11.Ngày 28 tháng 10 năm…7h30 tối.
Chị Tuyết gọi tôi khi tôi vừa tắm xong. Giọng hồ hởi, chị hỏi tôi rất nhiều thứ.
“Đi được đâu rồi? Vui ko? Có chụp nhiều ảnh ko? Khách sạn thế nào?”
“Vài nơi. Mà chị hỏi gì quá trời vậy??” – Tôi than thở trong điện thoại, nhưng chị ấy vẫn ko buông tha. “Có anh nào theo chân em ko, em gái xinh đẹp?”
Câu hỏi làm tôi nhớ tới anh chàng ban chiều. Một khoảnh khắc thôi. Tôi đánh trống lảng – “Chắc em ở đến mốt rồi về, chẳng có gì thú vị cả.”
“Điên à? Em nghỉ cả tuần. Hà Nội có nhiều nơi hay hơn Sài Gòn đấy cưng ạ. Mai đi Chùa Hương đi, để chị lên lịch rồi nhắn cho em.”
Tôi bị đánh hội đồng khi vừa lết về tới nhà trọ. Lão Phúc nắm đầu tôi đè xuống, Thức nhảy lên bụng tôi, còn Vũ thì cầm cái đũa bếp dứ vào mặt. Chỉ có anh Khoa là vẫn còn ngồi ôm ghi-ta bình thản theo dõi trận “hành quyết”.
“Bỏ chạy theo nàng nào đấy? Khai mau?”
“Có biết bọn này phải khổ sở thế nào ko? Cả nhóm chỉ cậu biết chơi trống!”
“Anh bị ma nữ hớp hồn à?”
Tôi chỉ cười. Cái cách tôi cười càng làm họ điên lên, ngay cả anh Khoa cũng ko giấu nổi tò mò. Tôi cố ngồi dậy, vuốt lại đầu tóc và nói bằng giọng tự hào xen lẫn hạnh phúc – “Mai tớ nghỉ, tớ có hẹn!”
9h30 tối
Tin nhắn của chị Tuyết dài đến cả cây số. Quốc Tử Giám, Chùa Một Cột, Ô Quan Chưởng, Bảo tàng các nơi, nhà Lưu Niệm…v..v Tôi chóng mặt nghĩ tới việc phải đi ngần ấy nơi, mà nếu ko đi thì lại uổng vé máy bay ko lấy gì là rẻ lắm.
Tôi gọi điện về nhà. Cái tính tôi lúc nào cũng nghĩ ra lắm chuyện, sợ Tấn nó ko khóa ống gas, sợ nó quên tắt vòi nước, sợ nó đưa bạn về nhà ăn nhậu phá phách…Tấn bắt máy nhanh hơn tôi nghĩ.
“Em ở nhà à?” – Tôi hỏi thừa thãi. Nó lớn giọng – “Nghĩ em được dịp đi chơi à?”
“Nhớ khóa gas, đừng dắt bạn về nhà đó.”
“Biết rồi, ko bạn, chỉ có bạn gái. Hehe” – Nó cúp máy ngay khi tôi định mở miệng la lối. Hy vọng là nó chỉ nói đùa. Ba má giao nó cho tôi canh, nếu nó mà làm gì sai, thì tôi sẽ lãnh đủ.
Tôi bị tra tấn suốt đêm, nhưng nếu ko bị họ ђàภђ ђạ thì tôi cũng ko ngủ được. Cô ấy chạy suốt trong tâm trí tôi. Dù vậy, tôi chẳng hé răng lời nào với nhóm, tôi thích giữ bí mật đến phút chót. Điều đó thực sự thú vị.
Đợi đến 3h sáng, tôi mò qua chỗ anh Khoa, nơi chỉ có anh với cái tủ gỗ, khi mà 3 gã âm binh kia đã ngủ say. – “Anh cho em mượn điện thoại hôm nay.” – Tôi thì thào.
