Nhượng Bộ Một Bước Trình Thất không có lòng để tức giận, đi tới công tắc mở đèn kiểm tra một phen, không sai, chính là công tắc đèn, quay lại nhìn người đàn ông đối diện, trên đường đi tới bàn trà, nếu nói lần đầu tiên người đàn ông mở công tắc cũng có thể hiểu được, như vậy mới vừa rồi anh phát hiện trong nhà có người lại đè xuống công tắc điện là có ý gì? Cô nhớ đôi mắt của anh vẫn tốt a, kinh ngạc nói: "Lạc Viêm Hành. . . . . . Anh. . . . . . Tôi. . . . . . Lúc tôi tới trong phòng công tắc nguồn điện cũng bị tôi phá hư, tương đương với bị cúp điện, tại sao anh. . . . . ." Chỉ chỉ đèn treo lại chỉ chỉ người đàn ông, ngu ngốc đi nữa cũng có thể nghĩ ra.
Đang muốn tiếp tục mắt lạnh nhìn người, Lạc Viêm Hành vừa nghe, trong lòng kinh hãi, ‘vụt’ một cái đứng lên, giống như ngửa đầu nhưng cũng không nhìn thấy cái gì, nuốt nước miếng, siết chặt hai quả đấm ngồi trở xuống, giống như nhai Hoàng Liên, thật lâu nói không ra một chữ.
Hai người đều lựa chọn im lặng một lúc, không gian tối tăm ngột ngạt, suy nghĩ không cách nào vận chuyển bình thường, dưỡng khí giống như bị rút hết, hơi thở cực độ đè nén, Trình Thất cũng yên tĩnh ngồi vào ghế sa lon, sững sờ nhìn chằm chằm bàn thủy tinh, đối phương lựa chọn im re, như vậy thì chứng minh suy đoán của cô.
Lúc này đại não đang hoạt động, suy nghĩ cũng ngổn ngang, người đàn ông không nói lời nào, cô cũng không biết làm sao phá vỡ cục diện bế tắc này, nói gì đây?
Mười phút sau. . . . . .
‘Tách! ’
Một ngọn lửa trong phút chốc chiếu sáng cả phòng đọc sách, Trình Thất nhướng mày, thấy người đàn ông đang đốt thuốc, thông qua ánh lửa dường như thấy được mặt mũi có chút tiều tụy, cuối cùng dừng lại bên trong con ngươi màu xanh lá, nhìn kỹ, quả thật khác với người bình thường, mặc dù lúc này anh đang nhìn chằm chằm bàn thủy tinh, nhưng bên trong cũng không bất kỳ vật gì tồn tại, cho đến khi cái bật lửa dập tắt, người đàn ông cũng không có ý lên tiếng, không muốn tiếp tục suy nghĩ, kín đáo nói: "Tôi. . . . . . Tôi cho rằng đôi mắt của anh đã tốt hơn!"
Hồi tưởng trước kia, thế nào cũng không giống người mù chứ? Có người mù nào có thể giống như người bình thường, con ngươi luôn nhìn ngay người khác? Vả lại không cần người đỡ có thể đi ở phía trước nhất, có thể nói đến nay vẫn còn trong nghi ngờ, nhưng mọi chuyện lúc nảy giải thích thế nào? Mắt lại bị thương?
Lạc Viêm Hành lười biếng ném cái bật lửa trên mặt bàn, phun ra khói mù mới lắc đầu cười nói: "Không sao cả, thói quen!"
Thừa nhận?
Trình Thất nghiêng đầu đưa tay đè xuống vị trí tim, cho dù lúc cha ૮ɦếƭ đi, trái tim cũng không co rút đau đớn như thế, giống như một thanh đao nhọn đang khoét vào trong, rất đau, nhưng cô đau cái gì chứ ? Người ta mắt có tốt hay không mắc mớ gì tới cô? Anh là gì của cô? Hung hăng lau mắt một cái, con mẹ nó, vẫn khóc, giống như nước mắt không tốn tiền.
Nhưng cho dù khống chế được, âm thanh cũng biến thành vô cùng khàn khàn: "Tại sao anh không nói sớm?"
"Nói hay không nói, có khác nhau sao?" Lạc Viêm Hành nhíu mày, sau đó không có hình tượng nằm vắt ngang, giày da đập trên tay vịn,
Vẻ mặt tự giễu:” Cô đi đi!”.
Khóe miệng người đàn ông nở nụ cười làm cho Trình Thất tức giận không giống như từ trước đến nay, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm, một hân đạp bàn thủy tinh, đứng dậy ném tới con dấu:” Lạc Viêm Hành, ở trong lòng anh, có phải Trình Thất tôi là một cô gái vì tư lợi, không đáng thổ lộ tình cảm hay không?”
Vốn là tức giận ngập trời, người đàn ông nghe vậy, cũng vứt bỏ thuốc lá lật người đứng lên, căm hận gầm nhẹ nói:” Chẳng lẽ không đúng sao? Trong lòng của cô chỉ có bản thân mình, lần đó ở đảo Quan Nham, không phải tôi nói với cô rồi sao? Bẫy hàng của tôi sau đó tới bán cho tôi, có nói qua chưa? Làm cho Hạo Vũ không còn mặt mũi gặp người nào, tôi trách cô chưa? Bị cô đánh cho như vậy, tôi có…Mà cô thì sao? Gạt tôi đi tòa thành Vatican, tôi có phòng bị cô sao? Khi tôi tin tưởng cô nhất thì ngược lại cô trực tiếp đem tôi ném ở chỗ đó, có nghĩ qua có bao nhiêu người chờ muốn mạng của tôi không?” Lửa giận ngập trời từng bước từng bước ép sát :” Trình Thất, cô có cân nhắc qua cảm thụ của tôi không? Tôi ở tại nơi đó chờ cô nửa tháng, mà cô ở đây làm gì? Nghĩ cách làm thế nào tiêu xài số tiền kia thật sao?”
