Giở Trò Sau Lưng Trong phòng, Mạc Trung Hiền khổ sở không chịu nổi, gương mặt đẹp trai trắng bệch như tờ giấy, trong mắt cũng không che giấu được ngọn lửa cháy hừng hực, Trình Thất, mối thù hôm nay, ngày sau sẽ trả lại: "Mau. . . . . . Gọi. . . . . . Xe cứu thương. . . . . . Đừng để lộ ra!"
"Tại sao, ô ô ô ô.. em muốn nói cha Gi*t cô ta ô ô ô!" Thái Thủy Vân nhanh chóng lấy điện thoại di động, đứng dậy vừa muốn gọi nhưng bởi vì động tác quá lớn, một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi quần rơi ra, đập vào trên sàn nhà, phát ra tiếng giòn vang.
Hai người không hẹn mà cùng nhíu lông mày, Thái Thủy Vân cũng giật mình, tại sao lại ở trên người cô? Vội vàng nhặt lên nhét cất, đúng vậy a, không thể lộ ra, nếu không người ngoài sẽ nhìn cô như thế nào? Chỉ trách ngày thường không quý trọng nhân viên, người không biết còn tưởng rằng cô cố ý không muốn trả tiền công, những nhân viên khác cũng không thể nổi loạn?
Hơn nữa, Trung Hiền cũng không phải xuất thân danh môn, nếu truyền ra ngoài, mặt của cô đặt ở chỗ nào? Hoàn toàn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gọi 120.
"Vân nhi, thật xin lỗi! Anh chỉ không muốn bị cha vợ xem thường, em. . . . . . Em. . . . . . !" Yếu đuối nhìn về phía người yêu, em sẽ rời khỏi anh sao?
Lúc này đầu óc Thái Thủy Vân rất hỗn loạn, lắc đầu nói: "Anh yên tâm, em vĩnh viễn cũng không rời khỏi anh, vĩnh viễn!" Về phần vĩnh viễn bao lâu thì cô không biết, hiện tại chỉ muốn trấn an người đàn ông này.
Trong xã khu, sau khi Trình Thất sắp xếp ổn thỏa cho hơn hai mươi cô gái, cầm hộp cứu thương đi tới bên cạnh Tiểu Lan, nhìn không gian nhỏ hẹp, lại chen chúc hơn hai mươi người, giường ngủ ba tầng, bất đắc dĩ nói: "Hiện tại Phi Vân Bang còn chưa chính thức bắt đầu, cho nên trước hết để cho mọi người ủy khuất, các người yên tâm, cuộc sống thế này sẽ không duy trì quá lâu, Tiểu Lan thế nào? Tới đây, đắp thuốc!" Lấy thuốc tiêu viêm, tự mình đắp cho cô gái.
Các cô gái cũng không sao cả, lắc đầu, không ngờ vị đại tỷ này lại có thể tự mình đến chăm sóc, có tài đức gì chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lan ửng đỏ, đã bao lâu rồi không ai quan tâm cô như vậy? Ngoan ngoãn ngồi xuống, cảm thụ người khác che chở, nhìn như thô lỗ, không ngờ động tác lại dịu dàng như vậy.
Nhìn năm lổ máu nhỏ, Trình Thất thanh thở dài: "Trong tình huống đó, cô không nên tự hại mình, tôi cũng không tin các người nhiều người như vậy đánh không lại hai người bọn họ!" Được rồi, bọn họ chỉ là các cô gái nhỏ, không phát ra được hung ác, đổi lại là cô, trực tiếp đem người bán ra thị trường chợ đen, cầm hai triệu chạy trốn, thiên hạ rộng lớn luôn có chỗ ẩn thân.
"Chúng tôi làm sao có quyết đoán như đại tỷ?" Thật là càng tiếp xúc càng ngưỡng mộ, không hổ là Đại Tỷ.
"Đừng gọi tôi là đại tỷ, gọi tôi là Chị Thất, chờ sau khi công ty chính thức thành lập, sẽ phải gọi Trình chủ tịch rồi !" Tại sao đến nay cũng không người nào gọi cô như vậy? Trình chủ tịch, Trình chủ tịch, rất đẳng cấp chứ?
Các cô gái nhìn nhau, Trình chủ tịch? Danh tiếng thật lớn, cũng rất dễ nghe.
"Trình chủ tịch!"
"Trình chủ tịch!"
Trình Thất vui vẻ, cái này đúng rồi: "Thôi đi, hay là chờ công ty thành lập xong rồi gọi, sau này gọi là Chị Thất, được rồi, các người nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai bảo Ma Tử mang mọi người đi làm quen một chút tình hình trong bang phái, tôi đi đây!" Vươn người một cái, nhanh chân đi ra, tự nhận mình không phải là người tốt gì nhưng đối với thủ hạ phải dụng tâm mới có thể để cho đối phương tâm cam tình nguyện bán mạng.
