7. Ngày 28 tháng 10 năm…7 giờ sáng
Tôi thức dậy với cái đầu nặng như đá tảng. Thức gác chân qua bụng tôi, ngáy khò. Vũ thì ở cạnh thức, ôm cái gối mơ giấc hương nồng. Chén dĩa ly chảo la liệt trên sàn. Kinh quá. Tôi lồm cồm bò dậy sau khi hất chân Thức sang 1 bên, vẫn ko đủ làm nó tỉnh dậy. “Mày nên đổi tên thành Ngủ chứ ko phải Thức!” – Tôi lầm bầm. Hôm nay là thứ bảy, chiều nay sẽ chơi, nếu 2 tên này ko dậy nổi thì coi như hủy.
Cố dọn dẹp tạm bãi chiến trường xong, tôi mở cửa đi xuống lầu, anh Khoa đang ngồi nhâm nhi café. “Sáng chớm lạnh giữa lòng Hà Nội, thích thật” – Anh lên tiếng khi tôi vừa tiến đến kéo ghế.
“Mệt đầu quá.” – Tôi than và gọi ly café đen đá. “Uống sữa nóng tốt hơn.” – Anh Khoa nói rồi bảo chị hàng đổi thành sữa nóng cho tôi.
Chỗ khách sạn tôi ở ngó ra có 1 cái hồ lớn, nghe người ở khách sạn bảo là Hồ Gươm. Tối qua tôi ngủ 1 giấc bất biết vì chuyến bay làm tôi mệt, dù nó chỉ kéo dài hơn 2 tiếng. Tôi kéo rèm cửa sổ - nắng đã lên nhưng ko gắt lắm.
Tôi mặc váy dài tới gối, cái áo hoa tay ngắn và đội nón rộng vành. Nón rộng để tránh nắng vì tôi sẽ đi bộ đường dài, còn váy thì luôn là trang phục yêu thích của tôi – nó làm tôi trông cao hơn, theo lời chị Hai.
Tiếp tân khách sạn nở 1 nụ cười tươi như hoa – “Chào chị. Chị trông như tiểu thư quý phái vậy. Chị sẽ đi tham quan Hà Nội hôm nay?” – Tôi cũng lịch sự đáp lời - “À phải, em sẽ đi vòng vòng…”. Lại mỉm cười và cô ấy trao cho tôi 1 quyển cẩm nang du lịch nhỏ, nói rằng nó sẽ giúp tôi nhiều trong buổi thăm thú hôm nay.
4h30 chiều
Tôi ko nhớ mình đã đi hết bao nhiêu cây số, cứ theo quyển cẩm nang mà đi, lên xe 乃úyt, đi bộ, rồi lại lên xe 乃úyt, ghé nhiều nơi, ăn trưa, uống trà… mua vài thứ kỷ niệm. Tôi tự hỏi ở Hà Nội còn bao nhiêu nơi để đi cho hết 1 tuần?
Một chị trạc chị Tuyết nhìn thấy tôi đi lơ ngơ, cất tiếng gọi – “Mua bánh cốm ăn thử đi em!” Tôi tò mò dừng lại. Với tôi mà nói, bánh cốm ko phải thứ lạ, vài lần có người đồng nghiệp đi công tác đã mua tặng. Nhưng ở đây trông cái bánh khác nhiều, nó hấp dẫn và bắt mắt hơn.
“Em đi du lịch à?” – Chị trao cho tôi gói bánh và hỏi thăm. Tôi gật đầu. “Đã đi được đâu rồi?” – Chị lại hỏi.
“Lăng Bác, công viên Thủ Lệ, bảo tàng Mỹ Thuật…” – Tôi cố nhớ lại những nơi đã qua.
“Em đến nhà hát Lớn chưa?”
“Dạ chưa.” – Tôi lật quyển sách, tìm địa chỉ. “Số 1 Tràng Tiền đấy.” – Chị cười cung cấp thông tin cho tôi. Tôi cảm ơn và nhìn đồng hồ, còn sớm nên có lẽ tôi sẽ đến đó. Phố Tràng Tiền.
8.Ngày 28 tháng 10 năm…5h15 chiều.