Trình Thất hút hút lỗ mũi, không phải lớn tiếng hơn người ta sao? Nắm lên cổ áo người đàn ông, khàn giọng gâm thét :” Con mẹ nó, anh không cần làm cho mình rất cao thượng, so về ích kỉ, tự nhận không bằng Lạc Nhị gia ngài, cảm thụ? Ha ha, anh có cân nhắc qua cảm thụ của tôi không? Đúng vậy, lần đó ở đảo Quan Nham là đại não tôi bị động kinh, tại sao anh không suy nghĩ một chút tại sao tôi làm như vậy? Dùng máu chồng chất để xây thành tường bị anh trong một đêm đẩy ngã, nếu không phải có một đám anh em ở bên ngoài chờ tôi, người đàn ông cứng hơn nữa cũng sẽ lựa chọn liều mạng, bẫy hàng anh? Được gọi là bẫy sao? Đó là tiền kiếm được bằng bản lãnh, xem như ban đầu không phải là anh, chúng tôi cũng sẽ làm như vậy, đây chính là xã hội đen, chúng tôi không có lựa chọn khác, về phần đánh anh, Lạc Viêm Hành, dạy ra thủ hạ như vậy, anh cảm thấy anh không nên bị đánh sao? Hả?”
Lần này đến phiên người đàn ông không phản bác được, nhưng khí thế không ngã, mặc kệ cô gái bức bách như thế nào, trước sau không chịu lùi một bước.
“ Salsa chỉ là đứa bé, đúng vậy, ban đầu do cô ấy hành động không bị kiềm chế đi cái loại địa phương đó, nhưng sau khi trở về, thương tích khắp người, khi đó tôi có tới tìm các người sao? Tài nghệ không bằng người, chúng tôi nhịn, nhưng cũng không nên khi dễ người như vậy chứ? Biết rõ cô ấy không hiểu gì hết còn lừa cô ấy đi phá bỏ đứa bé, chúng tôi cũng có tôn nghiêm, cũng có mặt mũi! Hừ!” Khinh bỉ nhổ mấy bãi nước miếng.
Khóe môi Lạc Viêm Hành co quắp một trận:” Vậy Tòa thành Vatican thì sao?”
“ Đó là anh geo gió gặt bão, anh cảm thấy anh rất ủy khuất sao? Cảm thấy tôi không phải là người sao? Lạc Viêm Hành, nếu như đổi lại là anh, mang theo tất cả anh em trong bang, ở trong mưa bom lửa đạn giành thắng lợi, lại không vui mừng nổi, bởi vì đã ૮ɦếƭ đi rất nhiều anh em cùng vào sinh ra tử, nhưng không quan hệ, bọn họ ở dưới chín suối cũng sẽ nhắm mắt, bởi vì chúng tôi thắng lợi, bọn họ quan tâm nhất là anh em có thể được sống cuộc sống tốt hơn, mơ ước chung của mọi người sẽ trở thành sự thật, lúc này đột nhiên xông ra tới một nhóm người muốn không tốn chút sức lực ςướק đi thành quả chiến đấu, tôi tin tường, mặc kệ đối phương có lý do gì, anh cũng đã đâm một đao vào tim, không còn hơi sức trở mình!” Nhớ tới hình ảnh các anh em sững sờ tại chỗ lúc ấy, đến nay cũng vẫn lựa chọn trốn tránh, dù sao tất cả đều do cô tạo thành, nếu không phải cô và Lạc Viêm Hành tùng quen biết, Lạc Viêm Hành cũng sẽ không viện cớ chèn ép Phi Vân Bang.
“ Tôi chỉ hy vọng các người có một ngọn núi vững chắc để dựa, một khi các người trở thành người của Long Hổ, tổ chức khác sẽ không cùng các người đối chọi trực tiếp…”
Không đợi người đàn ông nói xong, Trình Thất trực tiếp khinh bỉ buông bỏ cổ áo, nghiêng người sang ngửa đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ cười lạnh nói:” Ai có chí nấy, tại sao là Long Hổ anh làm núi dựa cho chúng tôi? Mà không phải chúng tôi làm núi dựa cho người khác? Không phải tất cả mọi người rất sợ ૮ɦếƭ, nhưng nếu chúng tôi thật sự muốn tìm cảng tránh gió, cần gì phải phí sức như thế? Trực tiếp tìm bang hội gia nhập không phải tốt hơn sao? Tôi tin Phi Vân bang không có người nào không chịu thu nhận, anh thật sự cho rằng chúng tôi không có làm qua chó săn sao?”
Hình dung cực đoan như thế, làm Lạc Viêm Hành nhíu mày.