Thỉnh thoảng lấy lòng là cần thiết, dĩ nhiên, nếu muốn một nhóm người đều tin phục không phải lấy lòng là đủ, đặc biệt là loại người không phải là xã hội đen, phương pháp duy nhất chính là dùng tiền bạc, địa vị hấp dẫn, hôm nay không thể cho bọn họ địa vị, tiền bạc, cũng đại biểu thu hoạch sau này bọn họ nhất định sẽ có một phần.
"Chị Thất, chờ một chút...!"
"Còn có việc sao?"
Tiểu Lan rụt rè đem chi phiếu đưa ra: "Chị Thất, chúng tôi đã bàn bạc xong, nếu muốn cùng chị đồng cam cộng khổ, như vậy tiền này… hay là đưa cho chị!"
Trình Thất nhíu mày, không từ chối, sau khi nhận lấy nói: "Ngày mai sẽ đem tiền lương mọi người đã làm mấy năm nay chia một phần cũng không thiếu!" Không tham lam, rất tốt!
Trong hành lang, Chú Phùng mừng rỡ thong thả nói: "Hai mươi ba người mới tới chú đã cẩn thận điều tra, có thể trọng dụng, vợ chồng Hồng thị mặc dù tuổi già nhưng vẫn có thể phụ trách đi chợ bán thức ăn, bọn họ có một đứa con gái, hiện tại đang đi học ở thành phố F, đáng để tin tưởng!"
"Có ai có người thân dính dáng đến cảnh sát không?" Đông Phương Minh lo xa, ngộ nhỡ lẫn vào một người nằm vùng. . . . . .
"Không có!"
Như vậy đều an tâm, Salsa cười híp mắt chắp tay trước иgự¢: "Tôi thật thích cô Tiểu Lan đó, cô ấy nói tôi rất thông minh, thông minh giống như cô em gái nuôi đã ૮ɦếƭ của cô ấy!"
"Cho em một chút màu sắc em đã mở xưởng nhuộm rồi, em gái nuôi của cô ấy lúc ૮ɦếƭ mới mười tuổi, xem em không có một chút tiền đồ!" Ma Tử xoa xoa đỉnh đầu Salsa.
"Người ta mới chín tuổi có được không?" Salsa bất mãn chu mỏ, được rồi, cô đã hai mươi lăm tuổi rồi nhưng bác sĩ nói, thần trí của cô giống như đứa bé mới chín tuổi lại thông minh hơn đứa bé mười tuổi, thật là vui.
Trình Thất không có tâm tư nghe bọn thủ hạ trêu ghẹo, phiền muộn nói: "Chuyện của Mạc Trung Hiền tạm thời chấm dứt, còn lại là chuyện hàng hóa của Đại Tam, ngày mai ông ta sẽ tìm cách đem hàng vận chuyển ra biển, đến nay còn chưa có nghĩ ra kế sách nào để ςướק hàng, các người có ý kiến gì không?"
"Nếu Đại Tam vận chuyển súng ống đạn dược, như vậy trong tay bọn họ nhất định có không ít súng đạn, chúng ta khó có thể chống lại, hơn nữa hôm qua Lăng La Sát đưa tới tin tức, lúc đó Long Hổ Hội sẽ báo cho cảnh sát tới thu tóm, nói cách khác, chúng ta đối phó không riêng gì Lam Bang mà còn có cảnh sát!" Đông Phương Minh lắc đầu, làm như vậy quá nguy hiểm.
Trình Thất cũng thấy không thể được, liền nói: "Đây cũng là lúc khảo nghiệm năng lực của chúng ta, hàng này phải tới tay!" Mặc kệ trả giá bao nhiêu, chuyện này đã suy nghĩ mười ngày, không tiến triển chút nào, ngày đó Lam Bang cũng có hơn ba trăm tinh anh hộ tống, liều mạng đương nhiên là tự tìm đường ૮ɦếƭ, chỉ có thể dùng trí. . . . . .
Dùng trí. . . . . .
Động tác uống trà chợt dừng lại, chậm rãi nhìn về phía sát vách nơi có hai mươi mốt cô gái mới thu nạp, thật tuyệt, đây là trời cũng giúp ta: "Các người mới vừa nói Long Hổ Hội chỉ phụ trách thông báo cho cảnh sát? Bọn họ không đi hộ tống?"
Đông Phương Minh không hiểu tại sao Chị Thất đột nhiên hỏi như thế, gật đầu một cái: "Long Hổ Hội chỉ thông báo cũng sẽ không lên đường! Chỉ có cảnh sát."
Trình Thất dùng sức xoa cằm, khóe môi mím chặt từ từ cong lên, quyết định thật nhanh, vỗ bàn thật mạnh: "Đông Phương Minh, Lộ Băng, tôi mặc kệ hai người các người dùng phương pháp gì, trong vòng mười tiếng, tìm cho tôi 300 bộ đồng phục cảnh sát, các loại thuốc màu, 260 người rơm và 300 súng giả!"
Lạc Viêm Hành, tôi sẽ chơi trò mèo vờn chuột, thử xem lần này đến tột cùng ai ૮ɦếƭ vào tay ai!
Không phải là giở trò sau lưng sao? Ai không biết?