có lẽ do buổi trưa ăn hơi trễ, vì vậy tôi nói nhỏ sau lưng Bằng – “Chắc về thôi, tôi ko đói.”
Có phải cô ấy sợ phải trả tiền bữa ăn tối cho tôi nên từ chối? Chắc là ko, vì nếu ko muốn trả thì cô ấy có thể từ chối lúc bữa trưa. Và theo cảm nhận của tôi về Thục, cô ấy ko phải tiếc tiền. Mà có vẻ mệt.
Tôi gật đầu – “Ok, có cần tớ đưa về khách sạn?” . Thục lắc đầu khẽ - “Thôi khỏi.”
“Thế mai tớ đón Thục ở đâu?” – Tôi hỏi khi chúng tôi đứng đợi xe 乃úyt.
“Đón? Để làm gì?” – Cô ấy trố mắt nhìn tôi.
“Thục ko định đi tham quan nữa à?” – Đến phiên tôi thắc mắc, ko lẽ cô ấy sắp rời khỏi đây?
“Mai tôi đi thăm người quen.” – Tôi trả lời. Vẻ mặt Bằng có hơi chùn xuống, rồi anh ta nhún vai, nheo mắt – “Vậy còn ngày kia?”
“Ko biết nữa… Nếu tôi vẫn muốn tham quan những nơi còn lại…” – Tôi chưa nói dứt câu, thì anh ta đã chen ngang – “Thì ta gặp nhau ở đây, OK?”
“Ok..”
Tôi chỉ đồng ý cho xong chuyện, chứ bụng đã nghĩ ngày kia sẽ đi Hạ Long cho biết rồi trở về Sài Gòn luôn. Tôi còn 4 ngày phép và tôi chỉ định dùng thêm 2 ngày nữa ở Bắc, còn 2 ngày để nghỉ ngơi khi trở về.
Chỉ cần cô ấy gật đầu. Thế là đủ. Ít ra tôi có 1 hy vọng.
Tôi ko theo Thục lên xe, mà đứng dưới vẫy chào cô ấy. Thục ngóay đầu nhìn tôi rồi cũng vẫy tay tạm biệt. Hôm nay là 1 ngày tuyệt vời, 1 ngày tôi ko bao giờ quên. Sung sướng với những gì đã trải qua, tôi đi bộ về nhà trọ cách đó gần 2 cây số mà ko hề thấy mỏi mệt.
Có thể tình yêu giúp ta ko thấy mệt nhưng ko thể cứu ta khỏi trận xử tử. Lần thứ hai tôi bị cả nhóm tra khảo như tù binh. Tuy nhiên, lần này tôi đã phải hé răng để ko bị… tống ra ngủ ngoài đường.
“Đó là 1 công chúa!” – Gịong tôi đầy hãnh diện. Lão Phúc tỏ ra ko tin, trề môi – “Mày tìm đâu ra 1 công chúa hử?”
“Bí mật là ở chỗ đó”. – Tôi cười, chìa cái phone của anh Khoa ra và cả đám xúm lại để xem. Họ xì xào 1 hồi, rồi anh Khoa gật gù tặc lưỡi – “Đúng là rất xinh – nhưng có vẻ hơi tiểu thư, chẳng hợp với em đâu.”
Tôi là 1 cô gái hậu đậu ko thể hậu đậu hơn. Tôi quên…trả tiền công cho anh ta và cả chiếc nón nữa. Thật ko thể tin nổi. Nhưng có điều, sao anh ta ko đòi tôi? Đó chẳng phải là việc quan trọng nhất hay sao?
Tệ thật. Có lẽ tôi phải trở lại để gặp anh ta vào ngày kia thôi. 50 ngàn ko lớn nhưng tôi ko thể xù đẹp như vậy. Hơi quá đáng. Anh ta sẽ nghĩ gì về tôi? Trời ạh.