Trình Thất chống nạnh bất đắc dĩ ngồi xuống, giống như kể chuyện cũ, thở dài nói:” Mới xuất đạo, chúng tôi vẫn còn nhỏ, không có nhiều kinh nghiệm xã hội, không hiểu những thứ anh lừa tôi gạt, đi theo lão đại, khi dễ tôi là người ngoài, nguy hiểm nhất luôn để cho chúng tôi lên trước, nhận được đáp lại thì ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ, bị thương, cũng khong nghe thấy, không hỏi han, giống như kẻ ngu thay người bán mạng, khi xảy ra chuyện, liền đẩy chúng tôi ra đi làm người chịu tội thay, sau đó tôi rời khỏi tổ chức này, làm quen với bọn người Ma Tử, bọn họ gần như trải qua giống như tôi, làm nhiều hơn trâu, ăn ít hơn gà, kết quả là quyết định tự mình làm, sau khi anh đi một năm đó, tôi dựa vào bản lãnh của chính mình đánh thắng bọn Ma Tử và Bàn Tử, trở thành lão đại của bọn họ, hơn bốn mươi người cùng nhau thề, một ngày nào đó, phải đem những kẻ xem thường chúng tôi giẫm đạp dưới chân, tuyệt đối khong bị người ràng buộc, càng không ăn nhờ ở đậu, đây là lòng tin của chúng tôi!”
Cô gái không hề gầm lên nữa, người đàn ông cũng buông xuống dáng vẻ, đi theo ngồi xuống:” Long Hổ tuyệt đối sẽ không khi dễ các người!”
“Ha ha! Anh quá ngây thơ rồi, nếu như là lúc đầu, có lẽ chúng tôi sẽ cho rằng tìm được minh chủ, khăng khăng một mực đi theo anh, nhưng sau khi chúng tôi chứng minh mình có thực lực trở mình thì vĩnh viễn không muốn cùng đi với minh chủ nào, tự mình là minh chủ, Lạc Viêm Hành, anh có biết lý do gì chống đỡ tôi, một mình đưa bang hội chỉ có bốn mươi người phát triển đến số một số hai trong thành phố sao?” Nhàn nhạt nhìn qua, thấy người đàn ông lắc đầu thì buồn cười, hít sâu một cái :” Là anh!”
“Tôi?”
“ Không sai, rất buồn cười phải không? Khi đó mới mười lăm tuổi, tiếng tăm của Nhị gia đã uy chấn khắp nơi, lúc đầu những người thế hệ trước nói với tôi, một đứa bé như tôi làm Bang chủ, có thể có năng lực gì, tôi cũng vậy cảm giác mình rất không đáng tin, cho đến khi danh tiếng của Nhị gia truyền ra, cùng tuổi trẻ tài cao, anh có thể làm được, tại sao tôi không thể? Kết quả lần đầu tiên bang hội tổ chức giao dịch lớn, tôi thành công rồi, lúc ấy tôi vô cùng hưng phấn, tôi cám ơn mình không có bị thế hệ trước quấy nhiễu, hơn cám ơn vị Nhị gia kia cho tôi dũng khí, từ lúc bắt đầu, tôi đã thật sâu…” Mê luyến nhìn anh, dĩ nhiên, cái này cô sẽ không nói ra.
Lửa giận trong lòng Lạc Viêm Hành nhất thời bị tưới tắt ngúm không còn sót gì, mà lời nói rất muốn nghe nhất, đối phương lại cố ý cất giữ lại, dĩ nhiên, điều này cũng đáng cho anh lấy làm kiêu ngạo rồi, không ngờ mình đã từng có sức ảnh hưởng lớn như vậy.
"Khi biết được chính Nhị gia đánh sụp Phi Vân Bang thì rất thất vọng, rất đau lòng, vẫn xem anh ấy là thần tượng, món ăn tinh thần, các anh em vốn thật vất vả mới để cho các anh em có cuộc sống sung túc nhưng rốt cuộc lại đi bán món ăn, sau khi báo thù, trong lòng cũng không tức giận nữa, dù sao ban đầu cũng là mình có lỗi một phần để cho người ta thừa cơ, xem như mua được dạy dỗ!"
Lời này dường như quen tai, một người đàn ông nào đó nhớ tới ông già ở Tòa thành Vatican, thật chẳng lẽ phương thức làm việc của mình có vấn đề? Ngay cả Trình Thất cũng cho là như thế.
Trình Thất nhíu mày nói tiếp: "Chuyện sáp nhập anh cảm thấy có thể sao?"
"Có thể cho các người một không gian riêng biệt, phân cho cô một đường?"
"Chậc, chậc, chậc, anh lại chưa từ bỏ ý định, nói như anh thì chúng tôi chiếm cứ một đỉnh núi, xây một Tứ Hợp Viện đã cảm thấy đó là cung điện, là thiên đường trên trái đất, đột nhiên có một nhóm người đến, xây nhà cao tầng ở chung quanh, đang sinh sống anh lại hô hào trực tiếp muốn dỡ bỏ Tứ Hợp Viện của chúng tôi, muốn xây lầu ở nơi đó, muốn phân cho chúng tôi một ngôi nhà, Lạc Viêm Hành, chỉ cần có đất, chúng tôi không xây nổi một căn nhà lầu sao?"
Lạc Viêm Hành càng nghe càng phiền: "Cô không cảm thấy dã tâm của cô quá lớn?"
"A, anh không có dã tâm này có thể có vị trí này sao?"
"Tôi là đàn ông!"
Trình Thất đột nhiên cảm thấy mình nói một đống chuyện nhảm: "Đàn ông trong Phi Vân Bang tôi thì không phải là đàn ông? Hơn nữa ngay cả tôi đồng ý, bọn họ cũng sẽ không đồng ý, nhưng bọn họ sẽ vì tôi, bị buộc đi theo, như vậy hơn mười năm tâm huyết không phải uổng phí sao? Hơn nữa anh không cảm thấy kỳ quái sao? Bây giờ là lúc chúng ta thảo luận chuyện này sao?"
