Không Phải Oan Gia Không Gặp Gỡ "Salsa, một chút nữa lên xe thì giữ cái này cho tốt, chúng tôi cũng ở trong xe, luôn luôn bảo vệ em, hiểu chưa?"
Trong nhà vệ sinh nữ tại trạm xe vận tải hành khách loại nhỏ, Trình Thất đem một giấy chứng minh thư người tàn tật màu đỏ chót nhét vào trong túi Salsa, Ma Tử cũng đem một bao bố kẻ sọc carô màu sắc rực rỡ đưa lên: "Phía dưới và phía trên là ngụy trang chăn bông, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com trạm xe này sẽ ít có người tới kiểm tra, nhưng những năm gần đây trong thành phố F kiểm tra tương đối chặt chẽ, cho nên tới trạm thu lệ phí, 90% sẽ bị lục soát, có thể lừa vượt qua kiểm tra hay không, phải trông cậy vào em rồi !"
Salsa sờ sờ hai bím tóc thật to, quay về phía soi gương, chân quê, áo sơ mi kẻ sọc, quần dài vải thô màu xám tro, giày vải thêu hoa, cả người như em gái về quê, thỉnh thoảng gật đầu: "Các người yên tâm, em biết rồi!" Có lẽ lần đầu tiên chuyển hàng nhỏ như vậy, hơn trăm kg Mα túч cũng có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra, chớ nói chi là 10 kg.
Thấy cô gái nhỏ vác lấy bao bố đi ra, Ma Tử lo lắng nói: "Chị Thất, tôi có loại dự cảm chẳng lành, thật đó!" Chưa từng có loại cảm giác này, rất là lo lắng!
"Mọi việc đều có lần đầu tiên, có lẽ lần đầu tiên có người bị thế chân!" Trình Thất thở ra một hơi, nắm chặt vé xe, sải bước đi ra ngoài.
Ma Tử xoa xoa gương mặt, đúng vậy a, lần đầu có người bị thế chân, hôm nay Chú Phùng và Lưu Nghĩa khẳng định ở một trong không gian bọn họ không cách nào phản kháng, bất cứ lúc nào cũng bị gặp phải mê ngất nguy hiểm, nếu như bọn họ thật sự có chuyện bất trắc. . . . . . Sẽ không, Chị Thất tự ra tay, cô không nên nghi ngờ cô ấy.
Một nhóm người mặc quần áo nông dân không quen nhau công vào bàn xét vé, xe riêng gì đó, bây giờ không còn thích hợp với bọn họ, vả lại xe buýt được xem là giao thông công cộng, diễn-đàn-lê-quý-đôn cực kỳ nguy hiểm, nguy cơ nguy hiểm luôn song song với độ an toàn, Salsa to gan đem bao bố thô lỗ ném thẳng vào trong khu hàng hóa chất đống, không nhìn tới bất cứ ai, cúi đầu tìm đúng vị trí của mình ngồi xuống.
Công việc của cô chính là cố gắng để cho xe không bị lục soát trắng trợn.
Kim chỉ giờ chỉ sáu giờ sáng thì chiếc xe cũ nát đúng giờ lên đường, tổng cộng chừng năm mươi người, hơn phân nửa là người của mình, điều này cũng làm cho Salsa an lòng không ít.
Lộ Băng và Đông Phương Minh ngồi ở cuối cùng, nhìn phong cảnh dọc đường, chỉ cần ra khỏi thành phố F, căn bản coi như thoát khỏi hiểm cảnh, 10 kg, đủ để cho bọn họ bị đám người kia đánh ૮ɦếƭ tại chỗ, ít nhiều gì vẫn còn có chút lo lắng.
Ma Tử đóng vai em gái của Trình Thất, hai người vừa nói vừa cười, xua tan áp lực.
Quả nhiên, vừa tới trạm thu lệ phí, nhìn thấy hơn mười chiếc xe cảnh sát dừng sát ở bên đường, vô số cảnh sát nghiêm túc kiểm tra mỗi chiếc xe đi qua, Trình Thất kiểm tra sơ lược một lần, thần kinh cẳng thẳng trong nháy mắt buông lỏng, xem như là lựa chọn đúng đường rồi, phần tử ngoài vòng luật pháp kiêng kỵ lớn nhất không phải những cảnh sát công bằng chấp pháp mà là khứu giác cực kỳ bén nhạy của cảnh khuyển.
