3.Ngày.. tháng.. năm“Em biết làm gì với 1 tuần nghỉ phép?” – Tôi đẩy chiếc xe trong siêu thị và hỏi. Chị Tuyết đang chọn 1 con robot chạy pin, nghe thấy thì nghiêng đầu nhìn tôi – “Du lịch đâu đó để xả stress đi.”
Đi du lịch? Đi đâu? Đi 1 mình à?
“Em ra Hà Nội đi. Mùa thu Hà Nội đẹp như thơ.” Chị đề nghị bằng giọng rất mềm, như thể chị đang mơ về xứ ấy. “Thế sao chị ko đi?” – “Cu Tí đâu có nghỉ học được, ngốc ơi.”
Tôi cười và gãi đầu. Hà Nội à? Thủ đô. Tôi đã đi Singapore, Thái Lan, Trung Quốc… nhưng lại chưa từng đến Hà Nội. Có lẽ tôi ko thích, tôi có vài ký ức ko tốt về người xứ Bắc. Tình yêu đầu tiên của tôi dành cho 1 chàng trai gốc Hà Nội, anh ta là trưởng lớp Đại Học của tôi. Chàng tỏ tình với tôi trong năm thứ hai và tôi đổ ngay sau 2 câu: “Nếu mà bạn cần 1 người quỳ dưới chân thì quên tớ đi, nhưng nếu bạn cần 1 người nắm tay bạn giữa bão tố thì tớ ở ngay đây.” Thời ấy những cô gái trẻ như tôi khó mà thoát khỏi lời ngọt như mía ấy.
Rồi chàng cưới 1 cô bạn cũng gốc Bắc sau khi tốt nghiệp - trở thành con rể của 1 chính trị gia. Con đường công danh của anh ta trải đầy thảm hoa hồng và theo tôi biết, nó còn rộng mở hơn phía trước.
Lúc chia tay, anh ta cười với vẻ buồn bã, mà tôi ko chắc là thật hay giả – “Hình như đời Thục chưa bao giờ có bão tố, nên chắc là ko cần tớ nắm tay…” Nếu tôi có can đảm, tôi đã cho anh ta 1 cái tát.
Chúng tôi chỉ chơi nhạc 2 ngày cuối tuần. Và đó là 2 ngày mà tôi luôn sống trong hạnh phúc. Bố tôi đâu hiểu nổi niềm khao khát cháy bỏng của tôi, ko bao giờ hiểu. Nhưng tôi vẫn gọi điện cho ông, vì khi bạn hạnh phúc thì bạn thường chia sẻ với người bạn yêu thương nhất.
“Con đã chơi, và đã được hoan hô bố ạ.” – Tôi kể trong niềm hân hoan vô bờ. Đáp lại tôi là 1 giọng lạnh băng – “Cứ bay trên trời rồi ngã đau thì đừng về tìm bố.”
Cúp máy. Tôi hụt hẫng ghê gớm, bố luôn thế. Nhưng sao tôi cứ nhớ đến bố mỗi khi vui thế này? Tôi thấy cô đơn lạ lùng. Bố cứ thế, tôi sẽ chẳng bao giờ quay về nhà. Dù tôi cũng nhớ mẹ và em lắm.
Nhắc đến mẹ, lại nhớ đến chuyện mẹ cấm tôi quen An mà buồn cừơi. Dù tôi và An chẳng có gì, nhưng mẹ cứ nghĩ lung tung. Mẹ ko thích An vì An quá hiện đại, trong khi mẹ thích 1 cô con dâu truyền thống.Tôi thích An vì cô ấy hoạt bát, năng động, sôi nổi… Nói chuyện với cô ấy thú vị hơn những cô gái khác. Nhưng tôi có yêu An đâu, tôi mà lấy vợ, sẽ lấy 1 cô như mẹ. Đảm đang, dịu dàng. Ôi mà tôi còn trẻ chán, vợ con gì…
4.Ngày..tháng…năm..Tấn vừa ăn sáng, vừa đọc báo, bất chợt nó hỏi tôi – “Chị đi Hà Nội à?”.
“Ừ. Có lẽ.” – Tôi đáp khi đang thay đồ đến công ty. Bản thân tôi ko thực sự quyết định, có khi tôi dành tuần nghỉ lên chơi với ba má và anh chị Hai.
“Muốn tìm 1 tay như gã Duy nữa à?” - Tấn nhăn răng cười ko biết rằng câu đùa của nó làm tôi nổi quạu, tôi xách cái giỏ và dắt xe ra ngoài sau khi ném cho nó 1 câu bực dọc – “Đừng giỡn với chuyện đó.”
Người khác bảo tôi luôn che giấu sự tổn thương về chuyện tình đầu ko thành, dẫu tôi bảo đó là 1 người bạn trai ko có gì để nuối tiếc. Tôi ko biết mình có tổn thương hay ko, nhưng tôi luôn khó chịu khi ai đó nhắc đến tên anh ta, và nhắc tới chuyện tôi đã từng yêu 1 người như vậy. Giống như cái kiểu lòng tự ái bị xâm phạm. Tôi thấy bực tức vì bị bỏ rơi trơ tráo, chứ ko phải là cảm giác nuối tiếc, đau khổ của kẻ thất tình. Hình như tôi ko hề yêu Duy.
Tôi vào công ty để làm 1 số báo cáo trước khi nghỉ phép. Gặp chị Tuyết, chị đưa ngay tấm vé đi Hà Nội, cười toe – “Mua sẵn, mắc công em lại nằm nhà. Con gái tuổi này nên đi nhiều để quen nhiều, để còn lấy chồng nữa!”. Tôi đón cái vé, thở dài – “Có tìm chàng nào cũng ko tìm ở Bắc, xa xôi quá.”
Hôm qua chúng tôi lên báo, chỉ 1 góc nhỏ thôi – “Ban nhạc đường phố ở Hà Nội”, có ảnh nữa. Ai cũng cắt ra bỏ vào ví, dù sao cũng là chuyện đáng tự hào. Vũ nổi tiếng nhất, vì nó hát chính, lại đẹp trai kiểu lãng mạn, nên chỉ mấy ngày đã có fans túc trực. Vài đơn vị thu âm đề nghị ký hợp đồng, nhưng anh Khoa từ chối. Đó cũng là ý chung của mọi người, nếu vào studio, trình diễn trên sân khấu, thì chúng tôi đã ko còn là Ban nhạc đường phố nữa.
Thỉnh thoảng chúng tôi gặp rắc rối với mấy anh cảnh sát giao thông, nhưng rồi mọi chuyện cũng ổn khi chúng tôi hứa ko chơi vào giờ cao điểm.
Tối nay An có ghé qua nghe chỗ chúng tôi. Cô ấy cột tóc cao và mặc quần Jean xanh đậm. Mấy người trong nhóm rất thích An. Phải thôi, vì cô ấy dễ gần và hòa đồng mà. Tôi nói chuyện với An rất lâu. Cô ấy hiểu tất cả về tôi, nên tôi thấy ko thể dừng nói.