Rõ ràng đã đến mức anh ૮ɦếƭ tôi sống, lại có thể giống như bệnh thần kinh thảo luận chuyện sáp nhập, cô điên rồi, anh cũng điên rồi sao?
Lúc này Lạc Viêm Hành mới phát hiện ra, anh vẫn không có ý muốn Gi*t cô, cũng không có nghĩ tới muốn đuổi bắt: "Tôi vẫn hi vọng các người gia nhập!"
"Mẹ kiếp!" Trình Thất cầm lên cái ly ở trên bàn đập tới: "Nói chuyện với thứ người như anh đơn giản lãng phí nước miếng!" Gia nhập, gia nhập, cô không phải là loại người chỉ biết nhìn một ba mẫu đất, phụ nữ thì thế nào? Cô khinh thường và ganh đua so sánh với bất cứ kẻ nào, vượt qua mình là tốt rồi.
Người đàn ông chỉ hơi nghiêng đầu tránh thoát đánh lén, xem như anh đã nhìn ra, cô gái này có lẽ còn muốn đáng sợ hơn so với anh, vĩnh viễn cũng không có cách nào thỏa mãn, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ cô lại muốn làm Tổng Thống?" Cũng không cân nhắc xem bản thân mình bao nhiêu khả năng.
"Có năng lực, tại sao không được? Ở trong lòng của anh, có lẽ Trình Thất tôi là người kỳ dị, mà tôi tự nhiên nhận ân huệ sao? Chúng tôi dựa vào là bản lãnh."
"Hừ, bản lãnh, lừa gạt bịp bợm, tà môn ma đạo!" Điều này cũng gọi bản lãnh?
Trình Thất biết Lạc Viêm Hành nói đến hai mươi tỷ này, khoác lác vô sỉ bắt chéo chân, đầu ngón tay sờ sờ mũi chân, lơ đãng nói: "Thực tế xã hội, cười nghèo chứ không cười gái điếm, mọi người chỉ biết là Lưu Bang là Hoàng đế, người nào trông nom ông ta làm khỉ gió gì để đi lên?"
Nhìn bộ dáng cô gái như vậy, Lạc Viêm Hành phát hiện không có tức giận được, hơn nữa lại thẳng thắn, điều này cũng tốt, miệng mồm huyên thiên, anh không thèm để ý nữa, tài ăn nói, không thể không thừa nhận cam chịu thua kém: "Cô được a, Trình Thất, cô thật có bản lãnh!" Tại sao có thể như vậy? Mỗi lần đều là như vậy.
"Quá khen!" Không chút nào khiêm tốn tiếp nhận, nhặt lên con dấu, lại móc ra sổ tiết kiệm, nghiêm túc nói: "Trình Thất tôi còn chưa có hư đến nổi phải đi lừa gạt một người tàn tật, phá hỏng danh dự, trả lại cho anh!" Cô tin tưởng các anh em cũng sẽ không đồng ý, người xấu cũng có nguyên tắc của người xấu, dù sao Khúc Dị đã trả lại hai tỷ, tổn thất không lớn.
Lạc Viêm Hành ngây người như phỗng, lại một lần nữa bị cử động bất ngờ của cô gái làm rung động, chẳng lẽ sợ anh Gi*t cô, nhưng không phải anh cũng để cho cô đi rồi sao? Trong lòng anh, Trình Thất và thiện lương hoàn toàn không dính dáng, nhưng theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cô quả thật mạnh hơn anh, cho dù là bất kỳ người đàn ông nào đều không làm được như vậy: "Lại muốn gạt tôi cái gì?"
Trình Thất vứt sổ tiết kiệm, tiếc nuối: "Làm Bang chủ há có thể phạm bang quy?" Lúc lập bang đã nói rồi, không động đến người tàn tật, dĩ nhiên,
Chương 69.2 : Nhượng bộ một bước
Lửa giận trong lòng Lạc Viêm Hành nhất thời bị tưới tắt ngúm không còn sót gì, mà lời nói rất muốn nghe nhất , đối phương lại cố ý cất giữ lại , dĩ nhiên , điều này cũng đáng cho anh làm kiêu ngạo rồi , không ngờ mình đã từng có sức ảnh hưởng lớn như vậy .
“ Khi biết được chính Nhị gia đánh sụp Phi Vân Bang thì rất thất vọng , rất đau lòng , vẫn xem anh ấy là thần tượng , món ăn tinh thần , các anh em vốn thật vất vả mới để cho các anh em có cuộc sống sung túc nhưng rốt cuộc lại đi bán món ăn , sau khi báo thù , trong lòng cũng không tức giận nữa , dù sao ban đầu cũng là mình có lỗi một phần để cho người ta thừa cơ , xem như mua được dạy dỗ !”
Lời này dường như quen tai , một người đàn ông nào đó nhớ tới ông già ở Tòa thành Vatican , thật chẳng lẽ phương thức làm việc của mình có vấn đề ? Ngay cả Trình Thất cũng cho là thế .
Trình Thất nhíu mày nói tiếp : “ Chuyện sáp nhập anh cảm thấy sao ?”
“ Có thể cho các ngươi một không gian riêng biệt , phân cho cô một đường ?”