Cuối cùng Vũ và Thức cũng dậy lúc…2h trưa. Chúng tôi đã chơi 2 bài và đang nghỉ giải lao. Khán giả bu quanh nhưng ko nhiều, đa số là khách đi bộ - khách du lịch nước ngoài. Nhưng hôm nay chúng tôi có 1 khán giả đặc biệt – vợ sắp cưới của lão Phúc.
Có 2 người khách muốn chúng tôi chơi bài The top of the world. Anh Khoa đồng ý, tôi giở quyển nhạc xem qua trước, vì trước giờ ko đánh bài này. Những tay trống trong ban nhạc thường ảnh hưởng tầm rộng vì có những bài mà gõ trống sai là đi toong.
Tôi bắt đầu vào nhịp trống đầu khi lão Phúc đã dạo nhạc xong. Nhưng…
Tôi đến 1 ngã tư và hỏi người đi đường xem Nhà Hát Lớn ở đâu, họ chỉ tay sang bên kia đường. Tôi nghe có tiếng nhạc dập hơi lớn, ko lẽ âm thanh trong ấy vọng ra? Tôi bước đến chỗ vạch sơn dành cho người đi bộ, chờ đèn xanh…
Một cơn gió thổi bay chiếc nón của tôi, khiến tóc tôi tung loạn trong gió. Nón bằng vải mềm nên nó bay tít ra giữa đường. Đèn vẫn đỏ, tôi đành bối rối đứng chờ, tay cố vuốt cho tóc ngay lại, nhưng hình như nó đã rối bù..
Chính xác cô ấy giống như 1 công chúa cổ tích. Đẹp lung linh.
Cô ấy đứng đó, ở giao lộ, trong chiếc váy kem vàng và áo hoa, gió vừa thổi chiếc mũ vành rộng để mái tóc cô ấy xõa bung…Cách tôi khoảng 30m. Tay tôi cứng đơ. Đèn xanh, cô ấy cẩn trọng đi chậm ra giữa lộ và nhặt chiếc nón, ôm nó vào иgự¢ và đi nhanh qua phía Nhà Hát.
Cả nhóm và khán giả nhìn tôi chăm chăm. Tôi ko còn biết gì nữa. Tôi bị sét đánh. Ném 2 cái dùi trống xuống đất, tôi ào ra khỏi ban nhạc, mắt cố dò theo bóng cô gái. Vũ và anh Khoa gọi tôi – “Bằng! Sao thế?”
Trời đã tắt nắng nên tôi ko cần phải đội cái nón đã bị xe cán qua nữa, nó ẩn rõ 1 vệt đen dài vết bánh ô tô… Với lỉnh kỉnh các thứ - cẩm nang, nón, máy ảnh, bánh cốm…, tôi phải tìm 1 chỗ để ngồi xuống và sắp xếp lại.
Đáng lý tôi phải mang theo cái túi xách nhỏ, trời ạh. Tôi đặt cái nón xuống đùi, xong bỏ quyển cẩm nang vào đó gấp nón lại, một tay sẽ cầm nón và 1 tay sẽ cầm máy ảnh. Còn bánh cốm? Tôi chỉ có thể ăn để giảm bớt những thứ phải mang theo.
Cô ấy nhặt 1 sợi thun và buộc tóc lại, mở gói bánh và ăn, hình như là bánh cốm. Tôi phì cười. Nàng đến đây để ngồi ăn bánh cốm ngòai đường? Đứng khoanh tay ở 1 góc khuất sau cây sồi to, tôi cứ ngắm cô ấy như ngắm 1 thiên thần vừa trộm bánh trên thiên đường xuống đây…
Tôi có dịp nhìn kỹ khuôn mặt cô ấy – hơi gầy và nét dễ thương. Đôi mắt cô ấy ko to nhưng lại rất sâu và đẹp. Cô ấy ko trắng như các cô gái ở đây, mái tóc cũng ko đen tuyền mượt mà, nó chỉ dài quá vai 1 đoạn, phần đuôi tóc hơi gợn sóng bồng bềnh. Nếu mà tôi chỉ được miêu tả bằng 1 từ về nét đẹp của cô ấy – thì đó là từ “thuần khiết”.