"Xem ra con đường này kiểm tra cũng không nghiêm khắc như vậy!" Đông Phương Minh nhỏ giọng nghiêng về phía Lộ Băng rỉ tai, không có cảnh khuyển, căn bản xem như là thông quan.
"Cảnh quan, các người lục soát thì lục soát, làm phiền nhanh lên một chút!" Tài xế không nhịn được dừng xe, ngày ngày lục soát, bọn họ không chê phiền sao? Làm sao có nhiều phần tử ngoài vòng luật pháp như vậy? Không biết ở bên trong xe hơn phân nửa số người đều là xã hội đen.
Hai người cảnh sát bước lên nghiêm cẩn nhìn từng người hành khách, tầm mắt sắc bén chỉ cần đảo qua, đã biết có mờ ám hay không, nhanh chóng soa sánh thoáng qua mỗi người ở trong đầu cùng những phần tử ngoài vòng luật pháp trong trí nhớ, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên mặt Trình Thất, một viên cảnh sát nghi ngờ đi về phía hàng thứ hai đếm ngược, người này nhìn thật có chút quen mắt.
Trình Thất cà lơ phất phơ lắc lắc bắp chân, bộ dạng không làm việc trái với lương tâm, thái độ không sợ quỷ gõ cửa, cũng nhìn thẳng viên cảnh sát: "Chuyện Gi*t người phóng hỏa, tôi chưa bao giờ làm, làm phiền các anh nhanh lên một chút, thời gian là vàng bạc, tôi rất gấp đấy!"
"Thẻ căn cước!" Viên cảnh sát thấy là cô gái, cùng tư thế ngồi không nghiêm chỉnh như vậy, mày kiếm nhíu lại, đưa tay yêu cầu.
Trình Thất vừa muốn lấy ra chứng minh thư . . . . . .
"Ô ô ô ô, mẹ, mẹ làm sao vậy? Đừng dọa con, còn có ba tiếng đồng hồ nữa thì đến nhà rồi, ô ô ô, mẹ đừng làm con sợ a. . . . . ."
Đang lúc một viên cảnh sát khác chuẩn bị đi kiểm tra khu hành lý trên xe thì một tràng tiếng khóc thê thảm đưa tới chú ý của mọi người, ngay cả viên cảnh sát kiểm tra Trình Thất cũng quay đầu lại hỏi thăm: "Cô gái, cô làm sao vậy?"
Salsa cúp điện thoại kéo tay viên cảnh sát khóc không thành tiếng: "Anh trai cảnh sát, ô ô ô van cầu các người, mẹ tôi dường như bị bệnh nghiêm trọng hơn, nhanh lên, ô ô ô ô van cầu các người để cho tôi trở về nhà nhanh một chút, bà chỉ có một mình tôi là con gái, ô ô ô ô van cầu các người!" Nói xong, kích động đứng lên, chứng minh thư người khuyết tật ‘lạch cạch’ một tiếng rớt xuống đất.
Một ông già giúp cô gái nhặt lên tờ giấy nhỏ, mở ra vừa nhìn thấy sáu chữ rất nhạy cảm bắt mắt phía trên “Chứng minh thư người khuyết tật’, hít một hơi lạnh: "Cảnh quan, tôi xem hay là các người đừng tra xét nữa, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn chúng tôi đều đi làm trong thành phố, sao có thể làm chuyện phạm pháp phải không?" Thật đáng thương, một đứa bé thật tốt nhưng đầu óc tâm thần!
"Ô ô ô ô van cầu các người, mẹ tôi bị bệnh suyễn, nếu không trở về, tôi sợ. . . . . Ô ô ô!" Salsa khóc đến điên cuồng, đôi tay phát run nắm tay viên cảnh sát van xin: "Tôi chỉ có một người mẹ. . . . . ."
Ma Tử và Trình Thất dường như choáng váng thầm than, quả nhiên là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, kỹ thuật diễn xuất hạng nhất!
Hai viên cảnh sát bối rối nhận lấy chứng minh thư người khuyết tật: "Cho dù các người đều là công dân tốt, nhưng trình tự cũng không thể có sai sót, cô gái, cô yên tĩnh một chút, chúng tôi rất nhanh. . . . . ."