“Cái của em hỏng à?” – Anh mở mắt nhìn tôi – “Ko, nhưng em cần cái có camera chụp ảnh. Anh đổi máy với em 1 ngày được chứ?” Tôi trả lời với bộ mặt đầy những toan tính.
Tôi biết anh Khoa là người dễ chịu nhất trong nhóm, ko làm khó dễ gì, anh đưa tôi cái cellphone của mình và chỉ nói 1 câu ngắn – “mang cô nàng ấy đến cho anh gặp nhé.”
12. Ngày 29 tháng 10 năm…6h30
Tôi rời khỏi nhà từ 6h và chờ ở quán café đối diện khách sạn. Hình như tôi đã tới quá sớm.
Sương mù vẫn còn giăng mờ, ly café nóng giúp tôi thêm tỉnh táo và … can đảm. Tôi ko biết mình ngồi đây chờ cô ấy để làm gì, ko biết cô ấy có ra ngoài hôm nay ko, và ko biết cô ấy sẽ đi 1 mình hay cùng với ai đấy… Tôi chẳng biết gì về cô ấy cả.
Trời lạnh, tôi rụt cổ co ro. “Anh dùng bát mì cho ấm nhé?” – Cô chủ quán đề nghị. Tôi gật đầu
Tôi thức khá sớm nhưng lười ngồi dậy và cứ thế nằm ườn trên giường xem ti vi. Trời lạnh trùm chăn kín mà ngủ thì sướng hơn là bách bộ ra ngoài. Mãi tới gần 8h khi thấy hơi đói bụng, tôi mới khóac cái áo len xuống tầng trệt khách sạn để ăn sáng.
“Hôm nay có món gì vậy chị?” – Tôi hỏi chị tiếp tân nhà hàng. Ngoài mong đợi của tôi, chị ấy cho biết 2 món bữa sáng tôi hoàn toàn ko muốn ăn – 乃ún chả và cháo cá. Tôi nhìn ra đường, thở dài. Có lẽ phải đi đâu đó để ăn thôi. Mà nếu đã lết ra ngòai, thì cũng nên đi thăm thú những nơi trong danh sách của chị Tuyết. Tôi trở về phòng thay bộ váy đen, áo thun cotton màu xanh biển và khóac thêm cái áo len để chống lạnh, ko quên quàng theo cái túi nhỏ.
Ai đó đã nói – Life is waiting. Tôi nhớ trong suốt cuộc đời 23 năm của mình tôi chưa từng chờ đợi ai lâu như thế này. 8h30 rồi. Hai giờ đồng hồ. Tôi ăn … 2 bát mì, uống 1 ly café và chục ly…trà đá. Nàng tiên của tôi đang làm cái quái gì trong đó thế?
Tôi quyết định đứng dậy lòng quyết sẽ tiến vào đó tìm cô ấy. Khi tôi vừa bước khỏi ghế, cô ấy với chiếc mũ rộng vành hôm qua bước ra khỏi cửa khách sạn, tự nhiên tôi lại giật nảy mình. Rõ ràng tôi ở đây để gặp cô ấy, mà khi nàng xuất hiện, tôi lại như bị dội nước!
Ko rõ ở quanh đây có bán phở ko nhỉ? Phở Bắc cũng ngon, thứ hiếm hoi hợp khẩu vị của tôi ở nơi này. Ai cũng bảo tôi kén ăn, kén như kén người yêu vậy. Duy có lần nói – nếu mà lấy nhau, thì tôi sẽ phải gỡ bỏ cái kiểu “đài các” của mình đi. Chắc vì thế mà anh ta ko cưới 1 cô “tiểu thư” như tôi – dù tôi chưa bao giờ là 1 tiểu thư – để chọn 1 cô vợ truyền thống – 1 tiểu thư thực sự.
Qua 2 cái ngã tư, tôi vẫn chưa tìm ra tiệm nào bán phở. Cơn đói lúc nãy cũng tan dần, tôi nghĩ tới chuyện bỏ bữa sáng. Tính tôi mau nản, làm chuyện gì mà gặp khó là bỏ cuộc, nhiều lúc cũng cố lắm mà vẫn ko khắc phục được.