“ Chậc , chậc , chậc , anh lại chưa bỏ ý định , nói như anh thì chúng tôi chiếm cứ một đỉnh núi , xây dựng một Tứ Hợp Viện dã cảm thấy là cung điện , là thiên đường trên trái đất , đột nhiên có một nhóm người đến , xây nhà cao tầng chung quanh , đang sinh sống anh lại hô hào trực tiếp muốn dở bỏ Tứ Hợp Viện của chúng tôi , muốn xây nhà lầu ở đó , muốn phân cho chúng tôi một ngôi nhà , Lạc Viêm Hành , chỉ cần có đất , chúng tôi không xây nổi một căn nhà lầu sao?”
Lạc Viêm Hành càng nghe càng phiền : “ cô không cảm thấy dã tâm của cô quá lớn ?”
“ A , anh không có dã tâm này có thể có vị trí này sao ?”
“ Tôi là đàn ông !”
Trình Thất đột nhiên cảm thấy mình nói một đống chuyện nhảm : “ Đàn ông trong Phi Vân Bang tôi thì không phải là đàn ông ? Hơn nữa ngay cả tôi đồng ý, bọ họ cũng sẽ không đồng ý , nhưng bọn họ sẽ vì tôi , bị buộc đi theo , như vậy hơn mười năm tâm huyết không phải uổng phí sao? Hơn nữa anh không cảm thấy kỳ quái sao ? Bây giờ là lúc chúng ta thảo luận chuyện này sao ?”
Rõ ràng đã đến mức anh ૮ɦếƭ tôi sống , lại có thể giống như bệnh thần kinh thảo luận chuyện xác nhập , cô điên rồi , anh cũng điên rồi sao ?
Lúc này Lạc Viêm Hành mới phát hiện ra , anh vẫn không có ý muốn Gi*t cô , cũng không nghĩ tới muốn đuổi bắt : “ Tôi vẫn hy vọng các người gia nhập !”
“ Mẹ kiếp !” Trình Thất cầm cái ly ở trên bàn đập tới : “ nói chuyện với thứ người như anh đơn giản lãng phí nước miếng !” Gia nhập , gia nhập , cô không phải loại ngườ chỉ biết nhìn một ba mẫu đất , phụ nữ thì thế nào ? Cô khinh thường và ganh đua so sánh bất cứ kẻ nào , vượt qua mình là tốt rồi .
Người đàn ông chỉ hơi nghiêng đầu tránh thoát đánh lén , xem như anh đã nhìn ra , cô gái này có lẽ còn muốn đáng sợ hơn so với anh , vĩnh viễn cũng không có cách nào thỏa mãn , kinh ngạc nói : “ Chẳng lẽ cô lại muốn làm Tổng Thống ?” Cũng không cân nhắc xem mình có bao nhiêu khả năng .
“ Có năng lực , tại sao không được ? Ở trong lòng của anh , có lẽ Trình Thất tôi là người kỳ dị , mà tôi tự nhiên nhận ân huệ sao ? Chúng tôi dựa vào là bản lãnh.”
“ Hừ , bản lãnh , lừa gạt bịp bợm , tà môn ma đạo !” Điều nàu cũng gọi là bản lãnh ?
Trình Thất biết Lạc Viêm Hành nói đến hai mươi tỷ này , khoác lác vô sỉ bắt chéo chân đầu ngón tay sờ sờ mũi chân , lơ đãng nói : “ Thực tế xã hội , cười nghèo chứ không cười gái điếm , mọi người chỉ biết là Lưu Bang là Hoàng đế , người nào trông ông ta làm khỉ gió gì để đi lên ?”
Nhìn bộ dáng cô gái như vậy , Lạc Viêm Hành phát hiện không có tức giận được , hơn nữa lại thẳng thắn , điều này cũng tốt , miệng mồm huyên thiên , anh không thèm để ý nữa , tài ăn nói , không thể không thừa nhận cam chịu thua kém : “ cô được a , Trình Thất , cô thật có bản lãnh !” Tại sao có thể như vậy ? Mỗi lần đều là như vậy .
“ Quá khen !” không chút nào khiêm tốn tiếp nhận , nhặt lên con dấu , lại móc ra sổ tiết kiệm , nghiêm túc nói : “ Trình Thất tôi còn chưa hư đến nổi phải đi lừa gạt một người tàn tật , phá hỏng danh dự , trả lại cho anh !” cô tin tưởng các anh em cũng sẽ không đồng ý , người xấu , dù sao Khúc Dị đã trả lại hai tỷ , tổn thất không lớn .
Lạc Viêm Hành ngây người như phỗng , lại một lần nữa bị cử động bất ngờ của cô gái làm cho rung động , chẳng lẽ sợ anh Gi*t cô , nhưng không phải anh cũng để cho cô đi rồi sao ? Trong lòng anh , Trình Thất và thiện lương hoàn toàn không dính dáng , nhưng theo một ý nghĩa nào đó mà nói , cô quả thật mạnh mẽ hơn anh , cho dù là bất kỳ người đàn ông nào đều không làm được như vậy : “ Lại muốn gạt tôi cái gì ?”
Trình Thất vứt sổ tiết kiệm , tiếc nuối : “ Làm Bang chủ há có thể phạm quy ?” Lúc lập bang đã nói rồi , không động đến người tàn tật , dĩ nhiên , Lạc Viêm Hành không phải người tàn tật bình thường , nếu như chân chính đến ςướק đoạt, vừa an tâm , vừa có hai mươi tỷ , tại sao tên cháu trai này muốn nói cho cô biết sự thật này ?