"Các người có nhân tính hay không? Mẹ của cô ấy cũng sắp ૮ɦếƭ rồi, đến lúc đó ૮ɦếƭ thật rồi, các người tới nuôi cô ấy à? Nói gì vì nhân dân phục vụ, chính là phục vụ như vậy sao? Biết rõ không có mờ ám, còn muốn kiểm tra là vì để báo cáo kết quả công tác?"
"Đúng vậy, vợ tôi đã đưa vào bệnh viện, đang chuẩn bị sinh rồi!"
"Cảnh quan, chúng tôi rất không có thời gian đấy!"
Đám người Phi Vân Bang bắt đầu trách móc liên tục, làm cho hai viên cảnh sát rất không biết nói gì, thấy cô gái lại quỳ xuống nhìn bọn họ, vả lại kiểm tra chứng minh thư ba lần cũng không có giả, chỉ có thể gật đầu nói: "Đi thôi!" Nếu không phải Lạc Viêm Hành một mình nắm súng ống đạn dược trong tay, làm cho các băng nhóm xã hội đen phải buôn Mα túч bằng đường bộ, các thành phố lớn xung quanh cũng không trở nên điên cuồng quét bỏ chất Mα túч vô cùng độc hại.
Salsa lau lau nước mắt, cảm ơn hai viên cảnh sát, đồng thời nhìn về phía đám người chung quanh cảm động nói: "Cám ơn mọi người, cám ơn mọi người, tài xế, nhanh lên một chút, cầu xin anh!"
Tài xế cũng bị tấm lòng hiếu thảo của cô gái cảm động, không dám chần chờ chút nào chạy về trước, bản thân mình như vậy còn quan tâm người nhà như thế, khó được!
Trình Thất và Ma Tử nhìn nhau cười!
Thuận lợi thoát khỏi miệng hùm, sau ba canh giờ, xe bình yên vô sự chạy tới một thị trấn nhỏ, cùng nhau xuống xe, bao hết chiếc xe MiniBus chạy thẳng tới mục tiêu ‘Xưởng sắt thép Vân Trấn!’. Hàng trăm ngàn dễ dàng tới tay, thật đúng là trước có hổ, sau phải có sói, nói thế quả thật không sai.
‘Két! ’
Mười mấy chiếc xe hơi màu đen đột nhiên xông ra thì chiếc MiniBus nhanh chóng thắng gấp, tài xế thò cổ ra bên ngoài nổi giận mắng: "Con mẹ nó, có biết lái xe hay không. . . . . . Ưmh!" Còn chưa nói xong, chỉ thấy một đám người đàn ông mặc tây trang xông ra, bao vây xung quanh, mẹ ơi, anh ta có tài đức gì có thể đắc tội đến nhân vật lớn đến mức này?
Chẳng lẽ là. . . . . . Không dám tin nghiêng đầu nhìn về phía chừng ba mươi người chen lấn ở phía sau.
Trình Thất nhìn thấy người đàn ông lai duỗi người xuống xe thì lập tức bình tĩnh lại, là oan gia ngõ hẹp hay cố ý?
"Chị Thất, là Lạc Viêm Hành!"
"Anh ta làm gì ở đây?"
"Anh ta muốn làm gì?"
Bộ dạng Lạc Viêm Hành đang nhìn phong cảnh nông thôn hoang tàn vắng vẻ chung quanh, cách xa phố xá sầm uất, không khí cực kỳ mát mẻ, nhắm mắt hưởng thụ, chớp mắt một cái mới mở mắt, mắt kính gọng vàng trên sống mũi, nghiền ngẫm nhìn về phía vị trí Trình Thất.
‘Bọn họ đã xuống xe, đi về phía anh. . . . . . cách ngoài bốn mét, mười lăm người đã đứng lại, ánh mắt không rõ. . . . . . ’
‘Bốp bốp bốp! ’
Lạc Viêm Hành giơ tay lên vỗ tay rất thưởng thức, nhìn Trình Thất giương môi nói: "Trình bang chủ quả nhiên bảo đao không cùn, thời gian cách năm năm, vẫn có thể đem những động vật họ mèo đùa giỡn trong tay!"
Trình Thất chống nạnh đôi tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm sắc mặt hả hê của người đàn ông này, hơi có chút liều lĩnh: "Lạc Viêm Hành, tôi chửi con mẹ nó, bảy lần chín lượt, rốt cuộc anh muốn làm gì?"