9h00.
Cô ấy đón chuyến xe 乃úyt hướng Hương Sơn, Hà Tây sau khi đi loanh quanh 2 khu phố gần khách sạn, hình như đang tìm 1 nơi nào đó. Tôi giữ 1 khoảng cách an toàn, đủ để ko mất dấu nàng và ko để nàng phát hiện ra tôi.
Hôm nay là Chủ Nhật nên xe rất đông. Ko còn chỗ ngồi, thậm chí súyt chút bác tài đã ko cho tôi lên vì hết chỗ. Cô ấy đứng cách tôi 2 người, tôi ko muốn ở gần thế này vì rất dễ nhận ra, nhưng trong tình trạng xe đông khách thì cũng ko còn sự lựa chọn nào khác. Tôi cố nép người sau 1 anh to con.
Thật là sai lầm khi lên chiếc xe như trại tị nạn này. Trước mặt tôi là 1 thanh niên đang ngồi nghe MP3, anh ta có thể thiếu galant ko mời tôi ngồi nhưng cũng nên nhường chỗ cho bà cụ đứng cạnh tôi chứ. Tôi nghĩ mình phải bảo anh ta nhưng bà cụ lại xuống xe ngay khi tôi vừa định nói.
Vì bà cụ rời khỏi, tôi trở thành đứng cạnh 1 gã bự con, tóc dài cột đuôi. Trông ko mấy hiền lành gì và tôi thấy hơi sợ, dù gã ta chẳng làm gì tôi cả. Bao giờ mới tới nơi đây, huhu.
http://thichtruyen24h.com
[teteting teteting ting ting tìng]
Hình như điện thoại ai đó đang reo rất gần.
Nhạc chuông điện thoại của anh Khoa, nó đang rung trong túi tôi. Tôi hoảng hồn xoay mặt qua hướng khác, áp điện thoại lên tai và dùng cả tay trái che mặt khi cô ấy ló đầu ra khỏi anh to con nhìn.
“Alo?”
“Cậu đi đâu thế hử? Ko tập à??”
“Ko! Hôm nay đã bảo nghỉ cơ mà. Gọi nữa là tớ Gi*t đấy.”
Tôi tắt máy và ko dám quay đầu lại. Tôi đã cố nói bằng giọng thì thào nhất có thể. Ko biết cô ấy có nhìn thấy tôi ko?
Gã bự con cúi người làm tôi xém bị cái lưng của gã đập vào mặt. Hình như gã sắp xuống trạm, ơn chúa! Anh chàng nghe MP3 ban nãy cũng đứng dậy, haha, trạm này là trạm gì mà những người-xấu đều xuống hết? Tôi chỉ chờ có vậy nhanh chóng chen vào chỗ cậu MP3 vừa bỏ lại. Chắc những người đang đứng như tôi sẽ tức lắm đây vì họ ko nhanh bằng tôi.
Nhưng vì sợ sẽ bị họ ném cho cái nhìn ko thiện cảm gì, tôi cúi gầm mặt ngay khi vừa ngồi xuống. Có hơi…ích kỷ ko nhỉ?
Anh to con xuống xe làm tôi lo sốt vó, vì giờ chỉ còn tôi và cô ấy đứng cạnh nhau.
Mà sao tôi phải sợ nếu cô ấy bắt gặp? Ngẫu nhiên thôi ko được sao? Ai làm chứng là…tôi đi theo cô ấy? Có khi cô ấy sẽ nghĩ là có duyên cũng ko chừng. Nào, hình như có quảng cáo sing-gum gì đấy, hai người quen nhau trong tình huống thế này mà! Thật romantic!
Thu hết bản lĩnh đàn ông tôi quay mặt sang và chuẩn bị 1 vẻ mặt ngạc-nhiên-khi-gặp-lại để nhìn cô ấy.
Cô ấy biến mất.