“ Ha ha , Trình Thất , tôi phát hiện cô thật rất không bình thường , cô cũng nói , số tiền này là các người dựa vào bản lãnh kiếm được , trách bản thân tôi không cẩn thận , không liên quan đến người tàn tật , cho dù tôi là người bình thường cũng không bằng được cô trăm phương ngàn kế , trộm thẻ điện thoại , còn tìm người bắt chước âm thanh của tôi , càng có thể lừa gạt La Ngọc Khôn , coi là thiên phú số một ! Để cho tôi cũng mở mang kiến thức không ít !” Lạc Viêm Hành hào phóng ném sổ nhỏ trở lại , có lẽ anh thật trách lầm nhân cách của cô gái này .
Đó là do anh có kiến thức nông cạn , có mấy đại hiệp nào hiểu chỗ ảo diệu của mèo ba chân ?
Trình Thất vẫn không có ý muốn tiền , nhưng Lạc Viêm Hành đã làm ra hành động thực tế thu lại tất cả vui vẻ , giận tái mặt đem con dấu và sổ tiết kiệm bỏ vào trong tay của cô gái , ra lệnh đuổi khách . “ Tôi và cô ân oán kết thúc , ở lại thành phố J cũng đủ rồi , nơi này sau này vẫn là địa bàn của các người , hi vọng một ngày nào đó cô đạt thành tâm nguyện , sẽ không bao giờ có người lấn áp các người nữa !” Sau đó dẫn đầu đi về phía cửa .
Một câu nói muốn cắt đứt sao ? Trình Thất nắm chặt quyển sổ nhỏ , lại một lần nữa lọt vào vực sâu , biết rõ còn hỏi : “ Muốn về Anh quốc ?”
Lạc Viêm Hành dừng lại chân , gật đầu một cái : “ Không sai !”
Lỗ mũi giống như bị giấm chua , nước mắt tuôn ra như thác nước , đây coi là cái gì ? cô vốn là đáng ૮ɦếƭ , lại không Gi*t , còn cho cô tất cả tiền , nói gì là cô gái đẹp nhất thế giới , làm cho người ta hiểu lầm như vậy , trầm mê thật sâu lại phủi ௱ôЛƓ chạy lấy người , còn chủ động hôn , ôm ngủ chung , có thể quá tùy tiện hay không ?
Hay la trong lòng anh , Trình Thất cô chính là một người tùy tiện ?
Dù sao cũng sắp mỗi người đi một nhả rồi , trong lòng có gì không nhanh chóng phát tiết , tương lai chỉ có hối tiếc , nắm sổ tiết kiệm , xông lên trước đạp một phát , thân hình cao lớn thành công ngã xuống sàn , tự cởi lên , một quyền đánh úp về phía khuôn mặt kia , sau đó điên cuồng tấn công dữ dội cho đến khi trong lòng hơi dễ chịu một chút mới níu lấy tóc người đàn ông phun nước miếng : “Vô sỉ !”
“ Umh !” Lạc Viêm Hành bị đè chặt bên dưới , chờ cô gái nổi giận đùng đùng rời ra , sau đó đứng dậy rống giận : “ Cô nổi điên làm gì ?”
Có câu nói : ૮ɦếƭ cũng để cho người ta ૮ɦếƭ hiểu , có một số việc cũng không sợ mất mặt , ít ra cũng xem là có dúng khí , xoay người nhìn ánh mắt cảu người đàn ông phun ra lửa , sải bước đi qua .
“ Cô thật sự cho rằng tôi sẽ không Gi*t cô sao ? Cô cũng quá ngông cuồng …” Đừng nói người đàn ông bị thô lỗ ᴆụng vào mà dừng lại , hai mắt trừng trừng , trên cánh môi đau nhói nói cho anh biết , đó không phải là ảo giác , nhưng không nhìn thấy vẻ mặt cô gái , không biết rốt cuộc đối phương muốn biểu đạt cái gì .
Trình Thất buông ra đỉnh đầu người đàn ông , lạnh lùng nói : “ Chính là như vậy , nếu như chưa từng nghĩ muốn cùng cô ấy ở chung một chỗ , cũng đừng đi trêu chọc , dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm !” Thô sơ giản lược lauy khóe mắt một cái , tự nhiên kiên quyết chạy về phía cầu thang , cuối cùng nói : “ Lên đường xuôi gió !” Đồ không có tiền đồ , đến bây giờ cũng hi vọng tên khốn kiếp này có thể sống thật khỏe mạnh .
A Nhiêm trộm dò xét thật lâu , không hiểu chủ nhân đang làm gì , nhưng nó thấy cô gái kia khóc , hơn nữa có cảm giác bị vứt bỏ , nhanh chóng bò vòng quanh cô gái , canh cửa lớn , thẳng cổ giống như lấy lòng , le lưỡi liếm nước mắt mặn mặn , tới cũng không nhìn nó thì thôi , còn dáng vẻ sắp vĩnh viễn biến mất , phổi quá đau đớn rồi .
“ Mau tránh ra !” Một cô gái nào đó tuy nói lời như thế , cũng không thật đẩy ra, mắt to trừng mắt nhỏ .
A Nhiêm bị sợ đến co rụt lại về phía sau , bò đến cạnh cửa , bày ra bộ dáng của mình thành một đống cứt , lại nhìn cô gái , ánh trăng yếu ớt , nhưng nó thấy rõ , vẫn còn đang khóc , cảm nhận được rất đau buồn , lại đem bày mình thành hoa anh túc , nhìn lần nữa .
Trình Thất không biết nên dùng vẻ mặt gì nhìn nó , cú nhìn đầu con trăn nào đó có lá gan nhỏ hơn cả lỗ kim , ở nơi đó bận rộn , mỗi lần bày ra mọt tư thế sẽ liếc nhìn cô một cái , thật có thể hiểu tính người ? Trước kia cũng không thấy nó ngăn cản cô , ngay cả nó cũng biết sắp cả đời không qua lại với nhau sao ?
Hai con ngươi to như chiếc chuông đồng của A Nhiêm nhìn chòng chọc Trình Thất , mặc dù không chọc cười được , dù sao cũng không rời đi phải không ? Tiếp tục đem lấy thân thể vụng về của mình bày tới bày lui , cuối cùng tổng kết: đây là một công việc dùng thể lực.
Lầu hai, mới vừa lấy lại tinh thần, Lạc Viêm Hành giơ tay đè lại trái tim sắp vỡ tung, lần đầu tiên nhảy cuồng loạn như vậy, đúng vậy, anh còn chưa có tỏ rõ nghi vấn trong lòng với cô, trong này nhất định có hiểu lầm, không làm sáng tỏ ngay, sợ rằng muốn hối hận thì đã muộn, nhưng cô gái đã chẳng biết đi đâu, như mất đi phương hướng xông về cửa cầu thang, cảm thấy người nọ đang ở dưới lầu, hô: "Trình Thất, cô chờ một chút!" Vịn cầu thang ba bước cũng hai bước chạy như điên.
A Nhiêm thấy cô gái muốn lướt qua nó chạy trốn, nâng lên cái đuôi đảo qua.
‘Ầm! ’
"A!" Trình Thất còn chưa kịp phản ứng, cánh tay phải đã truyền đến cơn đau thấu xương, sau khi tỉnh táo, con trăn ૮ɦếƭ tiệt nọ đã quấn quanh cô thật chặt: "Buông tao ra, A Nhiêm, mày muốn ૮ɦếƭ phải không?"
Lúc Lạc Viêm Hành chạy đến, cô gái sớm bị con vật cưng đánh ngã, ngồi xổm người xuống nhắm ngay sát mặt của Trình Thất cười khẽ: "Nếm lợi hại rồi chứ?"
"Còn nói mát? Bảo nó buông tôi ra!" Càng động, tên kia cuốn lấy càng chặt, thật sợ hơi không chú ý sẽ tan xương nát thịt, sức lực lớn đến kinh người, tên cháu trai ghê tởm, lúc này nhìn cô cười nhạo, tương lai nhất định sinh con không có lỗ đít.
Một người đàn ông nào đó biết cô gái không dễ chịu, liền phất tay ra lệnh con trăn lui ra.
Quả nhiên, A Nhiêm ngoan ngoãn buông lỏng thân thể, dĩ nhiên, không tránh được bị đánh một trận tàn nhẫn.
Sau khi Trình Thất theo thế cá chép uốn mình đứng dậy, chuyện thứ nhất chính là giơ tay lên hung hăng vỗ về phía đầu A Nhiêm: "Thời khắc mấu chốt không thấy mày trung thành !"
‘Bộp! ’
A Nhiêm mới không có đần như vậy, để mặc cho đối phương vỗ một cái, dứt khoát bò xuống, thấp thế này, xem cô đánh như thế nào.
"Được rồi, nó đã biết sai rồi!" Đã nắm bàn tay nhỏ bé đang hành hung.
"Buông ra!"
Lạc Viêm Hành không đè được giãy giụa, dứt khoát ôm vào trong иgự¢, gương mặt đẹp trai vùi thật sâu vào trong cổ cô gái, giữa hai lông mày tràn đầy vui sướng, thậm chí che giấu toàn bộ sầu lo: "Không phải không nghĩ tới ở chung một chỗ, vẫn luôn đang suy nghĩ, mười bảy năm trước đã suy nghĩ, Trình Thất, anh không biết em muốn làm gì, nhưng không nên dùng loại phương thức này để gạt anh!" Kéo ra khoảng cách, đưa tay sờ về phía khuôn mặt quen thuộc: "Lần này em nghiêm túc sao?"
Sau khi Trình Thất bối rối mấy giây, rất đau lòng sờ lên cặp mắt mê man, bởi vì không nhìn thấy, cho nên không dám dễ dàng tin tưởng một người sao? Bởi vì bị lừa mấy lần, cho nên sợ? Nhưng anh lại tin cô, một mình đi theo cô đi du lịch, mà cô lại không để ý đến sống ૮ɦếƭ của anh, từ bỏ anh, sau khi biết rõ tâm ý đối phương, càng thêm hối tiếc, cho dù biết rõ không có kẻ xấu đi theo, cũng không nên làm như vậy, nhún vai nói:
“Em sẽ chứng minh cho anh xem!”
“Chứng minh như thế nào?” Yêu thương liếm cái cổ ngứa ngáy, trong tình thế không lối thoát lại gặp nhau cùng lắm cũng chỉ thế này thôi, thiếu chút nữa… Thiếu chút nữa đã trời nam đất bắc rồi, thiếu chút nữa sẽ vô duyên gặp nhau, có lẽ đây chính là lương duyên trời định.
Chứng minh thế nào? Chỉ vào đèn treo pha lê: “Em sẽ sửa điện cho anh!” Cọ cái gì mà cọ? Tránh khỏi cái đầu tóc làm ngứa ngáy ૮ɦếƭ người, dùng sức đẩy ra, sau đó lấy điện thoại di động ra chạy về phía công tắc nguồn điện.
Lạc Viêm Hành dở khóc dở cười: “Chỉ chứng minh như vậy?”
Một cô gái nào đó ra vẻ đàng hoàng đáp lời: “Đời em, lần đầu sửa điện cho người ta, anh có thể đi cám ơn rối rít!” Ngậm điện thoại di động chiếu sáng, cầm lấy hộp sắt bên cạnh, công cụ đầy đủ hết nha, thao tác vô cùng thuần thục, nhìn thế nào cũng không giống lần đầu tiên.
Điểm này người đàn ông cũng đã nhìn ra, hai tay nhét vào túi quần đứng ở phía sau, thương xót hối tiếc: “Xem ra đời anh, nhất định phải bị em lừa mất hết cả vốn rồi!” Mở to mắt nói mò, cũng không sợ nửa đêm quỷ gõ cửa.
“Ý của anh là em đang gạt anh?” Trình Thất giơ lên tua – vít hung hăng trừng mắt về phía người nào đó.
Sự thật đang bày ra trước mắt có được không? Vì chung ᴆụng nhiều, Lạc Viêm Hành không có ý nói như vậy, lắc đầu nói: “Không có, anh chỉ đùa một chút!” Chậc, chậc, chậc, nói dối vẫn hùng hồn như thế, quên đi, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ.
“Về sau không nên nghi ngờ em…, em có thật lòng hại anh không? Trên đường đi Tòa thành Vatican, em sớm nhìn không có ai đi theo, ai biết anh là Lạc Viêm Hành? Em muốn anh ૮ɦếƭ sớm thì đã sớm cưỡi hạc về trời rồi, nhưng anh xác định mắt anh cả đời không thấy được sao?” Giống như nghi ngờ nghiêng đầu quan sát, tốt nhất là không nhìn thấy, nếu không gương mặt của cô nhất định sẽ bị trả lại hàng.
Hãy nói đi, thế gian người đẹp muôn ngàn, lại nhất định nói cô là cô gái đẹp nhất, quá thất vọng rồi.
“Tất cả bác sĩ cũng nói như vậy!”
“Vậy em an tâm!”
“Em có ý gì?”
Trình Thất vừa ngậm điện thoại, vừa hàm hồ nói: “Không phải nói muốn chứng minh cho anh xem sao? Chăm sóc anh thật tốt, không phải là chứng minh?”
Lạc Viêm Hành giương môi vô cùng cảm động, có thể hiểu mặc dù anh là người mù, cô cũng không chê sao? Quả nhiên, Trình Thất chính là niềm vui của anh, từng cử động của cô đều đủ để ảnh hưởng đến tâm tình của anh, không ngờ cô thật thích anh, chẳng lẽ… Kê vào lỗ tai tự cho là đúng suy đoán: “Thật ra lúc này em muốn nói từ đó em đã thật sâu… mê luyến anh hả?” Cô gái rõ ràng ngẩn ra làm đuôi long mày của một người đàn ông nào đó giơ lên: “Vậy chúng ta xem như là thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư…!”
Một cô gái nào đó càng nghe càng nổi đày da gà, nhấc chân hung hăng đạp xuống: “Không muốn ngày mai trang đầu tờ báo đưa tin Lạc Nhị gia ngài và em bị điện giật ૮ɦếƭ thì tránh qua một bên cho em!” Cái gì thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư, lời nói buồn nôn như vậy mà anh cũng nói được, ghê tởm ૮ɦếƭ rồi, nhíu mày kinh ngạc nói: “Đúng rồi, lúc nãy anh biểu hiện mù quả thật rất đặc biệt, nhưng bình thường anh làm sao phán đoán chướng ngại vật? Chẳng lẽ giống như con dơi, dùng Âm Ba Công (tần số sóng âm)?”
“Như vậy toàn thế giới cũng sẽ biết anh là người mù!” Lạc Viêm Hành phiền muộn lắc đầu, rốt cuộc trong đầu cô nghĩ thứ gì? Xoay người đi đến lầu hai, lúc trở lại đưa tới một xấp băng từ: “bên trong có ghi lại, dường như có mười bảy năm trước, anh nghĩ em sẽ rất hứng thú, nhưng tuyệt đối không thể tiết lộ, nếu không chúng ta sẽ cùng vào chỗ ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ cũng lôi kéo em theo.”
Tức giận nhận lấy, xem ra ở trong lòng anh, mình rất xấu xa, lại có thể cho rằng cô sẽ mang chuyện này đi đổi lấy vinh hoa phú quý, nếu nói tức giận, nhưng cô quả thật lừa gạt anh, còn không phải một lần, nếu nói không tức giận, ai nguyện ý bị người trong lòng của mình nghi ngờ?
Quên đi, rộng lượng một chút: “Đó chính là ૮ɦếƭ, em cũng không thể đánh mất nó được!” Vẫn là câu nói kia, cô sẽ chứng minh cho anh xem.
Lạc Viêm Hành không nói gì, thay vì nghi ngờ, anh nguyện ý lựa chọn tin tưởng, cho dù có thay đổi như thế nào đi nữa, bản tính sẽ không thay đổi, một là vì giành cho anh một ít trái cây nguyện ý bị người đâm bị thương, làm sao xấu xa đến mức đó?
A Nhiên không hiểu chủ nhân đang làm gì, càng không biết thật ra cô gái đã sớm mở cờ trong bụng, vẫn còn ra sức bày ra các loại hình thù, tại sao cũng không nhìn nó? Tại sao cũng không nhìn nó? Tại sao?